---------------------------------
Phùng quản gia xách thực hạp vào phòng, Úc Xá buộc tóc lên, nhẹ giọng phân phó, "Đem bồn nước trong phòng ra, đổi một bồn nước nóng mang tới, chờ một lát rồi chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa."
Trên mặt Phùng quản gia mang theo ý cười bí ẩn, thấp giọng hỏi, "Dọn bồn tắm vào đây sao?"
Úc Xá nói, "Dọn vào đây, đừng có thả vào mấy cái cánh hoa lung tung kia, y không thích."
"Vâng, vâng." ánh mắt Phùng quản gia hướng vào trong phòng nhìn thoáng qua, nhỏ giọng hỏi, "Không cần người hầu hạ?"
Khóe miệng Úc Xá hơi hơi cong lên, lắc lắc đầu.
Phùng quản gia lại thấp giọng hỏi, "Cũng không cần người tới thu dọn nơi đó sao?"
Úc Xá vẫn lắc đầu, "Không."
Phùng quản gia không dám nói nhiều nữa, buông thực hạp xuống rồi lui ra.
Úc Xá tự tay mở thực hạp ra, bưng một chén cháo, vén rèm châu lên đi vào phòng ngủ. Hắn đặt cháo lên tiểu trác ở đầu giường, xốc màn lên thì thấy Chung Uyển đã mở mắt ra, nói, "Tỉnh rồi à, dậy nổi không?"
Úc Xá đặt tay lên trán Chung Uyển thăm dò, không nóng.
Chung Uyển không được tự nhiên động một chút, thanh âm có chút khàn, "Hơi không khỏe......Ngươi không cho người hầu hạ, thì ai thu dọn mấy thứ này?"
Úc Xá đem hai kiện áo trong trên mặt đất ném vào bên trong chăn giường, nhào lại một chút rồi đá văng sang chỗ khác, buộc màn lên xong thì nói, "Để ta làm."
Úc Xá ngồi bên mép giường, kéo Chung Uyển ra khỏi chăn, lấy gối mềm để sau lưng y, bưng chén cháo lên, "Dùng bữa."
"Còn không đến mức......" Chung Uyển bật cười, "Đưa cho ta, ta có thể tự ăn."
"Đừng nhúc nhích." tay cầm chén của Úc Xá dịch sang bên cạnh một chút, thấp giọng nói, "Cứ ngồi yên đó."
Chung Uyển dở khóc dở cười, "Tay ta lại không đứt, để ta theo ngươi tới bàn ăn......"
"Không cần, ta không vội." Úc Xá nhíu mày, "Đừng động."
Chung Uyển vô pháp, chỉ còn cách thành thành thật thật để cho Úc Xá đút cháo cho y.
Từ trước tới giờ, Úc Xá luôn chăm sóc Chung Uyển cẩn thận, trước kia đút dược cũng vậy, bây giờ đút cháo cũng vậy.
Trước khi đút, mỗi một ngụm cháo đều được hắn thổi hai cái trước, dùng muỗng sứ chạm vào môi mình một chút, thấy nguội rồi thì mới đút cho Chung Uyển. Nếu hắn không cẩn thận để cho khóe miệng y dính một chút cháo, hắn sẽ lập tức buông chén, dùng khăn lụa lau khô cho y rồi mới tiếp tục đút.
Ôn nhu lại chu đáo, so với tối hôm qua quả thực như hai người khác nhau.
Chung Uyển hồi tưởng đủ chuyện loạn thất bát tao đêm qua, cảm thấy lưng một trận tê dại. Y nuốt xuống một ngụm cháo, nhỏ giọng nói, "Sao đột nhiên đối tốt với ta như vậy?"
Úc Xá cứng người, hỏi, "Ngoại trừ lúc ngươi mới vừa hồi kinh, ta khi nào không đối tốt với ngươi?"
"Tối hôm qua." Chung Uyển có chút không khoẻ, hút một ngụm khí, "Ta còn cho rằng mình sắp chết rồi."
Úc Xá cầm muỗng sứ quậy quậy cháo, nhìn Chung Uyển một cái, thấp giọng nói, "Không phải tự ngươi nói là tùy ý ta đùa giỡn sao?"
Chung Uyển nghẹn lời.
"Hơn nữa......" Úc Xá lại đút cho Chung Uyển một ngụm, "Ta biết ngươi thích ta đối đãi ngươi như vậy."
Chung Uyển ngậm cháo trong miệng, lỗ tai đỏ ửng.
Úc Xá nói không sai.
Chung Uyển giả bộ ngượng ngùng, thành thành thật thật ăn cháo, cả đêm cũng không ngủ được bao nhiêu. Chung Uyển đã rất đói bụng rồi, nếu để y tự ăn thì tất nhiên sẽ bị nghẹn dạ dày, cảm thấy không khoẻ. Lúc này y được Úc Xá chậm rì rì đút một ngụm lại một ngụm, Chung Uyển cảm thấy trong bụng ấm lên, thoải mái hơn nhiều.
"Ta no rồi, ngươi mau đi ăn, đừng để thức ăn nguội mất." Chung Uyển biết Úc Xá tất nhiên cũng đã đói meo, thúc giục nói, "Đừng lo cho ta."
Úc Xá không để ý tới Chung Uyển, "Há mồm."
Úc Xá luôn thích chiếu cố y từng chút một, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ như vậy. Hắn mặc kệ Chung Uyển nói gì, không nhanh không chậm, một muỗng rồi lại một muỗng, ước chừng đút hết hai chén cháo cho Chung Uyển xong mới thả y đi. Úc Xá tự mình ăn lượng cháo còn sót lại, sau đó còn vắt khăn vải lau mặt cho Chung Uyển.
Chung Uyển dở khóc dở cười, "Thật sự không cần, ta tự làm được."
Úc Xá không nghe, hắn lấy khăn lau lau mặt Chung Uyển xong lại vắt khăn lần nữa, tiếp tục lau tay cho y. Chung Uyển không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt trở nên cứng đờ.
Chung Uyển được Úc Xá chăm sóc, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Y cẩn thận nhìn thần sắc Úc Xá, nhấp nhấp môi, thăm dò nói, "Tử Hựu?"
Úc Xá tỉ mỉ chà lau tay y, không ngẩng đầu, "Ừ?"
Chung Uyển do dự một chút, tuy trong lòng minh bạch hẳn là sẽ không đến mức đó đâu, nhưng vẫn không tránh khỏi sầu lo.
Chung Uyển đời này không được hưởng quá nhiều chuyện tốt gì, cũng không dám nổi lên lòng tham, lo sợ rằng khi quay đầu lại sẽ càng ngã đau hơn. Y có chút nghi thần nghi quỷ, suy nghĩ một hồi lâu rồi thì mới thấp giọng nói, "Bỗng nhiên ta nhớ tới một chuyện, ngươi......ngươi bảo đảm cho ta đi."
Úc Xá ngước mắt nhìn Chung Uyển, tâm ý tương thông phát giác y đang bất an. Hắn nhíu mày, "Muốn hỏi cái gì?"
Hầu kết y khẽ động, chần chờ nói, "Ngươi nói thật cho ta nghe, đừng khiến cho ta suy nghĩ lung tung."
Úc Xá nín thở, ý bảo Chung Uyển hỏi.
Chung Uyển thập phần bất an nói, "Chuyện làm tối hôm qua, không phải là ngươi sẽ chỉ nguyện ý cùng ta làm một lần chứ?"
Úc Xá: "......"
Úc Xá từ đêm qua đến bây giờ tâm tình vẫn luôn rất tốt, tuy lúc trên giường hắn đối đãi Chung Uyển hơi ác liệt, nhưng xong việc thì cũng tự nhận mình coi như ôn nhu. Úc Xá thật sự không hiểu nổi sao mỗi khi bầu không khí đang điềm tĩnh lại lưu luyến, Chung Uyển vì sao lại cứ phải không đầu không đuôi hỏi mấy cái chuyện làm hỏng hết không khí này.
Úc Xá hít sâu một hơi, thật sự là nghĩ không ra, "Quy Viễn, mỗi ngày ngươi đều suy nghĩ cái gì?"
"Chính là chuyện kia chứ cái gì, tối hôm qua ngươi cứ làm không ngừng, hôm nay còn đối tốt với ta như vậy, cứ chính thức làm như vậy, ta lo lắng......" Chung Uyển nuốt chút nước miếng, "Ngươi đừng nổi giận, cơ linh của ta chỉ là đột nhiên khẽ động, muốn dò hỏi ngươi một chút."
Úc Xá: "......"
Cơ linh khẽ động, dò hỏi một chút.
*Cơ linh: não =))) nói chung là thông minh.
Úc Xá không muốn làm mặt lạnh với Chung Uyển, tận lực nhẫn nại, đè nặng lửa giận mà trái lương tâm khen ngợi, "Vậy ngươi thật đúng là người thông minh."
Úc Xá cầm áo trong sạch sẽ thay cho Chung Uyển, động tác vô cùng nhẹ nhàng, cứ như là không khí.
Nhưng hắn vẫn chưa khẳng định, Chung Uyển vẫn chưa yên tâm nổi. Y không nhịn được lại muốn xác nhận thêm lần nữa, "Thật sự không phải chỉ có một lần, đúng không?"
"Tất nhiên không phải!" Úc Xá quả thực bị Chung Uyển làm cho tức chết rồi, "Ngươi vì cái gì lại có ý niệm này?"
Chung Uyển cứng lại, "Ta......"
Úc Xá không thể nhịn được nữa, "Lần đầu của ta và ngươi, ta vốn là muốn chờ sau khi trần ai lạc định, chuẩn bị tốt một phần lễ trân trọng đưa tới chỗ ngươi, xem như bồi thường, cũng coi như là hạ sính. Sau đó chờ thân mình ngươi hoàn toàn khỏe, an bài mọi chuyện ổn thỏa, chọn một cái ngày lành tháng tốt, rồi mới lại......lại làm chuyện tối hôm qua."
"Tối hôm qua cái gì cũng hấp tấp, ta lúc này muốn cố gắng bù đắp cho ngươi, ngươi......" Úc Xá hảo tâm uy cẩu, quả thực không muốn mặc xiêm y cho Chung Uyển nữa, "Ngươi không vui thì thôi đi, còn nguyền rủa ta chỉ có thể làm một lần?"
"Không đúng, không đúng, không phải." Chung Uyển vội chữa cháy, "Không liên quan tới ngươi, đây là tâm bệnh của ta. Ta vẫn luôn cho rằng ngươi cả đời chỉ nguyện ý làm một lần."
"Ta khi nào......" Úc Xá bị chọc tức tới nói không lựa lời, "Đồ vật kia của ta dùng xong một lần liền sẽ đứt sao?!"
Chung Uyển ngượng ngùng, "Lợi hại như vậy, tất nhiên sẽ không đứt."
Úc Xá: "......"
Úc Xá đột nhiên được người trong lòng trắng trợn khen trên giường lợi hại, lửa giận trong lòng lập tức tắt ngúm.
Úc Xá không hề chần chờ nữa, tiếp tục giúp Chung Uyển mặc xiêm y.
Chung Uyển đã trải qua nhân sinh đại khởi đại lạc*, lập tức có đủ tự tin, bắt đầu yên tâm cùng thân mật với Úc Xá. Chung Uyển chủ động hôn môi hắn, thì thầm, " Sao ngươi lại tốt như vậy? Hai ta cũng không thể thành hôn, còn cần an bài cái gì?"
Úc Xá hoàn toàn thờ ơ, thắt nút áo cuối cùng cho Chung Uyển, nói, "Về rồi sẽ lại bù đắp cho ngươi."
Chung Uyển không hỏi "Đại lễ" là cái gì, y hơi hơi ngẩng đầu, liếm liếm bờ môi căng của Úc Xá, muốn Úc Xá hôn y lâu một chút.
Úc Xá đặt Chung Uyển trên đầu giường, hảo hảo liệu lý y một trận, rốt cuộc cũng hết giận.
Phùng quản gia bên ngoài gõ cửa, Úc Xá buông y ra, sau khi dọn dẹp sạch sẽ cho y xong thì cho Phùng quản gia vào.
Phùng quản gia ngượng ngùng nói, "Có chút việc, bọn họ sợ là sẽ chậm trễ nên bảo ta tới nói với Thái Tử trước."
Úc Xá nói, "Nói."
Phùng quản gia đến gần chút, thì thầm, "Sáng sớm hôm qua, sau khi Thái Tử cùng thiếu gia hồi phủ, An Quốc trưởng công chúa trở về cung, sau khi chăm sóc Hoàng Thượng hai canh giờ thì ra cung."
"Theo lý thì trưởng công chúa cũng đủ vất vả, lúc ấy hoàng đế đã hạ chiếu thư, thánh chỉ sắc phong trữ quân cũng đã ban xuống. Công chúa ra cung, cũng nên hồi phụ công chúa tạm thời nghỉ ngơi, nhưng không......nàng lại đi bái kiến nhóm tông thân."
Úc Xá cùng Chung Uyển liếc nhau, Úc Xá nhàn nhạt nói, "Quả nhiên."
Phùng quản gia nói, "Các công chúa cùng vài vị lão tông thân không biết đã nói gì, nhưng trong đó có một gia tộc có mật thám bên ta trà trộn vào. Gã chờ công chúa đi rồi thì hỏi thăm được một chút tin tức, nghe nói bọn họ âm thầm trù tính ở phủ công chúa, nói nếu lập nguyên Kiềm An vương Tuyên Thụy lên ngôi, các phủ các gia có công tương trợ hắn lên ngôi, tương lai tất nhận đại phong ấm, lại còn nói......nói......"
Úc Xá nói, "Ngươi cứ nói đi."
Phùng quản gia ôm hận nói, "Nói Thái Tử tính tình kiệt ngạo, lại là do người khác họ dưỡng lớn, tương lai tất sẽ không tử tế với tông thân, có thể nghĩ ra đủ loại khắc khe với họ, không bằng lập một con rối, để cho đại gia tiếp tục an hưởng vinh hoa."
Úc Xá cười, "Lời này bọn họ thật ra lại nói đúng."
Phùng quản gia nói tiếp, "Hiện tại ngoài mặt đã công bố là Hoàng Thượng nhất thời lâm trọng bệnh, qua một thời gian sẽ chuyển biến tốt, nhưng mật thám chúng ta tra xét, Hoàng Thượng hiện tại đã hoàn toàn nói không được, có nói thì cũng không thành câu, ai cũng nghe không hiểu. Nửa người bị trúng gió cũng hoàn toàn không thể động đậy. Thái y vẫn không dám khẳng định, nhưng ý tứ là sẽ không sống được bao lâu, hiện tại cũng chỉ có thể chịu đựng."
Chung Uyển hỏi, "Còn có thể chịu được bao lâu?"
Phùng quản gia hạ giọng, "Lâu thì ba tháng, ít thì......khi nào cũng có thể đi."
Phùng quản gia tiếp tục nói, "Còn có Úc vương bên kia. Trước đó Úc vương nói chuyện nguyên Kiềm An vương Tuyên Thụy không kỳ quái, sợ là có người đang muốn nhổ cỏ tận gốc. Hắn lại nói bản thân tự biết nghiệp chướng nặng nề, hiện giờ báo ứng đã đến, hắn không muốn lại tiếp tay cho giặc, muốn tìm lại công bằng cho Ninh vương."
Úc Xá híp mắt, "Hắn có nhắc tới Tuyên Quỳnh không?"
Phùng quản gia lau lau mồ hôi, "Có nhắc......"
"Úc vương nói, việc Ngũ điện hạ làm lần này hoàn toàn là noi theo chuyện năm đó, muốn cấu kết ngoại tặc, tàn hại thủ túc."
Chung Uyển líu lưỡi, "Hắn đúng là bất chấp mọi thứ."
"Hắn vốn cũng không bảo hộ nổi Tuyên Quỳnh." Úc Xá trầm giọng nói, "Chuyện Bắc Địch được chúng ta giấu kĩ, hắn không ngờ tới lúc này lại bị phơi bày. Úc vương coi vậy mà lại đủ quyết đoán, biết giữ không nổi Tuyên Quỳnh, liền đơn giản biến Tuyên Quỳnh trở thành đá kê chân. Hiện tại Tuyên Quỳnh thế nào?"
Phùng quản gia nói, "Lúc mới vừa bị áp tải tới Tông Nhân Phủ thì còn miễn cưỡng có thể kêu oan cho mình, nhưng sau khi biết Úc vương kéo hắn xuống nước thì hoàn toàn mất hết thần trí. Người của chúng ta tra xét qua, nói là bị dọa đến mất mật, sợ là có dò hỏi cái gì bây giờ cũng không được, tất nhiên......là muốn đổ hết oan ức gì lên đầu hắn cũng không sao."
Chung Uyển thở ra một hơi, đến ngày hôm này, Tuyên Quỳnh là đã hoàn toàn bị phế rồi.
Úc Xá nói, "Hoàng Thượng thì sao?"
Phùng quản gia lắc đầu, "Hoàng Hậu vốn dĩ chính là loại người không chủ ý, hiện tại cũng bị bệnh. Hiện giờ mọi chuyện của Hoàng Thượng vậy mà lại là đều do trưởng công chúa làm chủ. Nội các đại thần vốn cũng không dám đem những việc này nói cho Hoàng Thượng, nhưng sáng nay khi An Quốc trưởng công chúa vào cung lại bẩm hết cho nàng. Mới vừa rồi, Hoàng Thượng lại ngất xỉu. Người trúng gió vốn dĩ không thể chịu kích động, lần này tĩnh lại rồi...... Không biết nửa còn lại có thể còn động không, hay là cũng bị phế theo rồi."
Úc Xá nghe vậy thì vô ưu vô hỉ, "Nhân quả báo ứng."
Phùng quản gia nói, "Người của chúng ta hỏi, có nên tiếp tục bàng quan hay không?"
Úc Xá nói, "Tất nhiên tiếp tục."