• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Yến Minh Tu đưa Chu Tường đến công ty của y.

Đây là lần đầu tiên Chu Tường được tiếp xúc với sự nghiệp của Yến Minh Tu, quy mô công ty lớn đến hãi hùng, Yến Minh Tu vừa phải điều hành tập đoàn lớn đến thế, lại vừa phải làm người của công chúng, ngày ngày mệt mỏi tới mức nào, chẳng cần nghĩ cũng biết.

Tuy Yến Minh Tu đã cố hết sức không gây chú ý, nhưng lúc cả hai mở cửa xuống xe đã thấy mười mấy cô gái trẻ giơ băng rôn biểu ngữ in tên Yến Minh Tu bị bảo vệ chặn lại trước cổng.

Chu Tường nhìn các cô nàng bất chấp giá lạnh, không thể không cảm thán trong lòng.

Yến Minh Tu đã quen với chuyện này, không thèm liếc mắt nhìn một cái. Giờ Chu Tường mới hiểu tại sao y dùng chiếc xe con thiếu thu hút đến thế, hơn nữa toàn bộ cửa kính còn phải tráng màu đen.

Hai người lên văn phòng của Yến Minh Tu bằng thang máy dưới hầm để xe, vừa ra khỏi thang đã thấy Khương Hoàn bước đến, “Yến tổng, Uông Vũ Đông đến rồi.”

“Ừ, ở phòng khách?”

“Vâng, ngoài anh ấy còn có…”

“Còn có ai?”

“Đại tiểu thư cũng tới.”

Yến Minh Tu khẽ biến sắc, “Chị ấy tới làm gì?”

“Không rõ lắm, ngài vào luôn bây giờ sao?”

Yến Minh Tu trầm giọng nói, “Vào đi.”

“Vậy…” Khương Hoàn khẽ liếc sang Chu Tường.

Đại tiểu thư nhà họ Yến luôn đặc biệt để tâm đến chuyện đời tư của em trai mình, còn anh cả của Yến Minh Tu lại thường nhắm mắt làm ngơ, hai anh em này đã vì tính hướng của Yến Minh Tu mà tranh cãi không biết bao nhiêu lần, bây giờ Yến Minh Tu còn đưa Chu Tường đến, chẳng khác nào đổ dầu vào lửa.

“Không sao.” Yến Minh Tu vỗ vỗ lưng Chu Tường, “Đi thôi.”

Sớm muộn gì y cũng phải ngả bài với người trong nhà, y cũng đã đoán được mục đích Uông Vũ Đông đưa Yến Minh Mị đến, muốn có lợi, ai cũng phải nhượng bộ.

Chu Tường cũng lưỡng lự nhìn Yến Minh Tu.

Yến Minh Tu kéo hắn vào phòng tiếp khách.



Vào phòng, chỉ thấy một đôi nam nữ đang ngồi trên sofa, ngoại hình cực kỳ lộng lẫy, lúc nói lúc cười cực kỳ xứng đôi.

Thấy Yến Minh Tu bước vào, Uông Vũ Đông đứng dậy, không quên kéo tay Yến Minh Mị.

Yến Minh Mị cũng đứng lên theo, thay vì mang cao gót sáu-bảy phân như trước, bây giờ cô chọn một đôi giày đế bằng rất mềm mại.

“Chị hai, anh rể.” Yến Minh Tu gật đầu chào.

Ngay trong khoảnh khắc hai người bước vào, nụ cười trên môi Yến Minh Mị tắt lịm. Có lẽ Uông Vũ Đông đã nói trước gì đó với cô, nên từ lúc nhìn thấy Chu Tường, ánh mắt cô đã dán chặt vào hắn, cực kỳ không thiện chí.

Chu Tường cả đời chưa bao giờ bị phái nữ lườm nguýt, tuy hắn không thích phụ nữ, nhưng lịch sự với phái nữ cũng đã thành thói quen, dù Yến Minh Mị không được khách sáo, hắn vẫn gật đầu mỉm cười.

Yến Minh Mị dường như khá sửng sốt, gượng gạo quay sang một bên.

Yến Minh Tu ngồi xuống sofa, “Anh rể, tôi cứ tưởng hôm nay anh muốn bàn công việc, sao còn đưa chị tôi đến làm gì?”

“Hai người bàn thì cứ bàn, chị ở đây có ảnh gì đâu?” Yến Minh Mị trừng mắt lườm Yến Minh Tu, “Lâu lắm rồi chị có được gặp em đâu.”

Yến Minh Tu liếc Uông Vũ Đông một cái, “Chuyện của anh để hôm khác bàn sau vậy, việc công và việc tư phải phân định rõ ràng, đó là nguyên tắc của tôi.”

Uông Vũ Đông không biến sắc, cười cười, “Minh Tu, Minh Mị đâu phải người ngoài, lát nữa anh định đưa cô ấy đi khám thai nên tiện đường qua đây trước. Anh mang một ít tư liệu và hợp đồng đến rồi, em kiểm tra giúp anh thử xem.”

Nói đến khám thai, vẻ mặt Yến Minh Tu cũng hơi dao động, nhưng y vẫn không nhận giấy tờ Uông Vũ Đông đưa tới, “Nếu đã có việc thì anh đưa chị đi trước đi, ngày mốt là sinh nhật mẹ, sau tiệc sinh nhật hãy nói chuyện tiếp. Chị, em cũng có việc, em đi trước đây.”

Nói xong, y đứng dậy định bỏ đi.

Thái độ này rõ ràng là không nể mặt Uông Vũ Đông, Yến Minh Mị không biết đã xảy ra chuyện gì, cô trách móc, “Minh Tu, sao em lại cư xử với anh rể? Đúng là anh ấy có chuyện làm ăn cần nhờ em, nhưng chúng ta là người một nhà, rốt cuộc thì tại sao không nói trước mặt chị được?”

Uông Vũ Đông đưa Yến Minh Mị đến tất nhiên là để ép Yến Minh Tu mau chóng ký hợp đồng. Uông Vũ Đông còn đối phó được, nhưng Yến Minh Mị lại quá kiêu kỳ, trong mắt cô, tiền chỉ là những con số, thứ chẳng đáng giá nhất chính là tiền, mà cô cũng chưa bao giờ – sau này cũng sẽ không bao giờ – phải lo lắng về vấn đề đó, vậy nên cô không hiểu giá trị của việc ký kết đầu tư là như thế nào, cô chỉ biết, nếu Uông Vũ Đông thiếu tiền mà Yến Minh Tu không giúp, cô sẽ làm ầm lên cả ngày.

Yến Minh Tu càng lúc càng bất mãn với Uông Vũ Đông, từ hôm qua đến hôm nay, Uông Vũ Đông liên tục làm hai việc thách thức sức đựng của y. Kỳ thật trước kia y cũng biết Uông Vũ Đông có nhiều khuyết điểm, nhưng y luôn cố để không nhìn thẳng vào chúng, bởi vì khi ấy y một lòng đắm đuối si mê anh ta. Mãi tới cuối cùng, khi biết mình nhận nhầm người, khi những thiện cảm mù quáng và chủ quan tan biến, y mới chính thức nhìn rõ con người của Uông Vũ Đông. Uông Vũ Đông chỉ là chiếc bình hoa rỗng, năng khiếu lớn nhất chính là đắp nặn mình thành một hình tượng cực kỳ hoàn mỹ, nhưng anh ta không có đầu óc kinh doanh, lòng dạ còn khá hẹp hòi.

Nếu không gặp Chu Tường, y thật không biết đến bao giờ mình mới có thể nhận ra những điều đó.

Y không biết tại sao Uông Vũ Đông cứ khăng khăng nhắm vào Chu Tường, nhưng mặc kệ vì nguyên do gì, y cũng sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương Chu Tường nữa. Chỉ có điều, y không ngờ Uông Vũ Đông lại đưa chị hai ra uy hiếp y.

Yến Minh Tu lạnh lẽo nói, “Chị, em đã nói việc công và việc tư phải phân chia rõ ràng. Ở nhà, anh ta là anh rể em, còn ở công ty, anh ta chỉ là một người qua đường. Hai người có vội thì cứ đi trước, hôm nay em không bàn chuyện ở đây, cũng sẽ không bàn chuyện ở nhà.”

“Em… Tại sao em lại thần bí đến thế?! Hai người không có chuyện gì gạt tôi đấy chứ?” Yến Minh Mị giận dỗi đập bàn, “Minh Tu, càng ngày em càng trái tính trái nết, còn dùng thái độ đó với bọn chị, tại sao em lại thành thế này? Em… Có phải tại em cứ nhập nhằng với đàn ông, bốc nhầm một gã đầu đường xó chợ rồi đúng không? Trong đầu em đang nghĩ cái gì thế? Ba mẹ đến giờ vẫn mắt nhắm mắt mở, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ chỉnh đốn lại em!”

Yến Minh Tu híp mắt, lạnh lùng nói, “Em đã nói rất nhiều lần, chị tự lo chuyện của của mình đi, đừng đụng chạm đến em.”

“Yến Minh Tu!”

Chu Tường tự giễu cười cười, hắn đứng dậy, khách sáo nói, “Yến tổng, Uông tổng, Yến tiểu thư, đây là chuyện nhà các vị, tôi sẽ không góp mặt nữa, các vị cứ trò chuyện, tôi ra ngoài trước.” Nói xong liền bước ra cửa, không do dự.

“Cậu đứng lại đó cho tôi!” Yến Minh Mị chắn trước mặt hắn, “Đúng là chuyện nhà chúng tôi, nhưng cậu đã ngồi ở đây tức là cậu cũng chõ mũi vào rồi. Em trai tôi quấn quýt với một thằng đàn ông, tôi là người làm chị, tôi không thể coi như không nhìn thấy!”

Uông Vũ Đông cũng không ngờ sự việc sẽ phát triển thành thế này, mỗi lần Yến Minh Mị nóng lên, mười con trâu cũng không kéo lại nổi.

Yến Minh Tu giận đến nghiến răng, hôm nay y đồng ý gặp Uông Vũ Đông để làm cho ra lẽ chuyện bộ phim, cũng tiện đó bắt Uông Vũ Đông bồi thường tiền thù lao, tự mình giải thích với Chu Tường, y còn định yêu cầu Uông Vũ Đông biên tập lại bộ phim rồi đưa lên mạng, trả lại những cảnh quay bị cắt cho Chu Tường. Nhưng chẳng ngờ anh ta lại đưa Yến Minh Mị tới, để Yến Minh Mị lăng mạ Chu Tường.

Khóe miệng Chu Tường vẫn còn giữ nụ cười, hắn cúi đầu không đáp.

Kỳ thật hôm qua nói những lời đó, hơn phân nửa chỉ vì hắn giận quá, ngủ một giấc đã tỉnh táo lên nhiều. Hắn nghĩ yêu cầu Yến Minh Tu tranh chấp với anh rể y cũng khá vô nghĩa, hơn nữa chuyện của hắn đâu phải to tát gì, ích lợi ít đến tội nghiệp, cần gì phải hành động theo cảm tính, hắn cũng chưa đến nỗi ngây thơ như thế. Hắn chỉ muốn Uông Vũ Đông trả cho hắn một ít thù lao là được, Uông Vũ Đông giữ được thể diện, mà hắn cũng thoải mái trong lòng. Nhưng bây giờ tình hình phát triển theo chiều hướng này, hắn cũng rất bất ngờ, còn chưa kịp mở miệng đã bị nhiếc móc, đúng là đáng ngạc nhiên, hắn chỉ muốn bật cười.

Yến Minh Tu bước đến, vỗ vỗ lưng Chu Tường, “Anh Tường, anh cứ ra ngoài trước đi, để em giải quyết cho.”

Chu Tường liếc sang Yến Minh Mị, tất nhiên hắn muốn ra ngoài, nhưng đại tiểu thư này đâu có cho hắn đi.

Yến Minh Mị lạnh lùng nói, “Minh Tu, nếu em còn tiếp tục sa đọa, chị chỉ còn cách nói lại với ba mẹ, em sắp 24 tuổi rồi, em còn định lang chạ đến bao giờ nữa?”

“Chị đừng nói nữa.” Giọng Yến Minh Tu đã lồ lộ cảnh cáo.

“Em không hiểu thân phận của mình à? Tử Cấm Thành vừa vuông vức, vừa rộng lớn, tiếng lành đồn xa, tiếng xấu cũng chẳng che đậy được. Hay là em định để bàn dân thiên hạ cười vào mặt nhà họ Yến chúng ta?”

Yến Minh Tu sầm mặt, nghiến răng nói, “Ra ngoài.”

Yến Minh Mị trợn mắt, “Em lặp lại lần nữa.”

“Tôi nói, ra ngoài.”

Yến Minh Mị như thể đã phẫn nộ tới cực điểm, nhưng rồi lại tức khắc biến ngay thành tủi thân, đôi mắt đỏ hoe, cô chỉ thẳng vào Yến Minh Tu, run rẩy nói, “Em… Tại sao em lại không chịu hiểu, em vì cậu ta…” Yến Minh Mị liếc Chu Tường, “Em vì cậu ta đúng không? Em đối xử với chị em như vậy…” Nói đoạn, Yến Minh Mị quay sang hung tợn nhìn Chu Tường, “Cậu là thằng đàn ông mà hành xử như đàn bà, bò lên người một thằng đàn ông khác, cậu không biết nhục à?”

Những lời này tựa như mũi kim đâm vào tim Chu Tường, nhưng hắn vẫn cười cười khách sáo, “Yến tiểu thư, thực ra tiểu thư đâu cần phải tức giận, đây chỉ là chuyện thuận mua vừa bán mà thôi. Hợp đồng nào cũng phải có thời hạn, sớm hay muộn cũng sẽ đến kỳ, sao phải vì chuyện này mà mất đi hòa khí?”

Yến Minh Mị không ngờ Chu Tường lại bình tĩnh đến thế, nhất thời ngớ người ra.

Chu Tường nhân cơ hội, nhanh chóng lướt qua người cô, bỏ ra ngoài.

Yến Minh Tu sầm mặt, cũng theo bước Chu Tường ra ngoài, ra đến cửa, y đột ngột quay đầu lại, “Chị muốn biết Uông Vũ Đông đến tìm tôi làm gì phải không? Tôi nói cho chị biết, anh ta đến vay tiền đó, các người tự xử lý đi.”

Nói xong liền thẳng bước đuổi theo Chu Tường.



Yến Minh Tu chặn Chu Tường trên hành lang, kéo hắn vào một phòng làm việc.

Trong phòng đã có hai người đang thảo luận nghiệp vụ, thấy bọn họ bước vào, cả hai cùng ngẩn ngơ.

Yến Minh Tu thấp giọng nói, “Ra ngoài trước đi.”

Hai người kia lập tức đứng dậy, vội vã lui ra ngoài, trong phòng nháy mắt chỉ còn hai bọn họ.

Chu Tường hít một hơi thật sâu, “Cậu muốn nói gì, đại khái tôi cũng biết rồi, giản lược đi thôi. Yến tổng, hậu quả đụng phải gia đình cậu, tôi cũng sớm dự liệu được rồi, không có gì phải ngại.”

Hắn càng lạnh nhạt, Yến Minh Tu càng áy náy, y khàn khàn nói, “Anh Tường, xin lỗi anh, em không ngờ anh ta lại đưa chị hai đến, chị hai thiếu suy nghĩ, anh đừng giận.”

Chu Tường cười cười, “Thôi bỏ đi, hôm qua tôi cũng nóng nên mới nói lung tung, cậu vào bàn việc đi, tôi về xem mẹ tôi thế nào.”

“Anh Tường.” Yến Minh Tu kéo hắn lại, y nhìn thẳng vào mắt hắn, “Anh Tường, những gì chị em nói… Đúng là sau này em sẽ bị áp lực từ phía gia đình, nhưng em sẽ thu xếp được, em sẽ không để anh khó xử, anh tin em được không?”

Chu Tường nhíu mày, “Không được, Yến Minh Tu, cậu lấy tự tin ở đâu ra? Tuổi cậu còn quá nhỏ, kể cả sinh ra trong một gia đình bình thường thì cậu cũng không thể tùy tiện bỏ chạy với đàn ông, cậu dựa vào đâu mà nghĩ chúng ta có thể tiếp tục? Cậu dựa vào đâu…” Chu Tường hít sâu một hơi, “Cậu dựa vào đâu… Mà nghĩ gia đình cậu sẽ đồng ý cho phép cậu làm liều? Yến Minh Tu, cậu phải trưởng thành lên đi thôi!”

Giọng Chu Tường càng lúc càng lớn, hắn tự nhủ mình phải bình tĩnh, vốn đã nhục nhã lắm rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng phải chỉ khiến kẻ khác chê cười thôi sao.

Hắn đã biết từ lâu, trước mặt Uông Vũ Đông, hắn sẽ vĩnh viễn phải bị hạ thấp. Uông Vũ Đông chưa bao giờ coi hắn là đối thủ, nhưng lần nào hắn cũng thảm bại đến nhục nhã. Mà càng nhục nhã hơn chính là, hắn lại đi trông cậy vào Yến Minh Tu giúp hắn đòi lại công bằng, từ khi nào mà hắn đã trở nên hèn nhát đến thế?

Ngẫm lại tâm trạng mấy ngày nay, khuôn mặt hắn bỗng chốc đỏ bừng.



END101.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK