Mặt trời mọc từ biển, bầu trời trắng xóa, hòn đảo trở nên sôi động, Khúc Thanh Trúc và Thích Nhất Hoan cùng với nhóm phù dâu hai bên chuẩn bị bắt đầu công việc hôm nay, chủ yếu là sắp xếp để Lục Kiều Vi đón dâu.
Vốn dĩ không có an bài hạng mục này, trực tiếp đi thảm đỏ, nhờ một linh mục rất có uy tín ở địa phương đọc lời thề trong hôn lễ.
Nhưng cách đây vài ngày Lục Kiều Vi đã đăng trên weibo, cư dân mạng cho rằng Lục Kiều Vi là thụ, làm Lục Kiều Vi không có mặt mũi liền muốn mãnh một phen.
Đêm qua Lục Kiều Vi không ngủ được nhiều vì quá hưng phấn, có lẽ cô dâu trên thế giới này đều giống nàng, nhưng hiện tại nàng cũng không buồn ngủ.
Bắt đầu tắm rửa sạch sẽ trang điểm.
Phong cách của nàng khá đáng yêu, buộc hai cái sừng dê, tóc xõa phía dưới uốn xoăn, người ta thường nói, nghé con mới sinh không sợ cọp, còn Lục Đại Mãnh nàng thì không sợ gì cả.
Chiếc váy quá lớn, phải có người hỗ trợ nắm phía sau, khi bước ra, Lục Kiều Vi theo thói quen ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai.
Khúc Thanh Trúc nói: “Đừng nghĩ nữa, đêm qua Văn Cẩn Ngôn đã chuyển đến khách sạn trên đảo, hiện tại cậu phải đến đó đón cô ấy.”
"Mình là đang dư vị." Lục Kiều Vi nói.
Dư vị?
Nhớ lại nụ hôn ngày hôm qua, cực kỳ lãng mạn, bên tai có tiếng gió biển gào thét, ánh trăng lướt qua cơ thể nàng nhẹ nhàng lại lặng lẽ.
Nàng sẽ nhớ loại cảm giác đó cả đời.
Lục Kiều Vi có rất nhiều bạn bè, đặc biệt là sau khi nàng bắt đầu làm thiết kế sư và mở phòng làm việc, nành có tám phù dâu, trong đó có hai người đứng đằng sau hỗ trợ nàng cầm váy cưới, số còn lại ở kia mở đường cho nàng.
Khúc Thanh Trúc đỡ nàng, nói: "Hiện tại cậu rất giống một hoàng hậu trong cung, đeo móng tay bằng vàng, đi đường phải có người đỡ, dù đi đến đâu cũng sẽ có người kêu một tiếng: Hoàng hậu nương nương cát tường."
Lục Kiều Vi gật đầu, đưa tay ra nói: "Bình thân, đưa ta đi gặp hoàng thượng, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta."
Nàng xoay hai lần suýt ngã, giày cưới của nàng không dễ đi.
Khúc Thanh Trúc đề nghị nói: “Không thì đi đôi dép lê bên trong đi, nếu không lát nữa sẽ rất khó khăn.”
"Không được, kết hôn nhất định phải hoàn mỹ." Lục Kiều Vi kiên định nói, một đường đi đến cửa khách sạn.
Sau đó, nàng nghe thấy Thích Nhất Hoan đang an bài nhóm phù dâu, cô nói: “Đợi lát nữa người tới, các cô liền đưa ra yêu cầu, chẳng hạn như hôn phù dâu, để phù dâu ở dưới thân rồi hít đất, cùng phù dâu cắn chung một quả táo, biết không?"
Phù dâu bên cạnh nghe vậy cau mày, hỏi này có phải không tốt lắm hay không, mọi người đều là nữ, hôn nhau là không thích hợp.
Thích Nhất Hoan nghiêm túc nói: "Các cô ở trong nước, không hiểu phong tục bên này, nếu không làm được thì để tôi làm một mình."
“Phong tục ở đây táo bạo như vậy sao?” Phù dâu hỏi.
Thích Nhất Hoàn gật đầu: “Có bao giờ nghe nói đến nháo động phòng chưa?”
Các phù dâu gật đầu, sau đó nghe thấy một tiếng ho khan, quay lại thì thấy Lục Kiều Vi đã đến.
"Hai người đây là..." Thích Nhất Hoàn cảm thấy tư thế của bọn họ rất kỳ quái, nhịn không cười, Khúc Thanh Trúc bình tĩnh nói: "Tới đón hoàng thượng đi thành thân, cho hoàng thượng các cô xuất hiện đi."
"Này có chút khó nha." Thích Nhất Hoan nói.
Khúc Thanh Trúc nhướng mày nhìn nàng, lặp lại lời nàng vừa nói: "Khó đến mức nào? Cắn quả táo hít đất sao?"
Lời vừa dứt, những người đứng sau Thích Nhất Hoàn lần lượt lùi lại, ngẩng đầu nhìn trời biển phía xa.
“Đúng vậy…” Thích Nhất Hoan chủ động tiến lên, “Đến đây đi, hôm nay không chịu chút đau khổ tôi sẽ không cho mấy người qua.”
Nàng bước tới chỗ Khúc Thanh Trúc, nhìn Khúc Thanh Trúc mặc váy lụa xanh, nhỏ giọng nói: “Lạnh không?”
Lúc Khúc Khinh Trụ đang phát tán khí lạnh, nàng nói: "Nếu có vấn đề gì thì cứ hướng về phía tôi, có chuyện gì mà tôi không giải quyết được cơ chứ? Ngàn vạn lần đừng mềm lòng với tôi."
Tất cả phù dâu: "..."
Không biết còn tưởng chúng ta đang đón dâu.
Bởi vì chút thông minh của Thích Nhất Hoan không online, mọi người liền kéo Thích Nhất Hoan lại, Túc Vĩnh Ỷ gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, vì thế cô nói: “Tốt xấu gì cũng có chút thử thích đúng không, bọn tôi cũng sẽ không làm khó dễ các cô, trước tiên cho vài món quà gặp mặt đi."
Bao lì xì đã sớm chuẩn bị tốt, lần lượt phát ra, khá dày, còn có tặng vài món quà nhỏ, Khúc Thanh Trúc hỏi: “Hiện tại có thể đi chưa?”
"Tôi cảm thấy... thả bọn họ đi như vậy quá đơn giản." Thích Nhất Hoan đi tới nói thêm: "Khẳng định không thiếu hít đất, tới hít mười cái đi, lấy thành ý ra đi."
Thích Nhất Hoan không quan tâm họ có đồng ý hay không, nàng trực tiếp nằm xuống thảm đỏ, dịch về phía Khúc Thanh Trúc, giơ tay véo chân Khúc Thanh Trúc.
Khúc Thang Trúc nhẹ nhàng đá nàng một cái, nói: “Chị không sợ tôi giẫm lên chị sao?”
"Không sợ, tôi nói cho em biết, nếu hôm nay em không hít đủ mười cái thì đừng nghĩ để Lục Kiều Vi gặp Văn Cẩn Ngôn, trừ phi mấy người giẫm lên người tôi đi qua."
Khúc Thanh Trúc vén váy lên, nói giẫm lền giẫm.
Thích Nhất Hoan ôm lấy chân cô, hét lên với đồng đội của mình: “Chặn bọn họ lại, đừng cho bọn họ vào!”
Các phù dâu cười lớn, bọn họ chưa bao giờ thấy Thích lão bản chơi xấu như vậy, liền chặn đường, không cho họ tiến về phía trước.
Cánh cửa ở ngay sau lưng họ, khi hai bên náo loạn, thân thích và bạn bè đều đến xem, tất cả đều cười da mặt dày của Thích Nhất Hoan.
Khúc Thanh Trúc bất đắc dĩ cười: "Chị đủ chưa?"
"Mau lên mau lên, trên mặt đất rất lạnh, tôi mặc quần áo như thế này đứng cũng khó." Thích Nhất Hoàn thúc giục.
"Thích Nhất Hoan, chị có biết xấu hổ hay không?" Lục Kiều Vi nhìn nàng không nói nên lời, nhưng không khỏi cười nói: "Hôm nay chính là tôi kết hôn!"
“Tôi đây là vì hai người mà hy sinh hết mình, thế mà em còn cười?” Thích Nhất Hoan nghiêm túc nói, không biết còn tưởng phù dâu của Lục Kiều Vi đang làm khó dễ bọn họ.
Khúc Thanh Trúc đưa bó hoa trong tay cho một phù dâu khác, nửa cúi người nhìn nàng, khẽ thở dài, một phút sau, Khúc Thanh Trúc nắm vạt váy, có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn cẩn thận chống lên người nàng.
Cô khởi động, váy lại đè lên người Thích Nhất Hoan, một, hai, ba... Đến cái thứ năm, Khúc Thanh Trúc quay mặt lại hỏi: “Chị nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?”
"Em đẹp, rất đẹp." Thích Nhất Hoan nói: "Mau quay mặt lại đây cho tôi nhìn xem, nhìn gần trông em rất đẹp..."
Nàng kéo một chút, Khúc Thanh Trúc đè lên nàng, môi lướt qua gò má nàng, cô chống tay lên, nhẹ giọng nói: “Đừng nháo.”
Cái lạnh lùng đặc trưng xen lẫn chút ôn nhu thật dụ hoặc.
Trái tim trong ngực nhảy lên bất thường, Thích Nhất Hoan cơ hồ chịu không nổi, cho đến khi Khúc Thanh Trúc được kéo lên nàng mới có cơ hội thở.
Khúc Thanh Trúc vỗ nhẹ cát trên váy, nói: “Được rồi, nếu không đứng dậy tôi sẽ giẫm lên thật đấy.”
Rõ ràng là Khúc Thanh Trúc vận động, nhưng nàng còn tưởng mình bị tê liệt, Thích Nhất Hoan chống tay đứng dậy, hôm nay hiếm khi nàng không mặc váy đỏ, nàng thay đổi phong cách quyến rũ, mặc một bộ tây trang, đút ngón tay vào túi quần, chiếc quần tây đen ôm lấy đôi chân thẳng tắp, đứng trên thảm đỏ, mang vẻ đẹp hoang dã cùng thuần khiết, trông khá đứng đắn.
“Hiện tại tôi có thể đón vợ tôi rồi phải không?” Lục Kiều Vi vội vàng cầm váy chạy vào trong! Khẳng định vợ nàng cũng đang chờ nàng!
Nhưng là trước cửa có một đám người, không biết là "thiên tài" nào nghĩ ra, người chặn cửa đều là người nước ngoài với màu da khác nhau, đều nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ mặt không có hảo ý.
Mấy người phía sau nhịn cười, rất nghiêm túc nói: “Đây là người mẫu đến từ đất nước này, cũng là người mẫu ở DMD đã gắn bó với Văn Cẩn Ngôn lâu nhất, chỉ cần cô có thể trả lời đúng câu hỏi và bắt được mật khẩu là có thể bước vào cánh cửa này."
Lục Kiều Vi: "..."
Chắc chắn là cố ý, biết rõ nàng không có năng khiếu ngôn ngữ còn bày ra chiêu này để tra tấn nàng, nàng tức giận nắm chặt tay: "Rốt cuộc là ai? Ai lại ác độc như vậy!"
Mọi người cô nhìn tôi tôi nhìn cô, nhưng cũng không có ai thừa nhận.
Thích Nhất Hoan nói: “Tôi nói là Văn Cẩn Ngôn em có tin không?”
"Tôi không tin." Lục Kiều Vi nghiến răng nghiến lợi, tiến lên một bước, đứng trước mặt người mẫu tóc vàng, "Đến, cho tôi nghe một chút."
Người mẫu đầu tiên nói là người Anh, Lục Kiều Vi có thể hiểu được, rất nhanh sau đó nàng đã dịch ra, mặt sau nàng thực sự không biết đó là ngôn ngữ gì, nàng lắp bắp trả lời, đầu muốn nổ tung, nàng không thể chịu nổi nữa liền bạo phát, liên tục nói nhiều thứ tiếng lộn xộn.
Nàng hét vào cửa: "I love you, Wo shiteru, Je t'aime, em yêu chị, yêu đến điên rồi, mau mở cửa đi!"
Mọi người cười đến nấc lên, Lục Kiều Vi tức giận đến bốc khói, quá tra tấn người khác, nàng mở cửa đi vào: "Làm sao bây giờ? Bọn họ lại không giúp em, em thực sự nghe không hiểu, không biết phải nói gì, muốn khóc."
Một nhóm phù dâu cười đến mức nấc cụt.
Lúc này, bên trong có tiếng gõ cửa, giọng nói của Văn Cẩn Ngôn vang lên: "Đừng gấp, em hỏi lại đi, chị sẽ nghe giúp em."
"Vợ." Lục Kiều Vi ủy khuất khịt mũi.
"Đừng sợ, em hỏi lại đi."
"Được." Có hỗ trợ của vợ, Lục Kiều Vi cảm thấy mình có thể làm được, nàng nhìn năm người mẫu còn lại, nói: "Phiền toái mọi người nói lại lần nữa."
Túc Vĩnh Ỷ nói: "Đây là gian lận nha."
"Đây gọi là thê thê đồng tâm!" Lục Kiều Vi xoa xoa tay, "Mau lên mau lên, vợ tôi còn đang chờ!"
Các người mẫu đặt câu hỏi, nhưng ai có thể nghĩ đến, bọn nói gà và thỏ trong cùng một chuồng, yêu cầu Lục Kiều Vi đếm xem có bao nhiêu con gà và con thỏ.
Dù sao cũng không có câu hỏi đứng đắn nào, khi bắt được đáp án, Luc Kiều Vi cảm thấy mình đã mọc cánh thành tiên, có thể lục thân không nhận nện bước đi vào.
Cuối cùng cũng đến phòng, Văn Cẩn Ngôn mới quay lại giường ngồi xuống, thư ký và pháp vụ theo cô vào trong, mỗi người một bên, chỉnh lại gấu váy cho cô, giống như đang ở trong công ty, là phụ tá đắc lực mà Văn Cẩn Ngôn tin tưởng nhất.
Lục Kiều Vi đích thân đưa bao lì xì lớn và kẹo mừng cho bọn họ, định ôm Văn Cẩn Ngôn nhưng lại bị chặn lại, Mẹ Lục cũng đi theo nói: “Phải tuân thủ quy củ, đi giày cho cô dâu trước.”
Lục Kiều Vi ngoan ngoãn ngồi xổm, liếc nhìn vợ, trong lòng cảm thấy vui mừng, cúi đầu cầm đôi giày qua, nắm mắt cá chân của Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn mặc váy cưới, xinh đẹp như vậy, nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Khúc Thanh Trúc và các phù dâu phát bao lì xì cho mọi người, mọi người nói rất nhiều lời chúc mừng, vô cùng náo nhiệt, cũng không làm phiền Lục Kiều Vi nữa.
Lục Kiều Vi đưa tay cho Văn Cẩn Ngôn.
Hai tay đan vào nhau, vốn là bế cô dâu ra ngoài, nhưng Lục Kiều Vi cũng là cô dâu nên hai người nắm tay cùng đi ra ngoài.
Trước cửa có một con đường hoa, hai người phải cùng nhau đi đến địa điểm tổ chức hôn lễ trước mặt, bước đi rất chậm, váy lại quá to và nặng. Hai người từng bước tiến về phía trước, vài phút sau không thể đi được nữa, Lục Kiều Vi một tay vén váy của mình lên, kẹp dưới cánh tay, cùng Văn Cẩn Ngôn chạy về phía trước.
Ba Lục mặc tây trang đứng ở cổng hoa, một tay lau nước mắt, nhìn thấy hai người, ông nhanh chóng bỏ tay xuống, chỉnh lại hoa trên ngực, đôi mắt đỏ hoe nhìn Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn chạy về phía mình.
Lục Kiều Vi chạy đến đổ mồ hôi, thở hổn hển nhìn Văn Cẩn Ngôn: “Mệt không?”
"Không mệt."
Lúc chạy, Văn Cẩn Ngôn như đang bay, cô còn tưởng đoạn đường này khó đi, nhưng Lục Kiều Vi đã mang theo cô chạy ra khỏi trói buộc.
Khách nhân đều đã đến, ngồi trên ghế hoa vỗ tay, một em bé cầm lẵng hoa hét lên: “Tỷ tỷ, hai chị thật xinh đẹp”.
Những cánh hoa hồng đỏ rơi xuống tóc hai người, Mẹ Lục và phu nhân Jones chùm khăn che mặt cho hai người, mắt hai bà cũng ươn ướt.
Ba Lục chậm rãi bước tới, hai người nắm tay Ba Lục từng bước đi về phía trước, tiểu hoa đồng phía sau cầm vạt váy cưới của hai người.
Hoa hồng rải đầy, hai người đứng hai bên Ba Lục, Ba Lục mỉm cười đưa đến cho vị linh mục, vị linh mục lớn hơn ông một chút, lật cuốn Kinh thánh trên tay.
"Lúc này hai cô gái đứng trước mặt ngài đang hướng ngài cầu nguyện, các nàng bước qua bụi gai thế tục đi tới điện hôn lễ. Từ nay về sau, các nàng sẽ tiếp tục nắm tay bước đi... Con thành kính hướng ngài cầu nguyện, xin hãy chúc phúc cho các nàng, bụi gai nở ra hoa hồng, cả đời bên nhau."
Vị linh mục nhìn Lục Kiều Vi nói: "Lục Kiều Vi tiểu thư, lúc này cô đang đối mặt với Chúa, xin hãy thành thật nói cho ta, cô có nguyện ý cưới tiểu thư bên cạnh làm vợ hay không? Dù sinh lão bệnh tử, dù bần cùng phú quý, cô có vĩnh viễn yêu thương cô ấy không?"
Lục Kiều Vi gật đầu: “Tôi nguyện ý.”
Vị linh mục lại nhìn Văn Cẩn Ngôn, hỏi câu hỏi tương tự, "Cô có nguyện ý thề với Chúa, đáp lại lời hứa tương tự của cô ấy không?"
Văn Cẩn Ngôn nắm lấy tay Lục Kiều Vi, nói: “Tôi nguyện ý.”
“Hiện tại cô có thể hôn cô dâu của mình.”
Lục Kiều Vi tiến về phía trước một chút, Văn Cẩn Ngôn vén khăn che mặt lên, nhẹ nhàng véo sừng dê của nàng, Lục Kiều Vi cũng vén khăn che mặt của cô lên.
Nàng nhẹ nhàng kiễng chân hôn lên môi Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn hôn lại nàng.
Chúc mừng tân hôn hạnh phúc.
Danh Sách Chương: