Mục lục
Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên Vụ hung hăng dậm chân, Đình Vân đáng chết này, cư nhiên vào thời điểm mấu chốt còn xảy ra vấn đề, thật muốn giết chết hắn! Thật vất vả mới có cô nương mắt bị mù coi trọng hắn, hắn cư nhiên chọc cô nương nhà người ta tức tới khóc, giờ làm thế nào mới tốt đây!


Quay đầu nhìn sắc mắc âm u của Liên Hoa: "Liên Hoa, ngươi nói phải làm sao bây giờ hả? Tiểu tử này thật vất vả hồng loan tinh mới chuyển động, thế nhưng lại ngu như vậy. Ai nha, phiền chết người rồi!"


Liên Hoa quay đầu, vẻ mặt âm u chẳng biết đã biến mất lúc nào,mặt lạnh nhạt nhìn hắn, một câu nói nhẹ nhàng bật thốt lên: "Hoàng đế không vội, thái giám đã gấp!"


Nói xong tiêu sái xoay người —— rời đi!


Lưu lại Liên Vụ ở sau lưng của hắn nhe răng trợn mắt, tên này lại giả vờ nghiêm chỉnh! Ngươi cứ giả vờ đi, ta cũng không tin ngươi không gấp! Hừ!


Lỗ mũi hung hăng phun khí, quay đầu nhìn huynh đệ tốt đang chán chường, nghĩ có cần tới an ủi hắn một chút hay không? Nhưng nghĩ lại, dường như mình nhìn lén, kèm nghe lén, nếu giờ đi ra ngoài an ủi hắn, có lẽ mình sẽ bị hắn bổ cho 1 nhát! Hơn nữa bây giờ mình là người bị thương nặng, nếu chạy ra để hắn đánh thật, thì mình cũng chạy không thoát!


Lắc đầu một cái, nhìn một chút bộ dáng chán nản của Đình Vân: "Huynh đệ, tự mình cầu xin nhiều phúc đi!"


Nói xong trở về gian phòng của mình......


......"Bệ hạ, Vũ Văn Tiểu Tam đã xuất cung rồi!" Hạ Mộ Yên quỳ gối bên chân của Phượng Phi Yên.


"Cái gì?" Có chút không hiểu, rồi âm thanh mang theo uy nghiêm vang lên, rất tốt, làm sao Vũ Văn Tiểu Tam có thể xuất cung được?


"Là ẩn vệ của bệ hạ tra được, buổi sáng hôm nay nàng đã ra khỏi cung, sau đó còn gặp được một nam tử áo đen. Nếu không đoán sai, người kia là Gia Luật Trục Nguyên!" Hạ Mộ Yên nói ra tin tức mới nhất mà mình tra được.


Trên mặt Phượng Phi Yên không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng trong lòng cũng đã sóng to gió lớn, thì ra Gia Luật Trục Nguyên đã đến Hiên Viên đế quốc, dựa theo việc này mà nói, ngày khai chiến giữa Mông Man đế quốc và Hiên Viên đế quốc cũng không xa rồi, như vậy nếu bây giờ họ còn ở lại Hiên Viên đế quốc......


Kết thân không thành, Hiên Viên Mặc tất nhiên có thể đoán được nàng sẽ đứng về bên Mông Man đế quốc, như vậy suy nghĩ xuống, nếu hiện tại nàng không đi, chỉ sợ là đi không được!


Hạ Mộ Yên cũng có ý nghĩ giống như vậy, đôi tay cung kính tạo thành tư thế chào, khom người hướng về phía Phượng Phi Yên mở miệng: "Bệ hạ, vi thần cho là, ngài nên lập tức rời đi Hiên Viên đế quốc, trở về Thanh Loan. Nếu không Hoàng đế Hiên Viên đế quốc vì tránh cho Thanh Loan sẽ cùng tham chiến mà giữ bệ hạ lại, vậy thì......"


Lời chưa nói xong, nhưng là người sáng suốt đều nên biết ý tứ muốn biểu đạt trong đó!


Mắt phượng của Phượng Phi Yên khép chặt, tựa như đang cân nhắc, cuối cùng nhẹ giọng mở miệng: "Con tiện nhân kia bây giờ đang ở nơi nào?"


"Con tiện nhân kia" dĩ nhiên chính là chỉ Vũ Văn Tiểu Tam rồi!


"Cùng Hi Vương Gia ở chung một chỗ!" Hạ Mộ Yên run rẩy thân thể nói ra tin tức này. Nếu bệ hạ không hỏi, nàng có chết cũng sẽ không nói, lại càng không dám nói cho bệ hạ biết bọn họ đang làm cái gì!


Tuy là không dám nói, nhưng là làm thần tử phải mở miệng khuyên giải "Bệ hạ, ngài là nữ hoàng Thanh Loan quốc, lo gì không lấy được hoàng phu tốt hơn! Hiên Viên Vô Thương không biết tiếp nhận Thánh Ân, đó là không biết tiếc phúc, là tổn thất của hắn, ngài vẫn nên sớm một chút về nước đi! Nam tử như vậy không đáng giá để ngài lưu luyến, xin ngài hãy vì xã tắc Thanh Loan quốc mà suy nghĩ, vì lê dân bách tính mà suy nghĩ!"


Hạ Mộ Yên nói xong quỳ gối bên chân của Phượng Phi Yên, dập trán xuống đất, liều chết khuyên gián! Lấy tính khí bệ hạ, trước kia nếu nàng nói những lời nói tương tự như vậy, sẽ chỉ có một con đường chết! Chỉ cần nói Hiên Viên Vô Thương đó không tốt một chút, bệ hạ sẽ mặt rồng giận dữ!


Hôm nay nàng đánh bạo nói ra lời như vậy, chính là hi vọng bệ hạ lấy quốc thể làm đầu, lấy an nguy của mình làm đầu, lấy lê dân bách tính Thanh Loan quốc làm đầu! Nếu vẫn u mê không tỉnh ngộ nữa, người khổ chỉ có thể là bệ hạ thôi!


Huống chi Hiên Viên Vô Thương đó, thân thể đã không còn trong sạch, dù bệ hạ nghĩ biện pháp giấu giếm tốt hơn nữa, nếu có một ngày bị người phát hiện thì bệ hạ, thậm chí cả Thanh Loan quốc đều bị người trong thiên hạ nhạo báng!


Phượng Phi Yên nghe xong lời của nàng... không có giống như thường ngày nhảy dựng lên dạy dỗ nàng, mà là yên lặng một hồi lâu rồi nhàn nhạt mở miệng: "Mộ Yên, đứng lên đi!"


"Dạ!" Hạ Mộ Yên kích động nhìn nàng, chẳng lẽ lời của mình rốt cuộc đã đả động được bệ hạ sao?


"Trẫm biết lòng trung thành của ngươi, chỉ là...... Aizz! Về chuyện hắn không còn thuần khiết, trừ ngươi ra, trẫm không muốn để cho bất kỳ người nào biết nữa! Ngươi đi xuống đi trước!" Âm thanh đã là có chút mệt mỏi, từ trước đến nay đối với thứ Phượng Phi Yên nàng không chiếm được, thì chỉ có thể hủy! Nhưng duy chỉ có đối với Hiên Viên Vô Thương là nàng xuống tay không được! Đừng nói là buông tha hắn, dù là giết hắn, nàng cũng không làm được!


Gặp gỡ hắn, thật sự là kiếp nạn của nàng!


"Bệ hạ!" Hạ Mộ Yên vì nàng vẫn khăng khăng một mực, mà suýt nữa giận đến nỗi lấy cái chết để ép buộc. Nhưng suy nghĩ một chút tác phong thường ngày của bệ hạ, nếu nàng lấy cái chết ép buộc, dù nàng chết không thành, bệ hạ cũng sẽ đưa nàng một đoạn!


Nghĩ tới, tuy là lòng tràn đầy không cam lòng, nhưng vẫn đứng lên, tập tễnh từng bước muốn rời khỏi, đi tới cửa nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn vị quân vương này: "Bệ hạ, có lẽ chẳng mấy chốc Hiên Viên hoàng đế sẽ xuống tay với chúng ta. Hiên Viên đế quốc không đồng ý kết thân, ngài ở lưu lại chỗ này cũng là vô dụng. Chiến tranh hết sức căng thẳng, ngài phải tính toán cho tốt!"


"Đi xuống đi! Trẫm tự có chừng mực!" Nàng đúng là cần phải trở về, nhưng không gắng sức đánh một trận cuối cùng, nàng không cam lòng!


......


"Hoàng huynh, những lời huynh nói là thật sao?" Con ngươi lãnh ngạo lạnh lùng quét Hiên Viên Mặc, muốn từ trên mặt của hắn nhìn ra sơ hở.


Trên mặt trơn bóng như ngọc không có bất kỳ khác thường gì, nâng lên một nụ cười nhạt: "Hoàng huynh còn có thể gạt ngươi sao?"


Nhíu lông mày nhìn hắn một hồi lâu, phát hiện trên mặt hắn cũng không có gì khác thường, nhưng vẫn có chút không yên lòng, muốn đứng dậy, đồng thời mở miệng: "Vậy hiện tại Thần Đệ liền trở về vương phủ!" Không nhìn thấy nàng an toàn, hắn không yên lòng!


"Không được!" Hiên Viên Mặc đè hắn lại "Thương thế bây giờ của đệ rất nghiêm trọng, nơi nào cũng không thể đi, dưỡng thương trước đã!"


Giọng nói không có quá nghiêm túc.


Hiên Viên Ngạo mặt đầy hoài nghi nhìn hắn, chợt trong lòng dâng lên chút khủng hoảng, nắm tay Hiên Viên Mặc đang đặt ở trên vai mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Hoàng huynh, huynh nói thật đi, nàng rốt cuộc có sao không?"


Âm thanh mơ hồ có chút run rẩy, cặp mắt rét lạnh kia cứ như vậy nhìn chằm chằm ánh mắt của Hiên Viên Mặc.


"Không có!" Đôi mắt như mặc ngọc hàm chứa sự kiên định nhìn hắn, ánh mắt không có bất kỳ tránh né nào. Nàng vốn là không có việc gì, có lẽ đối với nàng mà nói, rời đi hoàng gia, ở chung một chỗ với hoàng thúc mới là tốt nhất, cho nên hắn cơ hồ có thể nói nàng không chỉ không có việc gì, hơn nữa trôi qua còn tốt hơn. Nhưng lời như vậy, hắn không đành lòng nói cho Ngạo nghe, lại càng không nhẫn tâm nói cho mình nghe.


"Tốt! Hoàng huynh, đệ tin huynh!" Âm thanh lạnh lẽo vang lên, rồi sau đó an tâm nằm lại trên giường. Hoàng huynh cho tới bây giờ cũng chưa có lừa gạt hắn, cho nên hắn tin tưởng, lần này, hoàng huynh sẽ giống như vậy, không lừa hắn.


"Ừm! Dưỡng thương thật tốt, nếu trẫm không có đoán sai, đại quân của Mông Man đế quốc sắp xuất binh rồi, chuyện đánh giặc còn phải dựa vào đệ đó!" Đối với người đệ đệ này, hắn là tuyệt đối tin tưởng.


Hiên Viên Ngạo nghe vậy, khóe môi lạnh như băng nâng lên một nụ cười khó có thể nhận ra: "Ngạo cám ơn hoàng huynh đã tin tưởng!"


"Là hoàng huynh nên cám ơn đệ!" Đúng là hắn nên cảm ơn Ngạo. Nhiều năm như vậy, Ngạo vì giang sơn của Hiên Viên quốc hy sinh rất nhiều. Đột nhiên, con ngươi như mặc ngọc chợt lóe, có chút phiền muộn mở miệng "Ngạo, bản đồ vận chuyển lương thảo bị trộm!"


"Cái gì?" Có chút đè nén, mày kiếm nhíu chặt, bản đồ vận chuyển lương thảo bị trộm? "Có biết là ai làm không?"


"Nếu trẫm không đoán sai, là do Nguyệt Dịch Thừa làm!" Trên gương mặt trơn bóng như ngọc mơ hồ xuất hiện chút buồn bực, là sai lầm của hắn, mới đưa đến việc quân tình bị tiết lộ ra ngoài!


"Lão thất phu này!" Răng ngà suýt nữa cắn nát, Hiên Viên đế quốc đối đãi hắn không tệ! Phụ hoàng, Hoàng gia gia đều coi hắn là cánh tay đắc lực! Đem Kiêu Kỵ Doanh và một nửa binh mã cấm vệ quân giao cho hắn, không ngờ hoàng huynh vừa lên ngôi hắn liền sinh lòng tạo phản!


Vốn biết hắn với Mông Man đế quốc có chút chuyện dính dấp, nhưng trộm bản đồ vận chuyển lương thảo, là hoàn toàn không có coi dân chúng Hiên Viên đế quốc, coi an nguy tướng sĩ là quan trọng! Hắn làm sao có thể không nổi giận đây!


"Hoàng huynh, huynh yên tâm, chuyện này, đệ sẽ xử lý tốt!" Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn nhíu chặt lông mày, có thể thấy được chuyện này khó giải quyết đến cỡ nào!


Hiên Viên Mặc đang muốn nói gì đó, lúc này một tiểu thái giám báo lại: "Hoàng thượng, nữ hoàng Thanh Loan cầu kiến!"


Liếc mắt với Hiên Viên Ngạo một cái, đứng lên: "Mời nàng đến Cần Chính Điện đi!"


"Dạ!" Tiểu thái giám này đáp một tiếng, liền lui ra ngoài.


"Ngạo, đệ tốt nhất nghỉ ngơi đi, hoàng huynh đi ra ngoài trước!" Nói xong đứng lên chuẩn bị rời đi.


"Ừm!"......


......


"Hiên Viên hoàng đế!" Phượng Phi Yên hướng về phía Hiên Viên Mặc chào hỏi.


"Thanh Loan nữ hoàng, mời ngồi!" Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, Tiểu Đức Tử lập tức đưa đến một cái ghế, cho nàng ngồi xuống.


Phượng Phi Yên cũng không khách khí, vén Phượng Bào lên liền ngồi vào ghế: "Cuộc chiến giữa Hiên Viên quốc và Mông Man quốc, có mấy thành phần thắng?" Vào cửa chính là đi thẳng vào vấn đề.


Dịu dàng cười một tiếng, trên mặt lạnh nhạt không nhìn ra tâm tình, rồi sau đó âm thanh ôn nhã vang lên: "Nếu Thanh Loan không nhúng tay vào, là tất thắng. Nếu Thanh Loan nhúng tay, chỉ nắm chặt năm phần."


Nói xong nhìn nét mặt Phượng Phi Yên.


Khóe môi hình lăng kéo nhẹ: "Nếu trẫm bảo đảm không xuất binh, thì Hiên Viên hoàng đế có nguyện cầm Vũ Văn Tiểu Tam để đổi không?" Cười nói ra điều kiện của nàng.


Đây chính là mục đích nàng tới, chỉ cần Vũ Văn Tiểu Tam đó không có ở đây, nàng mới có hi vọng, không phải sao?


Con ngươi như mặc ngọc thoáng qua một đạo ánh sáng lạnh: "Thanh Loan Nữ Đế chẳng lẽ quên thọ yến mẫu hậu hôm đó, trẫm đã nói…"


"Trí nhớ Trẫm còn không có kém đến mức đó, tất nhiên sẽ không quên. Nhưng có thế nào đi nữa, cũng chỉ là một nữ nhân, nếu so sánh với hàng ngàn hàng vạn tính mạng của các tướng sĩ Hiên Viên đế quốc, tin rằng trẫm không nói, Hiên Viên hoàng đế cũng biết nên lựa chọn như thế nào!" Trong mắt phượng hàm chứa chút nụ cười, khóe miệng này thoáng cười vết, nói rõ mục đích của nàng đã thành công.


Nhưng tâm trạng của nàng mơ hồ có chút khẩn trương, cũng không phải sợ Hiên Viên Mặc không đồng ý, mà là sợ hắn trực tiếp xuống tay với mình.


"Mời Thanh Loan nữ hoàng trở về đi! Trẫm sẽ không lấy bất kỳ một con dân nào của mình, để đổi sự bình an của quốc gia đâu." Lại không nói dù Vũ Văn Tiểu Tam là một người bình thường, Hiên Viên Mặc hắn cũng sẽ không hèn nhát đến mức đó!


Đánh giặc, Hiên Viên Mặc hắn có lòng tin, tức là có lòng tin đối với tướng sĩ mình, cũng là có lòng tin đối với Ngạo!


Phượng Phi Yên có chút không dám tin nhìn hắn một hồi lâu, đứng lên, phẩy tay áo bỏ đi: "Vậy trẫm hi vọng Hiên Viên hoàng đế sẽ không hối hận!"


"Thanh Loan nữ hoàng chắc chắn mấy phần, có thể ở Hiên Viên đế quốc của ta chiếm được tiện nghi?" Bên trong giọng nói dịu dàng mang theo âm thanh nguy hiểm vang lên.


Người đã đi tới cửa, bước chân chợt dừng lại, quả thật bàn về binh lực, Thanh Loan đế quốc là nữ binh, chưa chắc đánh thắng được binh sĩ của Hiên Viên đế quốc, nhưng mà......


Môi khẽ nâng lên, cuối cùng không có mở miệng, giẫm chận tại chỗ rời đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK