Nguồn: TruyệnYY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.
…
Vương Hạo vừa về thành phố, thì trực tiếp trở lại biệt thự.
Hắn vừa bước vào cửa, thì trông thấy Tiền Vạn Dương và Trần Diệu đang bàn luận gì đó.
– Lão đại! Cuối cùng anh cũng về nhà.
Hai người vội vàng đứng dậy chào hỏi, sau đó cầm giúp Linh Lộ cho Vương Hạo.
– Hai đứa đi học, tại sao lại về sớm thế.
Vương Hạo tò mò hỏi.
– Điều này…
Tiền Vạn Dương nhìn Vương Hạo một lát, rồi nói nhỏ:
– Hôm này là ngày khai giảng, giảng viên của chúng ta là một phụ nữ rất xinh đẹp và thùy mị. Bởi vì lão đại không đi học, nên giảng viên xinh đẹp đó rất thất vọng, sau đó ra về, không muốn dạy nữa…
– Giảng viên nữ xinh đẹp kia rất buồn khi không thấy anh.
Vương Hạo gãi cằm, tự hỏi mình có trêu chọc giảng viên đại học này hay không, nghĩ một lát, hình như mình không trêu chọc ai như thế.
– Lão đại, giảng viên xinh đẹp nói. Nếu lão đại không đi học, thì cô ấy cũng không lên lớp.
Trần Diệu vội vàng nói.
– Còn có chuyện này.
Vương Hạo hơi hứng thú với giảng viên xinh đẹp này.
– Vương Hạo! Thằng nhóc khốn nạn, mau ra ngoài cho lão phu.
Âm thanh nổi giận của hiệu trưởng Chung Ly vang lên. Bây giờ, tâm tình ông giống như một vạn con ngựa đang chạy nhanh qua.
Ngày đầu tiên.
Ban ngày, Vương Hạo bắn đạn đạo trong thành phố, hơn một trăm sinh viên trọng thương, hơn năm trăm sinh viên bị thương nhẹ.
Ban đêm, thanh danh của ông bị hủy hoại trong chốc lát, còn được tặng danh hiệu dê cụ.
Buổi sáng hôm nay, Vương Hạo không chỉ không lên lớp, mà còn bắn nát trứng của bảy mươi sinh viên nam.
Mày cướp Linh Lộ thì cướp Linh Lộ đi! Dù sao nơi đó nằm ngoài thành phố, không có pháp luật, tất cả dùng thực lực nói chuyện.
Nhưng thằng Vương Hạo khốn kiếp này, không bắn nơi khác, lại nhằm trứng người ta mà bắn. Trứng của người ta có thù với mày sao, hay là người ta đội nón xanh cho mày.
– Ồ! Đây không phải là hiệu trưởng Chung Ly sao, đúng là khách quý đến chơi.
Vương Hạo nhiệt tình đón hiệu trưởng Chung Ly.
– Tiểu Tiểu, không thấy hiệu trưởng Chung Ly sao, mau dâng trà.
– Vâng thưa chủ nhân.
Hầu gái Tiểu Tiểu đi bưng trà.
– Hôm nay, cậu không giải thích với mọi người rõ ràng, thì tôi không để yên cho cậu.
Hiệu trưởng Chung Ly không nể mặt. Ông không quan tâm trứng của người khác ra sao. Ông chỉ quan tâm đến danh dự của mình.
– Hiệu trưởng Chung Ly! Thầy trách oan cho em, em đang giúp thầy đó.
Vương Hạo hô to oan uổng.
– Giúp! Giúp con khỉ!
Hiệu trưởng Chung Ly giận trừng mắt.
– Thanh danh cả đời của tôi, đều bị hủy trong tay cậu, thế mà cậu bảo giúp tôi là sao.
Tiền Vạn Dương và Trần Diệu cúi đầu, không dám nói lời nào.
– Hiệu trưởng không nên kích động. Thầy nghe em nói.
Vương Hạo trấn an hiệu trưởng Chung Ly, sau đó nói:
– Hiệu trưởng cũng là người hiểu chuyện, tu vi của thầy là Võ Tông, mà tu vi của hai vị phó hiệu trưởng là Võ Vương. Chẳng lẽ thầy không cảm thấy áp lực?
Sắc mặt hiệu trưởng Chung Ly hòa hoãn lại, gật đầu nói:
– Đúng! Quả thật lão phu cảm thấy rất áp lực. Nhưng chức trách của hiệu trưởng là tìm kiếm và bồi dưỡng sinh viên có thiên phú, nên tu vi không quan trọng lắm.
Hiệu trưởng Chung Ly vừa nói xong, thì cảm thấy không đúng, tại sao lại kéo tu vi vào đây.
– Hiệu trưởng không nên gấp gáp, em phân tích cho hiệu trưởng một chút.
Vương Hạo tiếp tục trấn an, sau đó mở miệng nói:
– Sở dĩ tu vi bây giờ của hiệu trưởng là Võ Tông, chắc chắn không phải là thiên phú của thầy kém, mà là do ví tiền của thầy rỗng tuếch.
Hiệu trưởng Chung Ly đỏ mặt. Ông sinh ra ở gia đình bình dân. Lúc nhỏ, ông không có tiền mua trang bị, khi lớn lên mua không nổi tài nguyên tu luyện, đến nay ông vẫn còn độc thân.
Trước kia, ông làm hiệu trưởng ở Trái Đất, tiền lương không đủ mua tài nguyên đột phá Võ Vương.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là, ông là một người yêu hòa bình, không thích bạo lực. Ông thích nghề dạy học, thế nên thu nhập rất thấp.
Vương Hạo nói tiếp:
– Bây giờ, phương pháp kiếm tiền tuyệt như thế bày ra trước mắt hiệu trưởng, chỉ cần thầy gật đầu đồng ý, thì em cam đoan mỗi ngày thầy sẽ kiếm được 10.000 điểm cống hiến.
Hiệu trưởng Chung Ly bỗng nhiên phản ứng kịp, nổi giận đùng đùng nói:
– Cậu muốn dùng thanh danh của lão phu kiếm tiền.
– Dù sao thanh danh đã nát rồi, không bằng dùng nó kiếm thêm ít tiền, thì tốt hơn.
Vương Hạo nhún vai, ra vẻ suy nghĩ cho người khác.
Hiệu trưởng Chung Ly bị tức đỏ mặt. Tại sao ông lại quen thằng nhóc khốn nạn này. Nó không chỉ phá hủy thanh danh của ông, mà còn muốn kéo ông xuống nước.
Tiền Vạn Dương và Trần Diệu vụng trộm giơ ngón tay cái, không hổ là lão đại, thủ đoạn quá tuyệt.
Gã không chỉ kiếm được điểm cống hiến, mà còn kéo hiệu trưởng Chung Ly xuống nước, làm chỗ dựa cho gã. Nếu hiệu trưởng Chung Ly gật đầu, thì sau này, không dám nói Cơ Sở 11 là thiên hạ của gã, nhưng ít nhất ba mươi phần trăm của Cơ Sở 11 là thiên hạ của gã.
– Không thể, tuyệt đối không được, cậu lập tức đăng tin cho tôi, nói tất cả những chuyện đó là do cậu bịa đặt…
Hiệu trưởng Chung Ly nổi giận nói.
– Thầy cảm thấy trải qua chuyện hôm qua và chuyện sáng này, cộng thêm lời đồn trên diễn đàn, thì còn người tin em nữa không.
Vương Hạo giang tay ra, thanh danh bây giờ của hắn đã thối khắp phố phường, nói ra cũng không ai tin.
– Cậu, cậu, cậu,…
Hiệu trưởng Chung Ly dùng tay che ngực. Ông cảm thấy không thở nổi, không sợ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ lưu manh không có lòng tự trọng.
– Mỗi ngày lão phu phải được 20.000 điểm cống hiến.
Hiệu trưởng Chung Ly hầm hừ nói. Ông không phải là kẻ ngớ ngẩn, nếu không thể vãn hồi được thanh danh, vậy thì kiếm tiền đi, không thể cái gì cũng làm lợi cho thằng nhóc Vương Hạo khốn kiếp này.
– Không có vấn đề! Tiền Vạn Dương, chuyển 20.000 điểm cống hiến cho hiệu trưởng Chung Ly.
Vương Hạo đứng dậy, vươn tay ra.
– Hợp tác vui vẻ.
– Hừ!
Hiệu trưởng Chung Ly hừ một tiếng, không để ý Vương Hạo.
Vương Hạo không cưỡng cầu, mà nói tiếp:
– Sau này, hiệu trưởng nhận Kích Tình Tứ Xạ, thì Tiền Vạn Dương sẽ thu về, rồi bán tiếp, lòng vòng như vậy, chúng ta không cần làm, mà cũng kiếm được điểm cống hiến.
Bốp bốp bốp…
Tiền Vạn Dương và Trần Diệu vội vàng vỗ tay. Hôm nay, hai người quả thật mở rộng tầm mắt.
Vương Hạo không chỉ kéo hiệu trưởng Chung Ly xuống nước làm chỗ dựa, mà còn cam đoan mỗi ngày đều kiếm được điểm cống hiến của sinh viên, quả thật thủ đoạn như thần.
– Cậu đừng vui mừng quá sớm.
Hiệu trưởng Chung Ly nhắc nhỏ.
– Những sinh viên này đều không phải là kẻ ngớ ngẩn, nếu đưa mấy lần, mà phiền phức vẫn chưa được giải quyết, thì chắc chắn không hối lộ nữa.
– Đó là chuyện nhỏ.
Vương Hạo khoát tay, hoàn toàn thất vọng:
– Em sẽ bảo Tiền Vạn Dương công bố phương pháp hối lộ hiệu trưởng chính xác lên diễn đàn, không cần hiệu trưởng lộ diện. Nếu là việc nhỏ thì hiệu trưởng giải quyết, còn đánh nhau ẩu đả thì để em. Nếu xảy ra việc lớn, thì nói họ hối lộ không đúng chỗ, bảo họ hối lộ cho…
Vương Hạo vừa dứt lời, thì hiệu trưởng Chung Ly, Tiền Vạn Dương và Trần Diệu trợn mắt hốc mồm, quá chuyên nghiệp, thật thật giả giả, giả giả thật thật, dù người đó biết mình bị lừa, nhưng họ đã nhận tiền, thì ai còn quan tâm sinh viên đó nữa.
Còn chuyện tố cáo hiệu trưởng Chung Ly nhận hối lộ, thì phải có chứng cứ.
Nhưng toàn bộ quá trình, hiệu trưởng Chung Ly không lộ mặt, thì chứng cứ ở đâu…