Vẫn là hai Thầy Cấm Kỵ ra sức tặng năng lực niệm đó, cho đại thôi đã tới 500
ngàn.
Nhưng lúc này A Điêu đã gặp mặt Thầy Cấm Kỵ làm nhân viên hộ tống vô
cùng bình thường cho ngân hàng.
Vì sự thận trọng, cô cố tình biến ra dáng vẻ của một người bình thường.
Thu hoạch hoàn tất, A Điêu trở về vừa hầm ba loại thuốc vừa mở hai túi ra.
Xứng đáng mang danh nhà Bách Lý, A Điêu vừa nhìn đã trợn to mắt.
“Bồi thường cho mình là thẻ tích lũy chứa 2,000 điểm, có thể dụng bất kỳ Cổng
Linh Hồn nào dưới sự kiểm soát của Liên minh Học phủ. Ra tay quả nhiên hào
phóng. Cộng thêm 1,600 điểm tích lũy do mình thông qua tầng thứ 4, hiện tại
mình có hết thảy 3,600 điểm tích lũy, sẽ tu luyện được 52 giờ.”
“Không biết bồi thường cho hiệu trưởng thứ gì.”
A Điêu mở túi vàng, bên trong… có một đống xương nát lăn ra.
Hài cốt.
Tổng cộng 50 khối!
Do mặt mũi lão già này lớn, tuy nhiên họ Bách Lý thật sự là kẻ quyền thế, hơn
nữa còn am hiểu sâu sắc đạo tặng quà, về cơ bản đã tặng cho người ta thứ cần
thiết nhất.
Hài cốt này có tác dụng rất mạnh đối với Thầy Cấm Kỵ, có thể trực tiếp gia tăng
linh nguyên, dùng thay cho mấy thứ linh hạch.
.....
Thiếu gì là cái đó đến.
Khi tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, A Điêu phát triển một kế hoạch tu luyện mang
hiệu suất cao nhất sau khi suy nghĩ cẩn thận.
Dùng thuốc Bính Đinh + ngâm mình trong bồn làm phân cơ chuyển cốt + mượn
trạng thái đau đớn nhân cơ hội tách rời sợi tơ tinh thần + đồng bộ hấp thu linh
khí tạo gân mạch + tu luyện thuật điều khiển từ hiệu trưởng + Thuật Tổ Ong
Máu và Thuẫn Trời Tròn.
Nhân viên trong nhà máy lắp ráp dây chuyền còn không lịu địu bằng cô.
Khúc Giang Nam chưa từng hỏi cô khi nào mới phân liệt sợi tơ đầu tiên, chỉ bảo
sau khi tách ra được sợi đầu tiên thì không ngừng tách ra sợi thứ hai, đến khi
gặp phải ngưỡng cửa thì lại tìm cô ấy.
A Điêu tiêu hao 3,600 điểm trong vài ngày tiếp theo, hết thời gian lại trở về nhà
ầ
họ Trần...
Những ngày như vậy yên tĩnh và phong phú, cô dường như cô lập tất cả các
phiền lụy bên ngoài.
Nhưng bên ngoài lại không được bình yên cho lắm.
Tin tức Viện Lộc Sơn và các tông môn khác mở cửa tuyển người nhanh chóng
bùng nổ, tất cả các trường trung học và đại học trên toàn quốc đều chấn động.
Trong một lần lên lớp, ngoại trừ Thác Bạt và Trần A Điêu vắng mặt, những
người khác đã ở hết đây và bọn họ cũng chấp nhận hai người kia đặc biệt.
Minh Trạch Dã hỏi trong tò mò: “Người bên đại học cũng có thể thi?”
Khúc Giang Nam: “Hiển nhiên có thể.”
Hô hấp của mọi người bất ổn.
Trong lúc mọi người bàn tán ầm ã, Tống Linh nói nhẹ nhàng: “Nhưng đối với
chúng ta lại là điều tốt. Trước khi thi tốt nghiêp cấp 3 mà lại có cơ hội dự thi
vào mấy tông môn này thì dù không thi đậu vẫn còn đại học. Tin tức này có ích
và mang tới thời cơ cho lớp 12 nhất. Chẳng qua muốn tranh giành với người của
trường đại học thì có điều bất lợi.”
(P1)
Viên Thuật hỏi lấy có: “Viện Lộc Sơn?”
Tống Linh: “Không.”
Viện Lộc Sơn quá khó, sợ khắp Kim Lăng không có ai mang khả năng thi đậu,
nhưng những chỗ khác thì bọn họ vẫn cố gắng được.
Khúc Giang Nam không đề cập đến Viện Lộc Sơn, chỉ nói trong thong thả:
“Còn có một cơ duyên thực tế hơn nữa, đừng bỏ qua.”
Mọi người không rõ trong chốc lát, cô giáo nói tiếp: “Mối họa tiềm ẩn của ma
quỷ tại Kim Hương không phải là trường hợp đặc biệt. Ngày hôm qua trong bản
tin vắn của quan phủ và Học phủ có đề cập đến tốc độ bùng nổ của tổ ma quỷ
tại các nơi đang nhanh hơn gấp mấy lần, đủ chủng tộc các nơi đều tiến vào thời
kỳ sinh sôi nảy nở. Sẽ có cảnh Đam Châu chỉnh đốn tội phạm, Học phủ được
mời đi khắp nơi tiêu diệt ma quỷ, và mấy em cũng ở trong đó. Mấy em có muốn
đi hay không thì tự tính. Nhưng tốt nhất là lập đội mà đi. Thứ tôi nói không phải
chỉ là một tiểu đội, mà là tất cả các em tạo thành một đội lớn, tránh cho bị giết.”
Trước khi tan học, cô ấy để lại câu cuối cùng: “Nhóm sẽ giết mấy em chưa chắc
đã là tội phạm, có khi lại là học sinh và giáo viên ở các châu khác.”
Mọi người: “???”
Ra khỏi cửa, Khúc Giang Nam không có ý định nói thêm. Dù gì đối với cô ấy
mà nói những học sinh này chỉ là học sinh của cô, không phải đồ nhi, không có
tình nghĩa quá sâu. Ngoại trừ tán thưởng bọn Tống Linh, cô chỉ lướt sơ qua
những người còn lại.
Ai nấy đều có con đường mình muốn đi.
Nhưng hiện tại... vẫn cần để Trần A Điêu sớm nắm giữ bí thuật Tinh Thần
Nhập.
Nghĩ đến thái độ hung hăng hết lần này tới lần khác từ Kinh Đô, Khúc Giang
Nam cau mày và nghĩ: Trần A Điêu còn chưa tìm mình là do lúc phân tách sợi
tơ tinh thần có chuyện sai sót hay quá trình bóc tách quá chậm?
Nhưng sau chót Khúc Giang Nam vẫn không hỏi bởi lẽ cô ấy biết tính tâm trí
của A Điêu vượt xa người khác, ắt có tính toán riêng cho mình.
Tới lúc cần tìm cô sẽ tự tới tìm.
Là sư phụ, không thể quá gấp gáp.
.....
Nửa tháng sau.
Trong phòng tu luyện Sơn Trúc Cư, A Điêu dành nửa tháng tích lũy năng lực
niệm để nâng cấp 202 + 101 lên tới cấp max. Từng dòng dịch linh khí trong
không khí và mặt đất giống như từng dòng nước mưa kéo dài và vặn vẹo thành
các loại đường cong quấn quanh A Điêu. Chúng không ngừng sinh ra lại không
ngừng tiến vào, tiến vào trong cơ thể cô?
Không, chúng vào khe hở không gian thứ cấp...
Một hệ sinh thái gân mạch lạ thường đang lột xác trong cơ thể cô.
Nếu có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đằng ấy sẽ thấy được hiện tại trong cơ
thể cô có tầm 75 đường gân mạch.
Người bình thường chuẩn bị đột phá Thầy Cấm Kỵ khó lắm mới có được 15
đường.
A Điêu gấp 5 lần họ.
Ù! Hệ thống 75 đường gân mạch đã ổn định.
(P2)
“Lần sau chờ tới lúc có được 100 đường mới xây dựng sinh thái mới.” A Điêu
kết thúc chuyện tu luyện, nhìn thoáng qua năng lực niệm đã biến thành 0 mà
nhất thời bất đắc dĩ.
Quá khó khăn, năng lực niệm lại mất sạch.
Bồn Cầu: “Cả hai khối tròn có linh đã được đôi B7, nhưng bây giờ ngay cả 12
người cấp A tới cô vẫn xử được bằng cặp khối tròn này. Bên cạnh đó cộng với
mấy thứ Nguyên Trượng + giáp che người + kỹ thuật điều khiển, cô đã có thể
chiến đấu với Thầy Cấm Kỵ.”
Nền tảng quá mạnh.
Sự khác biệt giữa một người lính và pháo đài đầy bom nã.
Thật ra cô đã có thể lên cấp đôi A từ lâu nhưng hầu hết linh năng đã được sử
dụng để làm gân mạch, do đó tốc độ chậm lại. Song chẳng quan trọng lắm, mở
rộng nền tảng mới là thứ quan trọng nhất. Huống chi gân mạch của cô đã mở ra
nhiều đường thế này, hiệu quả khi bùng nổ của cô sẽ cao hơn so với chuyện linh
năng tăng tới mức đôi A.
Cho nên đừng nói có thể vượt cấp xử cấp A, ngay cả đánh một bọn cấp A cũng
không đáng bàn tới. Chưa kể cô không gặp bình cảnh lúc tới giới hạn cao nhất,
chỉ cần qua một thời gian ngắn là đạt được hai con A.
“Không biết, dù sao tôi đâu dám đánh Khúc Giang Nam và hiệu trưởng.”
Họ không phải là Thầy Cấm Kỵ bình thường, nền tảng quá cao. Khi cô tiến bộ
là người ta đâu thiếu tài nguyên và tố chất để tiến bộ.
Ví dụ như Khúc Giang Nam, có tốt chất tới 300 rồi mà vẫn nói dè dặt như thế,
ước tính phần tinh thần của cô ấy thật cao, vượt xa 300.
Tốt nhất là đừng gặp trúng Thầy Cấm Kỵ đặc biệt như vậy.
A Điêu chuẩn bị kiếm chút năng lực niệm nhằm tiếp tục tu luyện, tốt xấu gì
cũng sẽ tiêu hao hết dược liệu cho 65 ngày còn lại, đến lúc đó cô lại đạt tới đỉnh
cao của song A, cuối cùng là cánh cửa thành Thầy Cấm Kỵ.
A Điêu thuận tay bật máy, hay thật, một loạt tin tức xuất hiện. Chẳng qua tin
nhắn riêng lại rất ít bởi lẽ bọn Tống Linh đã được A Điêu thông báo mình cần
đóng cửa tu luyện, mà bạn bè tốt của cô lại chẳng nhiều. Song, mấy nhóm chat
thì sôi nổi lắm.
Tiện tay kéo tin tức xem một hồi, nửa tháng này tin tức có ích chỉ bao gồm tin
các khu vực có hố đất của ma quỷ ngày càng hưng thịnh, bao gồm cả Đam
Châu; có rất nhiều học sinh của Học phủ Kim Lăng bị kẹt từ thứ năm tới chủ
nhật vì ra ngoài mài giũa; còn có một tin về phiên bản thứ tư của Cuốn Sách
Vàng do cô tạo ra đã gia nhập thị trường Đam Châu, trung bình mỗi ngày tặng
cô 300 ngàn năng lực niệm.
Những năng lực niệm này là nguồn năng lực niệm chính trong thời kỳ cô đóng
cửa tu luyện, bằng không với cường độ tu luyện của cô, thật sự rất khó để duy
trì năng lực niệm tiêu hao với số lượng khổng lồ như vậy.
Nhưng hãy còn chưa đủ.
(P3)
A Điêu cô đọng tu vi, bắt đầu sửa sang lại phiên bản thứ năm của Cuốn Sách
Vàng. Cô phải làm quyển sách này chăm chỉ hơn bởi lẽ kế tiếp sẽ có một cơ hội
lớn đổ tới. Làm cho tốt nói không chừng mỗi ngày cô nhận vào 700-800 ngàn
năng lực niệm.
Mà cơ hội này chính là: Tông môn dẫn đầu, Viện Lộc Sơn, mở núi nhận người.
Mặc dù giờ vẫn chưa xác định được thời gian, tuy nhiên sẽ được cả quốc gia
chú ý và những người thông minh đã bắt đầu chuẩn bị.
Một người một bồn cầu không chú ý tới các tin tức khác. Nào là Thác Bạt đã
vượt qua tầng thứ 4 vào 13 ngày trước; 10 người trong lớp A1 đã bị chuyển ra
ngoài, có 10 nhân tài xuất chúng mới đi sang từ các lớp học khác.
Những điều này không còn nghĩa lý gì với A Điêu nữa.
Tuy nhiên A Điêu lại bỏ ra thêm nửa ngày sửa sang lại phiên bản thứ năm của
Cuốn Sách Vàng, đồng thời sửa sang lại vẻ ngoài của cô.
Thay đổi quá nhanh rất dễ để người ta nghĩ tới sự biến đổi thể chất cũng như
nghi ngờ về đường cong tiến bộ của cô. Đây là sự thay đổi sau khi tố chất của
cô gặp hao tổn và được chữa trị. Song giờ đây cô muốn khiêm tốn, không dám
mạo hiểm, cần phải che giấu vẻ ngoài này.
Kế tiếp cô giao Cuốn Sách Vàng cho bác gái ở ký túc xá, và tham gia đợt thi
văn vào ngày hôm sau.
Cô và Thác Bạt đã vắng mặt hai tuần. Do thân phận hai người đặc biệt, dù thế
nào cũng không thể ép bọn cô ra khỏi lớp A1 thế là người khác chẳng màng tới
nữa. Nhưng hiếm khi nhìn thấy hai người xuất hiện trong phòng thi, chuyện này
vẫn làm mọi người bất ngờ vô cùng.
Quan trọng hơn là...
Viên Thuật ấp úng khó mà tin nổi: “Sao mày lại tới đây?”
Từ Viên Thuật +22222!
A Điêu tiện tay quẹt thẻ xác minh thân phận, cười một tiếng đầy dịu dàng: “Bởi
vì nhớ anh đó.”
Đụ má!
Viên Thuật đỏ mặt, thở phì phò: “Mày không biết xấu hổ!”
A Điêu mỉm cười, một tay chống lên bàn của mình và hỏi đầy nghiêm túc: “Chú
Viên đã để anh chọn cô dâu chưa?”
Viên Thuật: “?”
A Điêu: “Tiện thể hỏi luôn lễ dạm hỏi nhà anh cho bao nhiêu…”
10 tỷ không đủ cho lắm, 100 tỷ thì may ra tốt hơn.
Từ Thác Bạt +33333!
Từ Tống Linh +28888!
Từ Giang Gia Nãi +11111!
Từ...
Vừa lúc thầy giáo đi vào, ho khan nhắc nhở tới lúc thi. A Điêu nắm lấy thời
điểm cuối cùng, vuốt ve đầu Viên Thuật đầy yêu thương: “Thi thật tốt, em đánh
giá anh cao lắm đó.”
Từ Viên Thuật +44444!
Từ...
Cả lớp cộng thêm mấy bạn mới gia nhập đều đi qua đi lại nhìn Thác Bạt và
Viên Thuật.
Vua hoang dã chuẩn men độc tài VS Cậu ấm ngớ ngẩn nhà quyền thế?
Thầy giáo: “?”
Làm kiểm tra thôi mà, sao lại cảm thấy bầu không khí lần này lại nghiêm trọng
hơn lần trước nữa ta.
(P4)
.....
Sau trận kiểm tra, bọn A Điêu vẫn ngồi bên đường gặm đồ ăn. Chẳng qua Điền
Trung Dã đã mang bánh rau từ nhà đến, thậm chí có cả trà sữa.
Lần này Tống Linh không đọc sách nhưng đâu mất hình tượng như bọn họ,
cũng không có sở thích ăn uống thật nhiều như ba người A Điêu, cho nên cô ấy
cũng chả ăn gì. Chẳng qua… cô ấy đang ra chiến lược.
Chiến lược để lần sau đánh hố đất.
A Điêu tiến bộ quá nhanh, lại có nguy hiểm khi bị gia tộc Bách Lý ngấp nghé,
sau này bọn cô ấy không còn tính cậu ấy vào trong nhóm nữa, chủ yếu mua bùa
chú của cậu ấy thôi. Thật ra hiệu quả không khác là bao, quan trọng nhất là
thêm một người cũng coi như bù đắp vào sức chiến đấu.
Từ đầu Trình Chương có gia nhập vào nhóm của Thác Bạt, nhưng do Thác Bạt
không cách gì bảo bọc chuyến đi tới hố đất của cả đội, thế là Trình Chương đã
rời khỏi đó, quay đầu lăn lộn với đám Nhiêu Tuyết Nhã nửa tháng.
Cậu ta đâu có quen ngồi bệt xuống đất, thế là lấy ra hai chiếc ghế đẩu, đưa cho
Tống Linh một cái và nói: “Sao tôi cứ thấy gần đây tần suất ma quỷ bộc phát
ngày càng cao, hoàn toàn tăng lên theo cấp số nhân. Tuy nói như thế vẫn có lợi
ể ể ấ ể ồ ấ
cho sự phát triển của chúng ta nhưng có thể thấy biểu đồ đường cong trận tấn
công của chúng đã càng ngày càng tiếp cận gần trung tâm thành phố.”
Bây giờ Tam Quốc trên thế giới cứ như khai chiến; quân đội đã kêu gọi quân
lính gia nhập ba lần; học sinh của Học phủ từ khắp nơi đã bước vào giai đoạn
phát triển tốc độ cao. Cái gọi là sự phát triển chính là chưa đi học được mấy
ngày đã phải lên trên hố đất đánh trận.
“Trường trung học vẫn còn tốt chán, bên đại học mới gọi là nguy hiểm. Lần
trước anh họ tôi suýt nữa đã chết ở vùng biển phía Nam.”
Chủ đề này là quá nặng nề nhưng đó là những gì họ phải đối mặt.
Vùng biển phía Nam?
A Điêu nhớ lại tin nhắn trên điện thoại được gửi sang từ phía Anh Đạt, trong đó
cũng đề cập đến vùng biển phía Nam.
Chiến đấu thảm thiết, đây hiện là khu vực có hố đất bùng lên nguy hiểm nhất ở
năm châu phía Nam, người tu luyện nghe tới là biến sắc.
Trong khi A Điêu đang suy ngẫm về vùng biển phía Nam, tin nhắn của Khúc
Giang Nam đến.
Để cô tới chỗ ở của cô giáo nhằm hỏi về việc tu luyện.
A Điêu ăn xong lại thuận tay lấy thêm hai cái bánh rau bên Điền Trung Hương,
một mạch mang theo.
Ngay sau khi cô rời đi, thành tích đã có.
Hạng nhất: Trần A Điêu, Giang Gia Nãi, 650 điểm.
Hạng nhì: Tống Linh, 550 điểm.
Hạng ba: Chu Tú Hà, 549 điểm.
Hạng bốn…
Trong đám đông, ai nấy đầy bối rối.
Giang Gia Nãi Đang lặng lẽ mút túi sữa cũng ngạc nhiên, biển lộ vẻ ngốc ngếch
trong phút chốc.
Cậu đã bị đuổi kịp rồi.
Bỗng dưng Thác Bạt và Viên Thuật hiểu được diễn xuất đầy yêu thương của A
Điêu lúc này: Đám ngốc nghếch, muốn có vai vế xứng với tôi là khó dữ lắm,
suy cho cùng chỉ số thông minh không xứng đôi, thành ra mấy cậu phải nỗ lực
đó.
(P5)
Nhưng... Chắc chắn chuyện này vẫn chưa kết thúc.
“Mau tắt máy!”
“Xóa nhóm, nhanh!”
“Không thể xóa được, là nhóm của cô chủ nhiệm.”
“Đụ má! Tôi đóng tin nhắn... không còn kịp nữa rồi!”
Leng keng, bài phát biểu từ bạn Trần A Điêu lại tới.
Đó là một gói biểu tượng cảm xúc.
Vẫn là cái con chim bay kia, nó vẫn ngồi bên vách đá, cầm trà sữa hút ừng ực.
Trên người nó mặc một chiếc áo sơ mi, trên áo sơ mi chỉ có bốn chữ — mấy
cậu, không được.
Tất cả mọi thứ bặt thinh.
Mười học sinh mới gia nhập đang bối rối lại thấy các bạn khác hoặc giận điên
người hoặc ai oán như dáng vẻ của người vợ hờn giận; tiếp đó họ lại nhìn vào
con điểm 200 xếp hạng cuối cùng; thế là họ lặng lẽ phá hủy bằng sạch tham
vọng vào top 10 trước đó.
Thật khủng khiếp, lớp A1 này quá đáng sợ.
Chỉ có mỗi Tống Linh không thấy ngạc nhiên, chỉ sờ chiếc nhẫn. Cô nghĩ đến
nội dung trong Cuốn Sách Vàng mới mua buổi sáng và tiện tay lật xem mà khẽ
cười.
Một nhành hoa mai treo trong tuyết, gió thôi phây phẩy làm cành cây khẽ run,
trong vườn tươi sáng tột cùng.
.....
Khúc Giang Nam chưa từng đoán được A Điêu sẽ chạy nước rút về phía trước
trong bài kiểm tra văn, nhưng…
“Gần đây em bận chuyện học bài giải đề thi?”
Nếu không sao lại tiến bộ lớn như vậy?
A Điêu đâu có thể nói ra mình chỉ mất nửa ngày vừa làm Cuốn Sách Vàng vừa
học bài được.
“Dạ, tất cả đã xong rồi?”
Làm tốt bài thi văn không có gì sai, Khúc Giang Nam không nói gì, chỉ hỏi cô
thành quả của sợi tơ tinh thần: “Mấy gốc rồi?”
Đây mới là trọng điểm.
“Dạ 38 gốc rồi cô ơi.”
“8 gốc? Cũng không tệ, tốt hơn tôi những tưởng. Khoan, em nói bao nhiêu?”
“38.”
“...”
Giáo viên chủ nhiệm họ Khúc bình tĩnh là thế mà giờ vẫn ngỡ ngàng, cuối cùng
nhìn A Điêu hệt đang mổ xẻ cô.
A Điêu bị cô giáo nhìn tới mức nổi da gà, nói trong lúng túng: “Cô ơi, cô có
muốn em cởi đồ ra không?”
Xì!
Khúc Giang Nam búng trán cô: “Không biết lớn nhỏ! Nói đi, làm sao có ngay
được nhiều như thế? Hồi trước tôi dành tới tận nửa tháng mới làm ra được 42
gốc.”
Cô ấy là dạng không thiếu tốt chất và nguồn lực, vượt xa A Điêu, nhưng sự tiến
bộ của A Điêu quá bất thường.
Chẳng lẽ tố chất tinh thần kiểm tra ra đã sai?
A Điêu không muốn giấu Khúc Giang Nam vì muốn trói buộc quan hệ thầy trò
của hai người, hơn nữa người ta dạy cô thật lòng, cứ lấp liếm sẽ không tốt lắm.
“Em có công thức pha chế thuốc rèn luyện thể chất do anh trai cho. Quá trình
rất đau đớn, thế là em tính mượn trạng thái đau đớn tinh thần này để phân chia
sợi tơ tinh thần, sau đó chứng minh hiệu quả không tồi.”
(P6)
Trần Tốn là một người sâu không lường được thật, có thể lấy được công thức
lợi hại gì đó cũng không phải chuyện lạ. Tuy nhiên Khúc Giang Nam thật sự
không ngờ tới cách như vậy: “Nghe có thể thực hiện nhưng phần lớn mọi người
không chịu nổi đớn đau trong việc tách ra một sợi tơ tinh thần, sẽ ngất xỉu ngay.
Phương pháp này của em quá mạo hiểm, nhưng nếu em chịu đựng được và có
hiệu quả cao như vậy, thế thì tốt lắm.”
Khúc Giang Nam thật sự rất hài lòng, hài lòng với chuyện tự nghiên cứu của A
Điêu, bởi lẽ cô ấy cũng là một người như thế.
A Điêu hỏi Khúc Giang Nam có phải kế tiếp dạy cô điều khiển làm sống dậy
sợi tinh thần hay không.
“Ban đầu có ý định như thế vì tôi nghĩ rằng sự tiến bộ của em chỉ gói gọn trong
10 sợi tơ tinh thần. Song giờ em đã chia ra được tận 38 sợi, vượt xa ước tính của
tôi, đã như vậy thì em cứ tách ra nhiều hơn nữa, làm việc chăm chỉ tạo nền tảng
trong giai đoạn đầu, mở rộng phát triển trong tương lai.”
Khúc Giang Nam nói xong thì hỏi bất thình lình: “Có bao giờ nghĩ tới cuộc thi
của Viện Lộc Sơn không?”
Hả?
Được cô ấy công nhận?
Lúc cô có 200 điểm mặt tố chất tinh thần thì cô giáo không đề cập đến, bây giờ
lại nhắc tới, xem ra kết quả thực tế sẽ đủ thể thuyết người ta hơn bất cứ điều gì.
“Em thi được sao cô?”
“Cơ hội rất nhỏ nhưng có thể thử xem. Vì một khi em thi đậu, những mối nguy
hiểm tiềm ẩn tôi từng nói sẽ tan thành mây khói và em sẽ có ngay một nền tảng
tăng trưởng cho người siêu mạnh trong tương lai.”
A Điêu nhìn thấy trong mắt Khúc Giang Nam có ánh sáng, nhất thời trong lòng
có điều khác thường: “Sư phụ, cô có đi thi không?”
“Tôi không thể thi, độ tuổi cho học sinh yêu cầu từ 25 trở xuống. Trên 25 là gân
cốt đã định hình, bỏ lỡ thời kỳ phát triển vàng. Ngoại trừ quái thai lật đổ cấp
bậc, còn không sẽ không có tư cách để cho Viện Lộc Sơn nới lỏng quy tắc.”
Tố chất toàn 300 mà còn không được.
Nghe thật đáng tiếc.
A Điêu: “Em còn nghĩ sau này mình thi không đậu âu vẫn còn có một sư phụ là
cô chống đỡ, em còn có đùi ôm. Sư phụ bay chẳng khác gì mang em bay theo,
chả phải có câu một người đắc đạo gà chó lên trời đấy sao.”
Khúc Giang Nam nhìn cô một cái: “Em là thứ nào?”
Thứ nào gì?
Là gà hay chó?
Bị bơm đểu, A Điêu bày ra cái nhìn lườm nguýt và hỏi: “Vậy em tiếp tục phân
chia mấy sợi tinh thần? Nhưng mà cô ơi, sau này em sẽ đi xa nhà.”
“Tôi biết, đi hố đất? Cái nào?” Đương nhiên Khúc Giang Nam biết A Điêu
không chịu ngồi yên vì tu luyện phải hao phí tài nguyên. Thật ra Trần A Điêu
nào còn kênh tài nguyên nào khác, đánh hố đất là thủ đoạn thực tế nhất.
Cô giáo không để tâm tới, và A Điêu lại bảo: “Em không biết nữa, đi… Em tính
tới đó xem thử.”
Cô vừa nói ra tên địa danh của một hố đất cấp 4.
Bên đó không an toàn. Nhưng may là Khúc Giang Nam tính toán mức độ nguy
hiểm bên kia, rồi so sánh với thuật điều khiển và tu vi linh năng của A Điêu,
thậm chí con bé còn nắm giữ bùa chú, thế là cô giáo không ngăn cản: “Bên kia
vàng thau lẫn lộn, có khi sẽ có thủ lĩnh cấp 5, chuẩn bị thêm bùa chú nữa đi.”
Sở dĩ Thác Bạt thiện chiến luôn một mực dẫn đầu vì sức chiến đấu của cậu ta
vượt qua tu vi một khoảng nhất định. Nhưng theo sự dự đoán của Khúc Giang
Nam, sức chiến đấu tổng hợp của A Điêu từ cặp đôi đạo thuật + bùa chú cũng
nằm ở cấp C, còn năng lực cầu sinh sẽ tới B+.
“Khi nào đi?”
“Ngày mai.”
Gấp thế?
Khúc Giang Nam suy nghĩ một hồi, đoạn dạy A Điêu cách điều khiển và làm
tinh thần ra khỏi người trong Tinh Thần Nhập.
(P7)
A Điêu ngạc nhiên, không phải bảo chờ sợi tinh thần nhiều thêm một chút
mới…
“Bên ngoài quá nguy hiểm, dễ có tai nạn, không phải nhất thiết để em học ngay
bây giờ. Nhưng nếu có chuyện cần trong thời điểm nguy hiểm em bèn cầu cứu
tôi mà tôi tới không kịp, thế thì thà rằng em cứ đánh một trận, dẫu gì vẫn tốt
hơn mất mạng.”
Khúc Giang Nam không thích nói nhiều trong quá trình giảng dạy, điểm này
khác với lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ nói dữ lắm, miệng toàn thứ hèn hạ, quen dùng sự
lạnh lùng để đối xử với cô. Tuy nhiên A Điêu mang chỉ số thông minh cao, từ từ
vẫn biết những kinh nghiệm này giúp cô rất lớn, ít nhất cô đã mạnh lên.
Thế mà nguyên tắc giảng dạy của Khúc Giang Nam cũng tương tự, cô ấy kiệm
lời và khi cần nói thì chỉ nói về thứ có ích, cũng không chỉ cho cô bất kỳ
phương hướng nào.
Học được là xong, còn học thành dạng nào lại không liên quan tới cô ấy.
Còn sống là được.
Mục tiêu này còn cao cấp hơn hẳn điều “học xong mới có cơm tối ăn”. A Điêu
cúi đầu, xem những kiến thức này mấy lần, đồng thời quan sát tìm hiểu cách
Khúc Giang Nam thao túng mãi cho tới tận giấc khuya.
Rạng sáng hôm sau, A Điêu đi ra khỏi phòng tu luyện của Sơn Trúc Cư, và chợt
phát hiện trên bàn có thêm một thứ gì đó.
Một cái túi.
Xinh xắn thanh lịch... Đến khi mở ra xem, bên trong lại có một món đồ.
Thực Thể Gieo Linh.
A Điêu: “???”
Sau khi xem xét cẩn thận, A Điêu gãi đầu, vẻ mặt quái dị.
Đây là loại Thực Thể Gieo Linh ngụy trang chuyên dụng, rất cao cấp, mức năng
lượng có giá trị tới 3,000 điểm.
Bồn Cầu: “Cảm động?”
A Điêu: “Cũng không phải, chỉ thấy quái lạ ghê, cứ thấy không cần đi lấy đồ mà
lại có cái bánh rơi xuống từ trên trời, cứ là lạ sao ấy…”
Bồn cầu hiểu ra, từ nhỏ người này đã bị bỏ rơi, khi ở bên cạnh lão đạo sĩ thì
quen thói sinh hoạt đi đôi với chuyện mang lại hiệu quả và lợi ích, nhìn thấu
lòng người, nên đâu thể nào dễ cảm động như vậy. Thế nên cô ấy dễ dàng tăng
thêm sự đề phòng đối với người khác.
Trần Tốn chính là một ví dụ thảm khốc — em gái A Điêu lạnh căm vô tình, có
làm kiểu gì cũng không ấm lên nổi…
“Bận tâm cô ấy làm gì, cứ cầm là tốt rồi. Chẳng lẽ cô không cần?” Bồn cầu vừa
hỏi xong là thấy A Điêu đã nhận chủ rồi.
Không muốn?
Sao mà được chứ.
Tốt xấu gì đã dập đầu rồi, là sư phụ thì phải đáng tin hơn xa người bình thường,
nay cô mang bổn phận làm đồ đệ sẽ có thể phát huy vượt xa bình thường.
“Chả phải lão đạo sĩ độc ác với tôi như vậy mà tôi còn nhặt xác cho ổng sao…
đãi ngộ của cô ấy không thể nào kém hơn lão đạo sĩ.”
A Điêu tự định nghĩa, tuyệt đối không thiệt thòi tí gì trong chuyện này. Đoạn, cô
cố định Thực Thể Gieo Linh ngụy trang, phát hiện nó không xung đột với Cha
mẹ không nhận ra, thế là cô đã có hai tầng bảo vệ.
Rất tốt.
Nhưng sau khi lặng lẽ rời khỏi Học phủ Kim Lăng, A Điêu không nói cho Khúc
Giang Nam biết mình hoàn toàn không tới nới có hố đất cấp 4 đó, thay vào đó
cô đi sang khu vực bờ biển phía Nam nguy hiểm nhất hiện nay.
Danh Sách Chương: