• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



*Editor: Trôi
_______________________________________
Năm thứ nhất Liễu Nhiên ở Kha gia ăn Tết đã trôi qua như vậy.

Sau khi chứng kiến ngày chúc Tết dưới hình thức họp chợ kia xong, nàng cuối cùng cũng không nói nhà này đáng thương nữa.
Mà những người vốn định dằn mặt Liễu Nhiên, sau khi thấy thái độ của Kha Nguyên Thái thì cũng ngoan ngoãn an tĩnh không làm trò.
Bọn họ tin rằng, khi phát sinh xung đột với nàng, khả năng cao mình sẽ bị Kha Nguyên Thái dạy cho một bài học.
Mùng 7, Liễu Nhiên nhận được cuộc gọi từ Mẫn Kha Lâm, người thầy giáo này rất quan tâm mà hỏi nàng còn chưa có đi làm đúng không.
Liễu Nhiên: “Công việc của thầy phải chạy KPI hả?” Mỗi ngày cứ nhìn chằm chằm vào em.
Mẫn Kha Lâm: “Thầy làm vậy là vì lợi ích của em thôi.”
Liễu Nhiên: “Em không cần! Liễu Mính là do gia đình em gây dựng, thuộc tập đoàn Liễu thị của nhà em.

Em thiếu tiền sao?”
Mẫn Kha Lâm: “Em cần sự thoả mãn về tinh thần.”
Liễu Nhiên bị sốc: “....Thầy đúng là một giáo viên giỏi.”
Mẫn Kha Lâm: “Thế này ha, 2 ngày nay em đến cái đồn cảnh sát kia đưa tin trước đi, ở đó thực tập một thời gian.”
Liễu Nhiên ồ một tiếng: “Cái đồn ở gần chung cư Vinh Hoa ạ?”
Mẫn Kha Lâm liền nói: “Không phải, là cái đồn công an cách chung cư của bạn trai em 10 phút đi đường ý.”
Liễu Nhiên vui vẻ: “Vâng!” Cái đó cũng không tệ.
Thấy nàng được giao một công việc nhàn rỗi còn vui vẻ cười ngây ngô, Mẫn Kha Lâm: “...” Con nhóc này, em không muốn đi làm, không muốn kiếm tiền đến mức nào hả?!

Nhưng hắn cũng biết Liễu Nhiên vốn có suy nghĩ như thế.

Thậm chí, có khi nàng còn đang che giấu cái gì đó, cho nên Mẫn Kha Lâm cũng không tiếp tục nói.
Liễu Nhiên cúp máy xong liền bắt đầu đi sửa sang lại đồ vật.
Mà lúc này, Kha Viêm không hiểu tại sao mình lại bị Kha Nguyên Thái kêu đến thư phòng.

Cậu ngồi xuống rồi hỏi ông: “Có chuyện gì sao cha?”
Kha Nguyên Thái tự hỏi mấy ngày, cuối cùng vẫn nói ra: “Có nhớ rõ đêm giao thừa không?”
Kha Viêm gật đầu: “Tối hôm đó làm sao ạ?”
Kha Nguyên Thái: “Quá trình đi cắm trại hồi ấy con còn nhớ được bao nhiêu?”
Kha Viêm khó hiểu: “Nhớ được bao nhiêu ư? Con nhớ rõ tất cả mọi chuyện.”
Kha Nguyên Thái cười, nếu không phải hôm đó Kha Viêm lỡ miệng hỏi, ông cũng sẽ luôn nghĩ như vậy.
Cậu đã nói sai chiếc xe ngồi đi cắm trại, làm Kha Nguyên Thái hoài nghi: “Nếu con nhớ rõ tất cả mọi chuyện, tại sao lại không nhớ mình ngồi cái xe nào đi cắm trại dã ngoại?”
Kha Viêm sửng sốt, nhíu mày tự hỏi một chút, sau đó không quá xác định mà nói: “Con nhớ là con ngồi xe của anh cả mà!”
Kha Nguyên Thái nhíu mày: “Tối hôm đó ta liền phát hiện con rất kỳ lạ.

Cho dù không nhớ là ngồi xe của ai, nhưng con không nên quên chuyện xe của thằng cả bị hỏng.

Bởi vì xe của nó đâm vào nhà nên mới hỏng, lúc ấy con đang chơi ở trong nhà, còn nhìn thấy xe của nó đâm hỏng hàng rào bên ngoài, mẹ con trông rất tức giận.”
Kha Nguyên Thái vừa nói xong, Kha Viêm liền cảm thấy trong đầu lóe lên hai đoạn ký ức ngắn, gật đầu, nói: “Đúng vậy, đúng là có chuyện đó.”
Kha Nguyên Thái hít sâu một hơi: “Viêm Viêm, vậy con có nhớ rõ buổi sáng hôm đó là ai lái xe chở mọi người đi không?”
Kha Viêm suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên phát hiện ký ức của mình có chút mơ hồ.
Kha Nguyên Thái nhìn biểu tình của cậu là hiểu, ông dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Viêm Viêm, có phải con bị mất trí nhớ không?”
Kha Viêm sửng sốt, ngây ngốc mà nhìn về phía Kha Nguyên Thái: “Mất trí nhớ? Con không có!”
Cậu cảm giác bản thân rất bình thường, không giống mất trí nhớ tí nào.
Kha Nguyên Thái liền vào thẳng chủ đề: “Lúc ấy con có thể nói rất rõ ràng những chuyện đã xảy ra khi sống trong rừng rậm, nhưng chỉ cần chúng ta hỏi con mất tích thế nào, con liền bày ra vẻ mặt lạnh băng, vẫn luôn nói là anh ba muốn giết mình.

Viêm Viêm, hiện tại ta hỏi con, con còn nhớ rõ mình tỉnh lại ở đâu, điều gì đã khiến mình chạy vào rừng rậm hay không?”
Kha Viêm lại ngây ngốc nhìn cha già, sau đó nói: “Đương nhiên là con nhớ rõ, khi đó con tỉnh lại dưới một gốc cây, sau đó chạy vào rừng rậm.”
“Tại sao con lại phải chạy vào rừng rậm?” Kha Nguyên Thái đuổi theo không bỏ.
Kha Viêm lại lần nữa sửng sốt, cậu chưa từng nghĩ tới nguyên do: “Bởi vì, anh ba đến gần.”
Đúng, lúc cậu tỉnh lại liền biết một điều, anh ba muốn giết mình.

Vì không muốn bị bắt lấy, cho nên Kha Viêm chạy vào rừng rậm.

Sau đó cứ chạy mãi không thoát ra được, vẫn luôn vòng vòng lạc ở trong rừng.
Kha Nguyên Thái thở dài: “Viêm Viêm, con nói Tiểu Hổ muốn giết con, căn cứ vào đâu? Hoặc là ta đổi cách hỏi, lúc con tỉnh lại đã nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì?”
Kha Viêm chậm rãi cúi đầu, cố gắng nhớ lại một chút, khi tỉnh lại dưới tàng cây bản thân đã thấy cái gì?
Tại sao lúc ấy mình vừa tỉnh lại liền chạy?
Cậu nhớ rõ...

Anh ba muốn cậu chết, cho nên chắc chắn là anh ba đã đến gần.

Nhưng vì sao khi anh ba đến gần cậu lại biết mình sắp chết chứ?
Chẳng lẽ lúc ấy anh ba mang theo dao?!
Kha Viêm run lên, bỗng nhiên phát hiện một việc.
Cậu thật sự nhớ không rõ rất nhiều chuyện.

Kha Viêm không nhớ ở thời điểm tỉnh lại dưới tàng cây đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại, thứ có thể nhớ rõ duy nhất chỉ có những chuyện sau khi tỉnh lại vài phút.
Sau khi mở mắt, cậu thấy một thảm cỏ xanh, ánh mặt trời loang lổ chiếu xuống các cành lá.
Khi đó gió mát phất qua mặt, cực kì trong lành thoải mái, Kha Viêm thậm chí cảm thấy vui vẻ, cậu còn chưa ý thức được nguy hiểm.
Đoạn ký ức này làm Kha Viêm càng thêm chấn kinh, nếu lúc tỉnh lại cậu chưa ý thức được nguy hiểm, chứng tỏ nguy hiểm xảy ra sau đó.

Nhưng mà...
Nhưng mà...
Bản thân Kha Viêm cũng không nhớ mình cuối cùng đã thấy cái gì.

Tại sao ở thời điểm không cảm nhận được bất cứ nguy hiểm gì cậu lại muốn xoay người chạy trốn vào cánh rừng rậm rộng vô biên kia?
“Hai người đang nói gì vậy?” Liễu Nhiên gõ cửa tiến vào, 2 người bên trong đều bày ra vẻ mặt xanh trắng.
Kha Viêm phát hiện đầu mình có chút đau, liền lắc lắc: “Không có việc gì, anh lên lầu nghỉ ngơi một chút.”
Liễu Nhiên gật đầu, cũng không kịp nói ra chuyện mình sắp đi làm.
Hôm đó, Kha Viêm cả ngày đều mất hồn mất vía, Kha Nguyên Thái cũng vậy.
Lúc tất cả mọi người trong Kha gia trở về nhà liền phát hiện bọn họ không thích hợp, nhưng Kha Nguyên Thái không nói, bọn họ cũng không dám hỏi.
Sáng sớm hôm sau, mọi người dậy sớm, một đám người xuống lầu liền thấy bên dưới có một người mặc cảnh phục màu xanh lục đứng ở phòng khách.
Đám người Kha Long bị hoảng sợ, quát lớn về hướng người kia: “Cô là ai?!”
Liễu Nhiên nghe được tiếng la, quay đầu nhìn lại, sau đó híp mắt nói: “Anh hét lớn như vậy làm gì? Không biết trong nhà có người làm cảnh sát sao?”
Lần đầu thấy Liễu Nhiên trong bộ dạng này, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Mái tóc ngắn của nàng được buộc gọn ra sau gáy, một thân cảnh phục thẳng tắp, trông rất khôn khéo giỏi giang.
“Hôm nay tôi phải ra ngoài đi làm.” Liễu Nhiên cầm mũ cảnh sát trên bàn, sau đó kiểm tra lại xem có mang đủ thẻ căn cước, thư giới thiệu không rồi mới nói với bọn họ: “Tôi thấy Kha Nguyên Thái hình như không ổn lắm, các người để ý ông ấy chút đi!”
Mọi người: “...” Cô vừa kêu ai vậy? Đó là cha chồng tương lai của cô đấy, dùng kính ngữ đi!
Thấy Liễu Nhiên ra ngoài, cả đám mới cảm thán: “Oa, nhỏ đó đi cục cảnh sát tỉnh đúng không?”
“Cũng khá lợi hại đấy.”
“Nghe nói bên đó rất nghiêm khắc.”
“Xùy, có cái gì đâu, vên trong cơ quan công an toàn mấy ông già thô lỗ.

Nên đi viện kiểm sát thì hơn, nơi đó mới toàn là tinh anh!”
“Ha ha ha, em hỏi qua rồi, nữ cảnh sát ở cục cảnh sát cũng chỉ ngồi sắp xếp hồ sơ, công văn thôi.”
Cả đám người xì xào bàn tán, quay đầu lại liền thấy Kha Viêm đứng ở sau lưng bọn họ với vẻ mặt u ám.
Mấy người Kha Long hoảng sợ, tức giận mắng: “Em làm cái gì thế? Di chuyển cũng không có tiếng.”
“Bọn này không có nói xấu bạn gái cậu, chỉ là trò chuyện tí thôi.”
Kha Viêm nhìn bọn họ một cái, cười lạnh, sau đó đẩy Kha Long và Kha Đằng ra, đi qua 2 người mà xuống lầu.

Trong phòng khách ở tầng 1, trên bàn quả nhiên có một cốc cà phê đã pha sẵn, Kha Viêm cười nhẹ, đây là Liễu Nhiên cố ý để lại cho cậu.
Nàng biết tâm trạng của Kha Viêm không tốt, bởi vậy để lại một cốc cà phê, cũng coi như là sự động viên thầm lặng đi.
***
Liễu Nhiên mang theo thư giới thiệu đi tới cục cảnh sát, chỉ thấy bên trong có rất nhiều người dân đang xếp hàng chờ làm việc.
Thấy một em gái xinh đẹp mặc cảnh phục tiến vào, bọn họ rất tò mò mà nhìn một chút.
Cảnh sát ở sau bàn làm việc nhìn thấy nàng liền chào một cái theo kiểu quân đội, Liễu Nhiên cũng đáp lại y nguyên như vậy: “Chào anh, tôi là Liễu Nhiên, sinh viên năm 3 của trường Đại học An ninh Kinh Đô, đây là thư giới thiệu từ giáo viên của tôi.”
Người nọ đưa hai tay tiếp nhận thư, sau đó nói: “Cô đi theo tôi, người tư vấn ở phía sau, anh ấy sẽ sắp xếp công việc cho cô.”
Liễu Nhiên gật đầu đi theo.
Rất nhanh, nàng liền nhìn thấy một người, là một người đàn ông trung niên.

Làm cảnh sát, ổng cũng không sớm trọc đầu giống những người khác, dù đã gần 50 tuổi nhưng nhìn trông vẫn vô cùng tỉnh táo.
Câu đầu tiên ông ấy nói khi nhìn thấy Liễu Nhiên là: “Cô chính là Liễu Nhiên?”
Nàng sửng sốt: “Ngài biết tôi sao?”
Người nọ cười ha ha, nói: “Có nghe nói một chút, thật sự là sóng sau đè sóng trước a! Nhưng mà chỗ này của tôi cũng chẳng có việc lớn lao quan trọng gì, chỉ là xử lý mấy vụ tranh cãi đơn giản linh tinh.

Đương nhiên, nếu cô đồng ý ở lại thực tập, công việc đầu tiên chính là đến phòng lưu trữ sắp xếp lại hồ sơ.”
Liễu Nhiên gật đầu, nói: “Được, không thành vấn đề.”
Người nọ thấy nàng không vội không nôn nóng, cũng không có bởi vì phải sắp xếp lại hồ sơ mà tức giận thì càng cảm thấy hài lòng: “Tôi đã thấy không ít người tới đây làm việc, kể cả là nữ sinh cũng luôn muốn ra tiền tuyến.”
Liễu Nhiên bình tĩnh: “Không sao đâu, tôi không thích tiền tuyến.”
Lãnh đạo: “...” Cô...
Ngày đầu tiên đi làm rất đơn giản, Liễu Nhiên không hề phàn nàn mà đi sắp xếp lại một đống hồ sơ, cũng không cần người khác tiếp đón, đến giờ về thì quẹt thẻ, tan làm.
Lãnh đạo: “...”
Về đến nhà, thấy Kha Viêm vẻ mặt uể oải vô lực mà nằm ở trong phòng, Liễu Nhiên liền hỏi hắn: “Sao thế?”
Kha Viêm lúc này mới nói ra điều làm mình hoài nghi: “Nhiên Nhiên, anh nghi ngờ mình bị mất trí nhớ.”
Liễu Nhiên: “Lúc nào?”
Kha Viêm nghiêm túc tính một chút rồi nói: “Khoảng 15 năm trước hoặc là 40 năm trước.”
Liễu Nhiên: “Vậy thì anh phát hiện thật muộn nha!”
Kha Viêm phụt cười, cậu phiền não suốt 2 ngày, nhưng trọng điểm của Nhiên Nhiên lại đột nhiên làm cậu nghĩ thông suốt.
Đúng vậy, phát hiện thật là muộn...
---- ngoài lề ----
- Ngạc nhiên không, kinh hỉ không, nam chính của chúng ta đã mất một phần ký ức đó nha
- Đếm ngược ngày bác Kha vô viện nằm:)).


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK