Mục lục
Võ Đạo Đan Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một phen nói chuyện, Lâm Tiêu xem như quen thuộc ba người, liền hỏi tới vấn đề mình quan tâm.

- Ba vị phân đảo chủ, không biết như thế nào mới có thể rời khỏi Đảo Mê Thất?

Thân phận ba người đều là phân đảo chủ, địa vị cao thượng, đương nhiên hiểu biết sự tình hơn xa Triệu Nguyệt Như, đây là nguyên nhân Lâm Tiêu muốn gia nhập chấp pháp điện.

Trần Bân buông chén rượu, thở dài:

- Lâm huynh đệ, câu hỏi này của ngươi có rất nhiều võ giả từ ngoài tới đều muốn hỏi, nhưng tiếc nuối chính là chỉ có một biện pháp rời khỏi Đảo Mê Thất, chính là trở thành Vương giả Sinh tử cảnh.

- Chẳng lẽ không còn biện pháp khác sao?

- Nói vậy Lâm huynh đệ cũng biết, Đảo Mê Thất nằm trong một mảnh nhỏ không gian, chẳng những là bốn phía chung quanh, mà cả trên trời lẫn đáy biển đều là như thế, Đảo Mê Thất giống như nằm trong một lồng giam vậy, bị vây chính giữa, chẳng những võ giả từ ngoài tới muốn đi ra ngoài, mà võ giả sinh trưởng tại Đảo Mê Thất cũng vậy, đáng tiếc những năm gần đây không ai tìm được biện pháp.

Lâm Tiêu có thể nhìn ra được lời của Trần Bân là sự thật, cau mày hỏi:

- Vậy trong Đảo Mê Thất từng có ai đi ra ngoài hay không?

- Vậy thì có, nhưng cực kỳ hiếm thấy, theo ta được biết hơn năm mươi năm trước từng có người đột phá sinh tử cảnh rời khỏi Đảo Mê Thất, hơn nữa người nọ tới từ một địa phương tên Đế quốc Võ Linh trong Đại lục Thương Khung.

- Đế quốc Võ Linh?

Lâm Tiêu ngẩn ra.

- Phải rồi, người kia tên Lý Ngự Phong, sao vậy? Chẳng lẽ Lâm huynh đệ cũng tới từ Đế quốc Võ Linh?

Nhìn thấy diễn cảm giật mình của Lâm Tiêu, Trần Bân cười hỏi.

- Là hắn?

Lâm Tiêu từng nghe nói qua tên của Lý Ngự Phong, hơn năm mươi năm trước Lý Ngự Phong là thiên tài cực kỳ chói mắt của đế quốc, chưa đầy ba mươi tuổi trở thành cường giả vô địch Quy nguyên cảnh, là thiên tài cùng thời với Võ Vương Bách Lý Chiến, rất nhiều người đều cho rằng hắn rất có hi vọng trở thành Vương giả Sinh tử cảnh, chỉ tiếc nghe nói đã biến mất trong một lần lịch lãm, chưa từng xuất hiện qua.

Dựa theo cách nói của Trần Bân, Lý Ngự Phong đã vô ý đi vào Đảo Mê Thất, khó trách lại mai danh ẩn tích.

Đột nhiên, Lâm Tiêu nhướng mày:

- Không đúng!

- Trần phân đảo chủ, ngươi xác định người nọ tên Lý Ngự Phong? Tới từ Đế quốc Võ Linh Đại lục Thương Khung, cuối cùng đột phá tới Vương giả Sinh tử cảnh mới rời đi?

Lâm Tiêu ngưng trọng hỏi.

- Đó là đương nhiên.

Trần Bân gật đầu.

Hoàng Tĩnh cười nói:

- Lâm huynh đệ, Trần phân đảo chủ nói không sai, lúc ấy Lý Ngự Phong uy danh hiển hách trong Đảo Mê Thất, ta đã được nghe nói qua, như thế nào, chẳng lẽ Lâm huynh đệ thật sự nhận thức hắn? Với thiên phú cùng thực lực của hắn, nói vậy cũng sẽ gây nên một hồi mưa gió trong Đại lục Thương Khung đi.

Lâm Tiêu lắc đầu, nói:

- Kỳ thật ta tới từ Đế quốc Võ Linh, hơn nữa cũng nghe nói qua về Lý Ngự Phong, là một thiên tài đứng đầu Đế quốc Võ Linh hơn năm mươi năm trước, đáng tiếc về sau lại mất tích, không thấy trở lại.

Ba người Hoàng Tĩnh ngẩn ra.

Trần Bân cau mày:

- Không thể nào đâu, năm đó Lý Ngự Phong đích thật là đột phá Vương giả Sinh tử cảnh rồi rời khỏi, có lẽ Hoàng Tĩnh cùng Ngô Đào không biết rõ ràng, nhưng năm xưa ta chính là một chấp sự của chấp pháp điện, Lý Ngự Phong tiền bối đột phá sinh tử cảnh ta tận mắt nhìn thấy.

- Ta cũng không biết.

Lâm Tiêu lắc đầu, không biết vì sao trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác xấu, nếu năm đó Lý Ngự Phong thật sự đột phá sinh tử cảnh, rời khỏi Đảo Mê Thất, tuyệt đối sẽ trở về Đế quốc Võ Linh, nhưng trong ấn tượng của Lâm Tiêu, sau khi Lý Ngự Phong biến mất cũng không trở lại, nếu không với thực lực Vương giả Sinh tử cảnh của hắn, hiện tại nhất định phải là nhân vật hiển hách như Võ Vương Bách Lý Chiến, không khả năng chưa từng nghe qua.

- Có lẽ Lý Ngự Phong tiền bối sau khi rời khỏi Đảo Mê Thất, không quay về Đế quốc Võ Linh, hoặc là sau khi rời khỏi đảo đã rơi vào bí cảnh nào đó, hơn nữa có thể đã gặp phải cường giả yêu vương hải yêu nhất tộc, những điều này thật sự khó nói.

Hoàng Tĩnh suy đoán.

- Có lẽ vậy.

Lâm Tiêu gật đầu, hiện tại chỉ có thể giải thích như thế.

Không khí thoáng đọng lại, Trần Bân nở nụ cười:

- Lâm huynh đệ, theo ta thấy ngươi không cần lo lắng quá mức, với thiên phú cùng thực lực của ngươi, đột phá sinh tử cảnh chỉ là vấn đề thời gian, sớm muộn gì cũng quay về Đế quốc Võ Linh.

Trần Bân lại cảm thán nói tiếp:

- Căn cứ theo ta quan sát, Lâm huynh đệ thậm chí chưa từng nắm giữ không gian đạo văn lực đi? Thực lực cũng đã đáng sợ như thế, không kém gì người đã nắm giữ một không gian đạo văn lực như chúng ta, thậm chí còn áp đảo ta, thiên tài như ngươi Trần mỗ lần đầu tiên gặp được, cho dù là Lý Ngự Phong năm xưa chỉ sợ cũng không bằng ngươi.

Lâm Tiêu cười khổ:

- Nào có dễ dàng như vậy, không gian áo nghĩa đâu phải muốn thì có thể lĩnh ngộ.

- Bởi vì ngươi còn có điều không biết.

Trần Bân thần bí nở nụ cười.

Hoàng Tĩnh cùng Ngô Đào liếc nhau, đều mỉm cười.

- Sao vậy?

Trong lòng Lâm Tiêu chợt động.

Trần Bân khẽ cười:

- Tuy Đảo Mê Thất không biết vì nguyên nhân gì mà bị không gian mảnh nhỏ giam cầm, nhưng có lẽ bởi vì nguyên nhân này, bên trong biển sâu có một phiến cấm địa trải rộng không gian đạo văn lực, Nửa Bước Vương Giả ở trong đó chẳng những lĩnh ngộ được không gian áo nghĩa, hơn nữa còn có thể thử dung hợp không gian đạo văn, chúng ta nắm giữ được không gian đạo văn đều từ nơi đó đạt tới.

Lâm Tiêu chấn kinh.

Đảo Mê Thất còn có loại địa phương như vậy, khó trách võ giả nắm giữ không gian đạo văn nhiều như thế, ngay ban đầu trong lòng Lâm Tiêu đầy nghi hoặc, cuối cùng đã hiểu được.

- Ở trong Đảo Mê Thất, tổng đảo chủ nắm giữ không gian đạo văn nhiều nhất, ước chừng đã có bốn đạo, chỉ còn thiếu một là đạt tới Vương giả Sinh tử cảnh, mà hai phó đảo chủ là ba đạo, về phần những phân đảo chủ như chúng ta, phần lớn là được một hoặc là hai đạo.

Hoàng Tĩnh giải thích.

Bởi vì Đảo Mê Thất không có vương giả, cho nên chí bảo có ấn ký vương giả cực kỳ hiếm thấy, bởi vậy toàn bộ Nửa Bước Vương Giả đều chuyển qua không gian đạo văn, nắm giữ được nhiều ít tự nhiên đại biểu thực lực mạnh yếu.

Tiệc rượu qua hơn một canh giờ mới tan, Lâm Tiêu cũng đã hiểu biết thật nhiều bí sự trong Đảo Mê Thất.

Trở lại phủ đệ của mình, Lâm Tiêu chẳng những không mệt mỏi, ngược lại càng thêm thanh tỉnh.

- Có lẽ Đảo Mê Thất là phần phúc của ta cũng nên.

Ở thế giới bên ngoài, muốn lĩnh ngộ không gian đạo văn vô cùng khó khăn, nhưng ở nơi này lại đơn giản chuyển hóa là được, chỉ cần bản thân mình cố gắng nỗ lực.

- Nếu chỉ có trở thành Vương giả Sinh tử cảnh mới có thể rời đi nơi này, như vậy thì bắt đầu cố gắng đi.

Trong tay Lâm Tiêu hiện ra một viên tinh thạch màu trắng trong suốt.

Nín thở ngưng thần, điều chỉnh lại trạng thái của mình, đem tinh thần lực thẩm thấu vào bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK