Mục lục
Hữu Duyên Thiên Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hạ đứng dậy, chắp tay ra sau lưng, hắn nhìn xuống nhóc con dáng vẻ cứ muốn dọa cho nhóc con cụp tai.

"Ngươi cứ suốt ngày bám lấy bên thiếu gia để làm cái gì, trông thật phiền phức."

Tiểu Đinh chỉ cần thấy Trần Hạ mở miệng, là máu nóng trong người đã sôi rồi chứ vừa rồi hắn lại chọc vào nhóc. Tiểu Đinh vùng vằng đứng dậy so kè ngang ngửa với hắn, dù có thấp hơn một hai cái đầu nhóc con cũng chẳng sợ mà kiễng chân gân cổ đáp lại.

"Trần Hạ! Ta không biết chuyện gì khiến cho lão gia phải nhốt thiếu gia như vậy, việc ngươi theo hầu lão gia cũng mặc ngươi, ta đây được dạy dỗ chăm sóc chạy theo thiếu gia, thì dù cho thiếu gia có gặp phải chuyện gì ta vẫn luôn đứng về phe thiếu gia.. đừng có đến đây huênh hoang, ngươi biến đi.."

Nhóc con trợn mắt mắng một hồi không ngừng nghỉ, cái miệng cứ thế liến thoáng, Trần Hạ bỗng thấy cái miệng hỗn kia sao hôm nay lại thấy có chút đáng yêu, thấy cũng hay hay. Nhưng hắn bề ngoài khác xa với trong lòng, hắn dồn Tiểu Đinh vào góc tường, từ trên cúi xuống trợn mắt cũng so kè với nhóc. Hắn kề sát mặt tới.

"Nói ngươi nghe, bớt cái miệng hỗn hào lại, ngươi theo ai ta cũng mặc ngươi, nhưng đừng bao giờ chọc ta phát điên lên. Chưa biết chuyện gì cấm ngươi nói năng xằng bậy."

Tiểu Đinh mím chặt môi, mắt cũng giương lên đọ lại với hắn, hai bên sát gần bên, đến độ hơi thở cũng cảm nhận rõ đang phả lên mặt nhau. Tiểu Đinh chợt thấy khoảng cách này không đúng lắm, cậu lập tức xô Trần Hạ ra, không nói năng gì nữa lập tức bỏ đi.

Lý Thống bên trong đều nghe thấy chuyện bên ngoài, cậu ngồi dựa lưng vào tường, ánh mắt lại nhìn vào không trung, cậu rất muốn gặp An Văn Quế, nỗi nhớ da diết đang gặm nhấm lấy trái tim của cậu. Chẳng biết cách nào để nguôi ngoai nỗi nhớ, Lý Thống kiếm vài cuốn sách ra đọc.



Đến bữa tối hôm đấy, vài tên lính canh đứng ngoài nói nhỏ với nhau mấy thứ, Lý Thống vô tình nghe được vài chuyện.

"Này năm nay trong cung tổ chức đi săn đấy!"

Một tên thì thầm với mấy kẻ còn lại.

"Năm nay thấy bảo nhà vua muốn tổ chức ngay sau ngày lễ trung thu, tiệc dồn dập nhỉ?"

Hai tên lính canh đứng tán chuyện với nhau, kẻ kia chép miệng cái, than thở.

"Năm nay thấy bảo lão gia qua mấy lần bạo bệnh, không biết có vào cung tham gia lần này không?"

Lý Thống đặt cuốn sách xuống, tập trung nghe ngóng.

"Cũng tại thiếu gia còn gì hả, toàn gây chuyện khiến lão gia tức giận, như lần này không biết làm ra chuyện gì mà để bị nhốt.."

Lý Thống thở dài một hơi, trong lòng vừa thẹn vừa buồn, cậu không biết giải tỏa bằng cách nào, bữa tối được đưa đến, cậu đòi thêm mấy chum rượu.

Ngồi một mình trong phòng, với hàng đống thứ ngổn ngang trong đầu mà chưa thể giải quyết, Lý Thống tu liên tục mấy chum, nhanh chóng say cậu cứ thế uống, uống đến quên sầu, quên buồn, trời đất quay cuồng, chòng chành, nôn ra, lại uống tiếp, Lý Thống túng quẫn, mất phương hướng, giống con ngựa bị lạc bầy, cô đơn lạc lõng, Lý Thống say bí tỉ, uống đến khi ngất đi, không còn biết gì hết.

Cho đến trưa hôm sau, khi mà Tiểu Đinh bên ngoài đang lo lắng, cuống quít đập cửa gọi tên cậu, thì cậu mới lờ mờ tỉnh lại.



"Thiếu gia, thiếu gia.. có nghe thấy Tiểu Đinh gọi không!"

Lý Thống bụng rỗng nôn nao, khó chịu, đầu thì váng, chầm chậm bò dậy, khó khăn trả lời.

"Ta không sao, ây nha.."

"Thiếu gia ăn tạm bát mì nhé, thiếu gia uống bao nhiêu vậy, Tiểu Đinh nghe bảo hôm qua thiếu gia đòi uống rượu, thiếu gia có thấy khó chịu đâu không bảo với Tiểu Đinh, Tiểu Đinh sẽ giúp."

Lý Thống chống hai tay lên hai chân, cả người ngồi bệt dúi về phía trước.

"Sẵn sàng giúp ta sao?"

"Vâng, mọi chuyện Tiểu Đinh đều có thể giúp.."

Lý Thống nhàn nhạt nói.

"Vậy thì mang thêm cho ta vài chum rượu đi, với một bát mì mà ngươi nấu.."

"Nhưng thiếu gia.. hôm qua thiếu gia đã uống.."

Lý Thống gắt gỏng, chặn ngang.

"Ngươi nói chuyện gì cũng giúp ta mà, sao nhiều lời quá vậy.. đi đi, mau mang đến cho ta"

Thấy thiếu gia quát lớn như vậy, Tiểu Đinh bặm môi không nói thêm gì, cúi đầu đi. Đợi Tiểu Đinh đi rồi, Lý Thống nhận ra ban nãy bản thân tại sao lại nổi nóng đến như vậy. Tiểu Đinh cũng đâu hề sai, là quan tâm nên mới nói như vậy, tại sao cậu lại khó chịu như thế.

Lý Thống suy nghĩ một hồi, rồi lại buông xuôi mặc kệ không có nghĩ thêm nữa, cậu cứ nằm ra đất nhắm mắt lại thêm lúc. Loáng sau đã nghe thấy giọng Tiểu Đinh nghèn nghẹn bên ngoài.

"Thiếu gia đồ đến rồi đó, để Tiểu Đinh mang vào trong."

Lý Thống bò dậy, như một kẻ điên đầu tóc rối tung, quần áo lại xộc xệch. Tiểu Đinh bước chân vào đã giật mình, nhanh nhảu đặt khay đồ ăn với rượu lên bàn, nhóc con kéo thiếu gia dậy, tay liên tục phủi bụi cho thiếu gia.

"Thiếu gia sao lại ra nông nỗi như vậy, Tiểu Đinh đi xin lão gia thả thiếu gia nhé, Tiểu Đinh sẽ phi ngựa vào cung xin lão gia.. chỉ xin thiếu gia đừng hành hạ bản thân như vậy.."

"Ngươi thì biết cái gì, đây mới là giải thoát cho ta đấy."

Lý Thống vung tay Tiểu Đinh ra khỏi mình, cậu vớ lấy chum rượu tay chân quờ quạng tháo bỏ lớp giấy bọc, rồi cứ thế dốc thẳng vào miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK