Nửa đêm ở Nha Trang thành.
Cổng phía nam.
Đội vệ binh tràng thịt trân châu gà gật nằm xếp hàng trên dãy ghế bố, tiếng gáy làm cổng thành rung rung, phát ra tiếng cọt kẹt. Đây là quân kỉ, là đồng bộ đồng lòng, cùng trực, cùng vây, cùng ăn cùng ngủ, cùng chia chác, kéo nhau đi nhậu thì cùng đóng cửa thành.
Gần cổng thành có một quán trà, chủ quán do ế ẩm đã bỏ đi đã lâu, bàn ghế không thèm dọn. Đêm nay có hai người ngồi đó để uống trà.
_ Ta thấy Hạc tử ngươi sống rất tốt?
_ Đúng vậy, là rất tốt, lão đại nhìn xem, ta có chỗ nào để gọi là Hạc nữa không, rất tốt, chính là sống rất tốt.
Vệ trưởng An Tất vừa nói vừa cười, ung dung rót thêm hai chén trà nữa, mắt nhìn vầng trăng tròn đang treo trên nóc của cổng thành.
An Tất là tên thật của vệ trưởng ông, nhưng ông chỉ mới nghe người ta gọi thế trong hai mươi năm gần đây.
Trước đây, Huynh đệ gọi ông là Hạc tử, người khác thì gọi là Hạc giáo đầu. Lúc đó ông vừa thấp vừa nhỏ con, lại có cơ sở gia phái là Hạc quyền. Chữ Hạc trở thành tên của ông, lưu cả trong các ghi chép.
Về sau ông phải mất chút thời gian, để quen với việc người khác gọi ông bằng tên thật An Tất.
Hai người vừa uống trà, vừa ngắm trăng, lâu lâu lại thở dài. Trà cạn thì An Tất châm thêm.
Là trà, không phải rượu. Rượu là để cho lúc vui hoặc buồn. Trà lúc này là hợp nhất.
Người thở dài là An Tất, mấy năm nay dù nhìn như thế nào, cuộc sống của ông cũng thật thoải mái. Thử kiếm một người sống không thoải mái, mà mập ra gấp 10 lần đi, có khi còn mập hơn nữa.
Nhưng lão đại thì không.
Có những người mà cái bóng của họ quá lớn, đến mức ta không thể nào nhìn thấy chân diện, dù là mặt đối mặt. Cái nhìn đó giống như tính ngưỡng.
Như mặt trời trưa nay, sao giống với mặt trời trưa qua. Nhưng với ta có khác gì đâu, mặt trời mãi là mặt trời.
Hạc theo lão đại náo từ nhỏ, nhóm huynh đệ chục người, náo một hồi lại thành vạn người. Nhưng chục người lúc trước, giờ chỉ vừa đủ rót hai ly trà.
Nếu Hạc không thể nhìn lão đại, như lúc nhỏ đã quen nhìn, đó là có lỗi.
Hạc thấy.
Lão đại già thật rồi, lão đại mệt mỏi và buồn bã, buồn bã.
_ Lão đại, đệ nghe nói Mạn Mạn nó không khỏe?
_ Nó không sao.
_ Không sao là tốt rồi, tốt rồi.
Lại rót thêm hai chén trà.
An Tất nhẹ hết cả người, Mạn Mạn nó không sao là tốt rồi. Tên Tô Kinh khốn kiếp, tệ hại. Dạy cho hắn bao nhiêu thứ, vậy mà bảo vệ Mạn Mạn không ra hồn, chờ đó.
Tin Mạn Mạn gặp chuyện, làm vệ trưởng An Tất ăn không ngon mấy ngày nay, người ốm đi đến mấy lạng. Bây giờ thì nhẹ thở rồi.
Mạn Mạn giống bà nội, giống đến cực kỳ, nhưng tính tình thì khác chút, kiên cường hơn nên cũng khổ hơn.
Năm xưa đâu phải chỉ mình hai người kia có mắt, thấy được vẽ đẹp của bà nội Mạn Mạn. Ví như Hạc cũng đâu có mù. Những người không mù khác còn nhiều lắm, xếp chật Nha Trang thành cũng còn dư.
_ Cầm lấy.
An Tất đưa tay ra, đây là ngọc bội lệnh bài thân phận của lão đại. Năm xưa Hạc đã trả lại một lần, Hạc biết lão đại là người không thích dây dưa, hành động này là có ý gì.
_ Bên trong có bước sóng của hung thủ.
Nói xong câu đó, lão đại uống cạn chén trà, thân ảnh tiêu tán, thong dong rời đi.
An Tất bật cười, đã lâu rồi ông không cười như thế, đây là nụ cười của Hạc.
Nếu là An Tất, ông là vệ trưởng bảo vệ cổng thành. Không có việc gì bên ngoài liên quan đến ông.
Nếu là Hạc, ông là quân đoàn phó của quân đoàn cận chiến cơ giới Phượng Hoàng. Kiêm sĩ quan huấn luyện chiến đấu của quân đội liên minh.
Lời vừa rồi chính là quân lệnh.
Ngọc bội chính là quân tiễn.
Quân lệnh là tìm hung thủ làm hại Mạn Mạn.
Quân tiễn là đại diện cho quân đoàn trưởng. Nếu lão đại gặp chuyện, ông sẽ là quyền chỉ huy của quân đoàn.
Lão đại không làm việc thừa thãi. Chắc chắn kẻ thù rất nguy hiểm, khiến lão đại phải có kế hoạch dự phòng.
Quả thật không tìm ra người xứng đáng hơn Hạc, có thể cầm tấm ngọc bội này.
An Tất có thể vì buồn giận mà lui về giữ cổng.
Nhưng Hạc sẽ sát cánh với lão đại, đồng sinh cộng tử.
Tấm ngọc bội này tạm để ở đây. Hoặc là lần tiếp uống rượu Hạc trả lại lão đại lần nữa. Hoặc là lão đại lấy lại từ xác của Hạc. Không có khác hơn.
Bây giờ phải đi kiếm gì ăn, uống trà xót ruột, no bụng mới đánh nhau được, quân pháp viết thế.
Hử, hình như có tinh thú đi vào thành.
Chà chà, không phải tinh thú, là dê béo, cực to cực béo. Để thân phận An Tất bào lần cuối cũng được, cây côn kia có phải đồ tốt không nhỉ.
_ Ngươi tên gì.?
_ Trương Phóng.
_ Cây côn này tên gì.?
_ Tiểu Phóng.
_ Ngươi to lớn như vậy, tiểu đệ của ngươi lại dài như vậy, chẳng phải hù chết nữ nhân trong thiên hạ rồi sao. Như thế chính là có tội. Hiểu không?
_ Không.
_ Ngắn gọn thế này, hoặc là ở tù, hoặc là lao động công ích, ngươi chọn cái nào?
_ Lao động có bao ăn không.
_Chậc chậc, ngươi ăn có nhiều không?
_ Ta ăn chay.
_ Vậy có bao cơm.
_ Ta chọn lao động công ích.
_ Vệ binh mập,dậy,dắt hắn đến chỗ Aurora.
Nửa đêm ở Nha Trang thành.
Sân vườn dinh thự của thành chủ. Vị thành chủ trường kỳ vắng mặt của Nha Trang thành.
_ Đường mỗ bái kiến thành chủ Richard Duncan.
_ Lão sư đừng nói vậy, một ngày làm thầy cả đời làm thầy, lão sư gọi như vậy, học trò không gánh nổi tội.
Ngài thành chủ đứng dậy,hai tay nâng lão nhân họ Đường lên, dìu đến ghế ngồi. Trong vườn này chỉ có hai người, tùy tùng hay người giúp việc, đều lui cả ra ngoài.
_ Lão sư vất vả rồi, học trò nghe tin lão sư tới, vốn định ra cửa đón mừng. Là người dưới thông báo chậm, lão sư đừng trách.
Đường lão nhân tay chân rung rẩy, hơi thở ngắn ngắt quãng từng chập, ngồi xuống ghế nặng nề như vừa dỡ tạ. Là già yếu thật, không phải giả đò.
Tính tuổi thật thì Đường lão nhân cũng gần trăm rồi, đã vậy do suy nghĩ nhiều mà tinh thần suy nhược, lao lực quá độ, lại không cho phép mình tịnh dưỡng. Ông đúng là chiếc lá sang đông, muốn rụng lúc nào cũng được.
_ Trò đã nói vậy, ta cũng đành muối mặt mà nhận chức lão sư này vậy. Có được người học trò như Duncan trò, chính là niềm hãnh diện lớn nhất trong đời ta.
_Học trò không dám.
Ngài thành chủ pha bình trà mới, trà này chính là Thanh Tâm trà. Tưởng chừng trong thiên hạ, chỉ có người nhà Richard, là có thể lấy ra Thanh Tâm trà để mời khách.
Xoa dịu thần kinh, khôi phục tâm thần, lưu thông năng lượng sống trong cơ thể chính là điều Đường lão sư cần nhất lúc này.
Đây không phải lần đầu ông dùng Thanh Tâm trà. Ông yên lặng điều tiết, để đạt hiệu quả phục hồi tốt nhất. Ông phải còn sống, cho tới khi cơn bão này qua đi.
_ Hôm nay ta tới đây, là có một vật muốn trả lại cho trò. Chính là châu về Hợp Phố, ài, là ta già cả lú lẫn, mãi tới lúc gần đây mới vô tình tìm thấy, may là còn chưa muộn.
Nhìn cái hộp ngọc để trên bàn, thành chủ không vội mở ra xem, ngài biết bên trong đó đựng thứ gì, là món đồ mấy mươi năm trước, Đường lão sư đã thay ngài giữ hộ. Buông tay được khỏi vật này, chính là lúc tâm cảnh ngài đột phá, có thêm một thân phận mới.
_ La gia thật may mắn, có được người như lão sư trợ giúp, chẳng trách khí vận mãi thịnh không suy.
Hàm râu của Đường lão sư mấy động, định nói gì đó rồi lại thôi, đôi mắt mờ đục, nửa nhắm nửa mở, nhìn ngôi mộ phủ xanh cỏ trên u đất nhỏ giữa khu vườn, bên cạnh là một mảng đất trải bằng, bia mộ đặt ở giữa, bên trên viết sẵn dòng chữ " phu thê...đồng chi mộ".
Chính là đồi xanh hai mộ, Đường lão sư thở một hơi không dài không ngắn:
_ Nha đầu Mộng Băng, coi như không uổng tâm, nặng tình với ngươi như vậy. Hai đứa ngươi đều là mạng khổ. Người làm nhạc phụ như ta, thật là quá vô dụng mà.
Đôi mắt của ngài thành chủ Richard Duncan dịu dàng nhìn vào u đất nhỏ giữa vườn.
Biết Mộng Băng sợ cô đơn, ngài chỉ đắp đất, không xây gạch đá xung quanh. Chờ một thời gian nữa, ngài đến bên nàng, vậy hai người sẽ không còn cô đơn.
Từ ngày Mộng Băng về ở với ngài, tính tình nàng hướng nội, lại nhút nhát, quanh năm chỉ trò chuyện với cây cối trong vườn. Người có tình, vật cũng có tình, khu vườn như có linh, cỏ phủ trên mộ nàng, luôn xanh mơn mởn không cọng úa tàn. Mùa thu lá bay, không chiếc lá nào rớt trên ngọn đồi nhỏ.
Bao nhiêu năm không về, trừ người khách tha phương thêm ưu phiền, khu vườn này dù là một gốc cây nhỏ, vẫn giữ nguyên như xưa. Luôn đẹp nhất cho một buổi hẹn uống trà chiều.
Trước khi Đường lão sư tới, trên chiếc bàn này, là một cốc trà nóng, cùng một cốc sữa nóng.
_ Lão sư tới có chuyện gì.?
Ngài thành chủ vẫn ôn hòa, nhưng Đường lão biết mình nên vào ngay việc chính. Hai tầng quan hệ năm xưa, giúp lão có thể vào đây, nhìn nơi yên nghỉ của nhi nữ,là đã quá đủ rồi.
Món đồ trong hộp, trả lại là để cầu người, được hay không phải xem phúc khí của La gia, không phải mặt mũi.
_ Ta có việc muốn hỏi Minh Vương, là an nguy của La La.Không biết trò có thể nhìn gương mặt già nua này, mà giúp một lần không.
Ngài thành chủ Richard Duncan vẫn bình thản, rót thêm chén trà, nâng lên mời Đường lão sư.
_ Được.
Nói xong thì ngài cũng uống cạn chén trà của mình.
Đường lão như trút được gánh nặng, có một chữ vừa rồi, La La sẽ không sao. La La bình yên, thì La gia cũng bình yên. Coi như lão, một lần đã thay đội trưởng trả hết món nợ năm xưa cho La gia. Chuyện sau này, để sau này tính đi.
Đặt chén trà xuống, ngài thành chủ mở hộp ngọc ra. Bên trong là tấm huân chương, có hình một con mắt đang mở, cân đối không phân trái phải.
Ngài vung tay, hiện ra hai mảnh kim loại màu vàng, hợp lại thành hình một cái vương miện, chỗ khuyết ở mặt trước, chính là để đặt tấm huân chương hình con mắt vào.
Mấy mươi năm rồi ba mảnh của vương miện mới được hợp lại.
Đây là vương miện truyền ngôi của gia hoàng Minh Vương. Gia tộc duy nhất thống trị nhân loại hơn 500 năm về trước.
Gia tộc Richard chính là hậu duệ huyết mạch truyền thừa, mà ngài Richard Duncan là đích tôn trực hệ. Người duy nhất có khả năng đội lên vương miện này, mỗi đời chỉ được một người. Kế tiếp ngài sẽ là con gái Richard Doanh Doanh, em trai Raphen của ngài cũng không thể.
Người có thể kế thừa Vương Miện này sẽ khai mở được năng lực truyền thừa trong huyết mạch, năng lực của Minh Vương.
Đội lên tấm vương miện, đôi mắt của ngài thành chủ trở thành màu đen, một màu đen tuyệt đối. Người nhìn vào sẽ có cảm giác như bản thân bị cuốn vào một lốc xoáy màu đen vô tận.
Lúc này có thể nhìn thấy ngài thành chủ bằng mắt thường, nhưng nếu dùng năng lượng để dò xét thì không. Mọi bước sóng hướng về phía ngài đều bị thôn phệ.
Cỏ cây trong vườn có chút tàn úa,Đường lão nhân uống vội mấy ly trà. Ông cảm thấy sức đang bị rút đi rất nhanh ra khỏi cơ thể. Dù đã chuẩn bị trước như khi đối diện với cái chết thực thụ ông vẫn không thể bình thản nổi.
Đường lão mĩm cười, ông biết đây là khát vọng sống cơ bản nhất của sinh vật, cánh cổng này ông vẫn chưa bước qua được.
Rất nhanh sau đó, ngài thành chủ nhắm mắt lại, hạ vương miện xuống, mọi thứ trở lại bình thường. Ngài nhìn Đường lão sư, cười nói:
_ Tiểu nha đầu La La không sao, ta nhìn thấy phúc khí nồng đậm quanh nó, lão sư cứ thong thả đi về, lúc đến nơi thì nha đầu kia cũng đã tự về tới nhà rồi đó.
Đường lão vịn bàn đứng dậy, chắp tay phía trước
_ Ta thay mặt La gia, nhận mối ân tình này của Minh Vương. Trò an tâm, La gia luôn biết phải trả nợ như thế nào.
Lúc này mới chính thức là gánh nặng của Đường lão được trút bỏ, chuyện khác có thể nghi ngờ, nhưng lời của Minh Vương thì không, tuệ nhãn của Minh Vương có thể nhìn thấy số vận cả thiên hạ, chỉ chút chuyện nhỏ của La La không đáng là gì.
Lòng hân hoan nên cử chỉ của Đường lão có thêm chút vội vã, thành chủ không lấy đó làm lạ, thong thả đứng dậy dìu Đường lão sư:
_ Lão sư quá lời, tính ra ta có giúp được gì đâu, đó đều là phúc của La La nha đầu đó. Chuyện này về sau, không cần nhắc lại nữa.
Ngài vừa nói vừa dìu Đường lão đi đến cổng chính, lúc từ biệt ngài đưa cho tùy tùng đi theo của Đường lão một gói quà, bao bọc bằng lá cây, nói là tặng cho La tiểu nha đầu.
Đường lão thở dài, cũng đành cười mà đón nhận. Lần này La gia không muốn, cũng mắc nợ thật rồi
Bọc trong gói lá đơn sơ kia, là chí bảo có tiền cũng không tìm ra chỗ mua. La Chính Phong kia hao bao tâm sức lâu nay, vẫn luôn tìm cách kiếm một chút cho La La, bây giờ thì sướng rồi, từ lúc nào mà thanh tâm trà lại tính bằng gói thế kia.
La La nha đầu này, thật không biết gây phúc hay họa nữa.
Tiễn Đường lão sư đi, ngài thành chủ quay lại khu vườn, gương mặt ngài có chút mệt mỏi, lo âu.
Mệt mỏi là vì phải gánh chịu sức mạnh của Minh Vương. Thứ hại nhiều hơn lợi. Vương miện hợp lại cũng tốt, coi như hôm nay là lần cuối nó xuất hiện trên nhân gian. Đó là lựa chọn đúng đắn nhất.
Lo âu là vì trong cái nhìn tuệ nhãn vừa rồi, ngoài thấy La La bình yên ra. Ông còn thấy khí vận kì lạ đang bao phủ trên Nha Trang thành, bám vào từng người một đang có mặt bên trong.
Thứ này mơ hồ, không ẩn mà giấu, khác với tính chất chung của những thứ ông đã biết. Không nói được là phúc hay họa. Nhưng với những thứ không biết, coi là họa thì tốt hơn.
Đặt cốc trà nóng bên cạnh cốc sữa nóng, khu vườn lại yên tĩnh.
Nửa đêm ở Nha Trang thành.
Tầng ba của Đại Nhất lâu.
Thời gian đại hội đấu giá diễn ra chỉ còn ít ngày, từ bốn phương người có thể đến coi như đã đến đủ.
Khách du lịch lòng vòng khắp nơi, nhiều nhất ở hội trại và khu giao dịch.
Thế hệ tinh anh trẻ tuổi chủ yếu tham gia vào hai đại hội, cơ giới sư cơ giới sĩ.
Tầng một đại nhất lâu chật kín khách bất kể ngày đêm.
Tầng hai đại nhất lâu cũng chật kín, người hiểu biết có thể gọi tên khách ở đây từ phục trang, gia huy, hoặc quân trang.
Tầng ba đại nhất lâu có hơn chục khách, là đông nhất mấy năm gần đây, tiểu nhị chỉ có một người, đông hay vắn vẫn nhàn hạ như vậy.
Hai tiểu nhị làm việc tốt nhất, thì xếp ở tầng một và hai. Tiểu nhị ở lầu ba chỉ là người bình thường.
Khách ở lầu ba vắng không thể tả, cụ thể là mấy năm gần đây, chỉ có một vị, là tiên sinh kể chuyện. Công việc của tiểu nhị lầu ba rất nhàn.
Ăn ngủ suốt ngày, thấy tiên sinh mò lên thì mang rượu ra, tiên sinh đi thì dọn dẹp. Chưa thấy công việc có khởi sắc gì mới.
Làm việc đã mấy năm, tới gần đây tiểu nhị lầu ba mới biết thêm được ba thứ, là do lão bản đến giờ mới chịu chỉ. Lão bản nói trước hắn có người làm tới hơn chục năm cũng không biết.
Lầu ba không chỉ bán rượu, còn có thức ăn. Không có thực đơn, không cần gọi món, chỉ cần khách ngồi xuống, chậm nhất nửa canh giờ sẽ có thức ăn mang ra. Người mang ra là lão bản.
Khách ở lầu ba không đi cầu thang lên, không bay tới, họ tự nhiên xuất hiện ở mặt tiền mái hiên của lầu, cứ vậy bước vào. Người nào lão bản cũng biết, nhưng họ không chào lão bản, mà chào tiên sinh kể chuyện đang ngáy ngủ.
Hơn chục khách này, họ làm gì tiểu nhị đều không biết, là không biết ở nghĩa đen. Không nhớ họ đến lúc nào, không nhớ họ gọi món gì, không nghe họ nói chuyện gì, vừa nhìn xong quay lưng thì cũng quên luôn khuôn mặt của họ. Theo lời lão bản thì nghĩ cũng đừng nghĩ, cứ lo mang rượu cho tiên sinh là được rồi, việc gì cũng không liên quan đến tiểu nhị hắn.
Mãi đến đêm nay, tiểu nhị hắn mới có việc mới để làm.
Lúc này là giữa đêm, khách khứa không cần hắn quan tâm, xung quanh chỗ tiên sinh kể chuyện ngủ đã xếp ngay ngắn mấy vò rượu, đủ để tiên sinh súc miệng buổi sáng. Tiểu nhị lầu ba đang chùm mềnh kiếm đại cái ghế mà ngủ.
Một lão nhân, đúng hơn là một hung lão nhân xuất hiện ở sảnh trước của lầu ba, thân hình cao lớn, tóc bạc thả dài không buộc, lông mày xếch thẳng, mắt trợn như ác tăng, râu dài ngang bụng,áo bào rộng thùng thình hở ngực, lộ ra cơ bắp tráng kiện, năng lượng tỏa ra không cần khống chế, lão như đang đứng giữa cơn bão lớn, thân hình lơ lửng tóc áo râu bay phất phơ, giọng lão oang oang vang như tiếng tinh thú rống:
_ Bàn tử,ra đây cho ta.
Mấy vị khách hơi rụt người lại, vô thức hướng mắt về chỗ tiên sinh kể chuyện đang nắm ngủ.
Vò rượu lăn lóc vẫn còn đó, còn tiên sinh thì mất dạng.
À, thì ra tiên sinh đang bò dưới gầm bàn, thân thủ nhanh thật, cố lên tiên sinh, qua mấy cái bàn nữa là tới cầu thang rồi.
Hung lão nhân nhìn theo ánh mắt thiếu nghĩa khí của mọi người, nhận ra cái dáng lẩn nhanh như chuột kia, cười cười. Ông vung tay lên, bàn ghế xung quanh bị hất bay, tiên sinh kể chuyện như miếng nùi giẻ, bị hút vào bàn tay to lớn của ông, một chút sức phản kháng cũng không có. Biết không thoát được, tiên sinh kể chuyện đang bị nắm cổ áo treo lủng lẳng, tay chân quờ quạng cố quay đầu lại cười hề hề:
_ Lão Bá à, lâu rồi không gặp, ở đây đông người, cho ta chút mặt mũi đi.
_ Bàn tử ngươi mà cũng cần đến mặt mũi sao, chậc, thịt mỡ đâu hết rồi, phong lưu quá độ à.
Mặt tiên sinh kể chuyện đen thui, phong cái đầu ngươi, ta vẫn luôn giữ mình trong sạch đó, cái này gọi là lòng mang ưu phiền, thân thể suy nhược. Ngươi mới phong lưu, sao không ở nhà cho lão bà đánh, tới nơi tịnh tu của ta để làm gì.
Hung lão đầu giật giật cổ tay, xách tiên sinh kể chuyện như bao rác, bước mấy bước, tùy tiện tìm một bàn vứt lão xuống, giọng lão như sấm, tầng cách âm cũng vô dụng chắc chắn có không ít khách ở lầu một đang lăn lộn mà ôm đầu che tai:
_ Tiểu nhị, tiểu nhị đâu rồi, cho bình trà.
Một bàn chân đá vào cái ghế mà tiểu nhị đang nằm, làm hắn bật đứng dậy, trên tay tự nhiên có bình trà với hai cái tách.
Chủ nhân bàn chân đó nhanh như chớp lấp ló dưới cầu thang, mồ hôi hột ra như mưa " may quá, Bá Đỉnh đại nhân kiêu tiểu nhị, không phải lão bản, nuôi quân ba năm dùng quân một giờ,tiểu tài ngươi phục vụ cho tốt, ta đi đây "
_ Ta nói bàn tử ngươi nên tập uống trà đi, rượu nhiều là không tốt, mấy chục năm nay ta chỉ vài chén với đội trưởng thôi, còn lại là ngày ba cữ trà.
Bàn tử tiên sinh vẻ mặt khinh bỉ không cần che giấu nhìn lão già họ Bá, hàm ria mép nhếch lên, sao ngươi không nói rõ là năm chục năm kể từ ngày lấy vợ. Bị cấm rượu còn bày đặt khuyên người ta uống trà, không lẽ sợ lão bà ngươi có tai mắt ở đây, uổng cho cái danh hiệu Bá Thiên Vương của Bá Đỉnh ngươi, ta thấy gọi là Bá râu quặp thì đúng hơn.
_ Hừ, có rắm mau phóng, nể mặt ngươi nhắc đến đội trưởng. Chén trà này ta uống, mà ngươi đến đây đã xin phép chưa đó, ta không muốn lão bà ngươi đến đây để tra xét đâu, đây là nơi thanh tịnh, không chứa nổi phu thê ngươi đâu.
_ Ha ha, ta đâu có ngu, ta lấy cớ chăm cháu ngoại để tới đây. Nó ở Nha Trang thành một ngày,ta cũng ở một ngày, đó là danh chính ngôn thuận. Chỉ tiếc là ở đây đông người, phải giữ mình một chút, không thể làm phiền lòng lão bà được.
Nói xong thì Bá Thiên Vương đưa mắt nhìn quanh, cặp mắt long sòng sọc còn hơn hổ dữ. Ai bị ông liếc qua đều như bong bóng xì hơi, nhũn như con chi chi, yếu nhược khó tả.
Ví như người ngồi gần nhất, Trương Chính Nghĩa, đại tướng hai sao, danh tướng của Trương gia nổi danh bá đạo. Nhưng bá ở đâu thì được chứ trước mặt của ông tổ họ Bá thì hiền còn hơn bột. Gương mặt chữ điền chi chít seo, hàm râu quai nón rậm rạp mà nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng thì thật khó mường tượng.
Mấy người khác cũng không tốt hơn, có người nãy giờ nín thở, mặt tái trắng mà vẫn cố cười tươi, không biết Bá Thiên Vương đại nhân có vì thèm rượu mà giết người diệt khẩu không đây. Ngồi thì sợ mà bỏ đi thì không dám, sợ đứng lên ngài ấy lại tưởng là đi mật báo, chết oan mất xác cũng không biết kêu với ai.
Trình độ mặt dày của lão nhân Bá Đỉnh thật không tầm thường, có ai sợ vợ mà lại công khai đĩnh đạc thế không. Bàn tử tiên sinh khinh bỉ, có người huynh đệ như Bá Đỉnh ngươi, là sai lầm lớn nhất của ta, cứ coi như thanh danh cả đời có vết ố đi.
Tiểu nhị không biết khách nhân này là ai, vẫn tự nhiên như thường, lấy khăn lau bàn, đặt hai cái tách xuống,rót trà. Quái, trà hôm nay sao lại trong suốt, lại thoang thoảng mùi.. rượu.
Thấy tách trà rót ra, mắt Bá lão sáng như sao, lỗ mũi phập phồng, chụp uống cạn một ngụm, khà một tiếng:
_ Trà ngon.
Sau đó lại trợn nhìn xung quanh thêm một lượt nữa, mặt hung ác hơn, gằng từng chữ một:
_ Ta nói trà ngon, mọi người thấy có đúng không.
Đám người kia đầu gật như gà mổ thóc, phải phải, là trà, đó là trà. Tuyệt đối là trà không phải rượu, thứ nước bọn ta dùng để nhắm mồi đây cũng là trà. Ngài cứ thoải mái uống trà đi, dùng tô mà uống, đừng ngại.
Lúc này Bá lão mới hòa hoãn hơn, ánh mắt nhu thuận nhìn tiểu nhị:
_ Cho hai vò trà lớn,với hai cái bát.
Người ở dưới lầu trên lầu đều đồng tình, ta nghe rõ rồi, là vò trà, ta làm chứng cho.
Tiểu nhị quay đầu, cạnh cầu thang đã xếp sẵn mấy chục vò trà lớn, đều là trà hảo hạn ủ lâu năm của đại nhất lâu, chưa khui mà hương nức mũi, vừa nghe đã biết là cực phẩm.
Tiên sinh bàn tử lắc đầu nhìn quanh, uổng cho tài nhân của cả thế hệ, vì sợ cường bạo mà bán rẻ lương tâm, trở thành một đám chứng gian. Haizz, đúng là hậu sinh khả ố mà. Nhưng cũng may, nhờ vậy mà bàn tử ta mới uống được thứ cực phẩm này. Chắc phải bói một quẻ, xem đại nhất lâu ủ trà này ở đâu, rồi chui vào đó mà bế quan mới được.
Sau khi nốc cạn bốn năm vò trà, Bá đại nhân như sực nhớ ra chuyện gì, vừa khui vò nữa vừa hỏi:
_ Nha đầu của La gia đang ở đâu, lão bà nhà ta đã nhận nó làm cháu nuôi, vậy ngươi cũng là gia gia nuôi của nó, quan tâm chút đi.
Hử, bàn tử tiên sinh sém sặc nước trà, may là nuốt kịp. Cái tầng quan hệ này có gần quá không, lão bà ngươi nhận cháu thì liên quan gì đến ta. Cái phúc phần này ta không dám hưởng đâu.
Nghĩ là vậy nhưng bàn tử tiên sinh vẫn xuất lực, ngón trỏ của bàn tay trái đặt trên bàn. Nước từ vò thành dòng bay ra, tỏa sáng, tạo thành hình vân đồ phức tạp trên mặt bàn, liên tục biến ảo, càn khôn quẻ tượng khó lường.
Một chốc sau tất cả nước đều bốc thành hơi, đường vân hằn trên mặt bàn chỉ mình bàn tử tiên sinh hiểu được.
Thở dài một hơi,mắt đầy gân đỏ, ông chỉ tay về một hướng, là phía trung tâm của Nha Trang thành:
_ Nha đầu không có chuyện gì, bảy dặm về hướng đó sẽ gặp.
Hơn chục vị khách nhân của lầu ba đứng dậy, không nói lời nào, chắp tay vái thật sâu về hướng bàn của hai lão nhân, nhanh chóng bay về hướng bàn tử tiên sinh vừa chỉ. Người dẫn đầu chính là hai vị tướng quân hai sao ; Trương Chính Nghĩa và La Thiết Huyết.
Lầu ba của Đại nhất lâu chỉ còn ba người, tiểu nhị đang vác vò trà với hai lão nhân trầm mặc. Bá lão nhân là người lên tiếng trước:
_ Bàn tử ngươi sao rồi.
Bàn tử tiên sinh hạ chén hờ hững:
_ Ba ngày.
Lại nâng chén, tiên sinh nói tiếp:
_ Kêu thằng rể gấu nhỏ của ngươi tới đây đi, ta có chuyện muốn nói với nó.
Tiếng cười của Bá Thiên Vương làm cột nhà chính của đại nhất lâu cũng phải rung rẩy:
_ Vậy thì càng phải uống, tiểu nhị, đem thêm trăm vò trà, hôm nay huynh đệ ta phải hảo hảo mà uống.
Bàn tử tiên sinh lắc đầu, sợ vợ một khi đã ngấm vào máu, thì không thuốc gì cứu chữa được.
Công việc mới của tiểu nhị là phu khuân vác rượu, nhầm, trà.
Bonus: lời tác giả.
100 chương rồi, chữ cũng 200 ngàn, người đọc chỉ vài chục.
Với ta nhiêu đó đủ rồi, bằng mọi giá sẽ hoàn thành tác phẩm.
Ai đang đọc dòng chữ này hãy cùng ta nâng chén trà.