• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tang thi là loại sinh vật kỳ quái.

Bọn họ còn sống, nhưng lại giống như người chết, nhưng theo bản năng lại coi máu thịt là thức ăn.
Bọn họ không sợ chết, không biết đau đớn, phương pháp duy nhất giết chết bọn họ đó là chặt đầu cùng với đập nát toàn bộ thân thể.

Trừ biện pháp đó ra, cho dù cả người chỉ còn lại một cánh tay, cũng sẽ liều mạng hướng tới nơi có thịt sống, bám diết lấy không chết không ngừng.
Diệp Tịch Dao sinh sống ở thế giới tuyệt vọng đó mười lăm năm.

Trên cơ thể của tang thi đều là độc, khi chém giết tang thi, nếu một khi máu đó vô tình văng vào mũi hay miệng, hậu quả thật không thể tưởng tượng nôi.


Cho nên giống như lúc trước, mỗi khi động thủ đều theo thói quen sẽ đeo mặt nạ.
Giết chóc, sớm đã trở thành một bộ phận của thân thể nàng.
Giống như giờ khắc này!
Cho nên chỉ thấy, Diệp Tịch Dao di chuyển nhanh như gió, mặc dù hiện tại chỉ là xích giai đỉnh đứng trong một đám người hoàng giai, lục giai, thậm chí là thanh giai, khi linh lực va chạm sẽ tạo nên đau đớn gần như là run rẩy, nhưng vẫn như trước nâng kiếm trong tay lên, máu tươi bay đầy trời.
Ở cuối thời kỳ mạt thế, một khi chiến đấu lại bởi vì đau đớn mà lùi bước, như vậy chờ đợi ngươi ở phía trước chính là tử vong!
Không có tiếng kêu thảm thiết, không có giãy dụa, chỉ có một đạo bóng dáng màu đỏ xinh đẹ, đắm chìm trong biển máu, quần áo cứ như vậy mà dần dần biến sắc, mặt nạ trắng tuyết cũng bị máu tươi vấy lên..
Diệp Tịch Dao giết chóc gần như là quên luôn cả bản thân nàng, mọi người xung quanh nhìn thấy liền cảm thấy lạnh người, người Thẩm gia giống như đã mất đi âm thanh vốn có của mình.
Chiến trường ngay từ đầu ồn ào, giờ đây càng lúc càng trở nên tĩnh mịch.
Lúc sau, giống như đã trải qua một thế kỷ, kỳ thật bất quá cũng không quá một khắc, Thiết Giáp binh rốt cuộc cũng ngừng lại.
Lúc này, chỉ thấy xung quanh toàn là tử thi nằm lăn lốc trên mặt đất, chỉ còn lại một người áo xanh, bị quân đoàn Thiết Giáp binh vây lại!
Người này đúng là người áo xanh cầm đầu lúc trước.
Nhưng lúc này đây, hắn đã không còn kiêu ngạo như trước..

Tóc tai tán loạn, vết thương khắp người, trong tay là pháp khí lục giai đã sớm không còn nguyên vẹn, cường ngạnh chống thân mình giữa đoàn quân Thiết Giáp binh, giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng!
"Diệp gia, tốt cho một cái Diệp gia..

Thế nhưng dám đối nghịch cùng với Vân Đỉnh sơn trang? Hiện tại tốt nhất nên thức thời thả ta ra, chuyện cũ sẽ bỏ qua.

Nếu không, đợi ta cáo trạng Trang chủ, nhất định sẽ diệt cả nhà Diệp gia các ngươi!"

Thở phì phò, tên áo xanh cầm đầu gần như là dùng hết khí lực cuối cùng để ra đòn sát thủ cuối cùng!
"Chuyện cũ sẽ bỏ qua? A..

Vân Đỉnh sơn trang quả nhiên vô cùng mạnh miệng!" Cuối đầu vuốt ve Trạm Phi đang hưng phấn trong tay, Diệp Tịch Dao bất động thanh sắc cười khẽ một tiếng, sau đó xaoy người đi xuyên qua Thiết Giáp binh, tới trước mặt của tên áo xanh.
"Suy nghĩ của ngươi không tồi.

Đáng tiếc ngươi đã quên..

Nếu ngươi chết, thì làm thế nào ngươi có thể cáo trạng Trang chủ đây?" Xuyên thấu qua mặt nạ màu trắng, Diệp Tịch Dao nhẹ giọng hỏi lại.

Nghe vậy, tên áo xanh cầm đầu liền ngẩn ra, còn chưa đợi hắn phục hồi tinh thần lại, bóng dáng trước mắt liền lóe lên, thân thể cường tráng nhất thời cứng ngắt tại chỗ.
"Bất quá, ngươi cứ yên tâm.

Ta sẽ cho ngươi một cơ hội đi cáo trạng Trang chủ.."

Tên áo xanh cầm đầu sắp chết, Trang chủ của Vân Đỉnh sơn trang còn sống, cho tên áo xanh này cơ hội cáo trạng..

Kia không phải là đang ám chỉ, ở tương lai không xa, nàng muốn tiêu diệt Vân Đỉnh sơn trang?
Quả thực là cuồng vọng đến cực điểm!
Nhưng ngay tại lúc này lại không ai dám hé răng.
Mà giữa không gian quỷ dị như vậy, Diệp Tịch Dao bỗng nhiên xoay người, lập tức nhìn về người Thẩm gia cách đó không xa, sau đó cất bước đi tới..
"Đám người áo xanh này không một ai nguyện ý nói là ai là chủ mưu hạ độc Thiết Giáp doanh.

Như vậy trong các vị, có ai nguyện ý nói ra không?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK