Lạ một điều là tôi lại lý giải hoàn toàn trái ngược, chính vì trải qua những chuyện đau khổ, nên càng muốn tin mình sẽ được hạnh phúc. Chẳng lẽ cứ ôm bi kịch, thương tổn, cả ngày buồn bực không vui, chửi bới xã hội không công bằng, nén giận số phận trớ trêu? Cảm thấy nơi nơi đều là ngươi lừa ta gạt, không một ai đáng giá tin tưởng, không có tình yêu nào đáng giá phó thác, trong tư tưởng bó hẹp ấy trở nên càng ngày càng xấu xí, đầu cơ. Nếu đó được gọi là trưởng thành, không khỏi khiến người ta thất vọng .
Trong lòng mỗi người hẳn đều có một chốn cực lạc, cho dù cuộc sống có bao nhiêu vất vả, tuyệt đối sẽ có chuyện đáng để vui vẻ. Như liên hệ với một người bạn cũ, gặp gỡ người mình hằng ngưỡng mộ, thấy được thứ mình muốn ăn đã lâu, nhãn hiệu yêu thích giảm giá, thắng cuộc khi chơi trò chơi với vài người, đột nhiên tìm thấy cuốn nhật ký mình gần như sắp quên mất....Rất nhiều, rất nhiều, cho dù nó rất nhỏ nhặt, nhưng cũng là hạnh phúc thuộc về chính mình .
Tất cả dường như sắp chấm dứt, nhưng lại là một lần nữa bắt đầu. Mạch Đinh rất vui, bởi vì cậu rõ ràng cảm thấy Ngô Hinh đang từ từ tiếp nhận mình, xem ra lần này đến nhà An Tử Yến thu hoạch không nhỏ, có điều cậu mới giãy dụa thoát khỏi một vấn đề, lại rơi vào một vấn đề khác, bản thân vài ngày nữa sẽ kết hôn, cậu chưa hề chuẩn bị tâm lý, An Tử Yến luôn khiến cậu trở tay không kịp .
Kết hôn? Kết hôn thế nào? Chưa nghĩ được cái gì đã bắt đầu thực thi? Đời người chuyện quan trọng nhất là kết hôn, bản thân còn chưa kịp trù tính cho tốt, tỷ như, mời những ai đến, chọn loại pháo hoa nào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, Mạch Đinh càng nghĩ càng thấy phiền não, ở trong phòng đi qua đi lại, cuối cùng lên mạng tìm kiếm xem có thể tham khảo hôn lễ của người khác không, cho ra vài kết quả, phải bố trí món ăn cho khách như thế nào, phải mời người chủ trì ra sao, Mạch Đinh sau khi được giác ngộ, liền trở nên luống cuống tay chân, thấy An Tử Yến ăn xong bữa sáng khí định thần nhàn trở về phòng, giống như người sắp kết hôn không phải hắn .
“Cậu không thấy khẩn trương à?” Mạch Đinh hỏi, vẫn dán mắt vào máy tính, thực hận không có thêm một đôi mắt .
“Khẩn trương cái gì?”.
“Thế mà cũng phải hỏi, khẩn trương cái gì, vài ngày nữa chúng ta sẽ kết hôn, còn rất nhiều việc chưa sắp đặt tốt, tớ nói không phải chứ, cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy hả, đột nhiên nói phải kết hôn, chuẩn bị thì không, tớ cho cậu biết, đừng nghĩ đến chuyện tạo một hôn lễ đơn giản, không có cửa đâu.”.
Lời này của Mạch Đinh cũng đúng, An Tử Yến quả thật là người nghĩ cái gì liền làm cái đó, nếu không phải Mạch Đinh lần trước bị tai nạn xe, khiến hắn sợ mất đi Mạch Đinh, hắn cũng chẳng đưa ra chuyện kết hôn sớm như vậy, vốn định đợi sau khi tốt nghiệp: “Hôn lễ gì? Chỉ cần ký lên giấy là xong mà.”.
Mạch Đinh trợn tròn mắt: “Cậu mơ à, ký lên giấy là có thể lấy tớ về, tớ cần một hôn lễ cực kỳ long trọng, có bánh ngọt, có bạn bè khách khứa, những gì người khác có tớ không thể thiếu.”.
“Cậu là con trai không thể đơn giản chút được à.”.
“Con trai thì sao? Con trai thì không thể chọn cho mình hôn lễ mà mình muốn, con trai thì không cần bánh ngọt, con trai thì không cần bạn bè khách khứa? Con trai thì không cần tung hoa cho người khác hứng? Lô-gíc của cậu đấy à, ở đâu ra cái quy định chỉ có con gái mới được làm, tớ khinh bỉ cái tư tưởng này của cậu.”.
An Tử Yến cũng chỉ nói bừa vậy thôi, Mạch Đinh lại chê trách cả nửa ngày, không đi làm thầy giáo thật đáng tiếc .
“Cậu kích động như vậy làm gì.”.
“Tớ phải kết hôn, có thể không kích động sao? Cậu nói chúng ta đăng ký hay tổ chức hôn lễ trước, kết hôn xong khi nào đến Maldives hưởng tuần trăng mật? Hưởng trăng mật bao nhiêu ngày? Hưởng tuần trăng mật xong phải mua nhà mới không?” Mạch Đinh túm tóc hỏi ra một đống vấn đề lớn. Thấy ai đó không lên tiếng, quay đầu lại, An Tử Yến đã chuồn từ lúc nào, tại thời điểm mấu chốt này tên kia không nhờ vả được gì, toàn bộ trọng trách đều dồn lên người mình .
Về chuyện mời khách, bản thân Mạch Đinh không có nhiều bạn bè, sau khi quen An Tử Yến bạn bè trước đây vì học đại học, liên hệ càng ngày càng ít, cũng chẳng có thời gian đến gặp bọn họ, thế nên quan hệ càng ngày càng nhạt. Còn phải gọi điện thoại thông báo, bây giờ còn đang là Tết, chẳng biết người ta có thời gian hay không, Lí Minh, Chu Cách, Ellen, Tiểu Tư, Tô Tiểu Mễ, Nghiêm Ngôn, còn ai nữa nhỉ? Mạch Đinh giờ phát phát hiện ra bạn bè của mình ít đến đáng thương, nghĩ muốn nát đầu cũng không ra ai khác. Vậy hôn lễ này sẽ quạnh quẽ đến mức nào, còn nơi tổ chức nữa? Để cho tiện hay là tìm một nơi đặc biệt ngay trong thành phố, ai nha, thật phiền phức a, chuyện phải làm sao nhiều thế?.
Mạch Đinh một mực lo lắng cho chuyện hôn lễ, khi ăn cơm cũng nghĩ, đi WC cũng nghĩa, không lúc nào là không suy nghĩ, mắt sung huyết, buổi tối lại không ngủ được, hý hoáy trước máy tính, còn tiến vào động hủ nam, hủ nữ, tham khảo ý kiến của bọn họ, cho chút sáng kiến, thanh âm gõ bàn phím khiến An Tử Yến không cách nào ngủ được, cầm gối ném qua, gối đập trúng vào đầu Mạch Đinh, Mạch Đinh quay lại, sắc mặt tái nhợt, biểu tình nôn nóng, dọa người: “Làm gì vậy?”.
Có điều An Tử Yến cũng phải người dễ dàng bị hù dọa: “Còn hỏi nữa à, mau đi ngủ.”.
“Ngủ cái gì mà ngủ, sắp kết hôn đến nơi rồi, sao tớ ngủ được.”.
“Không ngủ được cũng phải ngủ cho tớ.”.
“Cậu giúp tớ cái.” Mạch Đinh từ trước mặt máy tính nhảy lên giường, cách chăn ngồi chồm hỗm trên đùi An Tử Yến: “Cậu nói phông màn nên dùng màu lạnh hay màu nóng? Có nên tìm thợ ảnh chuyên nghiệp chụp vài tấm cho chúng ta, hay nhờ đại một ai đấy?”.
“Cậu cũng không nhìn xem dáng vẻ hiện tại của mình, chụp cái gì, chụp phim kinh dị à?”.
“Tớ rất lo, rất phiền não, chung quy vẫn thấy rất nhiều việc không sắp xếp ổn thỏa, tớ không khống chế được cơ thể mình. Áp lực quá lớn, lại là kết hôn với cậu, tớ vừa lo cậu giữa chừng đổi ý, vừa sợ hôn lễ không tiến hành thuận lợi, cho dù thuận lợi cũng không đủ hoàn hảo, tớ hy vọng mọi thứ phải tốt nhất.”.
“Cậu bình tĩnh lại giùm tớ.”.
Mạch Đinh hai tay siết chặt góc chăn, rống to: “Tớ phải bình tĩnh thế nào bây giờ, tớ sắp gả cho cậu rồi, cậu muốn tớ bình tĩnh kiểu gì hả.”.
An Tử Yến ngồi bật dậy, che miệng Mạch Đinh: “Cậu quả thực đang khảo nghiệm quyết định của tớ.”.
Mạch Đinh sợ hãi bắt lấy tay An Tử Yến, thầm thì: “Tớ đã thông báo với mọi người, nếu cậu dám đào hôn, tớ phải làm sao bây giờ?”.
An Tử Yến cũng không muốn nói nhiều, đã hơn nửa đêm, người trước mắt này tựa như con gà sắp bị cắt tiết, một phát liền cởi phăng áo khoác của Mạch Đinh kéo cậu vào ổ chăn, Mạch Đinh định cử động, An Tử Yến liền lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạch Đinh: “Một là ngủ, hai là chết!”.
Mạch Đinh không dám động, chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng sau khi nhắm mắt lại, trong đầu lại đủ chuyện bay bay, rốt cuộc ngồi dậy: “An Tử Yến, cậu nói bánh gatô nên làm mấy tầng?”.
An Tử Yến xiết chặt nắm tay, Mạch Đinh vẫn tiếp tục: “Trên mặt bánh đặt hai hình người bằng sáp? Hay hạt đào?”.
Chuyện xảy ra sau đó không thể nào biết được, sáng hôm sau An Tố chạy tới phòng An Tử Yến, phát hiện An Tử Yến đang nhàn nhã đánh răng, bình thường đã sớm nghe tiếng Mạch Đinh, hôm nay lại không thấy đâu, An Tố nghi hoặc: “Mạch Đinh đâu?”.
“Tiễn sang Tây Thiên rồi.”.
An Tố khó hiểu, vào phòng ngủ nhìn thử, đập vào mắt là cảnh tượng này, cả người Mạch Đinh bị chăn cuốn chặt như cái bánh chưng không thể động đặt, miệng còn bị dán băng dính, trông thấy An Tố, bật người lộ ra ánh mắt cầu xin, An Tố vừa mếu máo, vừa cực kỳ không muốn đi đến, thả Mạch Đinh ra, Mạch Đinh miệng vừa được khơi thông liền oán giận: “Sắp kết hôn đến nơi rồi, không ngờ cậu ấy dám ra tay thật, có lầm không vậy.” Mạch Đinh nhu nhu bả vai của mình .
“Cậu ở bên nó bao lâu nay, cậu còn cho rằng nó ngoài thì mạnh miệng nhưng lòng thì đậu hủ?”.
“Cậu ấy quá dã man, tối hôm qua bóp vai, đá xoáy, đá ngang, đá dọc, đá trước, đá sau, một chân đá, hai chân đá, quả thực, quả thực không có đạo lý, tôi chỉ hỏi cậu ấy một vấn đề nho nhỏ thôi, chị nói xem tôi trêu ai chọc ai?”.
“Ai nha, chắc là sắp kết hôn với cậu, nên tâm tình càng ngày càng kém.”.
“Tôi khinh! Chị có ý gì, kết hôn? Đúng rồi, tôi sắp kết hôn, còn rất nhiều chuyện chưa làm, đặt bánh ở đâu? Lễ vật thế nào? Món ăn kiểu tây hay kiểu Trung? Còn giấy đăng ký kết hôn nữa, a~~~ làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Mạch Đinh ôm đầu đi qua đi lại, An Tố hỏi An Tử Yến vừa ra ngoài: “Cậu ấy làm sao vậy?”.
“Hội chứng tiền hôn nhân.”.