• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101: Lễ vật


Giọng nói này nhẹ nhàng kiều diễm tựa như trêu chọc, làm cho lòng người run lên. Tần Tu Viễn ôm tay nàng rồi cúi đầu nhìn Đường Nguyễn Nguyễn.


Đường Nguyễn Nguyễn mở to đôi mắt ngập nước nhìn về phía hắn với vẻ mặt kiều mị. Tần Tu Viễn nhất thời nói năng hơi lộn xộn: “Mê dược trong người nàng vẫn còn… Thuốc chỉ có thể áp chế một phần… Nàng chịu đựng một chút nữa thôi sẽ về đến nhà.”


Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, sau đó giống như một con mèo nhỏ mà thuận theo hắn cúi đầu xuống. Thân thể nàng nóng như lửa nằm vào lòng hắn, không nói một tiếng, nhưng vẫn nắm chặt vạt áo hắn như trước. Nội tâm Tần Tu Viễn có chút kích động, nhưng hắn cũng biết rõ tình trạng Đường Nguyễn Nguyễn lúc này… Rất bất thường.


Hắn muốn bất chấp để có nàng, nhưng lại sợ sau khi nàng tỉnh táo sẽ tức giận. Cả hai đều âm thầm nhẫn nại cho đến khi cơ thể Đường Nguyễn Nguyễn run rẩy. Tần Tu Viễn có chút khẩn trương, hắn nói: “Nguyễn Nguyễn, nàng làm sao vậy?”


Cô nương trong ngực im lặng ngẩng đầu, nàng dùng ánh mắt nhu tình nhìn hắn, dược tính của mê dược càng ngày càng mãnh liệt. Bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng túm lấy vạt áo trước người hắn, rồi kéo hắn lại gần hơn một chút. Giọng nói của nàng như nước, gọi hắn một tiếng nữa: “A Viễn… ”


Tần Tu Viễn khẽ nuốt cổ họng, tinh thần của hắn căng giống như dây đàn cho nên không dám nhúc nhích. Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn mơ hồ, nàng nũng nịu nói: “Thiếp muốn hôn.”


Tần Tu Viễn sửng sốt, trong đầu tựa hồ có thứ gì đó nổ tung. Hắn nhìn nàng với vẻ mặt không thể tin được. Tần Tu Viễn chưa bao giờ thấy Đường Nguyễn Nguyễn như vậy, nàng luôn ngọt ngào, thẹn thùng… Nhưng chưa bao giờ trực tiếp như lúc này.


Hắn cảm thấy nếu hắn giậu đổ bìm leo* thì cũng không tốt, nhưng không hiểu sao lại có vài phần cao hứng, hắn đã nhiều lần cảnh cáo chính mình, không thể tâm viên ý mã*, vì thế nói: “Ngoan, nàng hãy nghỉ ngơi một chút… Chỉ cần chờ đến khi uống thuốc… Này!”


Lời còn chưa dứt, Đường Nguyễn Nguyễn đã đưa đôi môi kiều diễm đến. Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn mở to, hắn muốn nâng đầu nàng lên nhưng khi bàn tay chạm đến mái tóc đen mềm mại của nàng thì lại luyến tiếc không dám đẩy ra. Đường Nguyễn Nguyễn nhân lúc hắn phân tâm mà cạy môi hắn ra rồi trao tư vị tuyệt vời nhất cho hắn.


Tần Tu Viễn một tay chống vách xe, một tay ôm lấy nàng, hắn bất lực mà nhận lấy khí thế bừng bừng công tới của nàng.


Xe ngựa chạy trên đường nhanh như bay, lọng che phía trên rèm phát ra âm thanh ngọc nhuận va vào nhau, đinh đinh đang đang vô cùng dễ nghe.


Trong xe chật hẹp, Đường Nguyễn Nguyễn không hề dùng chút kỹ xảo nào mà tùy ý làm bậy, khiến cho Tần Tu Viễn khí huyết cuồn cuộn nhưng cũng không biết làm sao. Nàng bám chặt vào bờ vai vững chãi của nam nhân mà hôn hắn, hô hấp của Tần Tu Viễn có chút dồn dập, ngọn lửa đè nén đã lâu lại được thắp lên. Hắn ý thức được nếu không ngăn cản nàng thì sẽ không thể vãn hồi, đành nói: “Nguyễn Nguyễn, nàng tỉnh lại đi! Đừng… Đừng như vậy…”


Đường Nguyễn Nguyễn được hắn nâng đầu lên, nhưng lại trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn hắn. Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn cũng có chút đỏ ửng, hắn thở hổn hển chăm chú nhìn Đường Nguyễn Nguyễn. Đôi môi của nàng đỏ rực và rất đáng yêu. Đường Nguyễn Nguyễn đáng thương nói: “Thiếp hôn chàng không tốt sao?”


Mắt phượng của Tần Tu Viễn chợt khựng lại, hắn bật cười nói: “Không phải…”


Đường Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu nhìn hắn giống như đang chờ câu trả lời của hắn, Tần Tu Viễn bị nhìn đến bất đắc dĩ, chỉ nói: “Nàng, nàng hôn rất tốt…”


Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong lời này liền mỉm cười, sau đó cũng không quan tâm mà chui vào trong ngực hắn. Tần Tu Viễn không biết dược tính trong người Đường Nguyễn Nguyễn còn chưa tan hết, giọng khàn khàn nói: “Ngoan, đừng đùa với lửa như thế.”


Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Nhưng thiếp khó chịu, thiếp chỉ muốn hôn chàng, thiếp nóng…”


Dứt lời, bàn tay nhỏ bé di chuyển tới vai hắn. Tần Tu Viễn hoảng sợ, hắn lập tức giữ chặt nàng mà nói: “Sắp về tới phủ rồi! Nàng kiên trì thêm một chút nữa!”


Đường Nguyễn Nguyễn giận dữ: “Vì sao chàng lại không cho thiếp thân cận tới gần chàng?”


Cổ họng Tần Tu Viễn khẽ nuốt, hắn dở khóc dở cười nói: “Hiện tại thần trí của nàng không rõ… Chỉ sợ nàng không biết mình đang làm gì…”


Hắn hy vọng Đường Nguyễn Nguyễn sẵn sàng ở bên hắn thay vì bị ép buộc. Đường Nguyễn Nguyễn thấy sắc mặt hắn ửng đỏ, thấp giọng nói: “Ai nói thần trí của thiếp không rõ…”


Tần Tu Viễn tỉnh táo lại, hắn đáp: “Mặc kệ như thế nào thì cũng phải để cho đại phu xem qua rồi nói sau.”


Mê dược này có dược tính rất mạnh, cũng không biết nàng đã hít phải bao nhiêu. Tần Tu Viễn yên lặng nhìn nàng một cái, không, hiện tại liếc mắt một cái hắn cũng không dám liếc.


Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn quyến rũ giống như một bông hoa đang chờ người hái, khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn. Đúng lúc này thì xe ngựa từ từ dừng lại, Tần Trung nói: “Tướng quân, phu nhân, đến rồi!”


Lúc này sắc trời đã chạng vạng tối.


Tần Tu Viễn lập tức dùng y bào bọc Đường Nguyễn Nguyễn lại, ôm nàng xuống xe. Trên đường đi nàng ngượng ngùng dùng y bào che mặt, tựa vào trong ngực Tần Tu Viễn. Hắn ôm nàng, nhanh chóng trở về Phi Hiên Các. Mạnh thái y đã chờ ở một bên, Tần Tu Viễn nói với Tần Trung : “Canh cửa chớ để cho những người khác tiến vào, chuyện ở trong cung ngày hôm nay cũng đừng để cho bất luận kẻ nào biết được.”


Hắn không thể làm cho danh dự của nàng bị tổn hại, về phần những người hãm hại nàng, hắn sẽ tự đi đòi lại công đạo.


Đường Nguyễn Nguyễn được Tần Tu Viễn đặt ở trên giường, Mạnh thái y thấy vẻ mặt nàng khác thường liền tiến tới ngửi chút xem mùi hương của mê dược sau đó lập tức bắt mạch cho nàng… Mạnh thái y biến sắc, hắn thấp giọng nói: “Phu nhân quả thật trúng mê dược… Cũng may là độc tính không sâu, hạ quan sắc một chén thuốc là có thể giải độc…”


Tần Tu Viễn nghe xong thì mới yên lòng, hắn nói: “Vậy thì phải làm phiền Mạnh thái y rồi, bây giờ nàng rất khó chịu, có cách nào để giảm bớt sự khó chịu ấy không?”


Sắc mặt Mạnh thái y xấu hổ, hắn thấp giọng nói: “Cái này… Thực ra phu nhân trúng độc không sâu, cho dù không uống thuốc… Cũng có thể chờ dược phát hết tác dụng là được.”


Sắc mặt Tần Tu Viễn khẽ biến, hắn ho nhẹ một tiếng, bản thân cũng có vài phần xấu hổ. Mạnh thái y liền nói: “Vậy hạ quan đi nấu thuốc trước…”


Dứt lời, Tần Tu Viễn liền đưa Mạnh thái y ra ngoài.


“A Viễn…” Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng gọi hắn. Tần Tu Viễn đến bên giường, dịu dàng nắm lấy tay nàng, nói: “Nàng có nghe thấy không? Thái y nói không sao rồi, thật là may quá.”


Mũi hắn đột nhiên cay cay. Hôm nay, khoảnh khắc khi tìm kiếm nàng, hắn mới biết cái gì là khó khăn, cái gì là lo lắng. Hắn nhẹ ấn tay nàng xuống, “Hôm nay ta mới biết, ta sợ mất nàng như thế nào.”


Tần Tu Viễn ngồi ở bên giường, hắn nhẹ cúi người xuống, nhắm mắt ôm nàng, lẩm bẩm nói: “May mà nàng không sao…”


Nếu không tìm thấy nàng, hắn sẽ khiến cho tất cả bọn họ phải chôn cùng nàng!


Xung quanh đều là hơi thở của hắn. Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ động. Nàng cũng thì thầm: “Hôm nay thiếp cũng mới biết được… Thì ra, thì ra thiếp cũng thích chàng như vậy.”


Cơ thể Tần Tu Viễn hơi run rẩy, hắn ngước mắt lên nhìn nàng: “Nàng vừa nói gì vậy?”


Bởi vì dược tính của thuốc tác động nên Đường Nguyễn Nguyễn cũng ý loạn tình mê, mỗi khi dược tính phát tác thì dục niệm bắt đầu khởi động, hóa ra người nàng luôn tâm tâm niệm niệm là Tần Tu Viễn. Nàng đỏ mặt tiếp tục thấp giọng nói: “Chàng có cảm thấy… Căn phòng này hơi lạ không?”


Tần Tu Viễn sửng sốt liền quay đầu lại nhìn… Trong phòng trải khăn màu đỏ, trên bàn bày đôi nến hỷ, mà ngay cả trên trần nhà cũng quấn lụa đỏ rực rỡ… Giờ phút này Đường Nguyễn Nguyễn lại đang nằm trên giường gấm đỏ rạng rỡ, phòng ngủ này tựa như trở về đêm bọn họ thành hôn. Mắt phượng của Tần Tu Viễn hơi ngưng tụ, hắn nói: “Đây là…”


Sắc mặt của Đường Nguyễn Nguyễn mê ly, giọng điệu lại ôn nhu nói: “Chẳng phải thiếp đã nói là muốn tặng cho chàng một món quà sao…” Nàng đỏ mặt, thấp giọng: “Quà của thiếp là… Động phòng hoa chúc…”


Giọng của nàng hơi run rẩy, cũng không biết là vì dược tính hay vì quá mức ngại ngùng. Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn kinh ngạc mở to nhìn nàng. Ngón tay Đường Nguyễn Nguyễn đặt lên môi hắn, nhẹ nhàng nói: “Thiếp, mặc dù thiếp trúng mê dược, nhưng thiếp chỉ muốn ở bên chàng… Chỉ mình có chàng có thể…”


Trong chớp mắt cả căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, không khí trở nên ngọt ngào. Hàng lông mày tuấn lãng của Tần Tu Viễn hơi nhướng lên, đôi môi mỏng nhếch, hắn nhịn không được nở nụ cười. Tần Tu Viễn tiến lại gần nàng thấp giọng nói: “Nguyễn Nguyễn…”


Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt không nói. Đôi môi Tần Tu Viễn kề sát vào tai nàng, hắn nói: “Chúng ta… Giải độc đi.”


Hắn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thâm tình đối mặt với đôi mắt hạnh đang mê man của nàng. Đường Nguyễn Nguyễn còn chưa kịp phản ứng thì Tần Tu Viễn đã cúi người hôn xuống. Nụ hôn này không nhẹ nhàng khắc chế như bình thường, mà là như gió bão ập tới, làm cho nàng không kịp ứng phó…


Cả căn phòng toàn là màu đỏ. Bên cạnh giường có quan phục màu đỏ tùy ý vứt xuống, cùng với cảnh sắc trong phòng lúc này mà ngày càng rực rỡ hơn. Trên đệm giường mềm mại có ngọc bích xinh đẹp thuần khiết không tỳ vết đang cần người tới sủng ái, an ủi. Nàng nằm bên vai hắn, nhịn không được nhẹ nhàng cắn môi. Giọng Tần Tu Viễn khàn khàn, hắn nói: “Nguyễn Nguyễn đừng nhẫn nhịn nữa, được chứ?”


Đường Nguyễn Nguyễn thả lỏng đôi môi, nhìn hắn với đôi mắt ngập nước. Tần Tu Viễn hơi nhướn người về phía trước khiến nàng khẽ hô lên một tiếng, rồi lại lập tức dịu dàng hôn nàng, bịt kín đôi môi của nữ nhân…


*Câu thành ngữ có ý muốn nói đến việc lợi dụng người ta gặp điều không hay hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo.


*Tâm viên: Là tâm mất chánh niệm, vọng niệm lúc nào cũng sinh khởi, các pháp bất thiện sinh sôi nảy nở, mạ lỵ Phật pháp cũng từ tâm phát sinh. Vọng niệm là vòng dây trói buộc, có mắt xích liên hoàn, làm cho chúng sanh bối rối, không tìm được lối thoát giữa ngục tù vô minh, điên đảo mê lầm, mất phương hướng giữa bể khổ không bến bờ, bềnh bồng chốn sông mê, trôi đi về nơi xa thẳm vô biên.


Ý mã: Sự suy tư liên hoàn như ngựa chạy đường trường, không “bắt kế” để kiềm chế bước “vó câu” nhất là những con ngựa chứng, con ngựa bất kham. Ý tưởng mông lung suốt đoạn đường dài một đời từ sinh đến tử, như tử thi trôi lăn theo dòng nước xoáy thời gian cuốn trôi.



Chương 102: Bánh hỷ


Niềm vui lan tỏa khắp căn phòng, màn che nặng nề rơi xuống che khuất ánh sáng mùa xuân kiều diễm tươi đẹp.


Bên ngoài Phi Hiên Các, Mạnh thái y sắc thuốc xong liền đi về phía phòng ngủ nhưng lại thấy ở cửa không có người canh giữ. Hắn tiến đến trước cửa, vừa chuẩn bị gõ cửa thì nghe được âm thanh bên trong… Khuôn mặt già nua của hắn đỏ bừng lên, lẩm bẩm: “Thật là, hại lão phu bận rộn suốt cả buổi!”


Dứt lời đã đặt thuốc sang một bên mà nghênh ngang rời đi.


Mãi cho đến hơn nửa đêm thì động tĩnh trong phòng ngủ mới dừng lại. Sau đó là một đêm mộng đẹp vui vẻ.





Ngày hôm sau, ánh sáng buổi sáng xuyên qua cửa sổ, phóng khoáng chiếu vào phòng. Tần Tu Viễn tỉnh lại, hắn đưa mắt nhìn cả căn phòng. Căn phòng ấm áp, ánh mặt trời phủ lên một lớp màu vàng dịu dàng khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.


Tần Tu Viễn cúi đầu nhìn Đường Nguyễn Nguyễn còn đang rụt vào trong ngực mình mà ngủ say, hắn không khỏi hơi nhếch khóe miệng. Tần Tu Viễn nhìn nàng thật lâu, dường như từ sau khi quen biết nàng, cuộc sống của hắn trở nên vui vẻ hơn nhiều. Hắn nhìn thế nào cũng nhìn không đủ, nhịn không được đưa tay ôm chặt nàng vào lòng. Đầu ngón tay thon dài chạm đến làn da mềm mại của nàng, trong lòng hắn khẽ run lên, sau đó lại có suy nghĩ bậy bạ. Đường Nguyễn Nguyễn bị hắn trêu chọc nên có chút ngứa, nàng giơ tay lên lặng lẽ dụi dụi mắt, vẻ mặt vô tội mà đối diện đôi mắt phượng của hắn. Nàng nhất thời sửng sốt, sau đó gương mặt cũng ửng đỏ lên!


Nàng cúi đầu nhìn mình, vội vàng kéo chăn quấn chặt lấy người rồi yên lặng dời đi. Tần Tu Viễn cúi đầu cười cười, đưa cánh tay dài lên ôm nàng trở về trong ngực, hắn nói: “Bây giờ đã biết thẹn thùng rồi sao? Đêm qua lá gan của nàng sao lại lớn như vậy?”


Mặt Đường Nguyễn Nguyễn giống như một quả táo chín, nàng xấu hổ nói: “Thiếp… Lúc đó là thiếp trúng mê dược.”


Tần Tu Viễn cười khẽ một tiếng, nói: “Đúng vậy, mê dược thật lợi hại, buộc nàng phải lao vào ngực ta.”


Đường Nguyễn Nguyễn liếc hắn một cái, nàng đáp: “Ai lao vào ngực chàng… Rõ ràng, rõ ràng là chàng giậu đổ bìm leo.”


Tần Tu Viễn bật cười: “Vậy thì ta phải chịu trách nhiệm đến cùng.”


Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, mắt hạnh ngước lên, dịu dàng nhìn hắn. Tần Tu Viễn nhất thời không chịu nổi ánh mắt như vậy của nàng, hắn cúi người muốn hôn nàng. Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nói: “Chàng… Sao chàng lại tới?”


Tần Tu Viễn bất đắc dĩ nói: “Sao nàng nói ta “Lại” chứ?”


Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, thấp giọng nói: “Đêm qua…” Giọng nói của nàng nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Đêm qua đã hai lần… Chàng kiềm chế một chút… Hơn nữa, thiếp cũng mệt mỏi.”


Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ có nên nấu cho hắn chút đồ ăn gì đó để bồi bổ hay không… Nhưng lại sợ bồi bổ nữa thì mình lại không thể chịu nổi. Tần Tu Viễn nhướng mày dài, hắn nở nụ cười, hạ thấp giọng nói: “Xem ra, nàng phải rèn luyện nhiều hơn một chút.”


Thân thể Đường Nguyễn Nguyễn cứng đờ, sắc mặt lại càng nóng hơn, nàng không dám lên tiếng nữa. Nàng dựa vào trong ngực hắn, đột nhiên nói: “Hôm qua chàng làm Âm quý nhân bị thương, nàng ta nhất định sẽ đi tìm Hoàng thượng cáo trạng.”


Tần Tu Viễn phục hồi tinh thần, nói: “Chưa chắc đã đi được.”


Đường Nguyễn Nguyễn tò mò hỏi: “Tại sao?”


Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Chỉ sợ nàng ta không còn mạng mà đi cáo trạng.”


Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn khẽ biến, Tần Tu Viễn thấy nàng có chút sợ hãi, liền trấn an nói: “Nàng đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi, những thứ khác cứ để ta sẽ xử lý, được không?”


Đường Nguyễn Nguyễn vẫn có chút thấp thỏm bất an, nhưng nhìn thấy Tần Tu Viễn chắc chắn như vậy, nàng cũng an tâm vài phần. Tần Tu Viễn nhéo nhéo vành tai nhỏ nhắn của nàng, hắn nói: “Ta đói bụng.”


Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt cười, nói: “Chàng muốn ăn gì?”


Tần Tu Viễn dịu dàng cười nói: “Nàng làm cái gì, ta đều thích.”


Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Kỳ thật… Hôm qua mới là ngày vui của chúng ta…” Nàng nhìn hắn, thì thầm: “Thiếp muốn làm vài chiếc bánh hỷ để mời mọi người cùng ăn.”


Trên gương mặt tuấn dật của Tần Tu Viễn hiện lên ý cười: “Nếu nàng làm bánh hỷ thì chỉ sợ mọi người sẽ cho rằng nàng có thai.”


Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên: “Sao?” Dừng một chút, lại cảm thấy hắn nói có lý, liền nói: “Vậy thiếp không làm nữa, miễn cho mọi người hiểu lầm.”


Tần Tu Viễn chạm nhẹ lên mặt nàng, ôn nhu nói: “Hiểu lầm cũng không sao, chúng ta nắm chặt cơ hội là được.”


Đường Nguyễn Nguyễn thẹn thùng dùng bàn tay trắng nõn đánh nhẹ lên người hắn rồi đáp: “Chàng thật là… ”


Tần Tu Viễn cầm tay nàng, đặt lên miệng khẽ hôn một cái, nói: “Ta muốn ăn bánh hỷ nàng làm.”


Hắn dịu dàng nhìn nàng.


Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười đáp ứng: “Được.”


Hai người lại ôn tồn trong phòng ngủ nửa canh giờ, cuối cùng Đường Nguyễn Nguyễn cũng ra khỏi cửa phòng. Minh Sương đang vẩy nước quét dọn trên hành lang thấy nàng đỏ mặt đi ra thì nói: “Phu nhân, nghe nói hôm qua người bị sốt, hôm nay khá hơn chưa?”


Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt đáp: “Ừ… Khá hơn rồi.”


Chuyện hôm qua, ngoại trừ Tần Tu Dao và Tần Trung thì không ai biết. Nàng bình tĩnh lại rồi đi vào phòng bếp nhỏ.


Bánh hỷ là loại bánh không thể thiếu trong hỷ sự. Có không ít cách làm bánh hỷ, nhưng hiện giờ nguyên liệu nấu ăn có hạn, nên nàng quyết định làm một loại bánh hỷ có thể nhanh chóng ra lò là bánh hỷ Nhũ Sơn*.


Đường Nguyễn Nguyễn lấy một chậu lớn rồi đổ hết bột mì và men nở được mua từ Thanh Mộc Trai về, nửa chậu bột mì nhưng chỉ cần một nắm men nở là đủ. Nàng rắc men vào bột trắng rồi dùng đũa khuấy nhẹ lên thì men đã biến mất.


Sau đó, nàng lấy bốn quả trứng, Đường Nguyễn Nguyễn nhặt một quả trứng khéo léo đập vào cạnh bát, trứng nứt ra, chất lỏng trong trứng cũng chảy xuống. Trứng tươi rơi vào bột mì, vui vẻ trượt một đường rồi dừng lại không nhúc nhích. Đường Nguyễn Nguyễn lần lượt đập xong bốn quả trứng gà vào rồi dùng đũa đánh đều trứng trong bát lớn lên, khuấy đều từng vòng từng vòng.


Bột mì và trứng trong bát dần dần hợp nhất thành một thể và trở nên sền sệt. Đường Nguyễn Nguyễn lại thêm một muỗng lớn dầu bắp vào, dầu lạnh màu vàng nhạt trong suốt, vừa vào trong bột đã khuấy động toàn bộ thế cục.


Nàng liền tay bắt đầu nhẹ nhàng chà xát. Xoa nắn rồi kéo bột lên, sau đó lại xoay tròn một chút. Cho đến khi dầu ngô thấm vào bột, làm cho toàn bộ bột biến thành màu vàng vàng mê người, vừa mềm vừa dai, đáng yêu đến cực điểm.


Trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, Đường Nguyễn Nguyễn đứng thẳng lưng rồi dùng tay áo nhẹ nhàng lau một cái, nhất thời có cảm giác hơi mỏi thắt lưng. Trong lòng không khỏi mắng thầm Tần Tu Viễn vài câu. Rốt cục cũng nhào đến gần xong, nàng liền phủ tấm vải ướt lên bột chờ một thời gian để bột nở phồng lên, lúc này mới có thể tiếp tục các bước tiếp theo.


Để cho bột phồng ra nhanh hơn, nàng đã châm lửa rồi đặt chậu bột bên cạnh bếp, nơi nhiệt độ cao thì bột dễ nở ra hơn. Lúc này, bên ngoài Phi Hiên Các có giọng nói như tiếng chuông bạc của nữ nhân vang lên…


“Tẩu tẩu!”


Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên nhìn thấy Tần Tu Dao, nàng nói: “A Dao, Sao hôm nay muội tới sớm vậy?”


Tần Tu Dao nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, hôm nay tựa hồ đã khôi phục như lúc ban đầu, nàng cao hứng nói: “Muội đến thăm tẩu, hôm qua… Mọi chuyện ổn chứ?”


Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn nóng lên, nàng đáp: “Đã ổn, muội chớ lo lắng.”


Tần Tu Dao yên lặng gật đầu, nhìn thấy bát lớn trong tay nàng thì hỏi: “Tẩu tẩu, đây là cái gì vậy?”


Đường Nguyễn Nguyễn chỉ vào bát bột bên trong, nàng nói: “Tẩu muốn làm một ít bánh hỷ.”


Tần Tu Dao “A” một tiếng, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt nàng hồ nghi nói: “Bánh hỷ? Tẩu tẩu, có phải tẩu có rồi không?”


Đường Nguyễn Nguyễn ngại ngùng lắp bắp nói: “Không, không có… Muội đừng nghĩ lung tung…”


Đường Nguyễn Nguyễn thầm nghĩ, quả nhiên Tần Tu Viễn hiểu rõ người nhà mình. Tần Tu Dao cười hì hì: “Nếu tẩu tẩu sinh cho Tần gia một nữ nhi thì thật tốt, Thanh Hiên và Minh Hiên đều đã lớn không còn đáng yêu nữa.”


Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Muội thích hài tử sao?”


Tần Tu Dao gật đầu, nói: “Hài tử rất đáng yêu, vô ưu vô lự. Muội nhớ trước kia Thanh Hiên cũng rất hoạt bát, nhưng mà trải qua chuyện ba năm trước thì tính tình trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, còn Minh Hiên ngược lại vẫn như cũ.”


Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Minh Hiên cũng chuẩn bị đến Thái Học sao?”


Tần Tu Dao đáp: “Đúng vậy, hắn đã chờ đợi rất lâu rồi.”


Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Được rồi, lần đầu tiên Minh Hiên đi học, ta sẽ làm chút đồ ăn vặt cho hắn, như vậy cũng sẽ dễ kết giao bằng hữu hơn.”


Tần Tu Dao nghe xong liền nắm lấy tay nàng: “Tẩu tẩu đối với Minh Hiên thật tốt!”


Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt một cái, nói: “Ta đối xử với muội không tốt sao? Có món ngon mà không có phần của muội chưa?”


Tần Tu Dao ngượng ngùng cười, nói: “Muội cũng muốn ăn bánh hỷ này.”


Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Được, được, được, cho muội…”


Tần Tu Dao lại nói: “Nhưng buổi chiều muội phải ra ngoài.”


Đường Nguyễn Nguyễn thuận miệng hỏi: “Muội đi đâu?”


Tần Tu Dao đỏ mặt, nói: “Muội… Muội ra ngoài gặp một bằng hữu…”


Nói đến đây, phía sau liền có tiếng nam nhân vang lên: “Bằng hữu nào?”


Sắc mặt Tần Tu Dao cứng đờ, nàng thành thật quay đầu lại, ngượng ngùng cười nói: “Tam ca.”


Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn cũng sáng hơn, thoạt nhìn tâm tình không tệ. Hắn đánh giá Tần Tu Dao từ trên xuống dưới, chần chờ một chút mới nói: “Hôm nay muội… Có phải thoa hơi nhiều son phấn không?”


Tần Tu Dao hơi biến sắc, có chút xấu hổ mà đáp: “Nào có… Muội, muội vẫn chưa trang điểm!”


Tần Tu Viễn cười khẽ một tiếng, nói: “À? Muội nghĩ Tam ca mù sao?”


Tần Tu Dao tức giận đến mức không còn lời nào để nói, nhưng trong lòng lại có vài phần vui vẻ… Tam ca, tựa hồ đã trở về ba năm trước, tuy rằng nhìn lạnh lùng nhưng cũng thỉnh thoảng sẽ đùa giỡn với nàng, hòa hợp mà ở chung.


Tần Tu Dao làm nũng kéo Đường Nguyễn Nguyễn lại, nàng nói: “Tẩu tẩu, tẩu xem tam ca kìa! Nào có ai lại nói nữ nhân như vậy?”


Đường Nguyễn Nguyễn che miệng cười, nói: “A Dao, muội chớ để ý tới chàng, tẩu thấy hôm nay muội rất đẹp.” Nàng hạ giọng nói: “Ngày thường tẩu mặc y phục gì, trang điểm kiểu gì thì chàng cũng chưa bao giờ nhìn… Vì thế, muội không cần phải để ý đến lời của chàng.”


Tần Tu Dao nghe xong liền bật cười. Lời này rơi vào tai Tần Tu Viễn khiến hắn liền có chút không phục mà nói: “Ai nói ta không nhìn nàng? Hôm qua nàng mặc y phục màu đỏ, rất đẹp.”


“Màu đỏ? Không phải hôm qua tẩu tẩu mặc màu hồng sao?” Tần Tu Dao nghi hoặc hồi tưởng lại. Đường Nguyễn Nguyễn nhớ lại, hôm qua mình mặc chiếc áo yếm màu đỏ thì nhất thời mặt đỏ lên rồi trừng nhẹ hắn một cái, hung dữ nói: “Ai cần chàng nhìn!”


Tần Tu Viễn cười vang lên không nói lời nào, hứng thú thưởng thức vẻ ngại ngùng của nàng. Tần Tu Dao nhìn Đường Nguyễn Nguyễn rồi nói: “Tẩu tẩu, sao mặt tẩu lại đỏ như vậy?”


Đường Nguyễn Nguyễn thuận miệng đáp: “Tẩu… Tẩu thấy chàng nói muội như vậy nên tẩu tức giận…”


Vẻ mặt Tần Tu Dao cảm động, nàng nói: “Vẫn là tẩu tẩu đối xử tốt với muội!”


Đường Nguyễn Nguyễn lấy lại tinh thần: “Hôm nay muội đi gặp vị bằng hữu nào?”


Tần Tu Dao sửng sốt, nàng đáp: “Cái kia… Tẩu cũng biết người đó.”


Đường Nguyễn Nguyễn suy tư một lát rồi nói: “Mạc đại nhân sao?”


Hai gò má của Tần Tu Dao đỏ lên, nàng yên lặng gật đầu. Tần Tu Viễn suy nghĩ một chút đã đoán ra nhân chứng mà Tần Tu Dao nhắc tới hôm qua chính là người kia. Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nhíu mày, nói: “Không phải hôm qua các muội mới gặp nhau sao?”


Tần Tu Dao thấp giọng nói: “Hắn, sáng sớm hôm nay hắn đưa thiệp tới mời muội đi Đạp Thanh*.”


Đường Nguyễn Nguyễn tươi cười nhìn nàng, nói: “Nhìn muội hình như rất vui phải không?”


Tần Tu Dao nhịn xuống ý cười mà đáp: “Chẳng qua là muội nể mặt hắn chọn địa điểm không tệ… Ngoại thành có một rừng trúc, nghe nói bên kia phong cảnh rất đẹp, thôn xóm xung quanh còn có không ít món ngon, muội chưa từng qua…”


Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thì hai mắt lóe ra ánh sáng: “Rừng trúc?”


Tần Tu Dao sửng sốt: “Sao vậy?”


Đường Nguyễn Nguyễn có chút kích động, nàng nói: “Muội đã từng ăn cơm ống tre chưa?”


Tần Tu Dao nghe xong tò mò hỏi: “Chưa từng ăn qua, đó là cơm gì?”


Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chính là cho cơm vào ống trúc rồi nấu lên, cuối cùng hương vị của cả hai sẽ hòa làm một với nhau, vô cùng thơm ngon.”


Cổ họng Tần Tu Dao cũng nuốt xuống, nàng nói: “Hay là tẩu tẩu đi cùng muội đi?”


Đường Nguyễn Nguyễn khoát tay áo, nói: “Không, không, ta không nên đi…”


Mạc đại nhân hẹn A Dao… Nàng không muốn làm bóng đèn.


Tần Tu Viễn lại nói: “Nếu nàng muốn đi thì ta sẽ đi cùng nàng.”


Đôi mắt phượng của hắn dịu dàng, vẻ mặt tươi cười nhìn nàng. Tần Tu Dao vui mừng nói: “Thật tốt quá, bốn người chúng ta cùng đi chơi thì càng thêm náo nhiệt! Hơn nữa lại có tẩu tẩu nấu cơm ống tre!”


*Bánh Nhũ Sơn hay còn gọi là bánh phu thê. Thuộc tỉnh Sơn Đông, thành phố Uy Hải, rất nổi tiếng ở Sơn Đông. Bánh này chủ yếu được làm từ bột mỳ, đường, trứng và các nguyên liệu khác dựa trên kinh nghiệm và nướng bằng lò nướng. Sau khi thành phẩm có màu ngả vàng, mùi thơm ngọt, hương vị đặc trưng. Vai trò nổi bật nhất của bánh này là món ăn truyền thống được trao cho mỗi người tham gia sau đám cưới, đám hỏi và tiệc chiêu đãi với 4 chiếc là tiêu chuẩn, vì vậy nó được gọi là “bánh hỷ”. Hương vị nguyên bản của bánh hỷ truyền thống lâu đời vẫn được giữ nguyên.


*Đến đời Tống, tư tưởng Nho giáo nghiêm khắc hơn về mối quan hệ nam nữ. Vì vậy, từ ngày chuyên để các cặp đôi ra sông tắm gội hẹn hò, lễ Thượng tị chuyển thành ngày nam nữ du xuân. Tên gọi “hội Đạp thanh” cũng xuất phát từ lí do này.


Từ “đạp” trong tiếng Hán có nghĩa là giẫm, lại vừa có nghĩa là du ngoạn. Trong khi đó chữ “thanh” có nghĩa là cỏ, cũng còn được hiểu như thanh khiết, mát mẻ, trong lành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK