Mục lục
Thần Xạ Nhà Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

San Francisco, văn phòng thị trưởng.

Một lão già đeo kính mặc lễ phục màu đen, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn cúi đầu, đang cẩn thận nghiên cứu một bộ sơn thủy họa Trung Quốc. Người này tên là Bảo Uy Nhĩ, là thị trưởng San Francisco, hiện tại đã sáu mươi lăm tuổi, nhưng hắn vẫn ngồi trên vị trí thị trưởng, không về hưu.

Thật lâu sau, Bảo Uy Nhĩ mới buông kính lúp trong tay.

Hắn dựa lưng vào ghế, vẻ mặt uể oải, giận dữ nói: "Chẳng có gì làm, đành gửi gắm tình cảm vào trong sơn thủy họa. Tốt xấu gì ta cũng là một thị trưởng, là quan chấp chính của San Francisco, lại không có tư cách nghênh đón Lý tổng thống, quá khi dễ người ta rồi. Chẳng lẽ ta không có huyết thống người da trắng thuần khiết nên bị cách ly trên? Đáng giận, đáng giận, thật sự là rất đáng giận!"

Ông cố của Bảo Uy Nhĩ không phải là người da trắng, mà là một người da đen, lại cưới người da trắng làm vợ. Tổ phụ của hắn là hỗn huyết, đến thời Bảo Uy Nhĩ thì trên người của Bảo Uy Nhĩ đã không còn đặc trưng của người da đen, nhìn qua thì hoàn toàn chính là một người da trắng.

Nhưng, tổ tiên của Bảo Uy Nhĩ là người da đen thì lại không có cách nào gạt bỏ.

Bởi vì ông cố của hắn là một người da đen, rất nhiều chỗ hắn đều bị đãi ngộ không công bình. Cho dù đảm nhiệm thị trưởng, có quyền lực rất lớn, nhưng ở một số chỗ hắn vẫn bị người da trắng nước Mỹ nhìn với vẻ khinh bỉ

"Thùng thùng!"

Bên ngoài Văn phòng truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng.

"Vào đi." Bảo Uy Nhĩ phân phó nói.

Một người hầu cung kính bước vào, hành lễ với Bảo Uy Nhĩ nói: "Thị trưởng tiên sinh, thương nhân phố người Hoa Đường Hoài Đức tiên sinh tới chơi, có việc gấp muốn gặp ngài."

Bảo Uy Nhĩ nói: "Thỉnh!"

Người hầu đi truyền tin, không lâu sau, Đường Hoài Đức bước vào.

Trong tay Đường Hoài Đức còn cầm một bộ quyển trục phong cách cổ xưa. Hắn đi tới trước mặt Bảo Uy Nhĩ, buông quyển trục xuống, rồi hai tay đặt lên bàn, mỉm cười bảo: "Lão bằng hữu, ta mới từ một cửa hàng đồ cổ mua được một bộ sơn thủy họa trân quý, là hoàng đế Tống Triều Trung Quốc tự tay vẽ, phi thường trân quý. Lần này, tuyệt đối là chân phẩm, không lừa ngươi đâu."

"Ồ, thật vậy trên? Vậy thì tốt quá. Mau mở ra cho ta xem."

Trong mắt Bảo Uy Nhĩ tinh quang lấp lánh, hưng phấn không thôi.

Đường Hoài Đức và Bảo Uy Nhĩ sở dĩ có thể móc nối quan hệ, chính là vì sơn thủy họa Trung Quốc. Bảo Uy Nhĩ là một người yêu thích sơn thủy họa Trung Quốc, hắn và Đường Hoài Đức đều là người yêu tranh như ạng. Thường xuyên qua lại, hai người dần dần liền quen thuộc, thành bạn tốt. Chính bởi vậy, Đường Hoài Đức mới có thể dễ dàng tiến vào văn phòng thị trưởng của Bảo Uy Nhĩ.

Đường Hoài Đức mở tranh ra. Bảo Uy Nhĩ lập tức cầm lấy kính lúp, cẩn thận xem xét.

Ước chừng qua năm phút đồng hồ Bảo Uy Nhĩ mới đứng lên.

Hắn nuốt nước miếng, không nhịn được xoa xoa tay, nhe răng hưng phấn nói: "Lão bằng hữu, bức tranh chữ này đúng là chính phẩm của hoàng đế Tống Triều Triệu Cát, không phải đồ dỏm. Bức họa này vô giá, có thể nói là phẩm."

Đường Hoài Đức nói: "Lão bằng hữu thích, tặng cho ngươi."

Bảo Uy Nhĩ ngồi xuống, hắc hắc cười: "Trung Quốc thường nói vô công bất thụ lộc, ta cũng không dám tùy tiện nhận đồ của ngươi. Huống hồ, Đường Hoài Đức ngươi là thương nhân đại danh đỉnh đỉnh phố người Hoa, cũng không chịu làm ăn lỗ vốn. Lần này cầm họa của Triệu Cát tới tìm ta, khẳng định là có đại sự xảy ra, cho nên mới cam nguyện tặng cho ta bức họa này. Hắc, đừng gạt ta nói là ngươi mua được trong tiệm đồ cổ, tranh trân quý như vậy không thể lấy ra để bán, tuyệt đối là tranh trân quý của Đường Hoài Đức ngươi."

Đường Hoài Đức cũng không nói dối: "Lão bằng hữu tuệ nhãn như đuốc."

Cằm Bảo Uy Nhĩ hơi hếch lên, nói: "Hai người Chúng ta tương giao nhiều năm như vậy, rất hiểu nhau. Ta hiểu ngươi còn thấu triệt hơn so với thân nhân của ngươi. Nói đi, đã xảy ra chuyện gì, có gì muốn ta giúp, chỉ cần là chuyện trong khả năng của ta, tuyệt đối không chối từ."

Đường Hoài Đức khẽ thở dài, nói: "Đúng là có đại sự."

Bảo Uy Nhĩ nói: "Rốt cuộc là chuyện gì, nói thẳng ra đi. Bức họa này ta không nhận vội, trước tiên phải nói là chuyện gì đã. Có thể kinh động tới Đường Hoài Đức ngươi thì chắc không phải chuyện bình thường."

Đường Hoài Đức hồi đáp: "Thê tử của huynh đệ Hồng Dịch, môn chủ Hồng môn bị quản sự nhà xưởng cưỡng gian, sau khi chuyện phát sinh, nữ tử về nhà liền tự sát. Hồng Dịch nhận được tin tức, dẫn người tới nhà xưởng đòi lại công đạo, yêu cầu quản sự nước Mỹ nhận lỗi. Nhưng quản sự không chỉ không xin lỗi, còn phái người đuổi Hồng Dịch ra ngoài. Hai bên phát sinh tranh đấu, quản sự bị Hồng Dịch giết chết, một bộ phận người Mỹ bảo hộ nhà xưởng cũng bị giết chết. Hiện giờ Hồng Dịch đã bị bắt, kế tiếp rất có thể bị xử tử, ta là vì chuyện này mà đến."

Bảo Uy Nhĩ lắc đầu nói: "Lão bằng hữu, thứ cho ta bất lực!"

Đường Hoài Đức hỏi: "Vì sao?"

Bảo Uy Nhĩ hồi đáp: "Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, nhất là Lâm Khẳng tổng thống cùng với quốc vụ khanh Tây Hoa Đức các hạ đều đang ở San Francisco, chuyện này lọt vào tai họ, bọn họ nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng. Có tổng thống và quốc vụ khanh nhúng tay, kết cục của Hồng Dịch nhất định là bị xử tử. Về phần đồng đảng Hồng môn đã chạy thoát, cũng đều sẽ tiếp tục đuổi bắt. Lão bằng hữu à, ngươi cũng đừng nhúng tay vào chuyện này, nếu không sẽ bất lợi cho ngươi."

Đường Hoài Đức nói: "Chẳng lẽ giữ mạng của Hồng Dịch cũng không được sao? Cho dù ngồi tù cũng không sao!"

Bảo Uy Nhĩ lắc đầu nói: "Ta vừa rồi đã nói, có tổng thống và quốc vụ khanh nhúng tay vào chuyện này, không thể chuyện lớn hóa nhỏ được. Huống hồ bên nhà xưởng cũng sẽ không bỏ qua."

Đường Hoài Đức gật gật đầu, nói: "Đa tạ lão bằng hữu, bức họa này tặng cho ngươi."

"Đừng, ta cũng không dám nhận." Bảo Uy Nhĩ nhìn tranh của Triệu Cát với vẻ không nỡ, song vẫn trả lại cho Đường Hoài Đức.

Vào thời kì mẫn cảm này, hắn không dám nhận phần đại lễ này,

Đường Hoài Đức tiếp nhận bức tranh, uể oải rời khỏi văn phòng thị trưởng, ngồi xe về phố người Hoa, trên đường về, Đường Hoài Đức gặp A Tát Mãn từ pháp viện trở lại, hỏi: "A Tát Mãn, tình huống bên pháp viện như thế nào?"

A Tát Mãn lắc đầu: "Nói Ta tìm đại pháp quan của pháp viện, hắn nói không có đường sống đâu."

"Ài."

Hai người nhìn nhau, đều khẽ thở dài.

Đường Hoài Đức nói: "Trở về đem tin tức nói cho tổng thống, chỉ có dựa vào tổng thống thôi." Khi Hai người trở lại Đại Đỉnh tửu lâu, thương nhân đi tìm quan hệ còn lại cũng lục tục kéo về. Mọi người sau khi trở lại Đại Đỉnh tửu lâu, đều vẻ mặt uể oải, lắc đầu thở dài, rõ ràng là không có bất kỳ tiến triển gì. Hai người lên lầu, lại hỏi người về trước, kết quả là không ai có tin tức tốt cả.

Lý Chấn hỏi: "Tình huống của Các ngươi thế nào?"

Đường Hoài Đức lắc đầu nói: "Bảo Uy Nhĩ thị trưởng nói Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức sẽ nhúng tay vào chuyện này, kết quả cuối cùng khẳng định là Hồng Dịch bị giết, thậm chí huynh đệ còn lại còn lại đã đào tẩu cũng sẽ bị đuổi bắt."

Lý Chấn lại nhìn về phía A Tát Mãn, nhưng A Tát Mãn cũng lắc đầu thở dài.

Chuyện này chỉ có thể do Lý Chấn tiếp nhận, trừ Lý Chấn ra , không ai có thể cứu Hồng Dịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK