Beta dailynhu16
Nguyễn Thu Thu vẫn giữ động tác cúi đầu nhặt thuốc, chợt bối rối.
Ánh nắng chói chang này… Đèn cầu thang bỗng nhiên có điện sáng lên lại thì cũng được đi, nhưng bây giờ, mặt trời to đùng trên đầu cô là chuyện gì thế???
Cô ngạc nhiên mở to mắt, đứng thẳng người.
Người đi đường vội vàng qua lại xung quanh, thỉnh thoảng lại có người quăng một ánh mắt kinh ngạc về phía Nguyễn Thu Thu. Giờ đang là giữa trưa hè, ánh nắng chói loà, không khí nóng hầm hập thiêu đốt từng tế bào, chỉ mới một lúc mà toàn thân đã như bốc lửa.
Nguyễn Thu Thu mặc một bộ đồ thể thao nhàn nhã rõ ràng khác hẳn với những bộ quần áo hở đùi hở tay xung quanh.
Bị nóng toát mồ hôi, cô bèn đến ngồi dưới một gốc cây to râm mát. Bên cạnh là chạm xe buýt, tốp năm tốp ba đứng đợi xe, ánh mắt vài nam sinh rơi vào trên người cô, nhìn rồi là không chịu dời đi, gương mặt đỏ bừng chỉ vào cô xì xào bàn tán.
Nét mặt Nguyễn Thu Thu hơi hoảng hốt.
Biển quảng cáo phản chiếu hình dáng cô, vẫn là gương mặt kia, vẫn là bộ quần áo trước khi chia tay với Trình Tuyển, sao chớp mắt một cái cô đã tới một thế giới khác rồi?
Bây giờ Trình Tuyển đang ở đâu?
Một chiếc xe buýt dừng lại trước trạm xe, khung cảnh quen thuộc này làm hồi ức của Nguyễn Thu Thu dần dần lật lại. Đầu cô trống rỗng, ngây ngốc nhìn chiếc xe buýt chậm chạp khởi động. Đó là chiếc xe mà cô hay ngồi để đến trung tâm thương mại xem phim mà, nhưng, đây không phải chuyện kiếp trước sao?!
Cho nên...
Cô.. Trở lại thế giới cũ rồi?!
Nguyễn Thu Thu không dám tưởng tượng. Nếu cô trở lại thế giới cũ, thân thể kia của cô có còn tồn tại không? Hay là cũng bị người khác sử dụng rồi?
Cô lảo đảo bước nhanh về khu chung cư mình đã ở mấy năm qua. Sắc mặt cô tái nhợt, đi đứng bất ổn, người đi đường dồn dập kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp nhưng lại hồn bay phách lạc này. Có người tốt bụng tiến lên bắt chuyện, hỏi thăm cô có cần giúp đỡ không, cô đều từ chối.
Giờ khắc này đầu óc cô chẳng còn suy nghĩ được gì, chỉ muốn biết tất cả những chuyện này rốt cuộc là sao. Là mộng, hay là xảy ra sự thay đổi nào không thể khống chế?
Cho dù là khả năng nào đều khiến lòng cô dần nặng trĩu, chìm vào vực thẳm sâu không thấy đáy.
Nguyễn Thu Thu ở một mình trong chung cư, lầu một cần mật mã mới có thể đi vào. Cô vô cùng khẳng định ấn sinh nhật của mình, màn hình lại hiện lên thông báo mật mã sai, cô không dám tin thử lại một lần nữa, vẫn là mật khẩu sai.
Tiếng nhắc nhở lạnh lùng vang lên như đang cười nhạo Nguyễn Thu Thu không biết lượng sức.
Cô ngẩn ngơ đứng tại chỗ, mờ mịt ngước nhìn tòa nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt.
Xuyên qua một thế giới khác, cô từng nhớ nhung căn phòng nhỏ của mình vô số lần, giờ đây đứng trước mặt nó lại giống như người tha hương trở về cố hương xa lạ, không người quen thuộc, với cô mà nói, đây vẫn là cố hương như cũ.
Nơi này còn có thể coi là nhà không.
Vừa nghĩ tới Trình Tuyển lẻ loi bị ném ở một thế giới kia, lúc anh phát hiện cô biến mất trên hành lang sẽ hoang mang tuyệt vọng đến cỡ nào, trái tim Nguyễn Thu Thu nhói lên từng đợt, đau đớn khiến cô không thở nổi.
Cô ghìm chặt cổ áo, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng hít thở. Khí quản chật hẹp, hô hấp khó khăn, cô choáng đầu hoa mắt, tựa như bị một cây búa đập mạnh vào đầu, cả người ngây ra, đến lúc tỉnh táo lên thì lại thấy đau đớn thấu xương, đứt gan đứt ruột, chỉ muốn khuỵu xuống mặt đất.
Tí tách, tí tách.
Nước mắt trượt theo gò má rơi trên nền gạch men sứ, rồi nhanh chóng trượt vào khe nứt biến mất.
"Cô gì ơi? Cô vẫn ổn chứ?"
Sau lưng truyền đến một giọng nói ôn hòa, cực kỳ giống Cố Du. Nguyễn Thu Thu như bắt được cọng rơm cứu mạng, ngẩng đầu lên lại đụng phải một gương mặt trẻ tuổi xa lạ.
Anh chàng này ước chừng hai mươi tuổi, sạch sẽ, lúc cười lên còn có lúm đồng tiền. Anh nhìn Nguyễn Thu Thu, đầu tiên là bị gương mặt thấm đẫm nước mắt của Nguyễn Thu Thu dọa giật nảy mình, lập tức hấp tấp móc trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho Nguyễn Thu Thu.
"Đừng khóc đừng khóc, cô gặp phải chuyện gì sao?"
Nguyễn Thu Thu nhận lấy khăn tay lau sạch nước mắt, mím chặt môi, im lặng lắc đầu.
"Không sao, cảm ơn cậu."
"Cô... thật sự không cần giúp sao? Xin lỗi, tại tôi thấy cô khó chịu quá." Anh chàng luống cuống hai tay chống trên đầu gối, cúi đầu nhìn Nguyễn Thu Thu đang ngồi xổm trên đất không nhúc nhích, không biết làm thế nào cô mới thu vẻ mặt khổ sở này lại.
Anh chưa từng thấy ai khóc vật vã như thế này, cứ như đang lâm vào tuyệt vọng không tên, vươn tay nhưng lại không bắt được gì cả.
"Cô sống ở đây à?" Anh chàng trẻ tuổi kiên nhẫn hỏi, "Tôi cũng sống ở đây, nếu có chuyện nằm trong khả năng của tôi, tôi..."
"Chờ đã, anh sống tầng trên?"
Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên quay ngoắt sang.
"Đ... Đúng thế."
"Ở tầng kia sao?" Nguyễn Thu Thu chỉ chỉ.
"Đúng thế. Xin hỏi —— "
"Vậy anh có biết người sống ở phòng 401 không?"
Anh chàng sững sờ, gãi gãi đầu nói: "Ngại quá, tôi hơi rối rồi, cô tới tìm tôi sao? Tôi ở phòng 401 đây."
"..."
Nguyễn Thu Thu không dám tin nhìn anh ta, lại ngẩng đầu nhìn tòa nhà vô cùng quen thuộc này, cô chắc chắn mình không có đi sai, chỗ cắm rễ bao nhiêu năm, địa chỉ cũng thuộc làu làu rồi, nhầm là nhầm thế nào. Nhưng sao anh ta lại ở đây?
Nguyễn Thu Thu níu lại tay áo của anh, vội vàng hỏi: "Trước đó có người nào sống ở phòng 401 không? Là một cô gái, cô gái thích vẽ tranh."
"À."
Anh chàng chớp chớp mắt nói: "Thì ra cô tìm người này. Nhưng.... Cô gái này đã đột tử qua đời từ mấy tháng trước rồi, ngày hôm sau chủ thuê nhà vào thu tiền nhà phát hiện khác thường nhưng tiếc là đã muộn. Lúc ấy chuyện này bị đưa tin, không ai dám vào đây ở cả, tôi thấy ở đây giá hời nên… thật xin lỗi..." Biết Nguyễn Thu Thu quen người đã khuất, nói như vậy thì có hơi lỗ mãng, anh chàng áy náy mà xin lỗi.
Nguyễn Thu Thu tiếp tục thừ người ra.
Cô chết rồi?
Phi, không phải, ý là, có thể cô lúc trước đã hóa thành một đống đất rồi?
"Vậy thi thể cô ấy đâu?" Nguyễn Thu Thu tiếp tục hỏi.
"Có lẽ hoả táng rồi."
"Vậy sao..." Cô lẩm bẩm một mình.
Nguyễn Thu Thu nghĩ đến mình bây giờ một thân một mình ở thế giới này, ngay cả chứng minh thư cũng không có, chỉ còn lại một chiếc điện thoại không tín hiệu, vậy tiếp theo cô phải làm thế nào mới có thể trở về đây.
... Đúng, trở về.
Bấy giờ Nguyễn Thu Thu mới nhận ra, cô đã coi thế giới dưới ngòi bút người khác là thế giới mình chân chính thuộc về.
Cô cười tự giễu, lòng tràn đầy nỗi xót xa chỉ muốn khóc lên. Lúc này nếu có Trình Tuyển ở bên cạnh nhất định sẽ ôm cô vào lòng, khe khẽ hỏi cô vì sao khóc.
"Cô vẫn ổn chứ?"" Anh chàng cẩn thận hỏi.
"Không có gì, cám ơn cậu."
Nguyễn Thu Thu mất hết sức lực xua xua tay, đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi tòa nhà.
Cô cũng không biết mình nên làm gì bây giờ. Ai có thể nói cho cô, phải làm thế nào mới về lại thế giới cũ đây?
Tiếp tục men theo con đường đi về phía trước, Nguyễn Thu Thu cũng không biết mình đã đi bao lâu, ánh nắng nóng hầm hập rút đi hơi nước thanh mát cuối cùng trên người cô. Trong lúc ngẩn ngơ, một bóng người non nớt đâm vào cô. Cô lảo đảo lùi lại, người sau lưng vội vàng xin lỗi.
"Xin lỗi cô nhé, trẻ con đi đường không cẩn thận, cô không sao chứ?"
"Không sao không sao..."
Nguyễn Thu Thu đỡ đứa trẻ lên, khuôn mặt nhỏ núc ních, con mắt tròn vo, nhìn thật đáng yêu. Cô xoa đầu đứa bé, ngẩng đầu, một gương mặt quá đỗi quen thuộc. Trước mặt cô là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, gen vốn đã tốt còn được chăm sóc kĩ lưỡng. Khuôn mặt trắng trẻo kia lúc cười lên cùng đứa trẻ bên cạnh giống nhau đến bảy phần.
"..."
Người phụ nữ tiếp tục dắt tay con đi về phía trước. Người lớn tuổi sinh nở vô cùng nguy hiểm, con sinh ra rồi dĩ nhiên là thương không hết, lúc nào cũng muốn dắt luôn bên người.
Nguyễn Thu Thu đưa mắt nhìn mẹ mình rời đi.
Bà cười ôn hòa, ánh mắt lúc nắm tay con trai tràn đầy vẻ cưng chiều, nào có vẻ đau xót của người vừa mất con gái.
Trên thực tế, bây giờ bọn họ đích thực là người xa lạ. Nếu nói trước kia còn quan hệ máu mủ gắng gượng kéo lại khoảng cách lạnh lùng giữa bọn họ, thì bây giờ, thân thể có quan hệ máu mủ kia đã hóa thành bụi tro, bị chôn vùi dưới lòng đất lạnh.
Nguyễn Thu Thu nhìn theo bóng lưng dần mơ hồ, cho đến khi đối phương biến mất tại góc đường.
Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, nhận ra một sự thật không thể không thừa nhận.
Thế giới này, đã chẳng còn quan hệ gì với cô nữa rồi.
Cùng lúc đó.
Tại công ty Gia Trừng.
Bọn Đồ Nam ngồi trong văn phòng trầm mặc. Bọn họ nhìn về chiếc ghế trống rỗng trước mặt, vốn là Trình Tuyển nên ngồi ở đó, nhưng từ mấy tháng trước, tất cả đã thay đổi.
Chị dâu bốc hơi khỏi nhân gian.
Nhớ lại vẻ mặt thẫn thờ của đại boss hồi đó giống như hồn phách đều mất hết, lòng mấy tên đàn ông chua xót nói không nên lời.
"Đại boss, anh ấy..." Đồ Nam thở dài, vẫn không thể nào nói tiếp.
Hốc mắt Tiêu Phiền đỏ bừng: "Ngộ nhỡ anh ấy nghĩ quẩn, chết trong nhà thì sao?"
Lời còn chưa dứt, Đồ Nam đã nhảy dựng lên.
Đồ Nam vẫn nhớ như in lúc trước khi chị dâu trốn đi, đại boss chán chường đến mức gần như vứt bỏ cả bản thân. Giờ ngay cả bóng dáng chị dâu cũng chẳng thấy đâu, cứ như chưa từng xuất hiện trên thế giới này, không tài nào mò ra tung tích, bọn họ cảm thấy có ma rồi.
Trước kia, nếu có ai nói Trình Tuyển rời người nào đó là không sống nổi, chắc chắn anh không chỉ khịt mũi coi thường mà còn sẽ móc mỉa lại cho bẽ mặt mới thôi.
Nhưng giờ, Đồ Nam lại không dám chắc.
"..."
Đồ Nam khẽ cắn môi: "Tôi đi xem đại Boss một chút."
"Chúng tôi cũng đi."
"Khỏi, công ty bận rộn, mấy người ở lại làm việc đi. Tôi qua xem anh ấy còn thở không."
"Đồ Nam, cậu đừng nói linh tinh."
Đồ Nam thật sự sợ Trình Tuyển đang hấp hối.
Đồ Nam đi vào nơi ở của Trình Tuyển. Gần đây toàn bộ tiểu khu đang sửa chữa lại, đặc biệt là mạch điện cũ kỹ cũng được tu chỉnh hẳn hoi, mấy gia đình ở đây đều sướng phát điên lên được. Tu sửa lại là một hạng mục lớn, thế mà không chỉ không cần xuất tiền, báo đáp gì cũng không cần nốt. Nghe nói là có tổng giám đốc công ty nào đó bỏ tiền đầu tư, nên giờ cả khu trông như mới.
Đồ Nam lên lầu, đứng trước cửa, do dự một lúc mới bắt đầu gõ cửa.
Hồi lâu không thấy trả lời.
Cậu lại gõ cửa thêm lần nữa, tựa như đang đập nát cánh cửa luôn. Gọi điện thoại cũng tắt máy, lần này Đồ Nam thật sự luống cuống: "Đại boss anh không mở cửa là em báo cảnh sát đấy! SẾP! Trình Tuyển! Anh nói gì đi!"
Trên lầu vang lên tiếng mở cửa, một giọng giận dữ bén nhọn của phụ nữ trung niên vang lên. Bà ta mắng: "Có thể nói nhỏ chút không vậy, con tôi còn đang chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi cấp ba đấy!"
"Xin lỗi xin lỗi... "
Đồ Nam mặt mày xám xịt xin lỗi, không đợi cậu báo cảnh sát, cửa phòng đã mở ra, Trình Tuyển đứng đó không nói một lời.
Mặt không đổi sắc nhìn nhìn chằm chằm Đồ Nam.
Trình Tuyển mặc áo hoodie rộng rãi, tóc ngắn lộn xộn không chải, nhưng nhìn vẫn khá ổn, không giống trong tưởng tượng của Đồ Nam, tiều tụy không ra hình người, gầy hóp đi.
"Chuyện gì." Trình Tuyển hỏi.
"Không có gì, ghé thăm anh một lúc thôi."
"Về đi."
"Đại boss!"
Đồ Nam chống tay lên cửa. Cậu khẽ cắn môi, nói: "Nếu như thực sự quá khó chịu, bờ vai của em có thể cho anh dựa vào... từ từ từ từ đừng đóng cửa kẹt kẹt tay!"
Bàn tay đặt trên cửa suýt tí nữa thì bị kẹp thành hai nửa, Đồ Nam phản ứng nhanh, thu tay lại thở phào, lòng còn đầy sợ hãi. Cậu dè dặt vỗ vỗ cửa, hỏi: "Đại boss ơi, anh còn đó không?"
"Hú?"
"Đại boss, anh nghe em nói này, chỉ cần chưa tìm thấy thì vẫn còn hi vọng. Anh yên tâm, em đã liên hệ với một người anh em, người nhà của cậu ta là chuyên viên điều tra, chắc chắn có thể... "
"Không cần."
"Cái... cái gì?"
"Không cần tra."
Cách lớp cửa chống trộm dày cộp, giọng Trình Tuyển mơ mơ hồ hồ: "Trở về đi."
...
Trình Tuyển tựa lưng vào cánh cửa lạnh băng, nhìn trần nhà im lặng. Nguyễn Thu Thu đột nhiên biến mất, cho tới bây giờ vẫn không có bất kỳ tin tức gì. Có lẽ anh thật sự phải nhận trừng phạt như Orpheus, chỉ vì cái quay đầu kia mà khiến Nguyễn Thu Thu và anh hai người hai thế giới.
Đồ ăn trong tủ lạnh đã mốc meo biến chất.
Thời gian dài như vậy, anh cũng không biết mình ăn được mấy bữa cơm, ngủ được mấy giấc. Cơ thể đang nhắc nhở anh, bụng rỗng rồi, cần bổ sung năng lượng gấp nhưng tâm lý lại kháng cự bất kỳ món ăn nào.
Anh dựa vào cánh cửa lạnh lẽo một lúc lâu.
Rồi anh đứng thẳng người, đi đến phòng bếp nấu mì tôm. Ngoại trừ Đồ Nam cố chấp đưa qua một ít đồ ăn nhanh, mọi thứ còn lại đều còn nguyên chỗ cũ. Uống xong hai bát nước gừng đặt trong tủ, anh lờ mờ nhớ lại đêm mưa ngày đó.
Đổ nước vào tô, ngẩn người một hồi, đột nhiên phát hiện đây là nước lạnh, mì không chín được.
Anh lặng lẽ đổ nước lạnh ra, một lần nữa đổ nước nóng vào úp mì. Mì ăn liền nhanh chóng được úp xong, tỏa ra hương vị thịt bò thịt kho tàu mê người, thế mà anh lại thấy âm ỉ buồn nôn. Anh nhíu mày, ăn một miếng, rồi không nuốt nổi miếng thứ hai.
Nước nóng dần lạnh đi, mì nở ra, càng nhìn càng chẳng muốn ăn.
Mặt Trình Tuyển vô cảm.
Anh đứng đó, đột nhiên bắt đầu nghiêm túc nghĩ: Phải chăng việc sống một mình mới là chuyện gian nan nhất trên đời này.
Tuyết đầu mùa rơi khắp thành đô.
Một đêm trôi, phố thị bạc đầu.
Gia Trừng phát triển không ngừng. Mất đi một họa sĩ ưu tú, mặc dù tiếc nuối nhưng nhân tài xưa nay không thiếu. Phần giới thiệu game mới vừa ra mắt, các người chơi đã hưng phấn xem đoạn video ngắn ngủi rất nhiều lần, hình tượng vẫn tinh mỹ như trước, kết cấu tinh xảo, nhân vật phong phú có điểm nhấn.
Chỉ là.. có người nhịn không được hỏi: "Sao cảm giác cứ thiếu thiếu?"
Bọn họ tới tấp tràn vào Weibo Chim mập bay trước.
Weibo vẫn dừng ở bài đăng nửa năm trước, hỏi thăm mọi người buổi chiều ăn cơm hay là ăn mì.
Không biết xảy ra chuyện gì, Gia Trừng cũng không cho một câu trả lời rõ ràng, mọi người đành phải nhắn lại ở phía dưới, hi vọng Chim mập bay trước sớm trở về. Nhất thời, công bố game mới của Gia Trừng kéo theo một hotsearch: Chim mập bay trước mau trở về.
Thấy cảnh này, thư ký che miệng, hốc mắt phiếm hồng, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Đồ Nam bên cạnh ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi: "Đừng khóc. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Hôm sau.
Trình Tuyển lại vào công ty như ngày xưa khiến mọi người giật nảy mình. Bọn họ trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn Trình Tuyển tiến vào văn phòng, ngồi trên chỗ ngồi dành riêng cho anh.
Trình Tuyển bình thường lại rồi, tiếp tục làm việc lại rồi!
Tin tức tốt này khiến mọi người đồng loạt thở phào, rốt cục cũng có thể ngủ ngon. Nhưng cùng lúc, bọn họ vẫn cảm thấy, Trình Tuyển khác lúc trước.
Về phần khác chỗ nào, bọn họ cũng không rõ.
- -------
Nguyễn Thu Thu lang thang ở thế giới khác cũng không tốt đẹp gì cho cam.
Cô đói đến choáng đầu hoa mắt, bắt đầu hối hận sao mình lại không để chút tiền trong túi để giờ như chó chết chủ. Cô ủ rũ cúi đầu đi tới đi lui ở ven đường, ngày mai sống thế nào vẫn là một câu hỏi lớn với cô.
Ngay cả chứng minh nhân dân cũng không có, cứ chạy qua chạy lại như thế, lơ mơ bị cảnh sát bắt luôn chứ chẳng đùa. Đến lúc đó phát hiện cô không có thân phận gì, vậy thì thảm quá rồi.
Vừa nghĩ tới đó, Nguyễn Thu Thu vô thức tránh cảnh sát tuần tra, lén lén lút lút như đang phạm tội.
Cô hoang mang lo sợ, vô định bước đi.
"Haizz..."
Vừa đói vừa mệt, thật muốn ngồi xổm xuống đường làm ăn mày.
Đi ngang qua quán net đang hoạt động, hai mắt cô đột nhiên sáng lên, bước chân dừng lại, nháy mắt nghĩ tới một khả năng xa vời.
... Không sai!
Chính là quyển sách kia!