"Tam công tử có chuyện gì muốn nói à? Nếu không có, tại hạ và thê tử xin cáo từ."
Nói xong không đợi Tần Tư Bách trả lời, Từ Thụy Khanh lập tức nắm tay Phồn Tinh rời đi.
"Khoan đã..." Đúng là có chuyện mà, nhưng trước hết phải để hắn giải thích rõ ràng đã chứ!
Tần Tư Bách nhìn hai người đã đi khuất, vò đầu bứt tai.
Đúng là hắn cảm thấy tiểu cô nương này rất quen thuộc!
Là cảm giác quen thuộc khó hiểu khiến hắn cảm thấy nếu không nói ra sẽ hối hận cả đời.
Về đến trước phủ Quốc Công vẫn còn buồn bã, Tần tam công tử mới sực tỉnh: "Bảo sao trông nàng ấy lại quen như thế?"
Khuôn mặt tròn nhỏ xinh xắn, dáng vẻ giống như muội muội hồi nhỏ!
Tần Tư Bách tuổi còn trẻ nên nóng vội, giống như một cơn lốc xoáy chạy đến phòng của Nhị ca: "Nhị ca, đệ nói với huynh chuyện này... Hả, Đại ca cũng ở đây sao?"
"Nôn nóng hấp tất, chẳng ra thể thống gì!" Đại công tử lạnh giọng khiển trách.
Tần Tư Bách trưng ra vẻ mặt đau khổ.
Xem đi, đó chính là lý do chuyện gì hắn cũng muốn bàn bạc với Nhị ca mà không muốn thương lượng với Đại ca đấy!
Đại ca giống như lão già, chỉ cần có chỗ nào nhìn không vừa ý, lập tức sẽ giáo huấn người ta.
Từ nhỏ đã như vậy!
Nhưng hồi nhỏ Phồn Nhi là do Đại ca dạy dỗ, huynh trưởng như phụ thân, đại ca rất nuông chiều phồn Nhi.
Nhưng từ sau khi muội muội mất tích trở về, Đại ca không còn thân thiết với Phồn Nhi như xưa nữa.
Đối xử với ba đệ muội như nhau, rất nghiêm khắc!
"Tam đệ, chuyện gì thế?" Nhị công tử ôn hòa hỏi.
Tần Tư Bách vẫy tay: "Không phải chuyện gì lớn, nhưng hôm nay trên đường đệ gặp được một vị cô nương, dáng vẻ khá giống Phồn Nhi hồi nhỏ!"
Ngoài cửa có người dừng chân.
"Nhị ca, huynh không biết đâu, khi đệ vừa nhìn thấy vị cô nương này liền cảm thấy quen thuộc."
"Chạy tới chặn người lại kết quả mới biết được, tiểu cô nương kia đã đính hôn rồi. Tuổi còn nhỏ như vậy, nhìn qua chắc bằng Phồn Nhi nhà ta, vậy mà đã đính hôn!"
Tần Tư Bách vừa nghĩ đến tên nam nhân mà tiểu cô nương kia đính hôn, liền cảm thấy không vui.
"Hôn phu của nàng ấy là một kẻ ốm yếu, hơn nữa khi nói chuyện cũng là một kẻ ức hiếp người ta, vừa nhìn đã biết là kẻ có lòng dạ thâm sâu không dễ chọc vào. Đệ cảm thấy hoàn toàn không xứng với nàng ấy!"
Đại công tử cau mày: "Lời đệ nói thật hoang đường! Chuyện hôn sự của cô nương nhà người ta thì có liên quan gì đến đệ hả? Đã xem lại bản thân của mình chưa?"
Tần Tư Bách tức giận.
Hắn cũng không biết vì sao lại có địch ý lớn như thế với nam tử kia.
Có lẽ vì người nọ bức người quá đáng.
Tuy Tần Tư Bách bị răn dạy, nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng: "Đại ca, đệ thực sự cảm thấy tiểu cô nương kia rất giống Phồn Nhi lúc nhỏ..."
"Đệ còn chưa chịu thôi?" Đại công tử cau mày, dáng vẻ uy nghiêm.
Tần Tư Bác chỉ có thể nhỏ giọng than thở, nói không hết những lời trong lòng: "Thậm chí còn giống Phồn Nhi lúc nhỏ hơn cả Phồn Nhi..."
Tính tình Tam công tử ngang ngược, muốn nói thế nào thì phải nói cho bằng hết, còn muốn người khác đồng tình với mình.
Nếu không đã chẳng vô tình gặp gỡ Phồn Tinh rồi chặn người ta lại trên đường.
Đại công tử gõ nhẹ ngón tay lên bàn, cũng không biết suy nghĩ chuyện gì, lúc Tần Tư Bách chờ đợi Đại ca tiếp tục la mắng thì nghe được: "Thật sự rất giống sao?"
Tần Tư Bách lập tức phấn chấn tinh thần.
"Giống! Cực kỳ giống! Đại ca, nếu huynh không tin, ta mang mang huynh đi rình!"
Vừa rồi thấy cô thích ăn điểm tâm, nói không chừng đến phường ăn vặt là có thể tìm thấy cô.
Mặt Đại công tử tối sầm: "Câm miệng! Phu tử dạy đệ nói chuyện như thế sao?"
Rình?
Rình cái gì mà rình?
Không có gia giáo!