• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Rời khỏi Vạn Thương Bảo Các Kinh Thiên lại lang thang trong thành Châu Xuyên, vừa đi vừa suy nghĩ lung tung.

Anh cũng chẳng để ý đến ngay khi anh rời khỏi Vạn Thương Bảo Các đã có người chạy đi báo với Lương gia tứ công tử.

Thực ra cho dù có biết thì anh cũng không quan tâm lắm.

Dù sao ở thế giới này việc va chạm và tranh chấp chỉ là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, sớm hay muộn thì chuyện cũng sẽ xảy ra.
Tại một tửu quán tương đối sang trọng.

Lương Thế Tài đang vừa uống rượu vừa lẩm bẩm:
“Cái tên bần tiện đó, sao vẫn chưa rời khỏi Vạn Thương Bảo Các, hay hắn sợ đến nỗi không dám rời khỏi Vạn Thương Bảo Các”.
Hắn vừa nói xong thì tên gia nô mà hắn sai đứng chờ trước cửa của Vạn Thương Bảo Các hớt ha hớt hải chạy đến lắp bắp nói:
“Công tử, tên đó rời khỏi Vạn Thương Bảo Các rồi”.
“Ta dặn ngươi, khi nào hắn rời Vạn Thương Bảo Các thì chạy đến báo ta biết.

Chỉ có cái việc đơn giản đó mà ngươi lại lắp ba lắp bắp”.

Lương Thế Tài hùng hổ đứng dậy quát tên gia nô, đồng thời hắn cũng động thân chạy ra cửa để đuổi theo tính sổ với Kinh Thiên.
Nhưng hắn chưa đi được mấy bước thì tên gia nô được hắn cử đi theo dõi lại lên tiếng nói:
“Công tử, ngài bình tĩnh lại chút.

Tiểu nhân theo lệnh của ngài đứng ngoài cửa Vạn Thương Bảo Các theo dõi tình hình.

Lúc tiểu nhân thấy hắn đi ra, đích thân phó chi các chủ Vạn Thương Bảo Các đưa hắn ra tận cửa.

Cả hai lại nói chuyện rất vui vẻ”.
Thực tế với vị thế của phó chi các chủ Vạn Thương Bảo Các không phải ai cũng có thể biết và có thể trao đổi, trò chuyện với ông ta.

Bản thân tên gia nô cũng chưa bao giờ được tiếp xúc hay giao tiếp với phó chi các chủ Vạn Thương Bảo Các.

Nhưng hắn có thể nhận ra chi các phó của Vạn Thương Bảo Các là có lần hắn được đi theo gia chủ của Lương gia đến Vạn Thương Bảo Các thực hiện một giao dịch.

Lúc đó đích thân chi các phó Huỳnh Nhất Nam tiếp đón gia chủ Lương gia, nên hắn mới có cơ hội chiêm ngưỡng dung nhan của vị chi các phó này và cho đến giờ hắn vẫn nhớ.
“Ta mặc kệ, Ngọc Lan Kim Linh ta nhất định phải đoạt lại”.

Lương Thế Tài vẫn máu chó lên tiếng nói, đồng thời hắn cũng chuyển mình ra cửa đuổi theo hướng Kinh Thiên.
Tuổi trẻ thường ngông cuồng là vậy, khi tức giận sẽ không nghĩ đến những hậu quả trước sau.

Chỉ cần đạt được mục đích thỏa mãn bản thân là được, còn lại những thứ khác đâu cần phải quan tâm.

Không phải người trẻ nào cũng có đủ chín chắn như Kinh Thiên, mà với Kinh Thiên nếu không thức tỉnh trí nhớ kiếp trước thì có lẽ tâm trí của anh cũng chẳng thể bằng được những thanh niên của các gia tộc thế gia này.
Theo sau Lương Thế Tài là hai tên gia nô cùng với Cao Ngọc Minh và thị nữ của cô.

Một đoàn năm người nhanh chóng đuổi theo hướng Kinh Thiên rời đi.
Kinh Thiên đang vừa đi vừa ngắm cảnh trên đường phố, lúc này cũng chưa biết nên đi đâu làm gì thì bỗng nghe phía sau có tiếng người lớn tiếng quát.

“Tên kia mau dừng lại.

Bổn công tử có chuyện muốn nói với ngươi”.

Lương Thế Tài đuổi theo ngay sau lưng lớn tiếng quát.
Kinh Thiên dừng bước chân quay người trở lại, lúc này nhóm người của Lương Thế Tài cũng đuổi kịp đến ngay trước mặt Kinh Thiên.
Lúc trước trong Vạn Thương Bảo Các Kinh Thiên có nhìn qua đám công tử tiểu thư con cháu thế gia này, nhưng cũng không để ý kỹ lắm.

Hiện giờ đám này lại hùng hổ đuổi theo anh, chắc cũng chẳng có gì tốt đẹp cả, nếu không muốn nói là đám này tìm anh gây chuyện.

Lướt qua cả đám thanh niên trước mặt Kinh Thiên có thể dễ dàng nhận ra tu vi của đám thanh niên trước mặt, chẳng có ai có chút tu vi ra hồn.

Lương Thế Tài là tứ công tử lại là người có tu vi cao nhất Nhân Vương cảnh tam giai.

Hai tên thanh niên gia nô đi theo thì tu vi còn tệ hơn cả hai người tu vi cũng chỉ đạt đến Nhân Vương cảnh nhất giai, thậm chí tu vi còn chút không vững chắc.

Cũng đúng thôi vì là gia nô nên tài nguyên tu luyện làm gì có để mà nâng cao, củng cố tu vi.

Đạt được đến mức độ này bọn chúng cũng là dựa vào bám đuôi tứ công tử Lương gia nhặt những thứ rơi vãi mới đạt được.

Còn tu vi của Cao Ngọc Minh cũng chỉ đạt đến Nhân Vương cảnh tam giai tương đương với Lương Thế Tài.

Thị nữ đi theo Cao Ngọc Minh tu vi còn tệ hơn hai gia nô của Lương Thế Tài, tu vi mới chỉ là Hóa Cảnh đỉnh phong.
“Ngươi gọi ta có chuyện gì, chẳng phải bên trong Vạn Thương Bảo Các đã nói rõ với các ngươi rồi sao?” Kinh Thiên lên tiếng nói.
“Lúc bên trong Vạn Thương Bảo Các cho ngươi mặt mũi ngươi không chịu.

Giờ ra ngoài này rồi, xem ai bảo vệ được ngươi.

Nếu hôm nay ngươi không giao Ngọc Lan Kim Linh cho ta, ta sẽ cho ngươi hối hận vì quyết định của ngươi hôm nay”.

Lương Thế Tài chỉ tay vào mặt Kinh Thiên đe dọa.
“Ngươi định cướp giữa ban ngày sao? Đây là thành Châu Xuyên nó còn có quy củ.

Ngươi không sợ quan phủ sẽ bắt ngươi sao?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi lại.
“Ta nhổ vào.

Ta là Lương gia tứ công tử, cho dù ta có cướp của ngươi ở đây giữa ban ngày ban mặt thì ai làm gì được ta.

Ngươi không xem lại mình xem, ngươi là ai mà lại dám đe dọa ta.

Biết điều, khôn hồn thì giao Ngọc Lan Kim Linh ra đây.

Ta hứa sẽ để ngươi rời đi an toàn”.

Lương Thế Tài gằn giọng xổ ra một tràng.
Giọng của Lương Thế Tài rất lớn vang vọng cả một góc phố.

Những người khác khi lướt ngang qua nhận ra tứ công tử của Lương gia chẳng ai muốn dây dưa hay can dự vào.

Mọi ánh mắt chỉ lướt qua có chút đồng cảm với Kinh Thiên sau đó đều nhanh chóng rời đi, tránh tai bay vạ gió.
Có lẽ việc Lương Thế Tài gây chuyện ở thành Châu Xuyên không phải là ít, những chuyện hắn làm cũng chẳng tốt đẹp gì.

Cướp đoạt trên phố một vài thứ gì đó, trêu hoa ghẹo nguyệt, hay thậm chí đánh người trên phố… Cho đến giờ hắn vẫn bình yên vô sự.

Chính vì vậy mà hắn chẳng thèm để ý đến việc Kinh Thiên đem quy định của thành Châu Xuyên ra dọa hắn.
Kinh Thiên hơi ngạc nhiên với sự bá đạo và thái độ không coi quy định của thành Châu Xuyên ra gì từ Lương Thế Tài.

Nhưng cũng ngay lập tức anh hiểu ra vấn đề, quy định, luật pháp chỉ áp dụng với dân thường mà thôi.

Còn với những thế lực lớn, con cháu thế gia thì pháp luật chỉ là những thứ được viết trên giấy tờ.
Chưa kịp trả lời Lương Thế Tài thì lúc này lại có một đội quan binh của thành Châu Xuyên đi ngang qua.

Nghe thấy tiếng cự cãi, bọn chúng liền lập tức tiến tới xem có chuyện gì xảy ra.
Nhưng ngay khi nhìn thấy tứ công tử của Lương gia thì bọn chúng lại làm như không ghe, không nhìn thấy gì.

Chẳng ai bảo ai, cả đám quan bình liền chuyển hướng sang đường khác đi tuần.
Có lẽ cả đám quan binh này cũng chẳng muốn dây vào đám con cháu thế gia, hoặc chuyện đám con cháu thế gia gây chuyện, bắt nạt đánh người là chuyện thường xuyên xảy ra ở trong thành.

Cho dù bọn chúng có xen vào thì cũng chẳng giải quyết được việc gì.

Bắt người thì không được, có khi lại còn bị cấp trên trách mắng.

Thậm chí đắc tội đám công tử, con cháu thế gia này sẽ chẳng có ngày nào được yên ổn.

Nên mỗi khi thấy đám công tử, thiếu gia, tiểu thư gây chuyện thì tốt nhất là không nghe, không thấy, không biết như vậy cho lành.

Chỉ cần không chết người, không gây chuyện động trời thì mọi việc cứ một mắt nhắm, một mắt mở mà làm việc.
Nhìn thấy đám quan binh làm ngơ rời đi, Kinh Thiên thở dài một hơi bất lực.

Không ngờ ngay trong một thành trì lớn như này mà quy định, luật pháp lại lỏng lẻo như vậy.
“Ngươi có giao Ngọc Lan Kim Linh ra cho ta không thì bảo.

Ta cũng không muốn cùng ngươi dây dưa nhiều”.

Lương Thế Tài gắt gỏng lên tiếng quát Kinh Thiên.
“Không giao”.

Kinh Thiên nhếch mép cười trả lời.
“Vậy thì đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, người đâu lên”.

Lương Thế Tài tức tối ra lệnh cho hai tên gia nô đi cùng.

Hai tên gia nô đi cùng tuy tu vi chẳng bằng ai, nhưng chúng ỷ vào địa vị của Lương gia tứ công tử.

Bản thân bọn chúng cũng theo Lương Thế Tài hoành hành bá đạo trong thành Châu Xuyên này rất nhiều lần.

Cả hai bọn chúng đều cho rằng những người khác đều sẽ không dám phản kháng chống đối, hay dám đánh lại chúng.

Nhiều lần trước có người có gan đánh lại bọn chúng, tất cả đều nhận về cái kết đắng.

Do vậy bọn chúng rất tự tin tiến lên, mặc dù biết tu vi của Kinh Thiên cao hơn bọn chúng.
Một trước một sau, kẻ vung tay lên đấm, kẻ tung chân lên đá.

Cả hai tên gia nô đều ra chiêu nhằm thẳng Kinh Thiên đánh tới.

Kinh Thiên dĩ nhiên không đứng yên mà chịu đòn, cũng chẳng né tránh chạy trốn.

Hành động của Kinh Thiên khiến tất cả bọn chúng đều không ngờ tới.
“Bốp, bốp… rầm, rầm…” những tiếng va chạm liên tiếp vang lên.

Kinh Thiên tất nhiên tung đòn đánh trả.

Cả hai tên gia nô mỗi người nhận vài cú đấm, vài cú đá của Kinh Thiên bay ngược ra hai bên đập lưng vào tường, máu mũi máu mồm chảy ngược ra ngoài.

Cả hai tên gia nô bị đánh những đòn đau đớn, lồm cồm bò dậy, kẻ ôm ngực, người ôm mặt, đứng lên xiêu xiêu, vẹo vẹo.
“Ngươi dám ra tay đánh người của ta?” Lương Thế Tài không ngờ Kinh Thiên dám đánh lại, gầm lên bực tức và đích thân hắn lao tới Kinh Thiên tung quyền nhằm thẳng mặt Kinh Thiên đánh tới.

Bản thân hắn luôn nghĩ rằng với thân phận của hắn thì không ai dám động đến hắn ở cái thành Châu Xuyên này.
Nắm đấm của Lương Thế Tài chưa chạm mặt Kinh Thiên thì bị một bàn tay cứng như thép chụp lại.
“Ngươi nghĩ rằng không ai dám đánh ngươi.

Còn ngươi thì có quyền muốn đánh ai thì đánh sao?” Kinh Thiên đưa tay trái lên bắt được quyền đánh tới của Lương Thế Tài đồng thời nhếch miệng cười, còn hai con mắt thì híp lại nhìn Lương Thế Tài nói.
Không đợi cho Lương Thế Tài có câu trả lời, Kinh Thiên liền tung ngay một cú đấm vào ngay mặt của Lương Thế Tài.

Cú đấm khá mạnh khiến cho Lương Thế Tài loạng choạng lùi về phía sau hai tay ôm mặt.
Lương Thế Tài bị đấm một cú đau điếng còn chưa hết choáng, và cũng chưa hết bang hoàng bởi vì có người dám đánh hắn ở ngay cái thành Châu Xuyên này.

Bản thân hắn còn chưa kịp nghĩ thêm điều gì thì lúc này liên tục có những cú đấm khác từ mọi phía nhằm thẳng vào hắn đấm tới.

Trên dưới, trái phải liên tục bị những nắm đấm của Kinh Thiên nhắm tới đấm hắn tới tấp.
“Bốp, bốp, bốp…” Kinh Thiên lúc này cũng chẳng lên tiếng giải thích gì, chỉ trả lời đáp trả bằng những cú đấm liên tục lên người Lương Thế Tài.
Lương Thế Tài lúc này bị đấm liên tục, cũng không kịp kêu lên chỉ biết ôm mặt, ngã lăn ra đất chịu đòn.

Lúc này hắn chỉ biết ôm mặt lăn lóc trên mặt đất và kêu gào đau đớn.
Hai gã gia nô thấy vậy, mặc dù bị thương nhưng vẫn lao lên hộ chủ.

Bởi vì bọn chúng biết, nếu tứ công tử bọn chúng trở về phủ trong tình trạng thương tích đầy mình thì bọn chúng cũng lãnh đủ trừng phạt.

Nhưng ý muốn là một chuyện còn đủ sức để làm hay không lại là một chuyện khác.
Với tu vi của Kinh Thiên chưa cần đến tu vi luyện thể, chỉ cần tu vi linh lực đang là Nhân Vương cảnh lục giai cũng thừa sức cho bọn chúng bón hành một luống.

Nên hai tên kia vừa lao vào thì mỗi tên lại nhận thêm một cú đá điếng người bay ngược ra, thương thế càng thêm thương.

Đánh bay hai tên gia nô, Kinh Thiên lại tiếp tục nhắm tên Lương gia tứ công tử coi như bao cát tập đấm mưa quyền nện xuống.
Đây cũng chỉ coi như một trận đánh lộn, tu vi của Kinh Thiên lại vượt trội hơn so với đám người này.

Do vậy Kinh Thiên cũng không hề dùng bất kỳ chiêu thức nào, chỉ đơn thuần là những cú đấm, cú đá tùy vào điều kiện thực tế.
Ngay lúc ra đòn đánh lại bọn chúng, Kinh Thiên cũng đã suy nghĩ và cân nhắc.

Ban đầu anh cũng không muốn gây chuyện, bởi ở thành này anh cũng chỉ là một kẻ thân cô thế cô.

Đặc biệt anh cũng còn có chút bấu víu là trong thành có quy định, quy củ bọn chúng sẽ không dám ngang nhiên xúc phạm quy củ ngay giữa ban ngày ban mặt, lại ở ngay nơi công cộng như này.

Nếu có xúc phạm quy củ thì cũng chỉ diễn ra ở các góc khuất, hay ở những nơi hẻo lánh.

Cái làm cho Kinh Thiên dám ra đòn tấn công là đám quan binh từng đi qua, nhưng vì thấy Lương gia tứ công tử thì bọn chúng lại làm lơ không thấy và rời đi.

Kinh Thiên cũng cho rằng có lẽ bọn chúng cũng có suy nghĩ là chẳng ai dám đánh thẳng mặt Lương gia tứ công tử, nên cũng không cần phải quan tâm.

Nên Kinh Thiên cũng yên tâm mà đánh bọn chúng một trận, đám quan binh sẽ không cho rằng Lương tứ công tử sẽ bị đánh mà quay lại can thiệp.

Do vậy cứ đánh một trận cho bõ tức, đã tay cái đã, còn những chuyện khác sau tính.
Kinh Thiên tất nhiên cũng có toan tính cho mình.

Dù sao cũng chỉ là gây lộn, mặc dù kẻ bị anh đánh là tứ công tử của một gia tộc lớn nhất nhì thành Châu Xuyên.

Nhưng chỉ cần có mức độ thì mọi việc vẫn còn có cách để giải quyết, chỉ cần không đánh chết người là được.

Do vậy những đòn đánh của Kinh Thiên lên người Lương Thế Tài luôn chỉ dừng ở mức độ, khiến cho hắn chủ yếu bị ngoại thương đau đớn, và không có cơ hội phản kháng.
Sau khi đánh đấm đã tay, Kinh Thiên phủi tay rồi xoay người bỏ đi.

Bản thân anh cũng biết việc đánh một tứ công tử của một gia tộc lớn ở giữa đường phố này chắc chắn sẽ không thoát khỏi ánh mắt của những người xung quanh.

Mọi việc nên diễn ra nhanh chóng và cũng nên nhanh chóng rời khỏi đây.

Chuyện đã rồi, chuồn đã rồi tính tiếp, chứ cứ ở lại đây người nhà của tên này nghe tin chạy đến thì lại rách việc.

Nên sau khi giáng cho Lương Thế Tài bầm dập, Kinh Thiên nhanh chóng xoay người rời đi, biến mất sau vài lần rẽ ngang dọc ở cuối con phố.
Sự việc tuy nói dài dòng, nhưng diễn ra tương đối nhanh.

Đến khi Kinh Thiên rời đi thì Cao Ngọc Minh và thị nữ của cô ta vẫn đứng ở đó với hai cặp mắt mở to, miệng há tròn xoe.

Cả hai người đều không ngờ được lại có một người dám ra tay đánh tứ công tử của Lương gia bầm dập, lăn lộn trên mặt đất ôm đầu kêu la thảm thiết.


Phải sau khi Kinh Thiên biến mất cuối con phố thì lúc này Cao Ngọc Minh mới lại được bình tĩnh, nhìn qua bãi chiến trường mà khuôn mặt vừa ngạc nhiên vừa sợ.
“Thế Tài huynh, huynh không sao chứ”.

Cao Ngọc Minh lúc này mới cúi xuống lay lay Lương Thế Tài đang nằm co quắp trên mặt đất, hai tay vẫn ôm chặt đầu, không dám mở mắt ra ngước lên nhìn.
“Hắn… hắn… hắn…?” Lương Thế Tài với tư thế nằm co quắp trên mặt đất lắp bắp hỏi.
“Hắn đã rời đi rồi”.

Cao Ngọc Minh lên tiếng đáp.
Lúc này Lương Thế Tài mới lồm cồm bò dậy miệng tức tối quát hai tên gia nô:
“Lũ ăn hại các ngươi…” Nhưng lời nói đến đó dừng lại, bởi hắn cũng không biết nên chửi hai tên gia nô thế nào.

Cả hai tên gia nô cũng bị Kinh Thiên đánh còn nặng hơn cả hắn.

Bản thân Lương Thế Tài bị ăn đấm nhiều hơn, nhưng chủ yếu là những cú đấm bình thường thuần túy, và ăn cũng chỉ bị thương ngoài da là chính.

Còn hai tên nô tài của hắn tuy rằng ăn đòn ít hơn, nhưng đều là những đòn nặng khiến cả hai tên đều bị trọng thương.
“Tứ công tử, ngài không sao chứ”.

Một tên trong đó loạng choạng tiến lại gần chủ nhân của hắn lên tiếng hỏi.
Lương Thế Tài vặn mình một cái, toàn bộ cơ thể của hắn đau nhức, toàn bộ cơn đau từ khắp nơi trên cơ thể của hắn chạy thẳng lên não, khiến hắn nhăn nhó.

Khuôn mặt hắn chỉ bị dính hai, ba cú đấm của Kinh Thiên nên chỉ bị bầm tím phía bên trái mồm và mắt trái.

Nhưng hai cánh tay của hắn đưa lên che mặt thì tê rần, đau buốt vì hứng chịu những cú đấm của Kinh Thiên.

Hai chân của hắn cũng không khá hơn là bao nhiêu, bắp đùi, bắp chân cũng nhận khá khá quyền cước của Kinh Thiên nên khiến hắn đứng dậy có chút liêu xiêu không vững.
“Công tử, giờ chúng ta làm gì?” Một tên gia nô còn lại ôm ngực chùi máu ứa ra mép lên tiếng hỏi.
“Còn làm gì nữa?” Lương Thế Tài tức tối, trừng mắt nhìn tên gia nô.

Hắn muốn nhấc tay lên định đánh cho tên gia nô một cái ngõ đầu, nhưng khi nhấc tay lên thì cả cánh tay của hắn chưa hết đau, vô lực đánh xuống.

Cơn đau từ toàn thân truyền lên não khiến hắn nhăn nhó, khuôn mặt vặn vẹo, nước mắt nước mũi cứ thế ứa ra.
Cả ba người, một công tử và hai tên gia nô cùng dìu nhau xiêu xiêu, vẹo vẹo, từ từ rời đi khỏi hiện trường, trong con mặt ngạc nhiên và có phần hả hê của những người khác khi chứng kiến.

Chẳng cần phải suy đoán cũng biết cả ba tên đều hướng về phủ của Lương gia mà đi, bỏ mặc Cao Ngọc Minh và thị nữ của cô ta đứng như trời trồng tại một góc phố, không lời từ biệt, hẹn hò.
Cao Ngọc Minh và thị nữ của cô ta đứng nhìn ba bóng dáng liêu xiêu khuất dạng cuối con phố mà chẳng biết nói lời nào, cũng chẳng biết phải làm thế nào.

Sau một lúc khi ba bóng người biến mất khỏi tầm mắt, Cao Ngọc Minh cùng thị nữ của mình cũng xoay người rời khỏi hiện trường, còn hai đi đâu thì không ai biết.
Ở một góc phố khác, lúc này đám quan binh lúc nãy tuần tra bắt gặp Lương Thế Tài và Kinh Thiên đang tranh chấp thì làm ngơ bỏ đi, cũng biết tin Lương gia tứ công tử bị ăn một trận đòn tời bời.
“Đội trưởng, Lương tứ công tử bị người ta đánh bầm dậm, lết thân tàn trở về phủ”.

Một tên lính trong đội lên tiếng nói, vẻ mặt tươi cười rất vui cứ như vẻ chính hắn là người ra tay đánh vậy.
“Kệ đi, coi như chúng ta không biết chuyện gì.

Đám công tử quyền thế này, luôn cậy quyền thế, tiền tài, ức hiếp bắt nạt người khác.

Giờ đá phải thiết bản thì đáng đời”.

Vị đội trưởng lên tiếng nói.
“Đội trưởng, có sợ quan trên trách tội chúng ta không can thiệp không?” Một tên khác lên tiếng hỏi.
“Không sao.

Nếu quan trên hỏi thì cứ bảo chúng ta không biết, không và chứng kiến tận mắt, nên không ra tay can thiệp được.

Mà đúng thực tế chúng ta có chứng kiến trực tiếp đâu mà can thiệp.

Chúng ta tiếp tục nhiệm vụ tuần tra của mình, chưa hết ca trực của chúng ta đâu.

Nếu cấp trên yêu cầu điều tra thì lúc đó tính tiếp”.

Vị đội trưởng lên tiếng trả lời.

Đồng thời ra hiệu cho toàn đội tiếp tục tuần tra theo nhiệm vụ.
Tin tức tứ công tử của Lương gia bị người khác đánh bầm dập nhanh chóng lan ra khắp hang cùng ngõ hẻm của thành Châu Xuyên.

Từ trước tới nay chỉ có chuyện các con cháu thế gia đánh người, chứ có bao giờ nghe thấy chuyện con cháu thế gia bị đánh.

Nên chuyện này nó như một tin tức chấn động lan ra khắp nơi với một tốc độ cực kỳ nhanh chóng và rộng rãi.
Còn người gây ra chuyện này là Kinh Thiên thì lúc này đã nhanh chân trở về trang viên của mình, thả ra Tiểu Bạch cho nó chạy nhảy.

Còn bản thân mình thì chuẩn bị tu luyện và làm những việc cần thiết.

Mặc kệ tin tức bên ngoài đang náo động.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK