Chương 104
Một câu đòi sapphire cũng không giúp Diệp Khai đổi được kim bài miễn tử, đến sau nửa đêm, Diệp Khai bị đút ăn quá nhiều, bụng cũng hơi căng lên. Nhẹ nhàng đè xuống một chút trong phòng liền trào ra thứ hương vị khiến người ta mặt đỏ chân run.
Cậu nằm trên giường, không nhấc nổi dù chỉ một đầu ngón tay, chóp mũi quanh quẩn mùi hương của hormone, mùi mồ hôi và hơi thở quấn quýt, không biết là của ai với ai. Ánh mắt tan rã hồi lâu mới hoàn hồn lại được, Diệp Khai cảm thấy cơ thể dính dớp bẩn đến rối tinh rối mù của mình được Trần Hựu Hàm ôm ngang lên. Sau đó lập tức được đặt vào trong bồn tắm chứa đầy nước nóng.
Lucas nói đúng, phòng tắm kiểu mở ở nơi đây sẽ khiến cho bất cứ kẻ nào cũng phải động tâm.
Tỉ như hiện giờ, bên tai là tiếng gầm rú ồn ào của thành thị phồn hoa dưới chân, gió xoáy lên sóng nhiệt xoay lơ lửng trên biển đèn, mà Diệp Khai thì chỉ cần ngước mắt đã có thể nhìn thấy một khoảng trời đầy sao.
Nước nóng làm Diệp Khai nhói đau, cậu nhíu mày, cuối cùng cũng hoàn hồn lại.
Cánh tay lười biếng của cậu được nâng lên, Trần Hựu Hàm giúp cậu lau chùi cẩn thận. Khắp người cậu đều bị bắn lên, bôi quét đến đó không đành lòng nhìn thẳng, dịch thể bắn ra được nước nóng làm tan, mùi vị đó tỏa ra theo hơi nóng mịt mờ, đôi mắt cực kỳ mệt mỏi của Diệp Khai giật giật, quay sang Trần Hựu Hàm, dùng nguyên bản câu mà Lucas vừa mắng hắn để đáp lễ --
"asshole."
Bao nhiêu lời mắng chửi khó nghe hơn nữa đã mắng không biết bao nhiêu lượt lúc ở trên giường, Trần Hựu Hàm nghe vào mà thấy chẳng khác nào thuốc kíƈɦ ŧìиɦ hạng nặng, thậm chí hắn còn trầm giọng dỗ dành: "Thêm lần nữa nhé."
Trần Hựu Hàm dĩ nhiên chẳng thèm quan tâm đến việc bị mắng là đồ khốn. Hắn là ai cơ chứ? Những chuyện xấu xa mà hắn làm trên giường đâu chỉ khốn nạn, quả thực phải gọi là súc sinh mới xứng tầm, một câu "asshole" không chỉ không đau không ngứa mà còn lịch sự chán. Hắn hôn cái chóc lên gò má mềm mại của Diệp Khai: "Phía sau em tự làm hay để đồ khốn làm?"
Diệp Khai nguýt hắn một cái, vịn thành bồn rồi ngồi xổm trong bồn tắm, vừa lạnh lùng vừa hung dữ nói: "Anh xéo đi!"
Trần Hựu Hàm giơ 2 tay lên, nhìn thì giống như muốn đầu hàng, nhưng trên mặt lại là biểu cảm lười biếng xấu xa: "Sao anh nỡ?"
Diệp Khai không xuống tay được, xấu hổ, mềm giọng cầu xin: ". . . Anh đừng nhìn."
Trần Hựu Hàm hăng hái nhìn cậu chằm chằm, cong khóe môi cười cười.
Sóng nước lắc lư, bởi vì có thêm một người tiến vào mà nước thậm chí còn tràn ra. Diệp Khai chưa kịp nói gì thì đã bị hắn đặt vào đúng tư thế, đối phương tự mình ra tay, mặc dù đã hết sức dịu dàng, nhưng vẫn đau đến mức khiến Diệp Khai cắn răng chịu đựng.
Trần Hựu Hàm "Ha" một tiếng, nhẹ nhàng trầm giọng nói: "Bảo bối, sưng lên mất rồi."
Thân thể đã mỏi mệt đến cực hạn của Diệp Khai nghe xong lời này liền run lên không ngừng, cậu không biết rằng mắt Trần Hựu Hàm phía sau lưng mình càng ngày càng tối xuống, những ngón tay thon dài của hắn chậm rãi trêu đùa, hắn ghé bên tai cậu nói: ". . . rất đẹp."
Một trận tắm rửa nửa tắm nửa chơi mất hơn nửa giờ đồng hồ, chờ đến lúc hai người đi ra nước đều biến thành nước ấm. Diệp Khai được quấn trong khăn tắm rồi lau khô người, lần này cậu thực sự không còn sức lực để đứng vững nữa, Trần Hựu Hàm giúp cậu thay đồ ngủ rồi mới ôm người lên, nhưng hắn không đưa Diệp Khai về phòng ngủ mà lại đi vào phòng chứa đồ.
Hắn nhấn chốt mở bí mật, cánh cửa điện chậm rãi mà lặng lẽ mở ra, để lộ căn phòng sưu tập xa hoa với bốn bức tường đều là thủy tinh.
Diệp Khai ôm lấy cổ hắn, sững sờ hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Có muốn tặng lại nhẫn sapphire cũng không cần tặng ngay bây giờ chứ, xin đấy, hiện giờ cậu thậm chí còn không mặc nổi một bộ quần áo tử tế!
Trần Hựu Hàm đặt cậu xuống, hôn lên đôi mắt quá mức đẹp đẽ của Diệp Khai: "Dĩ nhiên là nhốt em lại rồi."
"Biếи ŧɦái."
Trần Hựu Hàm bật cười: "Làm món đồ cất giữ quý giá nhất của anh, em cảm thấy đặt mình ở đâu thì được nào?"
Diệp Khai ngắm nhìn bốn phía. Dĩ nhiên là cậu đã từng tới đây, không những thế còn từng nghe Trần Hựu Hàm giới thiệu qua một lượt. Rất nhiều thứ trong này cậu đều không lạ gì, bởi vì chơi vui mà hắn thậm chí còn từng dẫn cậu đến phiên đấu giá để giơ thẻ. Bộ đồ sứ kia được một vị thiếu gia khác trong giới ưng ý, Trần Hựu Hàm nhẹ như mây gió, dỗ dành Diệp Khai liên tục giơ biển. Số tiền nâng lên đến chục triệu, lúc ấy lòng bàn tay cậu cũng mướt mồ hồi. Cuối cùng, vào thời điểm búa chốt giá gõ lên, con số đã được ấn định ở mức 29,8 triệu - số đuôi là có từ giá khởi điểm, ai có thể không biết mà xấu hổ thêm từng 10 vạn rồi lại 10 vạn cơ chứ?
Phiên đấu giá kết thúc, Trần Hựu Hàm lễ độ gặp mặt con gái của vị đại sư kia một lần, sau đó hắn khước từ hết thảy phỏng vấn từ giới truyền thông, chỉ dẫn Diệp Khai khiêm tốn rời đi.
Nhưng mà thứ đồ tiêu tốn gần 30 triệu kia vậy mà cũng chỉ được đặt ở một vị trí khuất.
Ánh đèn hoa mỹ mà lạnh lẽo.
"Cái kia là em đấu giá nhỉ?"
Trần Hựu Hàm khẽ cười một tiếng: "Ừ, là em đấy." Bởi vì phản chiếu quá nhiều hình ảnh lộng lẫy không chân thực như vậy, ánh mắt của hắn như những ngôi sao đêm.
"Anh cũng chẳng thích nó."
Lúc ấy Trần Hựu Hàm đến buổi đấu giá là vì một món đồ khác, còn thứ này là lúc Diệp Khai nhìn sách giới thiệu mà đột nhiên hứng lên.
"Anh thấy em đấu giá đến là vui vẻ."
Diệp Khai hoài nghi mà nhìn hắn. Tên đàn ông này thả thính cái gì cũng đều là tiện tay, nhưng lúc đó hai người họ vẫn chưa ở bên nhau, Diệp Khai còn lâu mới tin Trần Hựu Hàm sẽ ném 30 triệu chỉ để đổi một nụ cười của cậu: "Với gì nữa?" Diệp Khai tỉnh táo hỏi.
Trần Hựu Hàm cúi đầu bật cười, không thể không thẳng thắn: "Người tranh với em là con trai út của chủ tịch Mỹ Huy."
Mẹ nó, Diệp Khai đã bảo mà!
Diệp Khai nhớ lại, lúc trận đấu giá đi đến hồi kết, cả hai bên đều như điên thật rồi, nhìn thoáng qua liền có thể nhìn thấy đối phương đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi.
Không có gì khác, thứ đồ này đối phương thích, mà Trần Hựu Hàm thì có cũng được mà không có cũng không sao, từ thái độ mà xem đã phân ra cao thấp.
Cậu cảm thấy Trần Hựu Hàm đúng là quá xấu xa rồi, nhưng hình như xấu tính thế cũng có chút thiệt thân: "Nếu mà vậy thì không phải đợi khi giá cao mình thu tay thì càng tốt hơn sao?"
"Anh nhìn em đấu giá vui mà, nói thật em lại không tin." Trần Hựu Hàm lấy ra một chiếc trong số chúng khỏi chiếc tủ kính chưa từng bám bụi, đây chính là tác phẩm cuối cùng của đại sư kia, chứa đựng công lao cả đời, có lẽ vị đó cũng tự biết đại nạn đã tới, cả bộ đồ sứ nọ từ hoa văn đến tạo hình, nước men đến độ bóng đều tan vào thiền ý cuối cùng trong cuộc đời ông, nó gần như đã đạt đến cảnh giới siêu phàm: "Tặng nó cho bà ngoại nhé?"
Diệp Khai điên mất: "Anh đừng có mà dọa bà!"
"Cũng không phải tặng không mà, bà mà nhận thì kiểu gì chẳng nói vài lời tốt cho anh." Trần Hựu Hàm chậm rãi nói: "Nếu không Cù Gia cứ mãi khăng khăng không chịu, đến bao giờ anh mới lấy được em?"
Hắn nói đến đây, nhìn thấy khóe miệng Diệp Khai thoáng cong lên một chút.
"Em cười gì vậy?" Trần Hựu Hàm nheo mắt dò xét cậu.
Trái tim Diệp Khai đập nhanh muốn chết, không biết cái tên học dốt này sao mà lại nhạy cảm thế không biết. Diệp Khai nhanh chóng dập tắt ý cười, "Không có, không có gì." Cậu chỉ sợ bị hắn nhìn ra manh mối gì đó.
Trần Hựu Hàm cất chiếc chén sứ về, "Vì chuyện này mà cậu út nhà Mỹ Huy ghim anh cả năm trời. Cậu ta là cục cưng của anh cả nhà đó, cậu ta không vui, anh trai cậu ta cũng vì vậy mà không vui. Em xem, 30 triệu liền có thể mua được hết vui vẻ của đối phương, có phải rất có giá trị hay không?"
Trực giác của Diệp Khai cảm thấy trong lời hắn có hàm ý, nhất thời không tùy tiện trả lời.
"Anh không phải là người tốt lành gì, anh biết rõ việc khiến người khác bỏ lỡ thứ mình yêu thích là chuyện thất đức cỡ nào, đổi lại," Trần Hựu Hàm đóng cửa tủ, quay đầu liếc Diệp Khai một cái rồi khoan thai nói: "Nếu có người muốn cướp đi thứ mà anh yêu thích, em nghĩ anh sẽ làm gì nào?"
Ánh mắt ngây thơ của Diệp Khai dần chuyển thành tỉnh táo, mu bàn tay nổi lên một lớp da gà.
Trần Hựu Hàm biết cậu đã hiểu, lại khôi phục giọng điệu hờ hững: "Lucas vẫn si mê em không đổi, tự em xem rồi xử lý đi."
Diệp Khai cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cậu biết lời Trần Hựu Hàm nói là nghiêm túc, Diệp Khai vô thức nuốt nước bọt, cuối cùng chỉ có thể mơ hồ nói một câu: ". . . Anh so đo với anh ta làm gì."
Dĩ nhiên Trần Hựu Hàm chẳng cần so đo với Lucas làm gì, coi đối phương thành đối thủ còn có vẻ hạ thấp giá trị của hắn. Trần Hựu Hàm tiến lên hai bước, ôm Diệp Khai vào lòng, đè lên tai cậu nói: "Tham vọng của hắn với em khiến anh cảm thấy chướng mắt."
Diệp Khai nhắm mắt lại: "Anh dữ quá đi à Hựu Hàm ca ca."
Trần Hựu Hàm nhếch môi, hơi thở lạnh lùng dịu ngay xuống khi 4 chữ "Hựu Hàm ca ca" cất lên. Trần Hựu Hàm siết chặt lấy eo cậu, lần theo đường cong eo mông mà trượt xuống, cố ý hỏi: "Lúc về trường em đã biết phải làm thế nào chưa?"
Hắn tốn công tốn sức nãy giờ, thì ra mục đích chính là ở đây.
Diệp Khai cong mắt lên: "Em sẽ giữ khoảng cách với các bạn cùng lớp, không nhận thư tình, không nhận tỏ tình, không tiếp nhận các hành động mập mờ, không tiến vào ranh giới mơ hồ, bất kỳ hành vi trêu chọc nào cũng sẽ bị em bóp chết trong trứng nước, bất kỳ người nào tiếp cận với mục đích xấu em đều sẽ thẳng thắn từ chối -- bởi vì Hựu Hàm ca ca của em siêu -- DỮ -- luôn"
Trần Hựu Hàm đơn giản là đã được cậu dỗ xong, sau đó mới kịp phản ứng lại, "Ha" một tiếng, "Sao em lại thành thạo như vậy?"
Diệp Khai ôm cổ hắn, môi hai người kề sát nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau. Diệp Khai nhìn kỹ Trần Hựu Hàm, nhẹ giọng nói: "... Dĩ nhiên là vì được anh dạy dỗ tốt rồi."
Mỗi khi cậu trêu chọc vĩnh viễn chỉ trêu chọc một nửa, một giây trước còn vô cùng mập mờ lưu luyến, thả thính khiến cho người ta ý loạn tình mê, ngứa ngáy trong lòng, một giây sau liền sẽ vô tội cười thành tiếng, có vẻ rất sạch sẽ, giống như chỉ là đang trêu đùa hắn mà thôi, sau đó Diệp Khai kiễng chân hôn lên, mút lấy cánh môi Trần Hựu Hàm một cách trẻ con. Không có du͙ƈ vọиɠ, tất cả đều là yêu thích, như thể mùa hè tuổi 18 vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Trần Hựu Hàm căn bản là bất lực với cậu, một trái tim chỉ có thể để mặc cho cậu nắm trong tay, vừa yêu vừa hận mà thở dài, "Tại sao thời kỳ nổi loạn của em mãi vẫn chưa kết thúc vậy hả?"
"Em lúc ở trong trường ngoan lắm đấy." Diệp Khai móc lấy ngón tay hắn: "Ngoan đến nỗi em nói em có bạn trai mà bọn họ cũng không chịu tin."
Trần Hựu Hàm vươn tay, vuốt ve khuôn mặt cậu, lướt qua hai gò má, rê qua đôi môi, sau đó giữ chặt cằm của cậu, buộc cậu ngửa mặt lên: "Vậy phải làm sao nhỉ?" Hắn phối hợp trầm giọng hỏi.
"Phải chứng minh."
"Chứng minh thế nào?"
"Chứng minh rằng. . . em có một bạn trai rất có tiền, rất yêu em."
Trần Hựu Hàm biết cậu có ý gì, lạnh lùng mà bất cần đời nói: "Em dạy anh xem."
Đều là cố tình đặt mình vào thế bị động, giống hệt tên khốn nói "Tự em làm đi" lúc trên giường.
Cái tên biết rõ còn cố hỏi này thực sự quá đáng ghét, Diệp Khai đẩy hắn ra, lạnh lùng xòe tay: "Mau trả Sapphire lại cho em, với cả ván trượt tuyết nữa."
"Là của em sao? Cứ thế mà trả lại cho em chắc?" Trần Hựu Hàm dù bận vẫn thong dong.
"Là của em," Vẻ mặt Diệp Khai đột nhiên kiên quyết, "Nó đã sớm là của em rồi, và vẫn luôn là của em, anh chỉ là bảo quản dùm em thôi, đáng lẽ trả về chủ cũ từ lâu rồi."
Trần Hựu Hàm nhìn cậu: "Em sẽ không ném trả lại anh chứ?"
Diệp Khai gật gật đầu, đứng cách hắn một bước mà chăm chú đối mặt với hắn: "Không đâu, vĩnh viễn cũng không trả lại anh, lần này là thật."
Trần Hựu Hàm nhếch môi: "Thì ra lần trước là giả."
Diệp Khai lắc đầu: "Anh không hiểu, lần này sẽ không mắc sai lầm nữa, còn thật hơn cả kim cương." Cậu cố chịu đựng nhịp tim đập ầm ầm trong lồng ngực, "Hựu Hàm ca ca, anh trả sapphire lại cho em, em tặng anh một thứ tốt hơn nữa."
Trần Hựu Hàm nheo mắt nhìn cậu. Ánh sáng tốt như vậy, dù chỉ mặc áo phông quần ngủ, nhưng Diệp Khai vẫn là hiện thân của sự xinh đẹp nhất, cao quý nhất trong căn phòng lộng lẫy này. Sự nhạy cảm của hắn không cho phép hắn làm ngơ trước sự bất thường của Diệp Khai. Từ cuộc điện thoại không đầu không đuôi trong tiệc rượu cho đến việc cố tình nhắc đến Cù Gia và Lucas để chọc ghẹo khiến hắn tức giận và ghen tuông, cả đêm nay trong lời cậu đều mang theo hàm ý. Có sự phần khích không thể che giấu của thiếu niên, cũng có sự kiềm chế của người trưởng thành.
Thế nhưng, mùi vị này không tệ.
Lần đầu tiên Trần Hựu Hàm không hỏi bất kỳ câu hỏi nào, chỉ nói một chữ "Được".
Vật kia được trưng bày ở vị trí trung tâm trong chiếc tủ trưng bày chính giữa, lông nhung thiên nga nâng đỡ chiếc nhẫn. Mặt nhẫn Sapphire chiếu sáng rực rỡ, kiểu nhẫn bạc ouroboros với phong cách lạnh lùng cổ điển.
Nó đã đi khắp nơi từ nước Pháp xa xôi rồi đến với Diệp Khai, nó đã qua tay không biết bao nhiêu vị chủ nhân, đi qua biết bao khung cảnh lộng lẫy tráng lệ, nó từng được khảm nạm trên vương miện, tô điểm trên quyền trượng, nó là hòn ngọc quý trên tay công tước, cũng là tín vật tình yêu của công chúa, nó từng chứng kiến sự phản bội đáng ghê tởm, chứng kiến ái dục mê hoặc chết người, nó cũng từng quay vòng trong ngọn lửa chiến tranh, nhưng chỉ khi nó đeo vào ngón trỏ của Diệp Khai, nó mới có thể phát ra lời thở dài từ sâu thẳm linh hồn.
Bởi vì tình yêu này, mới là sự kết hợp hoàn hảo mà ông trời tạo ra cho nó.
Danh Sách Chương: