Đường phố Thượng Cổ là khu lâu đời, cũng là khu buôn bán phồn hoa nhất ở Thượng Kinh.
Lúc này là giờ cao điểm, đèn sáng chói, người đi đường nhộn nhịp.
Hàn Lệ ngậm điếu thuốc đứng ở giữa đường, trên người có một miếng gỗ, phía trên ghi ẩu mấy chữ: [ Bao cát hình người, 80 đồng/ 1 đấm ]
Mỗi một người đi ngang qua đều dừng lại một giây nhìn cậu, giây kế tiếp nhìn vào tấm bảng, nhìn vào gương mặt Hàn Lệ, sau đó vội vã rời đi, nhịp bước không hề do dự.
Thật ra mà nói là Hàn Lệ không hề xấu trai, có thể nói là đẹp trai.
Cậu cao chừng 1m85, chân tay dài, eo thon vai rộng, đầu gọn gàng, gương mặt góc cạnh rõ ràng tuấn tú. Lông mày cậu rậm, chân mày nhếch lên, đôi mắt đào hoa, sống mũi thẳng xuống môi mỏng.
Cậu đứng đó, tỏ vẻ cáu kỉnh, chân mày nhíu chặt.
Hai cô gái đi ngang qua lầm bầm: “Còn trẻ mà đứng đây làm bao cát, thật đáng thương.”
Người kia nói: “Hay là lưu manh mới ra tù không có việc làm.”
Hàn Lệ: “…” Con mẹ nó chứ mới ra tù, cậu không giống người tốt thì thôi chứ sao lại giống cướp giật? Quá đáng.
Cậu tiện tay vứt tàn thuốc xuống thùng rác, vò đầu.
Còn một tháng nữa phải tựu trường, cậu nhất định phải nhanh chóng kiếm tiền nộp học phí trường cảnh sát, nếu không thì phải về nhà thừa kế tài sản mười mấy tỉ.
Ôi chao, thật là buồn.
Cậu lén ba mẹ đổi nguyện vọng của mình, vốn suy nghĩ sẽ khuyên nhủ ba mẹ mỗi ngày rồi chuyện này sẽ trôi qua, ai dè hai người đóng băng thẻ ngân hàng của cậu luôn, hôm nay vừa xuống tàu không có đồng nào trên người, quần lót hai ngày chưa thay..
“Còn nhận việc không?”
Đnag suy nghĩ sâu xa thì bên tai vang lên một giọng nữ lạnh lùng.
Giọng nói quen tai, Hàn Lệ không khỏi ngước mắt nhìn.
Người con gái đứng trước mặt mặc áo sơ mi trắng, quần ống rộng, đi giày cao gót, mái tóc xoăn nhẹ xõa ngang vai một cách thản nhiên và lười biếng.
Khi nhìn rõ gương mặt người đó, Hàn Lệ lập tức sững sờ.
Gương mặt cô rất nhỏ, trang điểm nhẹ, trên sống mũi là kính mắt viền trắng bạc, dưới khung kính là đôi mắt phượng quyến rũ mê người, tuy nhiên biểu cảm lại lạnh lùng, cả người toát ra vẻ kiêng dè, quyến rũ.
Có một mùi thơm nhàn nhạt trên người cô tản ra.
Hàn Lệ choáng váng đầu óc, si ngốc nhìn cô.
Nhan Sắt cúi đầu, cười như không cười, giọng chậm rãi: “Không làm nữa à?”
Hàn Lệ như tỉnh hồn, há miệng nói: “Nhận, nhận.” Cậu gấp gáp, gấp đến mức cắn môi, “Nhưng mà… riêng chị Nhan Sắt thì miễn phí.”
Mấy năm trước hai người gặp nhau trong bệnh viện, rốt cuộc mới đến ngày Hàn Lệ được gặp lại cô.
Hôm nay gặp nhau ở chỗ này, nhất định là ông trời cho phúc, bồ tát phát chỉ đỏ!
Nhan Sắt cong môi, đấm một cái vào vai cậu, sau đó rút một trăm đồng từ túi ra, đưa cho cậu nói, “Còn hai mươi đồng mua nước cho cô nhỏ nhà cậu uống.”
Cô nhỏ.
Hàn Lệ ngẩn ra, ngay sau đó mất mát, “Sợ rằng cô ấy không được hưởng phúc lợi này.”
Nhan Sắt cau mày.
Hàn Lệ vò đầu, “Cô ấy đi rồi.”
Trong mắt Nhan Sắt tỏ vẻ đáng tiếc, lặng lẽ lấy lại tờ một trăm, dùng điện thoại di động quét WeChat bên cạnh bảng hiệu, thanh toán 80, rồi rời đi không nói gì.
Hàn Lệ ngây ngô nhìn thân hình Nhan Sắt đi xa, chờ lúc cô lên chiếc xe màu xám, cậu đột nhiên tỉnh hồn, thầm hối hận: Vừa rồi có cơ hội tốt như vậy, sao không xin số luôn! Ahhhhh! Đồ ngốc!
*
Hai ngày Hàn Lệ đứng ở Thượng Cổ chỉ kiếm được 80 tệ từ Nhan Sắt, nếu tiếp tục như vậy nữa thì sẽ chết đói mất, cậu than thở, cuối cùng đi làm tài xế, mỗi ngày kiếm được hai ba trăm.
Chiều 1 giờ, có tin nhắn.
[Công văn-011: Khách sạn Lâm Hoa có đơn ở Du Giang quốc tế, có ai nhận không? ]
Lúc này mọi người đã ngủ, Du Giang Quốc Tế lại xa, cho dù đi một chuyến được hai ba trăm cũng không có người nhận, còn đang mưa ở bên ngoài nữa.
Tin nhắn vô tình hiện lên điện thoại Hàn Lệ, cậu ngay lập tức trả lời: [Tôi nhận!! ]
[Công văn-011: Được rồi, để tôi cung cấp cho cậu thông tin liên lạc và biển số xe. ]
Ngay sau đó, người điều phối gửi tin nhắn.
Hàn Lệ mặc đồ vào rồi mặc áo mưa, cầm điện thoại rời nhà khách, lấy xe đi tới quán rượu.
Quán rượu không có hẹn trước thì không thể vào.
Hàn Lệ đứng trú mưa dưới mái hiên, tháo mũ xuống, gọi điện số điện thoại kia.
Sau khi điện thoại vang lên hai tiếng, đối phương bắt máy, Hàn Lệ mở miệng: “Chào quý khách, tôi là tài xế, bây giờ đi luôn hay chờ lát nữa.”
Đối phương thở dài, hồi lâu lên tiếng: “Tôi đang ở cửa.”
Giọng nói nghe quen thuộc, Hàn Lệ còn chưa kịp suy nghĩ, trên đỉnh đầu đã có một bóng người phủ lên, không khí cuốn theo mưa hòa quyện với mùi nước hoa nhẹ.
Người bên kia đi giày cao gót mũi nhọn, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt phượng hơi say.
Hàn Lệ thở dốc.
Nhân viên quán rượu lái xe tới, Nhan Sắt nhìn cậu, xoay người đi lên xe để lại một câu: “Đi thôi, tài xế quèn.”
Hàn Lệ gãi đầu, gấp áo mưa đi theo.
Nhan Sắt ngồi vắt chéo chân dài ở băng ghế sau, dáng ngồi uốn éo như không xương. Cô đặt hai tay lên đùi, hai má ửng đỏ, đôi mắt dài híp lại, lười biếng gợi cảm như một con mèo.
Hàn Lệ nhìn cô qua kính chiếu hậu, một lúc lâu sau vẫn chưa định thần lại.
“Du Giang Quốc Tế tầng 4, tòa A, tôi ngủ một lát, khi nào đến kêu tôi.”
Hàn Lệ gật đầu, hít sâu chạy xe.
Đường đi nửa đêm dễ dàng, dọc đường cũng ít đèn đỏ, sau khi tới nơi, Hàn Lệ tắt máy, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô đang ngủ, không hề nhúc nhích.
Hàn Lệ do dự, xuống xe, đi vòng qua cửa xe đẩy cô, “Chị Nhan Sắt, tới nơi rồi.”
Cô vẫn không cục cựa.
“Chị Nhan Sắt.” Hàn Lệ nhích lại gần, lại đẩy cô.
Nhan Sắt cũng tỉnh, đôi mắt phượng chưa tỉnh ngủ nhìn cánh tay của Hàn Lệ đang đặt trên người cô.
Lòng bàn tay của cậu rộng và ấm áp, ngón tay nào cũng vô cùng mảnh mai và mạnh mẽ. Khi Han Lệ chạm vào, cô mơ hồ sinh ra một chút ham muốn.
Cô động đậy cổ họng, đôi mắt nhắm nghiền không biểu cảm: “Tôi uống nhiều quá, cậu vào giúp tôi đi.” Sau đó cô ném chìa khóa vào nhà.
Hàn Lệ gật đầu, kéo tay Nhan Sắt.
Nhan Sắt đi không vững, mới đi được một bước liền ngã trên người cậu.
Hàn Lệ đỏ mặt, “Hay là… tôi cõng chị vào?”
Cậu không trông chờ gì nhưng ai dè Nhan Sắt đáp –
“Ừ.”
“Tôi không có ý xúc phạm chị đâu.” Hàn Lệ nghiêm trang nói.
Nhan Sắt cười, lười biếng nói: “Nhóc con, cậu muốn xúc phạm chị đây như thế nào?”
“Không, tôi không có ý đó. Chỉ là sợ…”
Lời còn chưa nói hết, Nhan Sắt liền buông tay Hàn Lệ, tự đi vào.
Hàn Lệ ngẩn người, vội vàng đi theo.
“Tiểu Lộ nói cậu thi trường cảnh sát?” Khi Hàn Lệ mở cửa, Nhan Sắt khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa nói.
Hàn Lệ thật lâu mới nhận ra tiểu Lộ trong miệng cô là Lộ Tinh Minh.
Nhớ tới thằng chó đáng ghét kia, Hàn Lệ thâm trầm ánh mắt: “Sao nó nói nhiều vậy.”
Nhan Sắt cười: “Tiểu Lộ không nói nhiều, là do người hỏi nói nhiều.”
Hàn Lệ ngẩng đầu kinh ngạc.
Nhan Sắt bỏ qua ánh mắt của cậu, lấy chìa khóa trên tay cậu, “Nhóc con đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn hỏi cô nhỏ của cậu thôi, thuận tiện hỏi cậu luôn, dù sao ban đầu cậu gây không ít chuyện cho tôi.”
Chuyện xưa làm Hàn Lệ đỏ mặt.
Năm lớp 11 cậu được Lộ Tinh Minh cho một cái vé vào cửa triển lãm mô hình máy bay, cậu vào chỉ để tìm người trong mộng, theo đuổi nhần, Hàn Lệ đặt 1314 đóa hoa hồng, lúc Nhan Sắt giới thiệu mô hình, cậu tỏ tình thật lớn.
Cậu nghĩ mình lãng mạng, ai dè bị Nhan Sắt cho một câu “Gọi bảo vệ”, quay về thì cô nhỏ bỏ nhà đi.
Đau lòng.
Hối hận.
Sớm biết thì ban đầu không đặt hoa rồi!!!
“Vào đi.”
Hàn Lệ không nghĩ nữa, theo Nhan Sắt vào nhà.
“Chỗ tôi bình thường cũng không có người tới, nên không có dép chuẩn bị sẵn, cậu đi chân trần vào đi, sàn không dơ.”
Hàn Lệ cúi đầu nhìn, không bỏ giày mình ra.
Dù sàn nhà sạch nhưng ai biết chân cậu có sạch không.
Mẹ nó, nếu biết như này thì đã rửa chân thay vớ rồi.
Thấy cậu không động đậy, Nhan Sắt nói: “Đứng đó làm gì, sao không vào.”
Hàn Lệ nghẹn họng: “Tôi sợ chân tôi thối.”
“…”
“…….”
“Vậy cậu cứ vào đi, không cần cởi giày.”
“Cảm ơn chị Nhan Sắt.” Hàn Lệ chà đôi giày trên thảm, sau đó mới bước vào cửa.
Nhan Sắt sống một mình trong căn biệt thự ba tầng rộng hàng trăm mét vuông.
Cô thường xuyên không về, trong phòng không có gì ngoài đồ đạc đơn giản, ban đêm trông thật lạnh lẽo và trống trải.
“Bây giờ cậu rất thiếu tiền?”
Hàn Lệ cau mày nhưng không giấu giếm: “Tôi… tôi cùng gia đình có chút bất đồng, nên bây giờ tự lực cánh sinh.”
Nhan Sắt cười khẩy: “Làm bao cát?”
Hàn Lệ vội vã nói: “Làm bao cát chỉ là cách cuối cùng thôi.”
Nhan Sắt nhịn cười: “Biết nấu cơm không?”
Hàn Lệ lắc đầu: “Không biết, nhưng có thể học.”
Nhan Sắt: “Vậy làm việc nhà thì sao?”
Hàn Lệ: “Chưa từng làm, nhưng có thể học.”
Nhan Sắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: “Chỗ tôi thiếu giúp việc với tài xế, nếu cậu không chê thì mỗi ngày có thể đưa đón tôi, quét dọn nhà cửa, nấu ăn cho tôi cái gì cũng được.” Cô bổ sung: “Bao ăn bao ở, có thể tài trợ cho cậu đi học, cậu cảm thấy sao?”
Thấy sao?
Đương nhiên là — quá tốt!!!
Đây đúng là một miếng bánh từ trên trời rơi xuống!!!
Hàn Lệ gật đầu như gà mổ thóc, đáy mắt nóng hổi: “Chị Nhan Sắt, chị đúng là một người tốt.”
Nhan Sắt không lên tiếng.
Cô chân trần lên lầu.
Cô là người tốt bụng gì, tốt là đứa học trò nhà cô kia, nằng nặc đòi cô chăm sóc thằng cháu trai này của nó.
Nhưng mà…
Cô nhỏ của cậu ta rất đáng yêu ~
Nhan Sắt thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối.