Vương Triệt một bên thu hồi lều vải, một bên đem dược phẩm đã bào chế tốt thả vào ba lô. Chẳng bao lâu sau, Lục Mao Trùng bỗng nhiên rì rào chạy trở về, trên thân nó tràn đầy sợi cỏ xanh. "Ti ngô ti ngô!" Nó nhảy dựng lên và kêu to hai tiếng. "Hử?" Vương Triệt nhìn nó một chút. Sau đó Lục Mao Trùng lập tức quay người chạy đi, tựa như nó muốn dẫn anh đi tới mọt nơi nào đó. Vương Triệt cất kỹ đồ vật rồi đi theo nó. Một lát sau. Đầu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.