Mục lục
Vứt Đi Nương Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Tiểu Văn ngay sau đó liền có chút áy náy, nàng cố gắng giấu Lý Vân Thượng. Cố nghĩ làm sao đền bù cho hắn nhưng dù có nghĩ nát óc cũng nặn không ra cách nào. Nàng thực sự mâu thuẫn, chẳng lẽ chỉ vì một thanh chủy thủ mà phải nhận sai sao? Chần trừ hồi lâu, nàng mới phát hiện ra rằng, hình ảnh hào hiệp mà nàng cố dựng lên bấy lâu nay đã bị hắn phá mất rồi.

Thật đúng là mĩ nam họa thủy! (người ta có câu hồng nhan họa thủy, bi giờ ta có câu nam nhan họa thủy.. hớ hớ.. con trai đẹp quá của gây họa, gây nghiệp nha)

Nàng gọi Phỉ Mính đến giúp nàng chuẩn bị một chút để qua xin lỗi hắn. Khoác áo ấm vào, lúc đang đi trong vườn chợt trên cây truyền đến một thanh âm thật miễn cưỡng: “Đêm nay Hoàng thượng muốn mời ngươi sang đó.”

Ngẩng đầu nhìn lên, là Thôi Minh Vũ đang nằm tựa trên cây, tà áo dao động phấp phới bay giữa không trung. Một tay cầm bầu rượu, hình như là đã say, cặp mắt hoa đào phong tình vạn chủng. Ống tay áo rộng thùng thình nhẹ nhàng phất một cái, vài mảnh lá khô liền rơi xuống đầu Mục Tiểu Văn, nhìn bộ dáng hắn thực sự thích thú, ngồi xem Mục Tiểu Văn đang chật vật xoay sở ở dưới.

Mục Tiểu Văn ngẩng đầu, ánh mắt đầy thắc mắc: “Ngươi như thế này mà là mời khách sao?”

Thôi Minh Vũ không đáp, ngược lại khẽ cười một tiếng: “Ngươi nhảy xuống vực nhưng thật ra lại nhảy ra can đảm”

Chuyện sống chết lại bị hắn nói một cách nhẹ nhàng như vậy khiến Mục Tiểu Văn thiếu chút nữa nhịn không được mà muốn chửi hắn. Nhưng trong lòng nàng tự nói bản thân nên bình tình, không nên tức giận, mãi mới dùng một vẻ mặt bình tĩnh mà hỏi: “Thôi công tử, Thôi đại nhân, ta đây là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân nên cũng đã tha thứ việc ngươi hại chúng ta rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”

Thôi vũ minh không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn tia sáng xuyên qua tán cây. Thanh âm có chút phù phiếm: “Trong cung, tất cả nữ tử đều rất thâm hiểm, nếu bị thương thì sẽ dùng cả đời để lên kế hoạch trả thù. Ngươi mặc dù miệng lúc nào cũng rêu rao là muốn trả thù, nhưng này loại trả thù này là đem những oan ức trong lòng phóng thích ra ngoài một cách từ từ, chờ đến ngày nào đó thì sẽ hết không còn gì nữa.”

“Đúng vậy, giữ trong lòng thì dễ bị nội thương”. Mục Tiểu Văn đáp. Ngữ khí Thôi Minh Vũ có chút mơ hồ nghĩ về quá khứ, làm cho người ta nghi hoặc.“Những nữ tử dùng cả đời để trả thù, cuối cùng vẫn là trong thâm tâm yêu sâu đậm. Vì tình mà sinh ái, vì tham mà sống hận (tương tự “yêu càng nhiều thì hận càng sâu”). Còn ngươi thì lại quên hết tình cảm cùng quá khứ mà không để ý người khác còn ở trong đó trầm luân”.

“Vậy thì sao?” kì lạ thật, nàng làm ai trầm luân chứ?

Thôi Minh Vũ khẽ cười một tiếng: “Cho nên, ngươi thật sự rất là lạnh bạc.” (lạnh bạc: lạnh lùng, bạc bẽo)

Lạnh bạc ư? Nàng hiện giờ đang cố gắng trở thành hào hiệp, như thế nào lại bị hắn nói thành là người lạnh bạc? Không phải là không đúng, nhưng bị một người xa lạ như hắn nhìn thấu tâm tư khiến nàng có chút khó chịu. Nàng lãnh đạm cười một tiếng: “Ngươi nói cũng không phải là không đúng. Chỉ là.. Thôi công tử, ngươi là đứng ở vị trí của người trầm luân đó nói, chẳng lẽ ta phải cùng người nọ trầm luân thì mới là không lạnh bạc? Hơn nữa ngươi luôn luôn có thái độ hào hiệp, nhưng ngươi chưa bao giờ trải qua bất kỳ loại tình cảm nào, chỉ là một trái tim thờ ơ lạnh nhạt lại dám cho là đã hiểu hết những chân lý trong đó sao. Ngươi chưa bao giờ thử, làm thế nào mà hiểu rõ được? Không vào cuộc thì có tư cách gì mà nói người khác? Ta khuyên ngươi, Thôi đại nhân đừng tưởng là làm ngự tiền thị vệ thì có quyền nói người khác, tự mình trải qua đi rồi hãy đến nói ta!”

Nói xong, Mục Tiểu Văn cũng không thèm nhìn tới hắn, xoay người rời đi.

Đứng tranh cãi với nàng một hồi về mấy cái triết hoạc sao? Đừng tưởng nàng với người trước kia là một. Gặp phải chuyện này nàng liền liệt hắn vào danh sách đen!

Lý Vân Thượng ời, chắc chắn là muốn nói đến chuyện đó. Mục Tiểu Văn liền thay đồ rồi đến nơi hẹn, nói thế nào thì cũng là nàng đi nhận lỗi, thái độ phải chân thành một chút.

Tiệc được tổ chức ở Tiên viên đình nơi Lý Vân Thượng sống, bên cạnh đình sen, lại có cổ thụ vây quanh, thật sự là rất đẹp, chỉ tiếc bên ngoài hơi lạnh một chút. Mục Tiểu Văn lui ra sau cây đại thụ, ho ho vài tiếng rồi mới bắt đầu tiến vào.

Lý Vân Thượng ra đón Mục Tiểu Văn, thấy nàng vẫn là một bộ nam trang, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh nàng một thân nữ nhi trong phủ nhị hoàng tử, bất giác mở miệng hỏi: “Vì sao không mặc nữ trang?”

“Ngươi cho rằng người nào cũng như ngươi muốn đẹp mà không cần giữ ấm sao?” Mục Tiểu Văn thuận miệng đáp. Mùa đông nàng mặc nữ trang chỉ có thể mặc nhiều lớp nhưng không giữ ấm được. Tốt hơn hết là mặc nam trang vậy. Lý Vân Thượng một điểm cũng không hiểu mà cứ hỏi nàng.

Bước đến bên cạnh bàn đá ngồi xuống, nàng c ngạc nhiên, vừa rồi nàng cứ như là đang làm nũng, khẩu khí lại có chút không bình tĩnh. Có kim bài miễn chết nhưng nàng không thể càng ngày lại càng vô ý. Nàng vội đứng lên, hướng Lý Vân Thượng cúi đầu: “Hoàng thượng, tiểu dân không phải cố ý.”

Chờ lâu mà không thấy trả lời, nàng ngẩng đầu xem thử, Lý Vân Thượng lại lộ ra bộ dáng mỉm cười, gương mặt trắng nõn cùng với nụ cười của hắn như khuynh quốc khuynh thành. Thấy nàng nhìn chằm chằm, hắn chậm rãi khôi phục lại tinh thần, kéo hai tay của nàng qua, đỡ nàng ngồi xuống. Mục Tiểu Văn tưởng hắn lại đang muốn bóp nát tay mình, đang muốn rút ra thì một cỗ nhu tình ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới, rồi đi khắp toàn thân, khiến nàng thư thái, hàn ý đều tiêu tan hết.

Nàng có chút nghi ngờ mà rút tay lại, nhớ tới mục đích mà nàng đến nơi này, mở miệng nói: “Hoàng thượng, chuyện này. . .”

“Tiểu. . . Mục công tử, không cần lúc nào cũng gọi ta là Hoàng thượng.” sắc mặt Lý Vân Thượng có chút kì lạ, thần thái khả nghi như muốn làm chuyện xấu gì đó.

“Nếu vậy. . . Lý công tử. Lý công tử, bữa đó là ta không đúng, ta không nên làm mất chủy thủ quý báu của ngài.”

“Một cây chủy thủ mà thôi, không đáng gì.”

“Có thật không?”

“Thật.”

Hôm nay ở chung với Lý Vân Thượng tựa hồ rất thoải mái.

Có lẽ là do thái độ của hắn tốt, Lý Vân Thượng rót rượu mời Mục Tiểu Văn, nàng rất sảng khoái mà uống cạn. Rượu không gắt, mùi lại thơm, chất lỏng này làm dạ dày nàng ấm lên hẳn. Chả cần hắn mời, nàng liền uống một hơi mấy chén. Không bao lâu, đầu liền có chút mê muội, bắt đầu học theo giang hồ lãng tử mà tán chuyện với Lý Vân Thượng.

“. . . sao lại muốn ta mặc nữ trang, ta mặc vào mắc cỡ lắm, muốn nhìn nữ tử mặc nữ trang không phải đến nhìn hoa khôi kia là được sao. . .”

“. . . võ công, ta có thể học võ công nha, sư phụ nói bộ xương của ta khá dẻo dai, nếu học sớm có lẽ đã trở thành kì tài võ học rồi cũng nên. . .”

Trong mơ mơ hồ hồ, Lý Vân Thượng tựa hồ cười rất vui vẻ, Mục Tiểu Văn thật sự không vui, bàn tay vỗ vỗ mặt hắn, “Ngươi cười cái gì, không tin ư, không tin ta luyện một hai năm trở lại đấu với ngươi!”

Tay bị cầm, mơ hồ sợ bị hắn xiết, nàng nghiến răng uy hiếp: “Đừng nghĩ là ta sợ ngươi, ngươi dám dùng sức xiết tay ta, ta tìm sư phụ báo thù!”

Lý Vân Thượng cười đến càng vui vẻ, nàng lắc đầu vài cái, vẫn là Lý Vân Thượng cười càng vui vẻ, nụ cười xuất phát từ đáy lòng, ấm áp, nhu>“Tiểu Văn, chủ ý của Thôi Minh Vũ rất là tốt!”

Ách. Cái này nàng không biết.

“Tiểu Văn, ngươi có bằng lòng theo ta quay về hoàng cung hay không?”

A, câu này nàng hiểu a.

Mục Tiểu Văn rút tay lại, kéo kéo xiêm áo hai cái.

“Có người muốn phấn đấu tiến đến đó, cũng có người muốn sống nhàn cư, nói chung là ở đâu nó cũng có cái riêng của nó. Muốn ta theo, thật không thể nha, tính cách ta không hợp, muốn được vui sướng hẳn rất khó. Tiểu dân như ta đây chỉ muốn sống an nhàn như bây giờ, vui vẻ cùng mọi người. Cho nên Hoàng thượng, thật xin lỗi ta không thể theo ngươi được rồi…

Mục Tiểu Văn say khướt ở bên kia cùng Lý Vân Thượng nói chuyện, xa xa sau bụi cây xanh, Hác tiên nhân đang ngồi chồm hổm, một tay cầm bút được đặc chế, một tay cầm một ống nghe được làm từ gỗ, vừa dùng nội lực nghe lén từ xa vừa viết lia lịa vào giấy.

Chính là khi lão viết đến chỗ đặc sắc nhất thì một bàn tay vươn ra cướp lấy mộc giản (loại thẻ tre người xưa dùng để viết) của lão. Quay đầu lại hoá ra là Thôi Minh Vũ, trên tay đang cầm ống gỗ, ánh mắt sắc nhọn, nhẹ nhàng đem bức thư kia mở ra.

Hác tiên nhân trợn tròn mắt, gằn giọng: “Trả lại cho ta!”

Thanh âm Thôi Minh Vũ không nhanh không chậm: “Vì sao ông lại lén ghi lại những gì nàng nói?”

“ Hỏi hỏi cái rắm!” (nguyên hén ^_^)

Thôi Minh Vũ cũng không ngẩng đầu lên, một tay chế trụ cổ tay Hác tiên nhân, tiếp tục xem. Chỉ có một tay, nhưng hắn lại cứ như đang thư giãn đọc sách. Chậm rãi lật xem, trong mắt Thôi Minh Vũ dần dần xuất hiện kinh ngạc, “Đây là tất cả những gì nàng nói ư?”

Hác tiên nhân cố thoát khỏi tay hắn, xoa xoa cổ tay nói, “Đương nhiên.”

Thôi Minh Vũ chợt giương mắt nhìn hình xăm hoa văn trên tay Hác tiên nhân, lại nhanh tay mà chế trụ cổ tay lão, kéo ống tay áo lên; sau khi nhìn kĩ hình xăm kia liền nói: “Ông chính là kỳ nhân Hác Thệ mà mọi người trên giang hồ thường nói đến ư?”

Hác tiên nhân có chút đắc ý: “Trong hoàng cung cũng có người biết đến danh tiếng của lão phu sao? Nhưng mà hôm nay lão phu đã đổi tên thành Hác tiên nhân rồi!”

“Vì sao ông lại đi theo nàng? Nàng chỉ là một nữ tử bị vứt đi trong cung, không có tài cũng không có sắc, không hề có chỗ nào xuất sắc cả, nàng có cái gì mà khiến được ngươi khăng khăng bảo vệ?”

Hác tiên nhân cẩn thậnThôi Minh Vũ vài lần, đột nhiên ánh mắt trở nên lạnh mà nói: “Không hề xuất sắc sao? Nếu không có chỗ nào xuất sắc vậy vì sao tên Hoàng thượng kia lại nhớ nàng mãi không quên?”

Sắc mặt Thôi Minh Vũ chìm xuống: “Đó là bởi vì Hoàng thượng cảm thấy áy náy đối với nàng.”

Hác tiên nhân cười lạnh một tiếng: “Vậy còn ngươi, tại sao ngươi lại tới đây? Không phải bởi vì có khuất tất trong lòng chứ!”

“Ta chỉ là lo lắng cho an nguy của Hoàng thượng mà thôi.”

“Cho nên một năm trước ngươi mới dồn nàng vào đường chết đúng không?”

Thôi vũ minh nhẹ nhàng buông tay, nói: “Một người bị phế nội lực như ngươi không tư cách chất vấn ta.”

Hác tiên nhân không tức giận mà cười: “Đúng vậy, nội lực của lão phu bị phế không còn lại nhiều, không có võ công để tự vệ, lại bị người ta khi dễ, tại nơi đây chơi đàn mà kiếm sống. Cho đến một năm trước khi gặp Tiểu Văn mới được tính là gặp tri âm, chẳng những nàng không khinh ta, ngược lại vì có ân cứu mạng với nàng mà nàng hậu đãi cẩn thận. Nhưng mà lão phu biết được tình cảm tình và cảnh của chính mình, còn ngươi thì sao? Là thị vệ bên cạnh hoàng thượng, ngươi luôn biết mình phải làm gì, nhưng lúc ngươi là chính mình, ngươi thật sự muốn gì?”

“Ngươi vốn chỉ biết Thiên Hương làm chủ đương gia, Phỉ Mính là nha hoàn phụng dưỡng Tiểu Văn, Khởi Chi Điêu chỉ là một thiếp thân thi vệ bình thường, mà tất cả bọn họ cười nói với nàng chỉ là cho có lệ. Nhưng ngươi có biết sự sâu xa trong đó là gì không? Tiểu văn đem Thiên Hương từ trong lửa cháy nguy hiểm mà cứu ra, làm cho nàng ấm áp, làm cho nàng có thể thân thiện với mọi người, nhưng lại không can thiệp quá nhiều, hoàn toàn tôn trọng nàng. Phỉ Mính cũng là được Tiểu Văn cứu, tình cảm giữa hai người sớm đã không còn đơn thuần là chủ tớ, mà như là tỷ muội với nhau. Còn chúng ta, sớm đã là người một nhà. Ngươi chỉ là người ngoài, dựa vào gì mà nói như vậy?”

“Người đời lúc nào cũng coi chính mình là cao nhân, họ không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (ngoài trời này có bầu trời khác, người cao tay thì còn có người cao tay hơn ~~ “núi cao còn có núi cao hơn” ~~). Ngươi cùng lắm chỉ là người sống ở trên cõi đời này được vài chục năm, làm sao có thể hiểu hết được điều đó?”

Một ngày mà bị hai người giáo huấn, ngữ điệu cũng không sai biệt lắm, Thôi Minh Vu vốn vân đạm phong thanh cũng không khỏi cảm thấy khó chịu, ánh mắt hiện lên một tầng sương mù, nói: “Cái này là ngươi nghe thấy nàng nói ư?”

“Nếu để nàng nói thẳng ra thì ngươi sớm tàn não rồi!”

Lúc này mặc dù không có cái từ “não tà này nhưng nói ra miệng liền biết là có ý gì tứ. Thôi Minh Vũ bị giáo huấn, nét mặt cũng biến sắc, lần đầu tiên hắn muốn cùng người khác đấu lý. Hác tiên nhân thừa dịp Thôi Minh Vũ không chú ý liền đoạt lại mộc giản, cau mày lầm bầm, vẻ mặt cũng nhanh chóng hồi phục lại vẻ ngoan cố.

Lúc Thôi Minh Vũ còn đang ngây người á khẩu thì Hác tiên nhân đã đi khá xa. Quay đầu nhìn thôi Thôi Minh Vũ đường đường là một ngự tiền thị vệ của hoàng thượng lại bị biến thành như vậy, trong lòng lão thầm cười trộm. Hừ! Loạn chết ngươi!

Nhớ lại lúc nãy Mục Tiểu Văn chỉnh mình, miệng hắn chậm rãi nhếch lên tạo hình vành cung. Tiểu Văn hả Tiểu Văn, thầy ngươi với ngươi thật đúng là rất giống nhau!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK