Hoàng Thanh tỉnh giấc không chỉ kinh động quan huyện, quan phủ mà còn rất nhiều người khác.
Việc một vị tướng quân bách chiến bách thắng như hắn bị người ta suýt giết chết làm người ta sợ hãi.
Quan An phủ chánh sứ, người đứng đầu phủ lộ Bình An liền viết thư hỏa tốc ra kinh thành.
Chưa đầy hai ngày sau, một con hạc giấy khổng lồ đã đáp xuống hoa viên phía sau phủ nha trong thành Tân Phúc.
Con hạc giấy gọi là Trấn Quốc hạc.
Cả nước tập hợp hết nhân tài vật lực suốt một trăm năm cũng chỉ tạo ra được năm con.
Bình thường chúng được cất giữ và bảo quản ở Thông Thiên Tháp tại kinh thành, khi cần thì phải được Hoàng thượng và Quốc sư cấp phép mới được phép sử dụng.
Bởi vì mỗi một lần Trán Quốc hạc vỗ cánh là đi qua trăm dặm đường nên hành khách chỉ có thể là người tu đạo hoặc người luyện võ.
Người bình thường ngồi lên thì chỉ một lần di chuyển sẽ bị ép vỡ mạch máu mà chết.
Hơn nữa vì Trấn quốc hạc mỗi lần sử dụng đều tiêu tốn một số lượng lớn Thái Dương phù, nên thường chỉ khi nào thật sự cần kíp thì nó mới được đưa ra sử dụng.
Có đôi khi mấy chục năm cũng không cất cánh một lần.
Trấn Quốc hạc vừa đáp xuống, các vị quan phủ quan huyện vội vã ra chào đón.
Người đến là một vị cao thủ nổi danh khắp trong Nam ngoài Bắc – sư đệ của Quốc sư, Nam Môn đạo phái, Tru Tiên Trảm Tà Song Phù Đao đạo nhân Đoàn Đức Lưu.
Vị đạo nhân này tuy tuổi chỉ vừa tròn ba mươi nhưng đã có vô số chiến công lừng lẫy dọn dẹp ma quỷ và tà phái.
Nổi tiếng nhất là trận đánh hai năm trước ở ngoại thành Kinh đô , lấy sức một người chống lại mười ba cao thủ của Quân đoàn địa ngục.
Thậm chí người ta còn kể về cả một rừng đào rộng cả trăm mẫu đều bị hai bên đánh đến lụi tàn chỉ còn trơ lại toàn gốc.
Mặc dù Nam Môn đạo phái chủ yếu truyền thụ về phong thủy về tướng số, nhưng Đoàn Đức Lưu lại còn tập thêm được luyện phù và đao pháp, nghe đồn là một trong mười cao thủ mạnh nhất đất Kinh thành.
Hoàng Thanh lúc này cũng đã tỉnh táo, ngồi trên một chiếc xe lăn đứng nhìn từ xa.
Chỉ thấy đó là một vị thanh niên trẻ tuổi, mặc một bộ đạo bào đỏ thắm, đeo một thanh đao lớn ngang lưng.
Ngoài khuôn mặt rắn rỏi hình chữ điền, thì Hoàng Thanh ấn tượng nhất với đôi lông mày rậm và đôi mắt sắc bén.
Đoàn Đức Lưu lập tức mang theo các quan vào trong phủ nha để họp.
Chỉ trong chốc lát, Hoàng Thanh thấy lính liên lạc vội vàng lên ngựa đi khắp các nơi trong vùng để truyền lệnh.
Hắn biết lần này phủ lộ Bình An sắp “chơi lớn”.
Tối hôm đó, bên đống lửa lớn giữa sân phủ nha, Tru Tiên Trảm Tà Song Phù Đao đạo trưởng bắt đầu điểm binh.
Ngoài một ngàn lính tinh nhuệ điều từ các huyện lân cận về thì còn có các phái tu đạo lớn trong phủ.
Phủ lộ Bình An rộng lớn, lại là vùng địa linh nhân kiệt nên có khá nhiều các phái tu đạo lớn.
Tiêu biểu như phái Bảo Bình nằm trên núi Phượng Hoàng phía Tây Nam huyện Tân Phúc, là một trong năm phái tu đạo lớn nhất cả nước.
Ngoài ra còn có phái Thiên Niên, là một phái tu đạo truyền nữ bất truyền nam cũng có rất đông đệ tử.
Rồi thì phái Mộc Quyết, là một phái chủ tu các loại đạo pháp gắn liền với thiên nhiên, rất được nông dân sùng tín.
Rồi thì phái Bạch Thành, là một phái nằm ở sâu phía Tây trong rừng núi, trên một vùng mỏ đá trắng, nghe đồn có thần thông “Tát đậu thành binh.”
Ngoài binh lính và người tu đạo chuyên bao vây vòng ngoài, lực lượng chính bao gồm các phái trừ tà gần đó cũng được triệu tập, bao gồm phái Phổ Linh trên núi Hoàng Lĩnh và dòng họ Phạm ở đất Nam Lan.
Phái Phổ Linh có hai người, dòng họ Phạm hai người.
Bọn họ cùng với Tru Tiên Trảm Tà Song Phù Đao đạo trưởng sẽ là mũi nhọn tấn công tiêu diệt con quỷ đang hoành hành.
Hoàng Thanh mặc dù bị thương nhưng vẫn quyết đi theo đoàn.
Hắn không sợ chết, cũng không ngán quỷ dữ.
Mặc dù vết thương còn chưa khôi phục và vẫn còn ngồi trên xe lăn, Hoàng Thanh vẫn vung vẩy thanh đao trên cánh tay còn lại để xin đi giết quỷ.
Phái Phổ Linh đại để tử Minh Dũng có vẻ cảm động trước lòng dũng cảm của hắn, bèn giữ hắn lại bên mình.
Đến giờ Tý, các cánh quân bắt đầu xuất phát, mục tiêu là nơi trú ẩn của con quỷ mà đã được tìm ra từ ngày hôm trước – trang viên nhà họ Hoàng.
Khi Minh Dũng cùng Hoàng Thanh đến nơi, xung quanh trang viên đã được vây kín không lọt.
Thậm chí cả trên mặt hồ cạnh trang viên, người tu đạo và binh lính ngồi thuyền đốt đuốc sáng trưng như ban ngày.
Chiếc xe lăn của Hoàng Thanh được Minh Dũng đẩy từ từ vào trước cổng, đứng cùng với Tru Tiên Trảm Tà Song Phù Đao đạo trưởng và ba người còn lại.
Hai cánh cổng gỗ đã phai màu vẫn đóng kín, nhưng sâu trong đó, Hoàng Thanh vẫn cảm thấy từng cơn rét run và ớn lạnh sau xương sống.
Mùi vị của cái chết như trận chiến mấy hôm trước lại kéo về khiến hắn bối rối.
Mồ hôi bắt đầu chảy dài trên trán và sống mũi.
Lông tơ của hắn bắt đầu dựng đứng lên.
Thậm chí trong lòng bắt đầu tự hò hét với chính hắn: “Chạy đi, chạy đi.” Hoàng Thanh cúi đầu để giấu mồ hôi trên mặt, hai tay nắm chặt để chiến đấu với bản thân.
Hắn tự nhủ một ngàn lần rằng “Mình không sợ chết” để cố giữ bình tĩnh.
Một bàn tay đè nhẹ lên vai hắn.
Đó là Minh Dũng, đại đệ tử và là quyền chưởng môn của phái Phổ Linh.
Khuôn mặt rám đen có vẻ phúc hậu của y từ tốn nhìn vào Hoàng Thanh, động viên gã: “Gắng lên.
Chỉ cần vượt qua được thì phía sau sẽ là trời cao biển rộng.”
Hoàng Thanh cắn môi nghiến răng gật đầu, cố gắng chịu đựng.
Hắn lẩm bẩm hỏi Minh Dũng: “Đạo trưởng, đây là cái gì vậy?”
Minh Dũng trả lời: “Đây là uy thế của con quỷ.
Một con quỷ khi bước vào cảnh giới Vương giả thì sẽ tỏa ra một loại áp lực rất mạnh.
Nó khiến con mồi, những linh hồn khác sợ hãi và chậm chạp.
Nó cũng khiến những kẻ muốn khiêu chiến quyền uy của nó chùn bước.
Chúng ta là những kẻ đứng mũi chịu sào nên áp lực rất lớn.”.
Danh Sách Chương: