Mục lục
Sinh Tồn Thời Mạt Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy những người khác đều đang nhìn mình, Du Hành vẫy tay: "Tôi thật sự không biết, chẳng lẽ các người biết con thú cắn mình là loài gì?"

"Vậy cũng được, dù sao tôi cũng không biết con cắn mình là loài gì. Cậu nói xem cũng thật kỳ lạ, tại sao những động vật này lại hung dữ như thế? Loài người đã sinh sôi nảy nở nhiều năm nay, nhiều lần từ trong tai ương giữ lại được nòi giống, gien đã rất mạnh rồi? Kết quả! Vẫn không thể so sánh với những con súc sinh kia!"

Trương Trăn thở dài, cắn một miếng thịt vừa nhai vừa nói: "Chúng ta là những người còn sống sót đến giờ đã may mắn lắm rồi, có những người không chịu đựng được, đều chết." Cuối cùng nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng: "Gien của chúng ta vẫn mạnh hơn tiêu chuẩn một chút."

Cơm nước xong xuôi, Du Hành dò xét khu vực gần đó, đang đào rễ cỏ, Thôi Nam tới ngồi xổm xuống cùng đào với cậu.

"Cậu nói chúng ta phải đi bao lâu nữa?"

"Không biết."

Thôi Nam thở dài: "Thời tiết càng ngày càng nóng, cậu xem những cái cây này ——" Anh lấy dao không nhẹ không nặng đâm một nhát, thân dao cắm vào thân cây, hơi lật một đoạn vỏ cây lên, bên trong đã không còn một tia nước nào: "Đều mất hết nước."

Du hành gật đầu: "Chỉ có thể tiếp tục đi."

"Dù sao cũng đi đúng hướng, cứ tiếp tục đi thì sẽ đến nơi."

Nghĩ nghĩ, Du Hành nói: "Nhưng tốc độ của chúng ta quả thật là quá chậm." Người chỉ có hai chân đi nhanh nữa cũng chỉ được như vậy.

So với những động vật ầm ầm chạy, tốc độ của bọn họ quả thực không đáng nhắc tới. Hai ngày nay mấy con vật đó cũng ít đi rất nhiều, không biết có phải bọn chúng đã chạy đến trước bọn họ hay không.

"Nếu như có thể bắt mấy con vật lớn đưa chúng ta đi thì tốt rồi." Du Hành có ý nghĩ này từ lâu rồi, đặc biệt là nhìn thấy cha mẹ mình mệt mỏi như thế, nhưng lại không gặp được động vật lớn phù hợp—— Nếu không phải một đoàn ầm ầm chạy không thấy nổi một con lạc đàn, thì chính là loại nhìn qua không dễ chọc.

"Chờ cơ hội thôi."

Ý nghĩ này mọi người ở đây đều có, Thú Nhân đặc thù thể chất đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng mà cha mẹ của bọn họ, với cường độ lắc lư lên xuống như thế họ không chịu đựng nổi. Đặc biệt là Chung Hoa so với người bình thường còn khó chịu hơn.

Bọn họ vừa tránh né động vật khác cũng tìm kiếm kỹ, hy vọng có thể tìm được loài động vật cỡ lớn có công kích kém, chạy nhanh.

Loại này rất khó tìm, dù sao đến giờ bọn họ vẫn chưa tìm thấy.

Trong lúc đó lại gặp gió xoáy lần thứ hai, đợt lốc xoáy lần này không bình thường, đột nhiên mọi người xoa xoa tay chân ngạc nhiên hỏi: "Có phải là hạ nhiệt độ không?"

"Lạnh quá!"

Những người khác đều không có quần áo mùa đông, Du Hành chia cho bọn họ vài bộ.

"Thật sự quá lạnh! Chuẩn bị rơi tuyết sao?"

Bọn họ tránh thoát tấn côn trực diện của lốc xoáy, lại tránh không thoát không chỗ nào là không có nhiệt độ thấp.

Không khí càng lạnh hơn, mấy người Thú Nhân đặc thù đều không nhịn được, động tác mất đi linh hoạt. Đặc biệt là Thôi Nam, súyt nữa đang nói chuyện thì lăn ra ngủ, nếu không có cha Du đỡ hắn thì hắn đã đập mặt xuống đất.

"Như vậy không được, chúng ta đi quá chậm, nếu gió xoáy lại đến lần nữa, chúng ta sợ là sẽ không chống đỡ được!"

Cổ áo Du Hành khóac quàng khăn quàng cổ bên trong, lúc nói chuyện toả ra khói trắng.

Thế nhưng họ luôn không tìm thấy động vật thích hợp làm"Xe tiện lợi", cho dù ở trên đường tìm được mấy chiếc xe, nhưng không có cách nào chạy xe trong khu rừng rậm rạp này.

Bầu không khí nặng nề vô cùng áp lực, cho đến mười ngày sau, trong lúc đói khổ lạnh lẽo, trong đêm tối Du Hành thấy được vài tia sáng.

Lúc ấy đúng là trùng hợp, bởi vì cậu áp lực ngủ không ngon, nửa đêm tỉnh dậy đi tiểu, mọi thứ đều hoang tàn vắng vẻ, bên trong toà nhà chẳng biết tại sao không thấy một bóng người.

Trong đêm tối như mực, trước kia tiểu khu Lệ Cảnh Uyển thường gặp mấy loài con trùng phát sáng hôm nay lại không thấy, bởi vậy một tia sáng xuất hiện, đã hấp dẫn sự chú ý của Du Hành.

Cậu kích động một chút sau đó tỉnh táo lại, đợi thêm một lúc nữa, thấy ánh sáng bên đó không phải là ảo giác, ánh sáng càng ngày càng nhiều, nếu như không phải ngọn đuốc di chuyển thì chính là xe!!

Cậu cần phải làm rõ đó là địch là bạn!

Cậu gọi tỉnh những người khác nói rõ tình huống: "Tôi đi nhìn một chút, các cậu trước không nên di chuyển." Tốc độ của cậu là nhanh nhất.

Lâm Khả hoang mang: "Chúng ta có thể cùng đi mà." Cô không có ý nghĩ cảnh giác với con người. Tha Ba vỗ vỗ cô: "Nghe theo anh Du đi."

"Tôi cũng đi, tốc độ của tôi cũng rất nhanh."

Cuối cùng Du Hành và Trương Trăn cùng xuống tầng, cực kỳ nhanh chạy về phía nguồn sáng.

"Là người! Là người! Họ mặc chính là quân nhân a... A... A...!!!" Trương Trăn nhịn không được kêu to lên, trong giọng nói không cách nào kiềm chế được kích động cùng cảm động!

Thật là mặc quân trang quân nhân! Du Hành cũng khó dấu kích động.

"Đợi nhìn kỹ một chút, trước hết đừng đi qua."

Có thể thấy đám người kia có tầm mười người, đỉnh đầu đều đeo đèn pha, theo động tác của bọn hắn chiếu về bốn phía.

Bên tai còn nghe thấy bọn hắn gọi: "Trang tiểu thư! Trang tiểu thư!"

"Trước nên tách ra tìm, các cậu qua bên kia, hai người các cậu qua bên này......"

"Rõ!" Người bị chỉ huy ra ngoài giẫm chận tại chỗ cúi chào, chia ra nhiều hướng tìm kiếm, trong đó có hai người đi về phía bọn họ đang trốn.

Vì vậy mới vừa đi tầm mười bước hai người quân nhân chợt nghe trong bóng tối có người nói: "Các người thật sự là quân đội?"

"Có người!"

"Ai ở đó?"

Du Hành đứng ra trước, giơ hai tay của mình lê, nhưng thực ra lại vô cùng cảnh giác nói: "Chúng tôi là người sống sót từ xx đến."

Trương Trăn đi ra sau, cũng giơ tay lên: "Chúng tôi không phải người xấu! Các người là quốc gia phái tới cứu chúng tôi sao?" Từ "Chúng tôi" nhỏ thì chỉ một đoàn người bọn họ, lớn là chỉ mọi người trên cả nước.

Quỷ mới biết lúc Trương Trăn nhìn thấy đoàn người đó mặc quân phục đã kích động thế nào.

Bọn họ có niềm tin sự tin tưởng và kỳ vọng trung thành tuyệt đối với đất nước.

"Thật sự là người sống!"

Trải qua nói chuyện với nhau, Du Hành xác nhận những người này đúng là quân nhân của quân khu xx, thở dài một hơi, vấn đề thứ nhất cậu hỏi là: "Có khu vực an toàn hay không?"

"Có."

"Các người chỉ có hai người sao?"

"Còn có người nhà của chúng tôi, ở trong phòng bên kia."

Người quân nhân lớn tuổi cười rộ lên: "Rất có cảnh giác, như vậy rất tốt. Như vậy, các cậu mau gọi mọi người đến, tôi bảo tiểu Chấn đưa mọi người về khu an toàn trước."

"Cám ơn, cám ơn!" Trương Trăn liên tục cúi đầu, mới bỏ tay quân nhân lớn tuổi ra rồi chạy về phía chỗ ở của họ.

"Tôi thật sự rất vui!"

Cha mẹ Du cũng vô cùng vui mừng, trong lòng người dân bọn họ, quân nhân rất đáng tin cậy.

Vì vậy tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, nhân lúc ban đêm đi theo quân nhân trẻ tuổi tên tiểu Chấn về khu an toàn.

Trên đường Du Hành không ngừng hỏi ít vấn đề, tiểu Chấn vô cùng cởi mở, bình dị gần gũi, cho dù cậu hỏi hay mọi người hỏi gì đều trả lời cung cấp rất nhiều tin tức, khiến trong lòng bọn họ sợ hãi kính nể không thôi.

Thì ra bọn họ đóng ở thành thị nhỏ tuyến 18, sau biến cố thông tin ngưng trệ không thông suất, nhưng lại không bị nước nhấn chìm là tại cái khác, không có bị chợt hiện núi Xuyên Hồ đỗ nuốt hết địa phương, quân đội cũng nhanh chóng nắm quyền chủ động.

" Nơi tôi muốn dẫn mọi người đi đúng là khu an toàn Hổ Tân An, bên đó là nơi quân khu đóng quân, thu nạp rất nhiều người dân. Rất xa sao...? Không xa, đi đường năm ngày có thể đến. Trên đường mọi người không cần lo lắng, con đường này chúng tôi đã mở đường, xà trùng sẽ không tấn công mọi người

Trương Trăn tò mò hỏi: "Vậy các người lặn lội đường xa đến đây làm gì thế?"

Lục Chấn cười nói: "Đây là nhiệm vụ, không thể nói cho cậu."

"Ai ai là tôi không đúng ha ha ha."

Sau đó tiếp tục nghe Lục Chấn nói chút chuyện bọn họ không biết.

"Các người thật sự là thật lợi hại, vậy mà đi gần một tháng đến đây, nhưng mọi người cũng rất may mắn, theo quan sát đo đạc còn có một đợt gió xoáy lạnh lưu, mười ngày sau, tôi đưa mọi người đến khu vực an toàn, cũng không cần lo lắng vấn đề về an toàn nữa."

"Toàn bộ khu an toàn Hổ Tân An đã thu rất nhiều người dân ở mấy tỉnh gần đó, sau đó mở rộng ra khu dân cư bên ngoài, tạo thành một vòng tròn...... Mọi người chắc là ở bên ngoài vòng tròn khu vực an toàn, không cần lo lắng vấn đề an toàn, chúng tôi dùng thuốc bột đặc chế với phun thuốc, mấy loại động vật độc sẽ không vào được......"

Trên đường đi họ nói chuyện với nhau đều vô cùng hài hoà, cho đến khi Lâm Khả nhỏ giọng hỏi: "Vì sao các người chưa tới cứu chúng ta?"

Vì sao không nhìn thấy một nào đến cứu viện? Coi như là ở phía Bắc, nhưng đi qua nhiều khu dân cư như thế, trong đó còn có rất nhiều người. Không giống bên này, xung quanh không thấy một bóng người, đều được khu vực an toàn thu nhận.

Chẳng lẽ bọn hắn bị bỏ rơi ư?

Lục Chấn nói: "Cái này tôi thật sự không biết, nhưng chúng tôi nhất định sẽ không bỏ rơi một ai, theo tôi được biết, mọi người ở xx Tỉnh xx Sơn Dã đã có một khu an toàn, chẳng lẽ bên đó không có động tác cứu trợ nào sao?"

Nhìn Lâm Khả lắc đầu, hắn cau mày nói: "Vậy thì rất có thể đã xảy ra chuyện. Không nói dối mọi người, tai ương tới qua đột ngột, viện khoa học không kiểm tra đi lường được một chút năng lương không ổn định nào, rất nhiều nơi bỗng nhiên xuất hiện núi cao, nước biển tràn vào, độc trùng nhiệt đới,... Thậm chí là núi lửa hoạt động đều bị hủy hoại, có chỗ người chết còn nằm khắp nơi.

Tôi nghe nói rất nhiều quân khu đều không liên lạc được, không biết bên kia mọi người có phải cũng như thế hay không......"

Đề tài này quá nặng nề, Lục Chấn thấy tâm trạng mọi người đều sa sút, cười nói: "Có thể còn sống chính là may mắn, trở về tôi sẽ cấp báo tình huống bên phía mọi người lên trên, có thể phía trên sẽ phái binh đến chi viện."

Bọn họ đi trên đường năm ngày, khi tới gần khu vực an toàn, bắt đầu gặp được một ít người dân, Lục Chấn nói: "Từ khi [ Ngày đông giá rét ] đến, cho dù là động vật có độc hay thực vật đều chết sạch, cho nên mọi người cũng bắt đầu ra ngoài đi săn.

À đương nhiên đến lúc đó các người cũng có thể có thể đi săn, không biết như thế nào nhưng khi [ Ngày đông giá rét ] đến những động vật kia đều chạy về phía Bắc, cũng hầu như không chủ động công kích người, chỉ cần các người chú ý an toàn ——"

Ánh mắt hắn nhìn qua Trương Trăn rồi dừng trên người bọn họ: "Mọi người có lẽ cũng biết những động vật kia có tính xâm lược tính rất mạnh? Viện khoa học nói, tốt nhất không nên bị chúng nó cắn, nếu không sẽ biến dị tình huống tốt đi một chút, sẽ như các người vậy ——

Không cần lo lắng, các người không phải là người duy nhất, bên trong khu vực an toàn có rất nhiều người như vậy, chỉ cần lý trí vẫn còn không công kích người, tự do của mọi người vẫn sẽ được bảo đảm."

Nói cách khác nếu như mất đi lý trí công kích con người, sẽ không còn tự do nữa.

Chung Hoa âm thầm thở dài một hơi, từ khi bắt đầu lặn lội đường xa, đặc thù của loài cá trên người hắn đã biến mất rất nhiều, cho dù không ngâm nước cũng sẽ không vì khát nước mà đi tấn công người khác.

Thật sự là may mắn!

Về sau bọn họ gặp khá đội tuần tra, Lục Chấn vô cùng nhiệt tình đưa bọn họ đến chỗ ghi danh, sau đó lại dẫn họ đi vào một khu dân cư.

"Về việc quan khu bên mọi người tôi nghe ngóng được gì sẽ đến nói cho mọi người biết."

"Cám ơn, rất cảm ơn đồng chí."

Mọi người tranh thủ thời gian nói lời cảm ơn, Du Hành lặng yên đưa một hộp chocolate cho hắn, không cho hắn từ chối: "Ăn đi, bổ sung năng lượng."

Lục Chấn vuốt đầu: "Mọi người quá khách sao rồi, tôi đi đây, lần tới gặp."

" Chỗ này thật tốt...." Mẹ Du cảm thán. Tuy trong không khí đều là mùi thuốc, nhưng rất sạch sẽ, không cần lúc nào cũng kéo căng dây cung.

"Hắt xì!" Lâm Khả hắt xì nhiều cái, xoa cái mũi nói: "Nhưng mà mùi rất khó ngửi." Cô vô cùng không thích loại mùi này loại mùi này, Chung Hoa cũng cau mày bày tỏ mình không thích ứng được.

Nhưng——"Cuối cùng họ cũng có thể ngủ một giấc an ổn!" "A a a!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK