Trần Hân không nghĩ ra cái ấn phẩm "đồi trụy" kia làm thế nào xuất bản, chẳng lẽ không ai kiểm duyệt hay sao? Lật quyển truyện tới lui, cậu không tài nào tìm thấy tên nhà xuất bản, cũng chẳng thấy giá bìa, thì ra là sách "ngoài luồng", thảo nào viết "khác người" như thế.
Trong nước, đồng tính luyến ái vẫn là điều cấm kỵ, số các tác phẩm được phép xuất bản có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trần Hân đem sách trả về.
Vu Nhất Chi hấp háy mắt: "Hay không, tôi hãy còn nữa đấy."
Trần Hân gắng gượng nghiêm mặt: "Không, không cần đâu, tôi..
không có thời gian đọc."
Vu Nhất Chi ừm một tiếng: "Thế à, nếu muốn đọc thì bảo tôi một tiếng, tôi có nhiều lắm!"
Trần Hân muốn hỏi cô nàng mua những sách ấy ở đâu, nhưng hỏi thế chẳng khác nào bảo rằng mình muốn đọc, nên thôi.
Còn chưa đến hai tháng nữa là đến kỳ đặc tuyển bóng rổ của Trình Hâm, tiết cuối buổi chiều hắn đều đi luyện tập.
May mà không phải phụ thuộc nhà ăn nữa, vì còn nửa tiếng trước khi lên lớp tự học tối, Trình Hâm mới về.
Hắn bảo Trần Hân ăn trước đi, để phần cho hắn.
Thế nhưng cậu không muốn để Trình Hâm ngồi ăn cơm thui thủi một mình, vì thế bữa nào cũng chờ hắn đến rồi cùng ăn.
Ba người còn lại thấy thế cũng làm theo.
Dù sao, ăn cơm muộn tí thì đêm hôm đỡ đói, đến hơn mười giờ mới tan học mà.
Thế là buổi chiều sau giờ học, họ kéo ra sân chơi bóng, vừa để đợi Trình Hâm, vừa rèn luyện sức khỏe.
Vậy mà lại hóa hay, ai cũng cảm thấy tinh thần phấn chấn lên nhiều.
Một ngày nọ, Trần Hân thấy Trương Diệp Huy cũng đến chơi bóng, nom khỏe mạnh hơn nhiều, Trần Hân rất mừng cho bạn.
"Sao cậu không, không đi ăn cơm?" - Trần Hân hỏi.
Trương Diệp Huy cười: "Bây giờ tôi ăn cơm ở nhà thầy giáo, thầy ấy quen ăn cơm muộn khoảng hai mươi phút, nên tôi tranh thủ thời gian chạy ra đây vận động.
Cùng chơi không?"
"Ừ." - Có thêm bạn chơi cùng, Trần Hân rất vui.
Còn Trình Hâm thì không cười nổi.
Hắn luôn cảm thấy tên Trương Diệp Huy này là một mối đe dọa tiềm tàng vì ánh mắt nhìn Trần Hân "chẳng tử tế gì".
Trần Hân thì cảm thấy hắn quá lo xa: "Ngày nào cậu cũng, chơi bóng với Tạ Thế Kiệt, tôi còn chẳng, chẳng nghi nữa là!"
Trình Hâm gãi gãi đầu, đúng là mình có vẻ hẹp hòi, lại không tin tưởng cậu ấy.
Hắn không có ý kiến gì nữa, chỉ âm thầm nhờ Từ Tuấn Thưởng để mắt đến Trương Diệp Huy.
Từ Tuấn Thưởng nói: "Hâm ca, đừng đa nghi thế.
Mày không tin Trương Diệp Huy, chả lẽ cũng không tin Trần Hân sao? Hơn nữa, nghe nói Trương Diệp Huy đã có bạn gái rồi."
Nghe nói Trương Diệp Huy có bạn gái, Trình Hâm yên lòng hơn: "Thật à? Thế thì thôi vậy."
Từ Tuấn Thưởng cười bảo: "Ừ, xem ra rất vui vẻ với lớp phó học tập lớp tao, nhỏ ấy muốn thi Đại học ngoại ngữ Bắc Kinh!"
Trình Hâm nở nụ cười: "Thế thì tốt.
Còn mày, chuẩn bị đến đâu rồi?"
Từ Tuấn Thưởng bảo: "Tao không lo phần thi năng khiếu, mà lo kiến thức trên lớp kìa.
Tháng sau phải đi huấn luyện một tháng, trong khi tổng ôn tập lượt đầu còn chưa xong, sợ không theo kịp bài vở mất!"
Trình Hâm nói: "Tao cũng bận bịu tập luyện quá, chẳng thể nào chuyên tâm học hành.
Đợi đặc tuyển xong nhờ Trần Hân phụ đạo vậy.
Kỳ nghỉ đông này sẽ lôi cậu ấy về nhà, mày có đến học không?"
Từ Tuấn Thưởng cười khổ: "Không được rồi, đến tháng hai tao mới thi năng khiếu cơ, nên trước đó còn phải tập luyện suốt.
Chờ thi xong c ái ấy rồi mới tập trung học được.
May mà điểm thi đại học ngành tao không đòi hỏi cao." Nhưng dĩ nhiên nếu đỗ năng khiếu rồi thì điểm đại học càng cao càng tốt.
Trình Hâm vỗ vai cậu ta: "Đừng nản chí.
Thành tích văn hóa nhất định sẽ tốt thôi, lo thi năng khiếu trước cái đã.
Gắng lên, chúng ta sẽ cùng nhau lên Bắc Kinh học!"
Từ Tuấn Thưởng gật đầu: "Ừ, mày cũng thế nhé!"
Ngày 29 tháng 10 thi tháng xong, được nghỉ.
Ngày 30 là sinh nhật của hai đứa sinh đôi.
Trình Hâm bảo muốn nhân dịp ấy tổ chức ăn mừng, Trần Hân cũng đồng ý sẽ về nhà trễ một hôm.
Vì thế thi xong, tất cả đều chuẩn bị quà tặng bạn.
Bữa trưa là ăn ở một quán gần trường, ngoài nhóm bạn còn có vài nữ sinh, đều là người quen cả: Lưu Niệm, Vương Tiệp Dư và Liễu Hòa Thiễn.
Trần Hân ngạc nhiên hỏi Liễu Hòa Thiễn: "Bố, bố cậu không đến đón à?"
Cô bé trả lời: "Có chứ, bố tớ đem hành lý về rồi.
Tôi xin bố về muộn một tí với cậu, cậu có về cùng không?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
2.
Trông Em Từ Thuở Còn Thơ
3.
Bé Thích Khách, Tới Ám Sát Anh Đi Nè
4.
Một Chạm Là Say Đắm, Hai Chạm Là Đấm Ngay
=====================================
Trần Hân gật đầu: "Có chứ."
Ba người Hâm - Hân cùng Từ Tuấn Thưởng cùng đi mua bánh ngọt, các bạn khác cũng chia nhau mua quà.
Đến tiệc vui, trong lúc chờ thức ăn bê lên, Trình Hâm đưa cái hộp lớn nhất cho Tào Kế: "Gấu hai, sinh nhật vui vẻ nhớ! Tặng mày, chúc sang năm ghi tên bảng vàng!" Đoạn lấy một hộp nhỏ đưa cho Tào Kế Tiếp: "Kế Tiếp, của mày đây."
Tào Kế nâng hộp quà vừa to vừa nặng: "Mày tặng bọn tao hai món khác nhau à?"
Trình Hâm nở nụ cười bí ẩn: "Dĩ nhiên là khác rồi.
Mở ra xem thử."
Tào Kế háo hức mở hộp ra.
Bên trong là cả bộ "Một vạn bài toán hay" mới tinh, bìa ánh kim vàng chóe hắt lên mặt y sáng loáng.
Tân khách phá ra cười ầm.
Trình Hâm bảo: "Tao thấy bộ sách này rất bổ ích đối với mày.
Thích nhé!"
Tào Kế ngẩng lên nhìn Trình Hâm, mếu máo: "Hâm ca, mày ác vừa thôi chứ!"
Mặt Trình Hâm không biến sắc: "Đây là tâm nguyện của mọi người.
Chúng tao đều lên đại học, mày không thể rớt lại phía sau." Lúc nghỉ hè tuy Trần Hân đã phụ đạo cho Tào Kế một tháng, các môn kia còn có thể thấy chút hiệu quả, mỗi môn toán là vẫn dở sống dở chết, thi được vỏn vẹn năm sáu mươi điểm, cộng cả thảy bốn bài thi đạt không đến 300.
Bố mẹ Tào Kế chỉ cầu mong cho thằng con đỗ vào trường dạy nghề dầu khí để về sau có thể sắp xếp việc làm cho y.
"Đúng, đúng! Gấu hai cố lên!" - Từ Tuấn Thưởng phụ họa theo.
Các nữ sinh bật cười.
Bước vào tuổi 18, việc đầu tiên là bị các bạn nhắc nhở, Tào Kế cảm thấy đời gấu thật ảm đạm.
Y không cam lòng, quay sang: "Kế Tiếp được cái gì?"
Tào Kế Tiếp mở quà của Trình Hâm, là một vỉ dao cạo râu Gillette.
Trình Hâm bảo: "Mười tám tuổi đã thành người lớn, sau này thành đàn ông đích thực.
Kế Tiếp khá đấy, chúc mày ngày càng" manly "."
Tào Kế Tiếp sờ sờ cằm: "Bây giờ có lẽ chưa dùng đến, để sau đi.
Dù sao cũng cám ơn mày."
Từ Tuấn Thưởng tặng hai anh em hai món quà giống nhau: "Hồi nghỉ hè tao lên Bắc Kinh mua vài cái ví tiền, Hâm ca có một cái, còn đến sinh nhật Trần Hân cũng sẽ được một cái, tao cũng có một cái.
Tất cả đều giống hệt, chỉ khác màu sắc thôi.
Chúc cho tình bạn chúng mình luôn luôn bền vững."
Trần Hân không nghĩ đến mình cũng sẽ được Từ Tuấn Thưởng tặng cái ví giống như thế làm quà sinh nhật.
Món quà thật là ý nghĩa, quan trọng là ở tấm lòng, trên hết là tình bạn quý báu này đây.
Quà của Trần Hân thì nhỏ.
Cậu tặng Tào Kế một đôi tai nghe, vì có lần lúc ra căn tin, y làm rơi bị người ta giẫm hỏng mất, kêu la oai oái thấu trời xanh.
Còn Tào Kế Tiếp thì được một bình nước giữ nhiệt.
Các nữ sinh được mời bất ngờ, không kịp chuẩn bị gì cả, chỉ dạo quanh các cửa tiệm gần trường mua vài thứ xinh xắn.
Lưu Niệm và Vương Tiệp Dư tặng Tào Kế một hình hải tặc nhỏ nhồi bông, còn Liễu Hòa Thiễn tặng Tào Kế Tiếp một cái móc khóa và một tấm thiệp chúc mừng.
Tặng quà xong là nhập tiệc.
Tào Kế gọi bia: "Hôm nay bọn mình xem như thành niên rồi đấy, uống bia được rồi.
Cám ơn mọi người đã mừng sinh nhật bọn tôi.
Không say không về nhá!"
Các nữ sinh ngần ngại: "Bọn mình không uống rượu bia đâu, uống nước ngọt thôi."
Tào Kế liền bảo: "Không cần uống nhiều, uống tí tẹo thôi cũng được.
Ngày vui mà các bạn, xem như nể mặt chúng mình!"
Lần này không ai từ chối nữa.
Từ Tuấn Thưởng rót bia cho mọi người, nâng ly chúc mừng sinh nhật sinh đôi.
Uống một hớp thấy không quen, các nữ sinh chuyển sang nước ngọt.
Trần Hân cũng làm theo.
Sau đó mọi người bắt đầu ăn.
Bữa tiệc hôm nay Trình Hâm bao trọn gói, hai anh em sinh đôi không phải ra tiền, món ăn rất phong phú, có cả cua gạch cỡ lớn đang vào mùa.
Trình Hâm cầm cua lên, bảo Trần Hân: "Tay cậu đang đau, để tôi lột giúp."
Hai ngày trước, Trần Hân chuyển bàn, không cẩn thận bị dập hơn nửa móng tay, đã không đau nữa rồi.
Nhưng thấy Trình Hâm vui lòng giúp, cậu không từ chối mà gật đầu cười: "Cám ơn cậu."
Trình Hâm lột cua, tách thịt ra chất đầy lên đ ĩa nhỏ của Trần Hân, nói: "Rồi đấy.
Cậu rắc muối lên ăn."
"Ừ." - Trần Hân thản nhiên gắp cua ăn, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Vương Tiệp Dư đang nhìn cậu.
Tào Kế vừa ăn vừa nói: "Hâm ca tốt với Trần Hân thật! Tay tao cũng đau đấy, mày lột giúp tao nhé!"
Trình Hâm không thèm nhìn lên: "Không lột được thì nhịn, bọn tao càng được ăn nhiều!"
Từ Tuấn Thưởng cũng hùa theo: "Ừ, đừng ăn nữa, để tao ăn hộ cho."
Tào Kế kêu to: "Hôm nay là sinh nhật tao đấy!"
Tào Kế Tiếp tắt đài thằng anh: "Nhắng nhít mãi, hết cả bây giờ.
Lúc đấy là nhịn thật, nhá!"
Tào Kế nhìn xuống, quả thật không còn bao nhiêu cua, bèn vội vã chộp một con: "Tao có ăn cả vỏ cũng ứ nhịn đâu!"
Mọi người phá ra cười.
Các nữ sinh giữ ý, ăn từ tốn.
Trần Hân nhìn Liễu Hòa Thiễn đối diện, bảo cô: "Cậu, cậu cũng ăn đi."
Liễu Hòa Thiễn cười cười: "Đang ăn đấy chứ."
Kế Tiếp gắp con cua cuối cùng để trước mặt cô nàng: "Cần tôi lột hộ không?"
Liễu Hòa Thiễn vội lắc đầu, đỏ mặt: "Không cần đâu, cám ơn cậu.
Tớ tự lột được mà." Nói xong lặng lẽ nhìn Từ Tuấn Thưởng đang ngồi đối diện.
Từ Tuấn Thưởng đang cặm cụi lột cua, không nhìn đến Liễu Hòa Thiễn.
Cô hơi buồn bã cúi đầu.
Chỉ có Kế Tiếp là để ý, vờ lảng đi: "Liễu Hòa Thiễn này, bạn định vào trường nào?"
Liễu Hòa Thiễn quay lại nhìn Kế Tiếp: "A..
Tớ còn chưa nghĩ đến, chờ thi xong rồi có điểm mới quyết định.
Thành tích tớ không được tốt, vào được đâu thì học ở đấy thôi."
Kế Tiếp lại hỏi: "Bạn định ra ngoài tỉnh hay ở lại tỉnh học?"
Liễu Hòa Thiễn cau mày suy nghĩ một lát: "Có thể là sẽ ở lại.
Bố mẹ tớ không muốn tớ đi xa." Nhà cô bé chỉ có cô và hai em trai.
Bố mẹ sợ con gái rượu đi học xa rồi tìm bạn trai ngoại tỉnh, lấy chồng rồi không về được, nên ngay từ đầu đã hướng cho Liễu Hòa Thiễn thi vào đại học tỉnh nhà.
Tào Kế Tiếp vui vẻ hẳn lên: "Tôi cũng thế đấy, dự định vào đại học H.
Bạn định chọn ngành nào?"
Liễu Hòa Thiễn liếc mắt nhìn bốn phía.
Cô đáp: "Chắc là ngành truyền thông."
Trần Hân ngẩng đầu lên: "Truyền thông à?"
Liễu Hòa Thiễn gật đầu: "Ừ, đại loại thế.
Còn các cậu?"
Trần Hân đáp ngay: "Tôi thi sinh học."
Tào Kế Tiếp bảo: "Tôi muốn học điện tử thông tin.
Còn Hâm ca?"
Trình Hâm ngẩng lên, cười: "Thi đỗ ngành gì thì học ngành đấy.
Tài chính cũng được, nhưng chắc thi không nổi." Khoa tài chính của nhiều trường khác thì thường thường bậc trung, thế nhưng Bắc Đại năm nào cũng lấy điểm cao ngút trời.
Nếu có đỗ đặc tuyển chăng nữa thì cũng chỉ có thể vào mấy ngành như luật, quản trị, xã hội học, vân vân.
Nhưng bây giờ nghĩ nhiều cũng bằng thừa, đợi đến lúc ấy hẵng hay.
Lưu Niệm nói: "Tài chính thi khó lắm sao? Tôi còn tưởng không đến nỗi."
Từ Tuấn Thưởng bảo: "Cũng tùy trường nhá.
Có trường thì học xong vô thưởng vô phạt, có trường vừa tốt nghiệp đã được săn đón không ngớt."
Vương Tiệp Dư hỏi: "Hâm ca này, cậu không định du học nữa sao? Lúc trước bảo sẽ ra nước ngoài mà?"
Trình Hâm nhe răng cười: "Giờ thì không muốn nữa, còn về sau thì chưa chắc." Nói xong liếc nhìn Trần Hân.
Ngành sinh học rất có thể phải ra nước ngoài học lên cao, đến lúc ấy anh lại cùng em du học, cũng độ vài năm, mở mang tầm nhìn một tí.
Trần Hân vừa hay cũng ngẩng lên nhìn hắn.
Trình Hâm cười với cậu.
Trần Hân dường như hiểu ý, e thẹn cúi đầu.
Vương Tiệp Dư lại hỏi: "Thế cậu định đi đâu học?"
Trình Hâm đáp không chút do dự: "Bắc Kinh."
Vương Tiệp Dư suy nghĩ một lúc.
Ở Bắc Kinh mặc dù nhiều đại học, thế nhưng xa quá, có nhiều trường tốt gần hơn.
Cô hoàn toàn không định lên Bắc Kinh học.
Lưu Niệm nhìn một vòng quanh: "Thế ba người các cậu cùng lên Bắc Kinh học à?"
Từ Tuấn Thưởng cười gật đầu: "Nếu không có gì bất ngờ thì là thế."
"Sướng thật." - Lưu Niệm cảm thán.
Tào Kế nhanh chóng hỏi: "Thế còn Lưu Niệm muốn học ở đâu?"
Lưu Niệm trả lời: "Chưa biết nữa, chờ thi xong rồi tính.
Với sức học của tôi, không thể kén chọn nhiều."
Tào Kế buồn rầu: "Tôi cũng thế.
Không biết vào trường nào bây giờ."
Tào Kế Tiếp nói với anh: "Thôi mày khoan hãy nghĩ đến chuyện trường lớp, chờ thi đỗ rồi nói."
Ai nấy đều cười.
Gạt đi đề nghị của Trình Hâm muốn nhờ chú Lưu tài xế chở, sau bữa tiệc, Trần Hân chỉ cho phép hắn tiễn mình cùng Liễu Hòa Thiễn đến trạm xe buýt trước cổng trường.
Tào Kế Tiếp cũng đi theo, lại mua thức ăn, nước uống đưa cho Liễu Hòa Thiễn.
Liễu Hòa Thiễn tỏ vẻ ngại, không cầm, Tào Kế Tiếp đành đưa cả cho Trần Hân.
Thái độ cậu ta ân cần như thế, đến Trần Hân ngô nghê cũng hiểu.
Lên xe ngồi vào chỗ, Trần Hân giơ túi thức ăn ra: "Kế, Kế Tiếp đưa cậu này."
Liễu Hòa Thiễn lắc đầu: "Tớ không thích lắm.
Cậu ăn đi."
Trần Hân nhìn Liễu Hòa Thiễn.
Cô bé sau khi giảm cân ngày càng xinh xắn, da trắng má hồng, bảo sao Tào Kế Tiếp không để ý.
Trần Hân gãi đầu: "Thôi, tôi không, ăn đâu." Cũng đâu phải mua cho mình.
Liễu Hòa Thiễn thở dài: "Vậy tớ càng ngại, khi không lại nhận quà của người ta.."
"Mọi người, là bạn bè, cả mà.
Hôm nay cậu chả, mua quà sinh nhật, tặng cậu ấy còn gì?" Liễu Hòa Thiễn chỉ tặng quà cho Kế Tiếp thôi, Kế Tiếp đáp lễ thì có gì mà ngại?
Liễu Hòa Thiễn ấp úng: "Bởi vì..
bởi vì.." Cô bé ngưng một lúc, lại thở dài: "Thôi, cậu mang về cho em ăn nhé."
Trần Hân cũng hiểu ra, Liễu Hòa Thiễn không thích Kế Tiếp.
Một lúc lâu sau, cô nàng lên tiếng: "Cậu cũng là con trai, nghĩ hộ tớ với.
Nếu không thích một người con gái thì có ân cần giúp đỡ người ta không?"
Trần Hân lúng túng.
Cậu chưa từng thích người con gái nào cả, nhưng mà có thích Trình Hâm, có lẽ cũng không khác nhau là mấy.
Được rồi, cậu cũng muốn giúp đỡ hắn, mà Trình Hâm cũng giúp đỡ cậu rất nhiều.
Đành bảo: "Cũng..
có thể là thích, thật ra tôi, cũng không rõ."
Mặt Liễu Hòa Thiễn sáng lên, thế nhưng rất nhanh ảm đạm.
Cô bé tựa vào ghế, gục mặt chẳng nói gì.
Trần Hân đoán rằng Liễu Hòa Thiễn thích một người khác.
Lúc cậu ngủ gật đến nơi thì cô bé không nhịn được, giọng hơi run: "Ờ..
cậu khá thân với Từ Tuấn Thưởng nhỉ? Cậu có biết cậu ấy đã thích ai chưa thế?"
Trần Hân đã có thể kết luận là Liễu Hòa Thiễn thích Từ Tuấn Thưởng.
Cậu cố suy nghĩ, chợt nhớ ra nghỉ hè năm lớp 10, lúc phụ đạo ở nhà Trình Hâm, Từ Tuấn Thưởng có bàn việc "cưa cẩm" một cô nàng, nhưng sau không nghe nhắc đến nữa.
"Tôi, tôi không biết đâu."
Phức tạp thật! Kế Tiếp thích Liễu Hòa Thiễn, Liễu Hòa Thiễn thích Từ Tuấn Thưởng, Từ Tuấn Thưởng không biết thích ai.
Chuyện tình tay ba tay tư thế này sao lại xảy ra trong bọn bạn mình? Trần Hân chẳng biết cách nào giải quyết..
Danh Sách Chương: