• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau, La Ngữ Tịch khăn gói theo Hạc Tư Đằng trở về, cha mẹ La tạm thời vẫn ở lại, đợi khi nào cô có con sẽ quay lại thành phố chăm con trông cháu.

Buổi tối soạn đồ trước khi xuất phát, Hạc Tư Đằng nhiệt tình giúp La Ngữ Tịch thu xếp, đáng nói anh gom hết toàn bộ như thể không muốn cô trở lại nơi đây lần nào nữa.

Cùng thời điểm, Jason hẹn Tô Điềm ra ngoài sân nói chuyện. Khi cả hai yên vị, anh ta liền đưa cho cô nàng danh thiếp, kỹ lưỡng dặn dò: "Nếu em đến chỗ tôi, ngại làm phiền Ngữ Tịch thì cứ gọi cho tôi. Người khác tôi có thể chê phiền, riêng em nửa đêm gọi tôi cũng không than."1

Tô Điềm cầm danh thiếp Jason xem, bên trên không hề ghi tên thật của anh ta, mấy ngày dò hỏi cũng không moi ra được. Cô nàng khẽ nhướng mày, từ tốn hỏi: "Chú đang dụ dỗ tôi à? Anh rể tôi nói, ngày nào chú cũng bận tiếp người đẹp, chú còn lừa tôi thế này... đúng là không tử tế."

Jason không tự chủ hít sâu một hơi, đột nhiên lại ăn năn hối hận khi trước đây canh me "đốt nhà" Hạc Tư Đằng, giờ thì gậy ông đập lưng ông.1



"Tôi..."

"Chú không cần biện minh." Tô Điềm không cho Jason nói lời nào đã trực tiếp cắt ngang, còn nhấn mạnh giọng khẳng định: "Anh rể cho tôi xem rồi, quả thật chú đã chụp hình rất nhiều người đẹp. Nhưng mà tôi cũng không bất ngờ, bởi vì trông chú chẳng có chút nào đáng tin, nên đừng có hòng dụ tôi."

Nói rồi Tô Điềm đứng dậy, nhét tờ danh thiếp vào tay Jason trả lại, nghiêm túc từ chối: "Tôi không có lý do gì để tìm chú cả, chú không cần làm những trò vô nghĩa này."

Ngay khi Tô Điềm vừa xoay lưng cất bước định vào nhà, Jason bỗng theo phản xạ bật ra: "Tên thật của tôi là Lạc Cảnh Quân, không phải ai cũng có thể biết đâu."

Tô Điềm vẫn đứng quay lưng về phía Jason, không chút mặn mà đáp: "Vậy tôi thật vinh hạnh." . Truyện Trinh Thám

Dứt lời Tô Điềm lập tức cất bước đi, Jason ngây ngốc dõi theo bóng dáng cô nàng dần khuất khỏi tầm mắt, anh ta khẽ tự cười nhạo bản thân khó hiểu.



Bên trong phòng riêng, La Ngữ Tịch ngồi trên giường dõi theo Hạc Tư Đằng đi qua đi lại dọn đồ xếp vào hành lý, bỗng nhiên tiếng tin nhắn điện thoại phát ra, cô không nhanh không chậm mở lên xem.

Một hồi sau, La Ngữ Tịch vẫn giữ điện thoại trên tay, lên tiếng gọi: "Tư Đằng, em cho anh xem cái này."

Hạc Tư Đằng dừng tay việc đang làm bước đến bên cạnh La Ngữ Tịch, đưa mắt nhìn điện thoại trên tay cô đang giơ ra. Màn hình hiển thị hình ảnh anh đứng giữa dàn nghệ sĩ nữ vào bữa tiệc tối trước đó, sắc mặt anh tái đi thấy rõ, vội vã giải thích: "Là Jason ép anh phải tham gia mới đưa địa chỉ của em, anh thật sự vô tội..."

La Ngữ Tịch thu tay lại, nhẹ nhàng hỏi: "Em đã nói gì đâu, anh cuống lên là vì chột dạ à?"

"Anh... không có..." Hạc Tư Đằng dè dặt đáp.

Hai khóe môi La Ngữ Tịch cong lên, cô cúi đầu soi kỹ hình ảnh Jason gửi đến. Dù là đứng giữa những người đẹp nhưng khoảng cách giữa Hạc Tư Đằng và họ ít nhất cũng cả gang tay, thậm chí vẻ mặt anh còn tỏa ra đằng đằng sát khí như bị người khác chọc giận.

Đột nhiên không nghe La Ngữ Tịch nói gì nữa, Hạc Tư Đằng căng thẳng nhìn cô không chớp mắt. Bàn tay rụt rè của anh len lén vuốt vuốt chân cô, mở lời thăm dò: "Anh nói thật mà, ngay cả mối quan hệ nam nữ đơn thuần anh cũng không có thì nói gì đến mối quan hệ lung tung."

La Ngữ Tịch liếc qua vẻ mặt cẩn trọng của Hạc Tư Đằng, không nóng không lạnh cất lời: "Em biết rồi, anh không làm sai thì có gì mà sợ?"

Theo tiềm thức có điều kiện, Hạc Tư Đằng bật ra trong ấm ức: "Lỡ em tìm cớ giận anh thì sao?"

La Ngữ Tịch có chút bất ngờ, biết rõ Hạc Tư Đằng đang lo lắng vẫn cố ý trêu chọc bằng thái độ kiên định: "Thì đó là do anh không đáng tin."

Hạc Tư Đằng: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK