• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chớp mắt một cái đã đến Tết.

 

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Ôn Sở, sáng sớm mùng 1 Tết, Tần Kiến Thư đã mở cuộc gọi video để đối phương chúc Tết ba mẹ Tần qua màn hình điện thoại. Khác hẳn với sự ngượng ngùng trước đó, Ôn Sở dựa vào lợi thế dẻo miệng và ngoại hình xinh đẹp của mình để ghi điểm trước mặt ba mẹ Tần.

 

Năm mới, mọi thứ đều đang ổn định và phát triển theo chiều hướng tốt.

 

Hứa Ý Tống và Dương Liễu lại dây dưa với nhau thêm vài lần nữa, đến tháng 5, hai người cuối cùng cũng hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

 

Lần này Dương Liễu đã có khí phách, cô chặn và xóa hết thông tin liên lạc của đối phương, khóc suốt ba ngày rồi lăn ra ốm nặng. Khi nằm trong viện truyền nước, trong cơn mê man vì bệnh, cô cầm lấy tay Ôn Sở rồi nói: "Không bao giờ tin vào tình yêu nữa."

 

Ôn Sở lặng lẽ trợn mắt: Có quỷ mới tin cậu.

 

Ôn Sở hiểu rất rõ người bạn thân này của mình. Điều tuyệt vời nhất ở Dương Liễu chính là luôn giữ một trái tim chân thành và nhiệt huyết đối với tình yêu, tuyệt đối không vì những tổn thương trong quá khứ mà mang thành kiến vào mối quan hệ tiếp theo.

 

Người như vậy, nói dễ nghe một chút thì gọi là "sống vô tư" và "hay quên", còn nói không dễ nghe thì là không biết rút kinh nghiệm, lợn chết không sợ nước sôi.

 

May mắn thay, sau một khoảng thời gian đau khổ vì thất tình, Dương Liễu đã lao vào sự nghiệp với một khí thế mãnh liệt hơn, mang ý chí "tập trung làm việc, không để bản thân bị tổn thương vì tình yêu nữa".

 

Thấy chuyện này thành công, Ôn Sở cũng vui mừng.

 

Có trời mới biết trong khoảng thời gian Dương Liễu ngã bệnh, một mình cô phải làm gấp đôi phần việc, ngay cả chuyện yêu đương qua mạng với Tần Kiến Thư cũng bị cắt xén một nửa, kế hoạch tiến vào Nam Thành cũng bị hoãn lại.

 

Dương Liễu không yêu, nhưng cô thì vẫn phải yêu chứ!

 

Bệnh của ba Tần chung quy là nỏ mạnh hết đà. Ông vượt qua kỳ hạn "nửa năm" mà bác sĩ đã nói lúc đầu, gắng gượng suốt một năm rưỡi, cuối cùng đột ngột ra đi ngay thời khắc một năm mới lại đến.

 

Theo lời mẹ Tần, vào lúc 0 giờ đêm giao thừa, bên ngoài đồng loạt vang lên tiếng pháo nổ. Ba Tần từ trên giường bò dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn một lúc, rồi bắt đầu lục tung nhà cửa để tìm pháo.

 

Giao thừa nối tiếp Tết Nguyên đán, vừa qua 0 giờ tất nhiên là phải đốt pháo.

 

Phong Thành là một thành phố nhỏ, việc quản lý pháo hoa và pháo nổ trong dịp Tết không quá nghiêm ngặt. Mặc dù những năm gần đây có quy định rõ ràng về việc cấm đốt pháo, nhưng vẫn có một số ít người lén lút duy trì tập tục này.

 

Bên trên cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không quá đáng thì cố gắng coi như không thấy.

 

Ba Tần khó khăn lắm mới tìm thấy một quả pháo cũ không biết còn sót lại từ năm nào trong góc tủ. Ông khoác áo, rồi vội vàng xuống lầu.

 

Mẹ Tần đi vệ sinh một lát, ra ngoài thì không thấy người đâu.

 

Cuối cùng, pháo dưới khu chung cư không nổ.

 

Người ấy, cũng không trở về nữa.

 

Ôn Sở ở Vân Thành nhận được tin, thậm chí chẳng màng đón Tết. Cô chỉ qua loa báo với ba mẹ một câu rồi vội vã mua vé máy bay sáng hôm sau bay thẳng đến Nam Thành.

 

Vào những ngày Tết, muốn bắt xe dù từ Nam Thành đến Phong Thành cũng vô cùng bất tiện.

 

Ôn Sở chỉ đành làm phiền người bên công ty con đến chờ sẵn ở lối ra từ sớm, sau khi đón được cô thì đưa tới thẳng Phong Thành.

 

Tần Kiến Thư không ngờ Ôn Sở tới nhanh như vậy.

 

Hoặc là nói, nàng không ngờ Ôn Sở sẽ tới.

 

Dù sao hôm nay mới là mùng 2, Ôn Sở vẫn còn phải ở bên gia đình của mình.

 

"Gia đình của chị cũng là gia đình của em."

 

Ôn Sở ôm chặt người trong lòng, như thể Tần Kiến Thư là một báu vật mong manh dễ vỡ.

 

Cô nhẹ giọng dỗ dành hết lần này đến lần khác, cho đến khi nghe thấy tiếng khóc nức nở thấp thoáng bên tai. Trái tim cô như thắt lại: "Không sao, chị còn có em, em sẽ luôn ở bên chị, bầu bạn với chị."

 

Ôn Sở cũng đỏ mắt. Một trong hai người thân duy nhất của đối phương trên thế gian này đã ra đi.

 

May mắn là, từ nay về sau còn có cô.

 

Mẹ Tần vừa đau buồn, vừa có một nhận thức mới về mức độ thân thiết giữa Tần Kiến Thư và Ôn Sở.

 

Người "bạn thân" mà con gái kết bạn...có phải quá tốt rồi không?

 

Trong dịp Tết Nguyên đán không tiện tổ chức tang lễ, hơn nữa lúc còn sống, ba Tần đã nhiều lần dặn rằng sau khi ông qua đời không cần tổ chức linh đình, chỉ cần ra đi một cách lặng lẽ là được. Vì vậy, Tần Kiến Thư chỉ lấy danh nghĩa mẹ mình để thông báo cho những người thân thiết còn ở Phong Thành, tổ chức vài bàn rượu tang đơn giản tại nhà tang lễ.

 

Từ lúc phát tang đến khi an táng tổng cộng là ba ngày, Ôn Sở luôn túc trực bên cạnh Tần Kiến Thư, không rời nửa bước, giúp đỡ lo liệu mọi việc.

 

Có người thân và bạn bè không biết chuyện, thấy cô trong tang lễ với dáng vẻ hoàn toàn không coi mình là người ngoài, còn tưởng rằng cô là cháu gái thuộc dòng chính nhà họ Tần. Hỏi kỹ mới biết cô chỉ là bạn của Tần Kiến Thư ở Vân Thành.

 

"Tiểu Thư à, con cũng đừng bận nữa. Con lại đây ngồi đi, mẹ có vài lời muốn nói với con."

 

Một tuần sau khi an táng, cuối cùng mẹ Tần cũng hoàn toàn chấp nhận sự thật người mình yêu đã qua đời.

 

Đau lòng là vậy, bà vẫn buộc phải cân nhắc về tương lai của mình và con gái.

 

Lúc này đang là buổi trưa, Ôn Sở đã xuống lầu tới quán ăn gần đó mua bữa trưa cho cả nhà, còn Tần Kiến Thư thì đang hầm canh trong bếp.

 

Nghe thấy mẹ gọi mình, nàng đưa tay cởi tạp dề, từ trong bếp đi ra, chậm rãi ngồi xuống: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

 

Mẹ Tần nhìn nàng, không kiềm được mà lại đỏ mắt: "Mấy năm nay là ba con làm khổ con. Mẹ cũng biết, ở lại cái nơi nhỏ bé như Phong Thành này là thiệt thòi cho con."

 

Những năm gần đây, hễ là người trẻ có chút tiền đồ ở Phong Thành thì đều lần lượt rời đi. Thành phố nhỏ bé và lạc hậu này đã đánh mất lợi thế công nghiệp từ lâu do những chính sách siết chặt kiểm soát môi trường trong những năm trước.

 

Có thể thấy rằng ngày nay, từng thế hệ quản lý đô thị vẫn đang cố gắng bắt kịp, cố gắng tìm kiếm một lối đi mới, nhưng hiệu quả rất hạn chế.

 

Nguồn nhân lực trong thành phố thiếu hụt, thậm chí sau 10 giờ đêm còn chẳng có ai giao đồ ăn nữa.

 

Có lẽ bản thân bà có thể ở lại đây cả đời, nhưng rõ ràng Tần Kiến Thư không thuộc về nơi này.

 

"Thực ra công việc trước đây của con cũng khá tốt phải không?" Hai mẹ con trò chuyện một lúc, bỗng bà Tần cảm thán, "Trước khi bệnh của ba con chuyển biến xấu, mẹ từng bàn với ông ấy, thực ra con cứ tiếp tục làm việc ở Vân Thành cũng tốt, ba mẹ có thể dùng một phần tiền tiết kiệm để đặt cọc mua một căn nhà nhỏ ở đó cho con."

 

Nói rồi, bà chậm rãi lấy từ trong túi ra một quyển sổ tiết kiệm: "Mấy năm nay, đã tiêu không ít tiền để chữa bệnh cho ba con. Phần này là trước khi ông ấy đi, ông ấy dặn mẹ đưa cho con, không nhiều, chắc không đủ để đặt cọc mua nhà. Nhưng con cầm lấy số tiền này đi, muốn làm gì cũng được, cũng coi như là hoàn thành một tâm nguyện của ba mẹ."

 

Nói đến đây, mẹ Tần liền nhét sổ tiết kiệm vào tay con gái, rồi đặc biệt bổ sung thêm một câu: "Con yên tâm, tiền dưỡng lão mẹ cũng để lại rồi. Đủ mà."

 

Lúc này, Tần Kiến Thư đã nghẹn ngào đến mức không thể nói một câu hoàn chỉnh.

 

Nàng quay mặt đi, dời mắt sang nơi khác, trong khóe mắt ánh lên những giọt lệ lấp lánh.

 

Tần Kiến Thư thực sự không phải là người thích khóc, nàng kiềm nén cảm xúc, đè ép hết lần này đến lần khác.

 

Vất vả lắm mới bình tĩnh được đôi chút——

 

"Còn nữa, mấy ngày trước dì họ của con đến tiễn ba con lần cuối. Dì ấy buột miệng hỏi vài câu về chuyện tình cảm của con. Mẹ thấy con bây giờ không còn nhỏ nữa, cứ một mình mãi mẹ cũng không yên tâm..."

 

"Mẹ." Tần Kiến Thư siết chặt quyển sổ tiết kiệm trong tay, ngắt lời mẹ Tần.

 

Sau tiếng gọi này, nàng im lặng một lúc lâu: "Thực ra con đã có người yêu rồi, hơn nữa đã gần hai năm. Tình cảm của tụi con rất tốt."

 

"Sao mẹ lại không biết chút gì vậy?"

 

Mẹ Tần vừa ngỡ ngàng vừa kinh ngạc, bà nhìn chằm chằm vào con gái: "Đây là chuyện tốt mà, con nên nói với ba mẹ sớm hơn mới phải, như vậy ba con ra đi cũng có thể yên lòng..."

 

Nói tới đây, mẹ Tần khựng lại một chút.

 

Bà bắt gặp ánh mắt tĩnh lặng như nước của con gái, chợt nhận ra có gì đó không ổn.

 

Chắc hẳn không đơn giản như vậy.

 

Chuyện bà có thể nghĩ tới, thì với sự thông minh và cẩn trọng của mình, Tần Kiến Thư chắc chắn cũng sẽ nghĩ đến.

 

Nếu đã có người yêu mà lại không hề nói với gia đình, vậy khả năng duy nhất chỉ có thể là...

 

"Là Tiểu Ôn sao?"

 

Mẹ Tần ngạc nhiên vì bản thân lại có thể bình tĩnh thốt ra khả năng này một cách thản nhiên đến vậy.

 

Từ khi chồng bà được bệnh viện báo tin nguy kịch, lần đó Ôn Sở đã cùng Tần Kiến Thư trở về.

 

Hơn một năm sau đó, Ôn Sở cũng thường xuyên ghé qua. Hơn nữa mỗi lần đến, đối phương đều mang theo rất nhiều đồ ăn, vật dụng, còn có không ít thuốc bổ, luôn tỏ ra hiếu kính với bậc trưởng bối.

 

Mà mỗi lần đối phương tới, con gái đều sẽ ra ngoài ở cùng qua đêm.

 

Lùi về sau nữa thì chính là chuyện của mấy ngày trước. Trong nhà xảy ra chuyện, đứa trẻ Ôn Sở này thậm chí còn không đón Tết, lập tức từ Vân Thành chạy tới, phụ giúp một tay bận trước bận sau.

 

Kết hợp với phản ứng của Tần Kiến Thư lúc này, mẹ Tần dù có chậm chạp đến đâu cũng phải nhận ra.

 

——Bà đã nói rồi mà, trên đời này làm gì có "bạn thân" nào có thể làm được đến mức này.

 

Hóa ra, vốn dĩ không phải.

 

"Dạ." Tần Kiến Thư đáp lại rất khẽ, hàng mi dài của nàng run lên, đôi môi mấp máy rồi kiên định cất lời: "Mẹ ơi, con thích em ấy lắm."

 

"Nhưng hai đứa...đều là con gái mà?"

 

"Con gái với con gái sao có thể ở bên nhau được chứ?"

 

Có lẽ trong tiềm thức đã sớm nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa hai người, nên mẹ Tần phản ứng không quá kịch liệt, nhưng cũng không hoàn toàn chấp nhận.

 

Dường như Tần Kiến Thư đã sớm đoán được bà sẽ nói vậy, nàng không cần suy nghĩ mà tiếp lời ngay: "Nhưng mẹ à, chẳng phải mẹ từng nói, điều quan trọng nhất khi hai người ở bên nhau là đồng hành và gắn bó sao?"

 

"Giống như mẹ và ba vậy, không rời không bỏ."

 

"Hơn một năm nay, thời gian mẹ và Ôn Sở ở cùng nhau cũng không phải là ngắn. Mẹ cảm thấy, bên cạnh con có một người như vậy, chẳng lẽ không tốt hơn phần lớn đàn ông trên đời này sao?"

 

Những lời này như chạm đến lòng mẹ Tần. Bà vốn không quá phản đối, nay lại càng thêm dao động vì câu nói của con gái.

 

Đúng lúc đó, Ôn Sở ở bên ngoài mua đồ về, phía sau cô còn có một anh nhân viên siêu thị đi theo để giúp chuyển hàng.

 

"Làm phiền anh mang đồ vào bếp giúp tôi." Ôn Sở chỉ đạo, đồng thời cúi xuống thay giày, rồi đặt những món ăn đã được đóng gói lên bàn ăn. Sau đó, cô quay đầu nhìn về phía hai mẹ con đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa. "À... Lúc ra ngoài, con có nhìn qua thì thấy gạo trong nhà cũng không còn nhiều, nên đã mua hai bao về. Dù sao để đó cũng không hỏng, sau này hai người đỡ phải tự xuống mua rồi lại mang lên."

 

"À dì ơi, tiệm trái cây dưới lầu có cherry khá ngon. Trước đây con nghe Tần Kiến Thư nói dì thích ăn món này phải không ạ?"

 

"Lát nữa rửa xong dì thử nhé ạ, ông chủ nói nếu không ngọt sẽ hoàn tiền."

 

Ôn Sở vừa nói vừa tháo khăn quàng trên cổ xuống, tiện tay treo chìa khóa cửa lên cái móc bên tường, trông rất tự nhiên.

 

Anh chàng giao hàng ra vào liên tục.

 

Chẳng mấy chốc, mẹ Tần đứng dậy khỏi ghế sofa, bước đến bên bàn ăn. Bà dùng tay đẩy nhẹ túi ni lông đựng trái cây, thò đầu nhìn vào.

 

Bà ngẩng đầu nhìn Ôn Sở, lại quay người nhìn con gái, muốn nói nhưng lại thôi.

 

Cuối cùng, bà chỉ lẩm bẩm một câu: "...Quả thực không tệ."

 

Cũng không biết là đang nói cherry không tệ, hay là người không tệ.

 

Ôn Sở nghe không rõ lắm: "Dạ?"

 

Lúc này, Tần Kiến Thư cũng đứng dậy bước tới.

 

Trong mắt nàng ẩn chứa ý cười dịu dàng. Một tay nàng nắm lấy bàn tay mát lạnh của Ôn Sở, tay kia cầm hộp cherry trên bàn, dịu giọng nói: "Chị đi rửa cherry, em rửa tay đi."

 

Nói xong, Tần Kiến Thư nắm chặt tay Ôn Sở, dắt người đi về phía nhà bếp.

 

Chưa đi được hai bước, nàng như chợt nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại.

 

"Mẹ."

 

"Mẹ cũng giúp con xử lý mấy món rau Ôn Sở mua về nhé ạ, rồi dọn chén đũa ra luôn."

 

Lát nữa ăn cơm.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chính truyện đến đây là kết thúc rồi. Sau này họ vẫn sẽ cùng nhau ăn rất nhiều bữa cơm nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK