Đây là phòng nghỉ riêng trong một câu lạc bộ, thiết kế rất lịch sự tao nhã.
Cách đó không xa, Lục Phương Hoa cũng hơi tựa vào ghế, dùng ánh mắt khó hiểu lẳng lặng nhìn Miêu Nhã, thật lâu sau mới nói: "Rốt cuộc ai mới thực sự là em?"
Miêu Nhã đặt chén trà xuống, nở một nụ cười cực kỳ giả dối: "Nhìn lâu như vậy bộ vẫn chưa có đáp án sao?"
Lục Phương Hoa nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có, nếu không phải khuôn mặt em từ trước đến giờ không hề thay đổi, tôi còn nghĩ em là người mà tôi chưa từng quen."
Miêu Nhã chỉnh lại tóc mình, hoặc đó chỉ là hành động kiếm chuyện để làm (Bởi vì mái tóc của bà được búi rất tinh xảo, đến cả tóc mai cũng được côt lại chỉ để lộ ra vầng trán cao, không có đến một sợi tóc dư thừa): "Cho nên mới nói, lòng người cách xa cái bụng, muốn thấy cũng không thấy được."
Lục Phương Hoa cau mày: "Vậy em nói cho tôi biết, em vốn là người như vậy hay do thời gian biến thành?"
Miêu Nhã cười lạnh: "Chị Phương, thật ra cả hai chúng ta đều hiểu, tôi là người thế nào không quan trọng. Mà quan trọng là tôi đã cho chị cơ hội, kết quả chị lại lần nữa bán đứng tôi."
Lục Phương Hoa hỏi: "Nếu tôi đoán không nhầm, đêm đó em cố ý để tôi nghe được cuộc điện thoại ấy thì phải?"
Miêu Nhã không phủ nhận: "Đúng vậy."
"Mục đích là gì?"
Miêu Nhã châm chọc: "Chị Phương là người thông minh, lẽ nào chị không biết sao?"
Lục Phương Hoa nhẹ nhàng thở dài: "Nếu tôi thật là người thông minh như em nói, thì đã không mắc bẫy của em như vậy."
Miêu Nhã đưa tay chỉnh lại áo: "No, đây là vấn đề lựa chọn chứ không phải trí tuệ. Chị Phương à, trước khi đưa ra quyết định chắc chắn chị đã cân nhắc rất kỹ càng, một bên là con trai, một bên là tình nhân cũ, sau khi cân nhắc chị lựa chọn người trước rồi."
Lục Phương Hoa nói: "Lựa chọn của tôi không liên quan đến Văn Hiên."
"Thật sao?" Miêu Nhã cười lạnh, "Đến giờ phút này chị còn lừa mình dối người làm gì nữa chứ? Nếu không phải anh Tứ đi tự thú, thì tôi làm sao có cơ hội ngồi đây uống cà phê trong căn phòng tao nhã này với chị?"
Sắc mặt Lục Phương Hoa trầm xuống: "Vì sao em thay Hình Tứ nhận tội, em yêu anh ta sao?"
Miêu Nhã không trả lời, chân đã không còn mang giày cao gót, đứng dậy bước trên thảm, tới trước mặt Lục Phương Hoa, từ trên cao nhìn bà: "Lúc trước chị hỏi tôi có yêu anh hai chị không? Bây giờ chị lại hỏi tôi có yêu anh Tứ không? Vì sao chị không hỏi tôi, có còn yêu chị không?"
Lục Phương Hoa rõ ràng bị chấn động, nhưng rất nhanh khôi phục lại nụ cười thanh nhã: "Em hận tôi như vậy, làm sao có thể yêu tôi?"
"Chị nhầm rồi." Miêu Nhã phủ nhận.
Trong mắt Lục Phương Hoa đầy nghi vấn: "Sao?"
Miêu Nhã nâng cằm bà, lạnh băng nói: "Ngay cả hận cũng không còn, trong lòng tôi, chị chẳng là gì hết."
Sau khi nghe câu trả lời ấy, khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh của Lục Phương Hoa lại nở nụ cười: "Nhã nhi, bộ dạng lúc em nói dối vẫn không hề thay đổi. Nếu thật không là gì, vì sao em phải trăm phương nghìn kế đặt bẫy tôi?"
Miêu Nhã buông bà ra, hừ lạnh: "Tôi chỉ thử nghiệm chút xem, trong lòng chị còn có tôi hay không? Thật không ngờ chị có thể nhẫn tâm báo cảnh sát đến bắt tôi cơ đấy."
Lục Phương Hoa hơi nhún vai: "Được rồi, tôi thừa nhận tôi vì con mình."
Rõ ràng biết sẽ là đáp án này, nhưng khi nghe thấy từ chính miệng Lục Phương Hoa nói ra, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Miêu Nhã lập tức bùng lên, giận dữ nói: "Hai mươi năm trước, vì tình anh em, chị tặng tôi cho anh mình. Hai mươi năm sau, vì tình mẫu tử, chị đưa tôi vào nhà giam. Lục Phương Hoa, chị có cần độc ác đến vậy không? Có cần tuyệt tình như vậy không?"
Lục Phương Hoa nở một nụ cười chua xót: "Đáng tiếc, tôi lại luôn là kẻ bại trận. Hai mươi năm trước, tặng em cho anh ấy, kết quả giúp em và anh tôi có một kết quả tốt đẹp. Hai mươi năm sau, tưởng có thể đưa em vào nhà giam, kết quả lại đưa rắc rối đến cho con tôi. Đây có phải gọi là ác giả ác báo không?"
Miêu Nhã kề mặt đến gần, khuôn mặt trầm tĩnh sắc sảo, tràn đầy ý nhị, đồng thời viết hai chữ Tuyệt Tình thật to trên đấy. Đáng nhẽ bà phải oán hận người này, nhưng không hiểu vì sao trong đầu bà chỉ toàn vang lên một bài hát, mà vào buổi tối trước khi xa rời hai mươi năm trước, Lục Phương Hoa đã hát bên tai bà. Tuy đã qua rất nhiều năm, nhưng bà vẫn nhớ giọng nói nhẹ nhàng mê người ấy.
♫ Nếu không gặp em, tôi không biết phải làm gì.
Mỗi ngày trôi qua tẻ nhạt, cuộc sống không có chút ý nghĩa.
Cần phải tìm ra một người, để cùng ngắm nhìn những ngày bình thường trôi qua.
Liệu em có biết hay không? Tình yêu ngọt ngào như mật.
Dù thời gian có trôi qua mau, tôi cũng chỉ yêu mình em.
Được ở bên em, cảm nhận từng hơi thở của em.
Cuộc sống có bao nhiêu, để gặp được người tri kỷ.
Dù cho cuộc sống có ngắn lại tôi cũng không tiếc nuối, cho nên xin em đừng rời xa tôi.
Ngoài em ra, tôi không thể cảm nhận điều gì còn ý nghĩa. ♫
Miêu Nhã nâng tay, sau một chút do dự, lướt ngón tay lên đôi môi căng mọng mềm mại của Lục Phương Hoa, dịu dàng nói: "Con gái của tôi có hỏi "Rốt cuộc cả nửa đời mẹ đang theo đuổi điều gì?" Tôi nói với con bé "Điều mình không chiếm được vĩnh viễn là thứ tốt nhất. Thứ mẹ truy đuổi chính là thứ không thể chiếm được." Mà chị, Lục Phương Hoa, chính là điều Miêu Nhã tôi coi là thứ vĩnh viễn không chiếm được kia." Nói xong, cúi xuống hôn lên môi bà.
Từ nơi xa xăm lại vang lên một khúc hát:
♪Dù thời gian có trôi qua mau, tôi cũng chỉ yêu mình em...♪
Trong khoảng thời gian của nụ hôn này, Miêu Nhã nhớ lại từng khoảnh khắc trải qua cùng Lục Phương Hoa. Tình cảm khắc cốt ghi tâm, tình yêu say đắm của bà, lẫn sự hận thù rồi cả tưởng niệm, cũng như sự đoạn tuyệt... Có lẽ tất cả đều là ý trời. Lục Phương Hoa ơi Lục Phương Hoa, đoạn tình cảm này diễn ra trong những năm tháng đẹp nhất của cả hai, và cũng tàn lụi ngay chính những năm tháng đẹp nhất ấy.
Ngay khoảnh khắc rời khỏi đôi môi đó, Miêu Nhã đóng lại cánh cửa ký ức, nở nụ cười lạnh băng, tựa như con rắn đang phun nọc độc, nói lời vô tình: "Thật nhàm chán!"
Hai mươi năm trước, Lục Phương Hoa để lại cho bà một bóng lưng vô tình, hôm nay bà xoay người bước đi, kiêu hãnh trả lại cho Lục Phương Hoa sự vô tình ngày ấy.
Nghe được tiếng đóng sầm cửa, Lục Phương Hoa mới hồi phục tinh thần lại, trên đầu lưỡi còn lưu lại mùi hương đó, mà người đã không còn thấy đâu. Nhìn cánh cửa gỗ nặng nề, bà lầm bầm: "Nhã nhi, nguyên nhân lớn nhất khiến tôi báo cảnh sát, chính là vì hình ảnh em và anh trai tôi ở bên nhau thực sự rất ngứa mắt."
Trong đầu Lục Phương Hoa cũng vang một khúc hát:
♪ Cuộc đời có bao nhiêu buồn cười?
Nhàm chán nhất là si tình, và cả bệnh sĩ diện... ♪
***
Ngày phán xử Hình Tứ, Miêu Tư Lý không để ý đến sự phản đối của Miêu Nhã, kiên quyết ngồi xe lăn tới dự thẩm. Đương nhiên Cố Cách Cách cũng đi theo. Hình Tứ thành khẩn khai nhận toàn bộ quá trình, còn khai rằng đã gọi điện cho 120 trước đó, chả trách ngày đó xe cứu thương tới hiện trường quá kịp thời.
Vì trong quá trình điều tra Hình Tứ đã đến tự thú, cùng thái độ thành khẩn của ông, nên quan tòa chỉ phán ông tội cố ý gây thương tích, gây ra vết thương nặng cho người bị hại, kết tội bốn năm tù giam.
Lúc Hình Tứ bị hai cảnh sát áp giải đi ngang qua xe lăn của Miêu Tư Lý, ông đã dừng lại, vẻ mặt đầy áy náy nói: "Cô chủ, thật xin lỗi."
Miêu Tư Lý trong mắt ngấn lệ: "Chú Tứ, cháu không trách chú."
Hình Tứ mỉm cười gật đầu, quay nhìn Miêu Nhã, chần chờ một lúc mới nói: "Chị Miêu, tôi có thể ôm chị một lần được không?"
Miêu Nhã không chút do dự tiến lên phía trước, kiễng chân ôm lấy ông: "Anh Tứ."
Hình Tứ lập tức thẳng lưng, trong mắt tràn đầy dịu dàng hỏi: "Còn nhớ tên thật của tôi không?"
Miêu Nhã buông ông ra, nhìn thẳng ông chậm rãi nói: "Hình Hồng Đào."
Trên mặt Hình Tứ lộ vẻ xúc động, có chút nghẹn ngào nói: "Cám ơn và bảo trọng."
Trên đường về, Miêu Tư Lý hỏi Miêu Nhã: "Vì sao chú Tứ hỏi mẹ có nhớ tên chú không?"
Miêu Nhã vẫn ngồi yên ngắm nhìn cảnh vật đang lướt như bay qua cửa sổ, thản nhiên nói: "Hình Tứ là tài xế của mẹ, còn Hình Hồng Đào là người từng có một đoạn tình cảm ngây ngô với mẹ."
Miêu Tư Lý và Cố Cách Cách liếc nhau yên lặng không nói gì nữa.
Lúc xe đến bệnh viện, Miêu Tư Lý lại hỏi: "Nghe nói cô sắp rời đi?"
Khuôn mặt đang ưu thương của Miêu Nhã trong nháy mắt liền trở nên lạnh lùng, không trả lời mà lập tức xuống xe, thậm chí còn không giúp Cố Cách Cách đỡ Miêu Tư Lý xuống, đi thẳng đến cửa bệnh viện.
May là có tài xế taxi nhiệt tình giúp đỡ Cố Cách Cách.
Cố Cách Cách vừa đẩy xe lăn, vừa thầm oán thán: "Mẹ em sao lại trở mặt nhanh thế?"
Miêu Tư Lý nói: "Chắc là tâm tình không tốt."
"Nhìn vậy là biết chú Tứ và cô em trong lòng dì, ai nặng ai nhẹ rồi đấy."
Miêu Tư Lý nhếch miệng: "Đừng bận tâm, một người ngồi tù, một người sắp đi, tình tay bốn chỉ còn lại bố em, không cần phải lo lắng."
Cố Cách Cách cười nói: "Miêu Tư Lý, mị lực của mẹ em thật lớn nha, đến từng tuổi này rồi mà còn bị người tranh kẻ cướp."
Miêu Tư Lý quay đầu, bất mãn nhìn cô nói: "Người theo đuổi em cũng xếp hàng dài, chị không thấy sao?"
Cố Cách Cách cũng phối hợp rướn người, hết nhìn đông lại nhìn tây hỏi: "Ở đâu nào?"
Vẻ mặt Miêu Tư Lý oán hận: "Bọn họ vừa thấy bên cạnh em có một người đàn bà chanh chua và độc phụ rồi, nên đã sợ chạy mất dép."
Cố Cách Cách không chút tức giận, còn cười nói: "Vâng, tôi là người đàn bà chanh chua, là độc phụ. Còn em là thụ đấy, Miêu tiểu thụ bé yêu à."
Miêu Tư Lý rùng mình một cái, cười đáp: "Nói giỡn với chị thôi, làm chi lại tưởng thật."
Hai cô cười cười đùa đùa trở lại phòng bệnh. Miêu Nhã đã đợi được một lúc lâu, thấy cả hai quay lại liền nói sẽ đi về trước.
Bước tới cửa, bà mới quay đầu lại nói: "Tiểu Lý, có chuyện mẹ quên chưa nói với con, Cao Ngôn giờ đang ở trại cai nghiện."