Thanh Đồng ho nhẹ một tiếng, xoay mặt nhìn qua một bên:“Ngươi muốn gả cho bổn tọa?”
“Không……” Mạc Thiên Liêu mím môi cười khẽ, đã nói là sính lễ rồi mà, lời phủ định vừa đến bên miệng, lại vội nuốt xuống, ngược lại nói,“Đúng thế, ta muốn gả cho em, như thế về sau ta chỉ nằm trên giường, chờ em bắt cá cho ta ăn.”
“Ai bắt cá cho ngươi ăn.” Thanh Đồng quay đầu trừng hắn.
“Em không cho ta ăn cá, vậy ta đây chỉ có thể ăn mèo,” Mạc Thiên Liêu canh ngay lúc y quay đầu thì tiến lại gần, vừa khéo đôi môi hai người chạm nhau, một tay nâng lên gò má hơi lạnh, cọ cọ chóp mũi với y,“Mèo ngốc.”
Trừ em, ta còn có thể lấy ai? Ta còn có thể gả cho ai?
Trận bàn kia làm cũng rất tinh xảo, chính là một bộ đại trận hộ sơn, Mạc Thiên Liêu đưa sính lễ cho Ốc Vân Tông, là một bộ đại trận hộ sơn tương xứng với ma cung Đoán Thiên, để bảo vệ vài quả cầu lông bên trong kia.
Thanh Đồng đẩy hắn ra, đứng dậy muốn đi, bị một cánh tay thon cuốn lấy eo, lại ngã ngồi xuống trên đùi Mạc Thiên Liêu. Chợt ngồi xuống đi, khiến cho nơi nào đó còn hơi hơi phát đau đột nhiên đau nhói một chút, không khỏi rên lên tiếng.
“Làm đau?” Mạc Thiên Liêu cả kinh, nhanh chóng ôm lấy đôi chân để y ngồi ngang trên người mình, thấy sắc mặt y tốt chút, lúc này mới tiếp tục ôm lấy eo y,“Sính lễ này tông chủ hẳn vừa lòng chứ?”
“Hừ,” Thanh Đồng hừ lạnh một tiếng,“Rõ ràng là đồ cưới.”
Mạc Thiên Liêu lập tức nghẹn họng.
Một người một mèo cứ tranh cãi là “Sính lễ” hay là “Đồ cưới” từ ngoại cung ồn đến nội cung, từ sân ồn đến trên giường, ồn mãi đến lúc trăng treo ngang trời vẫn như trước không có kết quả.
“Lúc trước ngươi luyện khí xong không phải đều không có sức lực sao?” Thanh Đồng cả người mềm nhũn tựa trên giường, có sức mà chẳng có lực nói, lần này ngược lại tốt, ở phòng luyện khí vừa luyện xong liền bắt nạt y một lần, chờ y tắm rửa xong lại tiếp tục bắt nạt đến bây giờ, người này vậy mà lại không mệt.
Mạc Thiên Liêu mím môi nhịn cười, kéo chăn qua đắp tốt cho y, chậm rãi xoa eo y: “Đến hóa thần kỳ, lực sinh sôi của bất tẫn mộc liền sẽ tràn ngập toàn thân, khúc gỗ làm gì biết mỏi mệt chứ?” Lúc trước lực lượng bất tẫn mộc vẫn còn tồn tại trong máu thịt của hắn, trải qua một trận bảy bảy bốn chín lôi kiếp hun đúc, đã tràn ngập gân mạch, đan điền thậm chí mỗi một góc toàn thân, chủ yếu là thần hồn cùng tu vi rốt cuộc tương hợp, hắn cùng với bất tẫn mộc cũng rốt cuộc hoàn toàn thống nhất làm một.
Thanh Đồng lẩm bẩm một tiếng, ngáp một cái.
Mạc Thiên Liêu mím môi cười khẽ, kéo chăn qua gói người kỹ lại, kéo vào trong lòng, khẽ vuốt thái dương ướt mồ hôi kia:“Bảo bối, hôm nay lúc ta nói sính lễ, tại sao mặt em đột nhiên trắng bệch ra thế? Là không muốn gả cho ta sao?”
Thanh Đồng đã rất mệt, mơ mơ màng màng cọ vào trong lòng Mạc Thiên Liêu:“Ta nghĩ đến ngươi muốn cưới Phong Tố.”
“A?” Mạc Thiên Liêu sửng sốt, cái này có quan hệ gì đến Phong Tố?“Ta cưới cô ả làm chi?”
Thanh Đồng không nói lời nào, chỉ là lặng lẽ siết chặt áo trong của Mạc Thiên Liêu.
Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày:“Thanh Đồng, em có gạt ta chuyện gì hay không?”
“Không có……” Thanh Đồng xoay người, quay lưng lại với hắn.
“Nói thật,” Mạc Thiên Liêu nghiêng người đến mặt trên, trên cao nhìn xuống y,“Không nói lời thật, ta cần phải nghiêm hình bức cung.”
Thanh Đồng liếc mắt nhìn hắn, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Mạc Thiên Liêu nhướn mày, giả vờ cười dữ tợn nói:“Đây chính là em tự tìm lấy đấy.” Sau đó, thân mình chợt hạ xuống, trực tiếp vọt vào.
“A……” Thanh Đồng bỗng nhiên mở mắt ra, khóe mắt bị bức ra một giọt nước mắt,“Khốn kiếp…… A……”
“Nói hay không, hửm?” Mạc Thiên Liêu giật giật thân thể.
“Ta muốn đi ngủ, ưm……”
Ngày kế, Thanh Đồng không thể đứng dậy. Mạc Thiên Liêu rón ra rón rén bò lên, nhe răng nhếch miệng sờ sờ từng hàng vết cào sau lưng, tối hôm qua thật tận hứng, nhưng cũng bị chỉnh cho thật thảm.
Phủ thêm áo ngoài, chuẩn bị đi vào ôn tuyền trong viện tắm rửa cho sạch sẽ, vừa vặn đụng phải Mạnh Hổ đến tìm hắn.
“Sư đệ, ngươi……” Mạnh Hổ nhìn hắn từ trên xuống dưới, trợn tròn một đôi mắt hổ.
Mạc Thiên Liêu chỉ mặc quần lót, trên người trống không, dù cho có mặc thêm một cái áo ngoài, vết cào trên người vẫn nhìn thấy rõ ràng. Vội ho một tiếng, Mạc Thiên Liêu giống như lơ đãng vươn tay kéo kéo xiêm y, lộ ra dấu răng trên vai.
“Ấy da, cái này đều là sư tôn làm phải không?” Mạnh Hổ cau mày lại gần xem.
“Ừ.” Mạc Thiên Liêu đắc ý giật giật bả vai, đi thẳng về hướng hồ nước nóng.
“Chữa thương cho sư tôn, thật sự là vất vả ngươi.” Mạnh Hổ cùng đi qua, lời nói thắm thiết.
Mạc Thiên Liêu dừng bước, cứng ngắc quay đầu lại nhìn Mạnh Hổ mặt mày chân thành, giật giật khóe miệng, vẻ mặt đắc ý mới vừa rồi lập tức tiêu tán vô hình, đối phương căn bản là không hiểu được hắn là đang khoe. Bất đắc dĩ nâng tay, vỗ vỗ đầu Mạnh Hổ:“Thanh Đồng đang ngủ, đừng quấy rầy y.”
Mạnh Hổ đến tìm hắn, là vì trong mấy ngày bế quan lại có không thiếu bộ hạ cũ của Đoán Thiên tìm lại đây, hắn không thể quyết định, nên để cho những người đó tạm ở lại trước. Bọn họ có vẻ rất vội vã, mỗi ngày đều phải hỏi hắn một lần. Cho nên, Mạnh Hổ sớm liền tới đây, để Mạc Thiên Liêu mau mau sắp xếp đám người đó.
“Để cho bọn họ chờ.” Mạc Thiên Liêu ngâm người trong ao, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mạnh Hổ gãi gãi đầu, ngồi xổm xuống bên cạnh ao. Những người đó thoạt nhìn có vẻ thật sự rất sốt ruột, hắn cũng không tiện từ chối.
“Ngươi hoà nhã với bọn họ, bọn họ sẽ càng làm quá lên, ngươi có chút uy nghiêm, bọn họ cũng không dám phiền ngươi.” Mạc Thiên Liêu kiên nhẫn chỉ bảo Mạnh Hổ.
“Ừ.” Mạnh Hổ gật gật đầu, nhớ kỹ lời này, bỗng nhiên lại cảm giác, bản thân vì cái gì lại muốn có uy nghiêm ở trước mặt thuộc hạ Đoán Thiên? À, đúng, hắn là sư huynh Đoán Thiên, tự nhiên không thể để thuộc hạ của sư đệ khi dễ chứ.
Lần này người đến ngược lại không phải là thế lực che giấu, mà là quản sự đặt ở bên ngoài “Bách Văn các”.
“Bái kiến tôn thượng.” Vị quản sự này phụ trách thu thập tin tức, ở trong Bách Văn các cũng rất là quan trọng.
Mạc Thiên Liêu thản nhiên nhìn lão một cái:“Trần quản sự, lâu rồi không gặp vẫn khỏe chứ.”
Người nọ không dấu vết run lên một chút:“Từ lúc tôn thượng đoạn âm tín, vài ma tôn ra tay phân chia thế lực, Bách Văn các phân cho Xích Tường tôn giả, thuộc hạ thật là thẹn với tôn thượng.”
“Nhận chủ mới, liền vì chủ mới mà làm việc cho tốt, nói gì áy náy.” Mạc Thiên Liêu nâng tay, liền có tôi tớ thêm một chén rượu cho hắn, liếc liếc nhìn thị nữ thêm rượu, lại là bộ dạng cao lớn vạm vỡ, nhất thời có chút ngán.
Lần này tuyển tôi tớ, nam tướng mạo trung hậu, nữ tướng mạo bình bình, một điểm cũng không phù hợp tiêu chuẩn ma cung. Mạc Thiên Liêu sờ sờ cằm, suy nghĩ làm cho những người này đều mang mặt nạ thống nhất, không có mỹ mạo, tốt xấu phải có khí thế, không thể vừa đối mặt đã khiến cho người nhìn ra đây là nhóm lửa, đây là nuôi cá ……
“Thuộc hạ cảm hoài ân tình của tôn thượng, mỗi ngày đều ngóng trông tôn giả trở về.” Trần quản sự xúc động nói.
Bàn tay đang cầm rượu của Mạc Thiên Liêu hơi dừng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lão, bên môi từ từ nhếch lên một nụ cười lạnh:“Nói như vậy, ngươi còn muốn trở về với bổn tọa?”
Người nọ lại dõng dạc nói một trận, nói tới nói lui đều có ý muốn tiếp tục cùng Đoán Thiên.
Mạc Thiên Liêu buông chén xuống, biến Thái Thủy thành một cây đao nắm trong tay thưởng thức:“Nghe nói Xích Tường cũng mang thuộc tính hỏa, vậy ngươi nói thử, nhược điểm của hắn là cái gì?”
“Này…… Thuộc hạ chỉ là chân chạy vặt, nào biết nhược điểm của ma tôn.” Trần quản sự lập tức ra một đầu mồ hôi lạnh.
Cây đao đang linh hoạt chuyển động giữa những ngón tay bỗng nhiên dừng lại, nháy mắt rời khỏi.
Trần quản sự cả kinh, nhanh chóng nâng tay lên tiếp, đột nhiên cảm giác trước mắt nhoáng một cái, một đạo thân ảnh đen tuyền lướt tới đây lại rời đi, thân thể lão tựa như diều đứt dây, chợt bay tới không trung lại nặng nề ngã xuống dưới, mạnh phun một búng máu, ngã xuống đất không dậy. Lại nâng tay, thấy ma tôn Đoán Thiên vẫn là tư thế cũ, ngồi thưởng thức cây đao, như cười như không nhìn lão.
“Người đi trà lạnh, ngươi cùng Xích Tường bổn tọa sẽ không trách ngươi, nhưng muốn thay chủ mới tìm hiểu tin tức, cũng đừng trách bổn tọa không niệm tình cũ,” Mạc Thiên Liêu khoát tay, ý bảo tha người này đi ra ngoài,“Ném tới trong sát trận đi.”
“Ấy dà da, Đoán Thiên vẫn là vô tình như vậy.” Không trung truyền đến một tiếng cười oán giận thanh tú.
Mạc Thiên Liêu đứng dậy, đi ra đại điện, ngẩng đầu liền nhìn thấy một nữ tử, mặc la quần đỏ tươi, khoác áo lụa màu đen, đứng ở trong hư không. Dáng người lả lướt, tươi như đào mận, chính là nguyên nhân tối hôm qua Mạc Thiên Liêu cùng mèo nhà mình “đánh nhau” — ma tôn Phong Tố.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[ Phần hình phạt ma tôn thật sự đáng sợ ]
Phóng viên hổ vằn: Đoán Thiên thủ đoạn độc ác, ngay cả người thân nhất cũng không bỏ qua, mời xem tin tức tiền tuyến truyền về.
Thợ Mộc: Nói hay không?
Sư tôn: Hừ
Thợ Mộc: Không nói ta muốn dụng hình
Sư tôn: A… Không cần…
Thợ Mộc: Muah ha ha ha
Phóng viên hổ vằn:……