Sự ngọt ngào và đầm ấm mọi người vẫn đang nhìn thấy chỉ là bề nổi của một tảng băng mà thôi. Người người nhìn vào đều nói vợ chồng Hoàng Phong thật hạnh phúc, đáng để mọi người noi theo và ngưỡng mộ, nhưng có ai ngờ đâu sau vẻ ngoài ngọt ngào kia, vẫn còn rất nhiều mặt trái dở khóc dở cười không ai hay biết.
Từ sau cái ngày Đông Nghi xuống bếp nấu cho Hoàng Phong một bữa tử tế ra, còn lại hết thảy đều do anh xuống bếp nấu ăn cho cô. Bình thường Đông Nghi đã rất kén ăn, khi mang thai càng thêm kén chọn, bây giờ cô chỉ ăn được mỗi thức ăn do chồng nấu. Thoạt đầu có vẻ rất xúc động khi cô đã phụ thuộc vào mình, anh còn cảm thấy vui vui vì bản thân có giá trị trong lòng cô. Thế nhưng chuyện nào có đơn giản là vậy, đứa con trong bụng Đông Nghi ngày càng to ra mà cô lại càng kén ăn, điều này thôi đã đủ làm cho chủ tịch một tập đoàn lớn như anh đau đầu rồi.
"Nghi, em có năng lực đặc biệt phải không?"-Hoàng Phong đem món súp cua để trên bàn trước mặt cô, nửa đùa nửa thật hỏi, anh tháo luôn tạp dề ngồi xuống ghế đối diện vợ của mình.
Đông Nghi không vội ăn, cánh mũi hít nhẹ hương vị thơm dịu của tô súp bên dưới, thản nhiên đáp, tay xoa xoa bụng đã nhô lên một ít: "Chắc do con chúng ta có năng lực đặc biệt cũng nên."
Hoàng Phong cười khổ, anh đã thử vài lần đổi các đầu bếp năm sao nấu cho vợ mình, nhưng cô chỉ cần động vào một xíu đã biết không phải anh làm. Bình thường bỏ chút thời gian nấu cho vợ cũng không sao đi, dạo này công ty bận rộn với dự án lớn, cô lại lui về nhà dưỡng thai không quan tâm đến chuyện của công ty cũng không nói đi, đằng này khẩu vị càng ngày càng cao, bắt anh phải luôn nấu những món ăn mới lạ cho cô, thời gian ốm nghén đã qua mà sao triệu chứng của vợ anh có thêm chứ không có giảm.
"Có phải em và con gây phiền phức cho anh không?"-cô thổi thổi muỗng súp đưa lên miệng, nhìn vẻ mặt ảm đạm của anh e dè hỏi.
Hoàng Phong đương nhiên không dám gật đầu kể lễ rồi, việc này là bổn phận và trách nhiệm của anh mà: "Làm gì có, anh lo cho hai mẹ con còn không hết. Nhìn em vui vẻ thế này anh rất hạnh phúc."
Đông Nghi hài lòng lấy khăn tay của mình chậm lên trán lấm tấm mồ hôi của anh tất bật làm buổi trưa cho mình: "Anh cũng ăn một chút đi, chiều nay đi làm về làm món gà tiềm cho em nha, em đã nhờ thím Trần mua sẵn nguyên liệu rồi."
"Vậy à?!"-khóe môi anh giựt nhẹ, nụ cười trên môi trông mới gượng ép làm sao nhưng vẫn là phải cắn răng chịu đựng.
Câu nói vợ là trời rất đúng a, anh xin giơ tay xác nhận.
Nhìn Đông Nghi thanh thản nằm trên giường, thoải mái đọc sách, anh đứng yên nhìn cô một lúc thật lâu, cuối cùng cũng trèo lên giường lấy tay khều khều cánh tay vợ.
"Nghi à, hôm nay là tháng thứ ba rồi phải không?"
Cô ừm nhẹ trả lời, mắt vẫn dán trên quyển sách chăm chú đọc.
Anh vẫn kiên trì bắt chuyện với cô, cơ thể nhích sát lại gần hơn vòng tay qua ôm luôn cô vào lòng: "Bác sĩ nói sức khỏe của em dạo này tốt lên rồi, con cũng đã khỏe mạnh phát triển, hay là..."
Đông Nghi chớp nhẹ mắt, cô không ngốc đến nổi không hiểu gợi ý của Hoàng Phong, chỉ là tâm trạng của người làm mẹ không cho cô được lời là cảnh giác.
Đóng sách lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười: "Tới giờ ngủ rồi, nếu anh không còn làm gì thì chúng ta ngủ sớm thôi."
Anh cau có nhìn cô dửng dưng bỏ qua lời đề nghị của mình, Hoàng Phong không bỏ cuộc nằm xuống theo, bàn tay không an phận vòng qua eo trượt vào bên trong lớp váy ngủ vuốt ve làn da mịn màn trên lưng cô, thì thầm dụ dỗ: "Thời gian qua anh "nuôi em" không tốt sao? Em nỡ lòng nào bỏ đói anh lâu như vậy?"
Đông Nghi nghiêng đầu nhưng không quay đầu lại, cơ thể áp lên lồng ngực săn chắc của Hoàng Phong bắt đầu có chút chuyển biến, cô nhẹ nhàng thốt: "Anh nhịn thêm chút nữa đi nha, công sức anh bỏ ra em không bao giờ quên đâu, chỉ là bây giờ không thích hợp..."
Hòa cùng hơi thở kích tình của cô, anh cúi đầu xuống mút lấy những ngón tay mảnh mai đang lướt trên má mình, thở ra nặng nề đầy kiềm nén: "Anh sẽ thật nhẹ nhàng mà, em không tin anh sao?"
Đông Nghi chính là không thể tin được anh, lần nào cũng nói nhẹ nhàng kết quả đều làm cô thở không ra hơi, bây giờ có con rồi, cô lại trải qua khoảng thời gian giam cầm hơn hai tháng trời, cô tuyệt đối không thể mạo hiểm được. Nhưng là nhìn anh như thế cũng tội nghiệp quá đi.
Trở mình xoay người lại đối diện Hoàng Phong, Đông Nghi trưng ra vẻ mặt cún con yếu ớt nhìn anh: "Vậy anh chờ em thêm một tháng nữa đi, đợi em hoàn toàn khỏe mạnh em sẽ cho anh."
Hoàng Phong bị khuôn mặt "non nớt" của Đông Nghi cùng nụ cười tươi sáng làm cho mềm lòng, dù rằng rất muốn nhào tới bất chấp, nhưng cô đã nói vậy anh cũng không đành đoạn.
"Em hứa rồi đó nha."
<!--==========DESKTOP CONTENT MIDLE 2===--> <!--Ambient video inpage desktop-->
Một tháng sau.
Đông Nghi đã bớt đi triệu chứng ốm nghén, cô giai đoạn này đúng là khỏe mạnh và tươi tắn hơn rất nhiều, khuôn mặt hồng hào, da dẻ mơn mởn làm cho anh thêm phần say đắm, đợi chờ ngày nào luôn được anh đếm ngược từng giây từng phút, thế nhưng cuộc sống luôn chứa đựng những bất công.
CẠCH.
Cánh cửa phòng ngủ đóng sập lại khô khốc, Hoàng Phong ngơ ngác nhìn xuống cái gối nằm được cô quăng cho trước khi đuổi anh ra ngoài phòng ngủ với lý do rất trời ơi đất hỡi.
"Thời gian này anh đừng bên cạnh em nữa, em đang tăng cân và không thể kiểm soát được cân nặng của mình vì con chúng ta. Cho nên..."
"Cho nên..."
"Anh ra phòng khách ngủ đi!"
Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ =)))))))))))))