Edit +Beta : Cá Voi Xanh
Ngày : 11/8/2021
Số từ : 4768 từ
--------------------------------------------------------------------------------------------
"Mỗi lần nỗ lực đều sẽ có kết quả, chẳng sợ quá trình diễn ra chậm chạp nhưng nói chung vẫn có thể thấy bản thân mình tiến bộ." Tiểu Vũ cười mỉa mai, hỏi tiếp: "Em có cảm giác thế nào? Khó chịu sao? Vậy em có biết, người mà cho dù cố gắng ra sao cũng dậm chân tại chỗ như thế nào không?" Tiêu Vũ vươn tay ra, nói một cách nhàn nhạt: "Để cô nói cho, giống như bị thế giới bỏ rơi, tuyệt vọng!"
Phí Nhược Đồng mở to mắt không nói được lời nào, cô ấy bị khí tràng của Tiêu Vũ làm cho kinh động, Tiêu Vũ cười nói: "Em biết người rõ ràng biết mình không thể tiến tới mà cứ liều mạng đi lên là gì không? Cô nói cho em hay, là người đang cầu cứu, trong đầm lầm, dưới nước, càng vùng vẫy thì càng chìm xuống, không biết khi nào sẽ biến mất khỏi thế giới này."
Tiêu Vũ chỉ vào tấm kính cửa sổ, mỉm cười nói tiếp: "Tương lai tươi sáng sao? Nhìn không thấy mà đã từ từ chìm xuống đáy cát, đáy đầm lầy, còn đáy nước. Không những không thể nhìn thấy ánh sáng mà xung quanh còn tối om, thậm chí không thể cử động hay thậm chí......là thở. Phí Nhược Đồng, trước mặt em chỉ là một mảnh thủy tinh, đánh nát nó là em có thể bước vào thế giới mà em đã thấy. Vì em không muốn phá vỡ nó, nên em mới cho rằng em là con ruồi trên kính. Đợi đến khi em chìm xuống đầm lầy thì lại nói cho cô biết em tuyệt vọng bao nhiêu đi."
Tiêu Vũ đứng lên, nói với Quý Huyền: "Mình về trước đi." Cô quay lại nói với Phí Nhược Đồng: "Em cứ nghỉ ngơi đi! Hoặc là tìm nơi yên tĩnh của mình, cô về trước , hai hôm nữa cô lại tới."
"Cô ơi." Phí Nhược Đồng đứng dậy.
Tiêu Vũ mỉm cười vỗ vai cô ấy rồi bảo: "Cô không trách em, cũng không có quyền trách em. Cô biết mọi người đều không dễ dàng gì, nhưng cô cũng biết em đã nỗ lực rất nhiều, cho nên cô không em từ bỏ dễ dàng như vậy. Bởi vì cô biết, một ngày nào đó em sẽ hối hận. Tóm lại, em cứ suy nghĩ kĩ đi! Nghĩ xong rồi thì gọi cho cô."
Phí Nhược Đồng tiễn Tiêu Vũ ra cửa với vẻ mặt ngơ ngác, Tiêu Vũ xua tay với cô ấy.
Trở lại xe, Tiêu Vũ hỏi Quý Huyền: "Anh có thể tìm hiểu giúp em được không?"
Quý Huyền nhìn cô rồi cười đáp: "Sẵn lòng cống hiến sức lực vì em."
Tác phong từ trước tới giờ Quý Huyền luôn nhanh, không bao lâu liền đưa kết quả cho Tiêu Vũ.
Nói tiếp thì đây chuyện nói bình thường thì bình thường, nói hiếm thấy thì hiếm có khó gặp thật. 360 nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên cả. Nhưng dù ngành nào cũng sẽ có một loại thiên tài như nhau. Sự tồn tại của người này đôi khi chèn ép những người phàm tục, khiến họ nghi ngờ bản thân.
Nghi ngờ sự nỗ lực của bản thân, nghi ngờ về lựa chọn của chính mình, nghi ngờ về cuộc sống của bản thân, mọi thứ.
Đó là lý do tại sao Tiêu Vũ đã phá rối David Joe lúc ở cửa hàng piano Phú Tuệ. Bản thân David Joe vốn là loại người có tài lớn về piano, chưa nói đến việc cậu đã học piano nhiều năm.
Nếu cứ để David Joe chơi xong bản nhạc đó thì người đấu đàn với cậu là cô nàng Tiểu Tình sẽ toi cơm.
Tiêu Vũ không muốn thấy yếu tố piano của Tiểu Tình bị hủy hoại chỉ vì hai câu nói đó, thế nên cô mới ra tay gián đoạn màn trình diễn của David Joe.
Bây giờ, Phí Nhược Đồng cũng gặp phải điều tương tự.
Một thiếu niên thiên tài piano tuổi 16.
Tiêu Vũ nhìn vào thông tin trong tay, sau khi vượt qua kỳ thi cấp 10 thì Phí Nhược Đồng đã tự tin hơn rất nhiều. Nỗi thất vọng vì ảnh hưởng bởi cảm xúc mà không thể phát huy hết năng lực lúc ở cuộc thi piano Âu Mỹ cũng đã được xóa tan.
Tận dụng cơ hội này, Phí Nhược Đồng đã báo danh cho Cúp piano trẻ trong nước, với khả năng hiện tại thì việc cô ấy được vào vòng chung kết là điều đương nhiên.
Nhưng trong trận bán kết, Phí Nhược Đồng gặp Nguyễn Trạch Nhạc đến từ tỉnh khác. Mới 16 tuổi mà đã vào được vòng bán kết cúp thiếu niên, chắc chắn có thể nói Nguyễn Trạch Nhạc là một thiên tài piano.
Hơn nữa còn là một thiên tài có năng lực phi thường, mấu chốt là Nguyễn Trạch Nhạc chưa được đào tạo một cách bài bản nữa.
Khi Phí Nhược Đồng đang tưởng tượng lại lúc luyện tập sau cánh gà, cô ấy tình cờ va phải Nguyễn Trạch Nhạc đang đi thong dong tới đây. Trước khi cậu ta đến, nhân viên đã hỏi Phí Nhược Đồng nhiều lần rằng cô ấy có nhìn thấy Nguyễn Trạch Nhạc không?
Phí Nhược Đồng cũng giải thích rằng mình không quen người này, nhân viên hỏi cô ấy chỉ vì số thí sinh của Phí Nhược Đồng và Nguyễn Trạch Nhạc có liên quan đến nhau. Chứ thật ra Phí Nhược Đồng chưa bao giờ nhìn thấy cậu ta trước đây, vì vậy lúc này các nhân viên mới phải liên tục gọi cho Nguyễn Trạch Nhạc.
Ngay khi nhân viên chuẩn bị hủy bỏ tư cách thi của Nguyễn Trạch Nhạc rồi yêu cầu Phí Nhược Đồng chuẩn bị, thì cậu ta mới bước vào cánh gà với cái ba lô và bộ đồ nhăn nhúm.
Tất nhiên, cậu đã bị nhân viên công tác "sạc" cho một trận, nhưng mà Nguyễn Trạch Nhạc như nước đổ lá khoai, không hề thấy có lỗi chút nào.
Lúc này, ngay cả Phí Nhược Đồng, người không hay tọc mạch cũng không thể không thốt lên: "Quá mạo hiểm, suýt chút nữa cậu không thể dự thi rồi đấy."
Nguyễn Trạch Nhạc ngồi bên cạnh cô ấy, vừa soi vết bẩn trên giày vừa nói: "Không tham gia thì không tham gia thôi."
Nụ cười trên mặt Phí Nhược Đồng cứng lại, cô ấy hỏi: "Cậu nói cái gì?" Đối với Phí Nhược Đồng, mỗi cuộc thi đều không dễ dàng. Tất nhiên, với cô ấy thì mỗi cuộc đều rất thiêng liêng.
Nguyễn Trạch Nhạc quay đầu lại, nhìn Phí Nhược Đồng với ánh mắt lạ thường rồi nói: "Nói cái gì là cái gì? Đến trễ thì thôi đó! Tôi có thể làm gì bây giờ?"
Phí Nhược Đồng hít một hơi rồi nói: "Câu có thể tới sớm mà."
Nguyễn Trạch Nhạc lấy kẹo cao su rồi bỏ vào miệng nhai: "Tại sao? Tôi không thích tới sớm đấy, buồn ngủ muốn chết."
Phí Nhược Đồng thấy thái độ không đúng mực của cậu ta thì tức giận: "Tiếp theo đến phiên cậu thi đấu mà cậu còn ăn kẹo cao su? "
"Không có sao hết! Đến lúc đó thì nhè ra là được." Nguyễn Trạch Nhạc đưa hai tay sau đầu, bắt chéo chân rồi đáp.
Phí Nhược Đồng tức đến bật cười, nhưng thấy Nguyễn Trạch Nhạc vẫn còn trẻ, cô ấy lại nói: "Với thái độ này mà cậu vẫn có thể vào bán kết, là do vòng sơ khảo khu vực cậu dễ sao?"
Nguyễn Trạch Nhạc nhàn nhạt liếc nhìn cô ấy, nhẹ nhàng đáp: "Ừ, đơn giản."
Phí Nhược Đồng đã rất không hài lòng với thái độ ngạo mạn của cậu ta, liền tốt bụng nói: "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (Trên trời còn có trời, trên người còn có người)."
Nguyễn Trạch Nhạc mỉm cười, hỏi cô ấy: "Phải không đó? Vậy chị nói mình là loại người đó sao?"
Phí Nhược Đồng sửng sốt, Nguyễn Trạch Nhạc cười phì: "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân à? Mắc cười, nhưng nếu chị đã tự tin như thế thì đấu một trận đi."
Mặt Phí Nhược Đồng nhất thời đỏ bừng lên, cô ấy nói: "Tôi đã hơn 20 rồi, số năm học đàn còn lớn hơn cả cậu, sao tôi không biết xấu hổ đi đấu với cậu chứ?"
Lúc này Phí Vũ Đồng mới ngồi thẳng lên, nhìn cô ấy nói: "Trông chị tự tin thật đó nha! À, đúng rồi, chị sau tôi đúng không? Nếu chị đã nói vậy thì nhất định phải đấu với nhau rồi."
Phí Vũ Đồng lại sửng sốt, Nguyễn Trạch Nhạc cười nói: "Tôi bắt đầu học đàn năm 10 tuổi, còn chị học khi nào?"
Phí Nhược Đồng không nghĩ nhiều, đáp: "Lúc 5 tuổi."
Nguyễn Trạch Nhạc cười nói: "10 năm không phải là ngắn, nhưng cũng thực sự xứng đáng được đấu với tôi. "
Phí Nhược Đồng chớp mắt, lúc này mới nhận ra mình bị xúc phạm, dù tính có tốt thế nào cũng có một chút tức giận, cô ấy mắng: "Nếu cậu học piano năm 10 tuổi, thì giờ mới có mấy năm thôi, nếu đấu mà thua thì...."
"Không sao, tôi chưa từng thua cho tới bây giờ." Nguyễn Trạch Nhạc ngắt lời Phí Nhược Đồng, nhìn phía trước rồi cười nói: "Tôi nhớ rằng lần này cùng biểu diễn một tác phẩm mà nhỉ? Hình như là bản nhạc khó《La Campanella*》của Liszt thì phải?"
*Tiếng Ý nghĩa là chiếc chuông nhỏ, đây là khúc etude piano số 3 trong tập tác phẩm "Grand Paganini Études" của Franz Liszt
Phí Nhược Đồng tức giận, cô ấy nói: "Đúng, là 《La Campanella》của Liszt, cô giáo tôi thích luyện tập tác phẩm này của Liszt, vậy nên tôi đã được tiếp xúc qua. Nhưng nếu không học đàn từ 10 năm trở lên thì rất khó để đàn bài này."
Nguyễn Trạch Nhạc cười nói: "Sao nhất định phải học trên 10 năm chứ, có yêu cầu gì à?"
Phí Vũ Đồng ngạc nhiên một hồi, chỉ có thể lắc đầu rồi nói: "Bởi vì《La Campanella》rất khó."
Nguyễn Trạch Nhạc cười nói: "Nếu chúng ta đều phải đàn khúc nhạc này, vậy dùng 《La Campanella》để so xem chị học đàn 15 năm tốt hơn hay tôi học 6 năm tốt hơn."
Phí Nhược Đồng cau mày, đáp: "Như vậy không hợp lý, cũng không công bằng với cậu."
Nguyễn Trạch Nhạc trợn mắt nhìn lên trời, nói: "Không có gì không công bằng, tôi thấy chị tự tin như thế nên mới đấu thôi. Cũng đừng làm tôi thất vọng nhé, chị, à!"
Nói xong, Nguyễn Trạch Nhạc đi lên sân khấu. Phí Nhược Đồng đang ngồi trong cánh gà, tất nhiên có thể nghe thấy tiếng đàn của Nguyễn Trạch Nhạc. Khi Nguyễn Trạch Nhạc bắt đầu chơi, Phí Nhược Đồng biết rằng cậu ta không nói đùa.
Gặp phải đối thủ mạnh hơn mình trong một cuộc thi piano là điều bình thường. Tâm lý không vững vàng, nên thi đấu bị ảnh hưởng cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
Nếu, cô ấy chưa từng nói chuyện với Nguyễn Trạch Nhạc thì cô ấy sẽ chỉ đang ngồi đây đợi đến phiên mình lên sân khấu.
Như thế, cô ấy nghĩ, vào lúc này, mình hẳn sẽ ngạc nhiên, thậm chí bất an khi nghe kỹ xảo của cậu ta, và có thể sẽ luôn vặn vẹo trên ghế.
Ngay cả khi biết rằng cậu ta hiếu thắng hơn mình cũng không đến mức tay sẽ run lên. Không một nghệ sĩ piano nào chưa từng gặp phải đối thủ mạnh hơn mình cả, Phí Vũ Đồng vẫn nhớ lúc ở cuộc thi piano Âu Mỹ, nhớ lúc mình ngồi ở cánh gà nghe những âm thanh du dương. Bởi vì biết được khoảng cách giữa bản thân và họ, bởi vì biết rằng mình không bằng người bạn của cô giáo, cho nên đến khi lên sân khấu, tay có chút cứng ngắc. Vì vậy, mình thậm chí còn không được vào bán kết, đã bị loại ngay vòng loại rồi.
Tuy nhiên, cô ấy không hối hận, ai rồi cũng phải trải qua chuyện này. Nhưng cô ấy đã trải qua thì cũng thể vượt qua ngọn núi cao hơn nữa. Cô giáo nói đúng, mình muốn vượt qua nó.
Thế là cô ấy đi thi, đối với cô ấy mà nói, cuộc thi cấp mười giờ dễ như ăn cháo. Cô ấy dễ dàng đạt điểm cao, rồi vượt qua kỳ thi rất dễ dàng.
Đối với Phí Vũ Đồng mà nói thì đây là điều đáng tự hào. Cô ấy từng trượt mấy kỳ thi do đôi tay vụng về của mình, thậm chí còn bị căng thẳng tinh thần. Lúc thi vào Nhạc viện còn tuyệt vọng hơn, cô nhớ lúc nhận được giấy báo nhập học từ trường, mẹ đã dẫn cô ấy đi ăn uống mua sắm, làm tất cả những gì có thể.
Nếu mọi chuyện luôn diễn ra như thế này, thì tuyệt biết bao.
Phí Nhược Đồng ngồi ở cánh gà, toàn thân run rẩy, đầu không ngừng đổ mồ hôi. Ha ha, nghe piano của Nguyễn Trạch Nhạc, lấy đấu đàn làm tiền đề, cái này khác hẳn với đối thủ trong thi đấu cuộc thi piano.
Phí Nhược Đồng chấp nhận trận đấu đàn đầu tiên, nhưng cô ấy không nghĩ kết quả lại như thế.
Áp lực ngập đầu và nỗi sợ hãi thường trực.
《La Campanella》là khúc etude piano số 3 trong tập tác phẩm Grandes études de Paganini của Liszt dành riêng cho nghệ sĩ piano Robert Schumann* và vợ ông - Clara Schumann**. Liszt được xưng là ông vua của những kỹ năng, đương nhiên là có lý do.
*là một nhà soạn nhạc và phê bình âm nhạc nổi tiếng của Đức.
**nhà soạn nhạc, nghệ sĩ đàn piano người Đức.
Bản nhạc《La Campanella》 khá khó và cực kỳ nổi tiếng. Liszt đã áp dụng Ternary form* cho nó, trong đó, do có nhiều thay đổi và sự lặp lại của chủ đề, nó có các đặc điểm của một biến thể và hình thức Rondo.
*gồm 3 phần, trong đó section đầu sẽ được lặp lại sau khi trải qua 1 section đối kháng. Form này có sự đối xứng và cân bằng, viết theo dạng (dạng A B A).
Phí Nhược Đồng không ngừng nhớ lại những điều này, cô biết và ghi nhớ tất cả những kiến thức về《La Campanella》. Tất cả bao gồm cả lịch sử luyện tập đầy máu và nước mắt của bài《La Campanella》, đều được cô tìm hiểu và nghiên cứu từ khi mới vào trường.
Là một sinh viên Nhạc viện, không ít người luyện《La Campanella》. Sau khi Phí Nhược Đồng nghe Tiêu Vũ luyện tập một lần, cô ấy liền quyết tâm học nó.
《La Campanella》 khá khó với một nghệ sĩ piano nghiệp dư, nhưng người học hệ piano trong Nhạc viện rồi sắp trở thành nghệ sĩ piano như Phí Nhược Đồng mà nói, không nên sợ hãi khi luyện《La Campanella》mới đúng.
Cô ấy đã luyện《La Campanella》từ rất sớm, nhưng vẫn chưa tiến bộ đáng kể. Sau cuộc thi piano Âu Mỹ năm nay, cô ấy lại tập lại một lần nữa, dùng hai buổi chiều đọc lại phổ, từ lúc cơm trưa đến hơn 7 giờ, sau đó vội vàng ăn cơm tối rồi nghỉ ngơi.
Sau đó, mỗi ngày cô ấy tập luyện chuyên sâu, tập hơn 8 tiếng mỗi ngày. Trong một tuần, cuối cùng cô ấy cũng chơi suôn sẻ.
Ngồi ở đây, cô vẫn có thể nhớ chi tiết, giống như những ngày cô luyện tập. Trang thứ ba và thứ tư thì chơi tremolo, do cô ấy không siết chặt tay nên dù luyện thế nào cũng không chơi xuôi được. Đoạn kết bấm phím không đủ lực, không đạt độ chính xác.
*Tremolo: hai âm hay hai hợp âm được nhắc lại nhiều lần, đều với tốc độ nhanh.
Cô ấy nhớ rõ từng ngày từng ngày trong mấy tháng qua. Cô ấy đã tập luyện đến mệt mỏi và vất vả ra sao. Cho đến khi cô ấy có thể đàn một cách rất suôn sẻ, cảm giác đạt được thành tựu, ngày mà cô ấy mỉm cười cả ngày.
Những hình ảnh này lần lượt hiện lên trong đầu cô.
Khi biết rằng bản nhạc thi đấu của vòng bán kết là 《La Campanella》- niềm tự hào của mình, cô ấy cho rằng sau nhiều năm, đây là vận may đầu tiên tới rồi.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán đến mu bàn tay đang siết chặt của Phí Nhược Đồng , đều là《La Campanella》, sao lại chênh lệch nhiều đến thế?
"《La Campanella》không phải bản étude khó nhất, nhưng để chơi tốt nó không phải là điều dễ dàng." Giọng nói của Tiêu Vũ vẫn vang bên tai cô ấy: "Cô biết nhiều sinh viên trong Nhạc viện hiện nay có thể đều có thể khắc phục những khó khăn của bản nhạc này, chẳng hạn như nhảy ba quãng tám, âm rung, v.v. Chỉ cần họ là sinh viên của Nhạc viện thì rất nhiều người có thể vượt qua nó. Nhưng, phải nhớ, ba quãng tám là phải đồng thời duy trì tốc độ, kỹ thuật này*, đều không đơn giản."
*Gốc là 颗粒型, mình không tra ra nghĩa. Ai hiểu thì cmt nha, mình cảm ơn.
Ý của cô giáo chính là thế này!
Phí Nhược Đồng cảm thán, tiếng chuông vang lên sống động, rất thật. Mô phỏng tiếng chuông thông qua các bước nhảy quãng lớn của âm sắc và giai điệu. Cô ấy cũng đã từng chơi, bởi vì cô giáo từng nói mình phải luôn duy trì tốc độ, nhưng lúc này, Nguyễn Trạch Nhạc đã sử dụng kỹ thuật biến tấu quá sống động, kỹ năng chơi hoa lệ, tạo nên hiệu ứng chuông hoàn hảo như vậy.
Phí Nhược Đồng cúi đầu, chỉ cảm thấy cả thế giới quay cuồng. 6 năm? Cậu ta mới học 6 năm sao?
"Số 271, Phí Nhược Đồng, đến lượt cô."
Tiếng gọi của nhân viên truyền đến, Phí Nhược Đồng chỉ cảm thấy giọng nói thật xa vời. Cô ấy đã lên sân khấu như thế nào, cô ấy không nhớ, có biểu diễn hay không, cô ấy đều không nhớ.
Cô ấy chỉ nhớ rõ ánh mắt nhìn mình của Nguyễn Trạch Nhạc đang ngồi dưới khán đài, đôi mày cau lại và câu nói đó: "CMN, thất vọng vl, đây là tuyển thủ chơi piano hơn 10 năm à? Chị không phải tới đây chơi đấy chứ?"
Cô ấy vẫn nhớ bộ dáng xoay người rời đi của Nguyễn Trạch Nhạc, vẫn nhỏ bé như vậy, cầm lấy ba lô, hất tóc rời đi.
Khi Phí Nhược Đồng mở mắt ra