• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi nhắc lại một lần nữa, ai dám tiến tới bên đây thêm một bước, tôi sẽ để cho con tin nổ banh xác!”

Nhìn thấy nhóm cảnh sát đang bí mật di chuyển gần về phía con tin, tên cướp hơi có vẻ nóng nảy, liên tục sờ lên thuốc nổ la lớn. Thấy thế, đội trưởng Minh không khỏi nhướng nhướng mày, nháy mắt ra hiệu cho đồng đội của mình dừng lại. Đồng thời, đội trưởng Minh bắt đầu đi về phía trước, nhìn về phía tên cướp, giơ hai tay lên đầu rồi hô lớn.

“Này, anh bạn! Tôi biết là anh nhất định có nỗi khổi tâm khó nói lên lời. Nhưng giết người là phạm pháp. Chỉ cần anh chịu bỏ súng xuống, pháp luật có thể khoan hồng, để anh được chịu mức án thấp nhất.”

Đôi trưởng Minh vừa mới dứt lời, tên cướp đã nhịn không được quát ầm lên.

“Câm miệng! Anh nghĩ tôi là thằng ngốc sao? Một khi tôi bỏ súng xuống, các anh nhất định sẽ bắn chết tôi. Hôm nay có chết, tôi cũng phải để con đàn bà này chết cùng với tôi. Ha ha ha!”

Tiếng cười của tên cướp càng lúc càng thêm trở nên càn rỡ, cò súng ở trên tay của hắn cũng đang bắt đầu siết chặt. Thấy được cảnh tượng này, vẻ mặt của đội trưởng Minh tỏ ra cực kỳ lo lắng. Mà người phụ nữ đang bị tên cướp khống chế, sắc mặt đã trở nên trắng bệch, không còn một chút máu.

“Anh… anh điên rồi, tôi… tôi không muốn chết!”



Giọng nói của người phụ nữ tỏ ra vô cùng run rẩy. Nghe thế, thần sắc của tên cướp bắt đầu trở nên điên cuồng hơn.

“Ha ha ha, sợ, bây giờ mày mới biết sợ thì đã muộn rồi! Mày có biết, khoảng thời gian này tao phải sống như thế nào hay không? Vì mày, vì con mẹ mày, mà tao đã phải trốn chui trốn nhũi như một con chó. Hôm nay, tao không chỉ muốn đem mày nổ chết. Mà cả mẹ mày, tao cũng giết! Ha ha ha!”

Lúc này, đám người xung quanh hầu như đều đã tản đi gần hết. Bọn họ đều nhìn ra được, tinh thần của tên cướp này hơi có phần không được bình thường. Ai cũng không dám đi chọc một tên điên. Huống hồ, trên tay của tên điên này còn có súng và thuốc nổ.

“Đội trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao? Nếu như…”

Lời của người cảnh sát trẻ còn chưa có nói xong, lúc này phía bên ngoài đột nhiên vang lên một trận xôn xao. Ngay sau đó, toàn bộ đám người đều kinh ngạc ồ lên.

Mà đội trưởng Minh cùng với mấy vị cảnh sát còn lại cũng liếc mắt nhìn theo. Sau đó, sắc mặt của tất cả bọn họ đều lộ ra một vẻ cực kỳ khó tin.

“Người đó là ai? Anh ta đang muốn làm gì?”

“Mau ngăn anh ta lại, không thể để cho anh ta tới gần con tin. Tên cướp kia có thể nố súng bất kỳ lúc nào, cả anh ta và con tin đều sẽ gặp phải nguy hiểm!”

Đội trưởng Minh là người phản ứng nhanh nhất, anh ta nhanh chóng ra lệnh cho cấp dưới của mình, đem tình huống hiện trường khống chế lại. Thế nhưng, động tác của tên cướp cũng không chậm, vừa thấy có người tiến sát về phía mình, hắn liền cướp cò, nố súng.

Đoành!

Nghe được tiếng súng nổ này, trái tim của mọi người gần như đều bị bóp chặt. Thế nhưng, cảnh tượng khủng khiếp cũng không có xảy ra. Ngược lại, tên cướp lúc này đã bị ngã lăn xuống đất, mà người phụ nữ vừa mới bị hắn khống chế đã được hất văng ra ngoài.



Sau đó, tên cướp cấp tốc chồm dậy, dự định đem toàn bộ thuốc nổ treo ở trên người kích nố. Nhưng người đàn ông xuất hiện bất ngờ đã nhanh chóng lao tới, đem thuốc nổ ở trên người của tên cướp cấp tốc tháo xuống. Cuối cùng, người này dùng một lực cực mảnh, đem toàn bộ thuốc nổ ném tung lên trên trời.

Đùng đùng!

Đùng đùng!

Bầu trời nổ vang lên một trận đinh tai nhức óc, tất cả mọi người đều vội vàng cúi thấp người xuống, đem lỗ tai của mình bịt chặt. Mà tên cướp lúc này đã bị nhóm cảnh sát nhanh chóng lao tới khống chế, đem hắn đè chặt ở dưới mặt đất. Harry Potter fanfic

“Buông tôi ra, mau buông tôi ra! Tôi nhất định phải giết chết nó, giết chết con đàn bà khốn nạn đó! Các người không được phép cản tôi!”

Mặc cho tên cướp cố gắng vùng vẫy giãy giụa như thế nào, lúc này hắn đã không có cách nào vùng dậy, chỉ có thể bị cảnh sát khống chế, rồi bắt giữ đem về trụ sở để tiến hành điều tra.

Riêng người đàn ông bí ẩn đột ngột xuất hiện đem con tin giải cứu ra ngoài, lúc này đã hoàn toàn biến mất khỏi đám đông. Đợi cho mọi người kịp phản ứng lại, người cũng đã đi mất, không thấy gì nữa.

“Đội trưởng, anh không có sao chứ?!”

Trần Lâm quay trở lại trong xe ô tô, sắc mặt của anh lúc này hơi có mấy phần tái nhợt. Trong lòng của Võ Hoàng Yến tỏ ra cực kỳ lo lắng, hướng về phía anh hỏi thăm.

Nhưng lúc này, Trần Lâm đã có chút không được kiên nhẫn, anh nhanh chóng phất phất tay, ra hiệu.

“Đi thôi, tôi muốn trở về để gặp con gái của tôi!”

Nhìn thấy bộ dáng của anh như vậy, Võ Hoàng Yên có chút bất đắc dĩ gật gật đầu. Sau đó, từ trong đám đông lộn xộn, xe ô tô của hai người bọn họ nhanh chóng rời đi.

“Đội trưởng, vừa rồi người kia đã không tìm thấy. Tôi có hỏi qua mấy người dân ở xung quanh. Nhưng bọn họ bị tiếng nổ lớn làm cho chấn động, ai cũng không thấy rõ được mặt của đối phương.”

Lúc này, sau khi đem tên cướp khống chế, hỏi thăm tình hình của con tin, cũng như lấy lời khai của mấy người xung quanh, một người cảnh sát trẻ cấp tốc đi tới, hướng về phía đội trưởng Minh báo cáo tình hình.

Nghe thế, đội trưởng Minh không khỏi nhíu chặt lông mày. Tình huống vừa rồi, quả thật diễn ra quá nhanh. Tất cả chỉ diễn ra không đến nửa phút đồng hồ. May là có người đã kịp thông tin trước, để cho bọn họ có thể kịp thời phản ứng, đem tên cướp bắt đi. Nếu không, bọn họ cũng không biết phải giải thích chuyện này như thế nào với cấp trên.

“Được rồi, các cậu ở lại đây lấy lời khai. Tôi phải trở về báo cáo với thủ trưởng!”

“Vâng, thưa đội trưởng!”

Nhìn thấy bóng lưng của đội trưởng Minh rời đi, ánh mắt của người cảnh sát trẻ mới bắt đầu thu hồi lại. Sau đó, bọn họ tiếp tục tiến hành lấy lời khai. Ai cũng không biết, vị anh hùng vừa mới xuất hiện, đem con tin giải cứu lúc này đã trở về, cùng với con gái của mình chơi đùa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK