Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 106.
Vậy ngài Tổng giám đốc Tín thì sao?
Mỗi lần gặp vụ án mạng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Cục Công an thành phố đều trải qua một trận ầm ĩ. Đặc biệt những ông bà lão lớn tuổi muốn chạm một chút cũng không được, cảm xúc không ổn định. Gặp phải gia đình hơi có bối cảnh một chút, chỉ hận không thể dùng dao ép cảnh sát tìm ra "sự thật" như trong nhận định của bọn họ.
Cao Sương Cầm thuộc về loại "có đủ năm loại độc", là người nhà người chết cảnh sát không muốn gặp nhất. Một mình bà ta có thể khuấy động cả Cục Công an thành phố đến gà bay chó sủa. Bà khăng khăng cho rằng con trai mình chết oan chết uổng, có người cố ý sát hại. Nhưng Cục Công an thành phố tra xét cả một buổi trưa, lại thêm một buổi tối, cái chết của Dương Kiến Chương càng ngày càng giống một vụ tai nạn ngoài ý muốn, không người biết trước, hoặc nói cách khác là một vụ tai nạn tai bay vạ gió.
Dù là từ trên người Dương Kiến Chương hay từ trên người lái xe Liên Hưng Dư, hay đến cả người bị nghi ngờ nhất là Thiệu Từ, đều không tìm được chứng cứ tham gia vụ tai nạn xe cộ này. Căn cứ vào video giám sát hiện trường vụ tai nạn, tốc độ của hai chiếc xe đều rất cao, tầm nhìn của hai lái xe trong ba giây đồng hồ trước khi xảy ra vụ va chạm hoàn toàn không nhìn thấy đối phương. Trừ phi, có người thật sự báo cho Liên Hưng Dư vị trí của Dương Kiến Chương, khống chế tốc độ xe để trong nháy mắt đó, để xe đâm lên. Nhưng tính khả thi của việc điều khiển như vậy cực kỳ nhỏ bé. Tất cả các manh mối có được đến lúc này đều chỉ "chân tướng" về hướng đây là một vụ tai nạn do số mệnh, là theo "ý Trời". Cục Công an thành phố giai đoạn hiện giờ cũng chỉ có thể tạm thời xử lý hai thi thể dựa theo trình tự của vụ tai nạn giao thông.
Đới Hải Xương làm liên lụy tới hai vụ án hình sự có tính chất hoàn toàn khác biệt. Dương Kiến Chương dù chết ồn ào nhưng không lưu lại toàn thây. Cục Công an thành phố bây giờ làm việc tối tăm mặt mũi cũng chưa giải quyết xong. Chưa hết tháng Giêng, niềm vui năm mới vừa đến đã không còn. Các cảnh sát lại khôi phục trạng thái tăng ca 72 giờ và đồng hồ sinh học quen thuộc là xem tình huống, ngả lưng chợp mắt vài phút ở văn phòng.
Chương Phỉ vội bước đi tới, trên tay cầm theo một túi chườm nước đá đưa cho Thiệu Từ ngồi trên băng ghế dài trên hành lang. Cái tát kia chỉ nghe cũng thấy đau. Chỉ sau năm, sáu phút, nửa bên mặt Thiệu Từ đã sưng vù lên. Trên má anh, dấu ngón tay cực kỳ rõ ràng.
Thiệu Từ ngước mắt nhìn lên, hơi gật đầu: "Cảm ơn chị".
"Sớm biết thế này, tôi đã không để cậu gặp mặt bọn họ. Chuyện này là thế nào chứ? Hai ông bà già, không nhẹ, không nặng, không tiện ra tay. Nếu là người trẻ tuổi, chúng tôi đã ấn bà ấy xuống mặt đất rồi. Đúng thật là không có phép tắc gì! Lại còn dám ra tay đánh người ngay trước mặt chúng tôi!" Chương Phỉ mặt đầy căm giận, nghẹn một cục tức. Một lúc sau, cô lại áy náy thở dài một cái, "Tôi phải trở lại làm việc. Nếu cậu có chuyện gì thì cứ đến văn phòng tìm chúng tôi nhé".
Thiệu Từ thản nhiên nói: "Trước khi gặp mặt bọn họ, tôi đã nghĩ đến khả năng sẽ xảy ra gì đó. Đây là việc bên trong dự kiến từ trước. Chị không cần lo cho tôi".
Chương Phỉ "hừ" một tiếng: "Chỉ là tôi cảm thấy, cậu ở đây một mình, nơi Trời xa đất lạ, bạn bè cũng không có ai, lại còn phải chịu uất ức..."
"Được rồi..." Cô giơ tay vò mặt, không nói thêm gì nữa, đứng dậy, đi về phía văn phòng.
*****
Wa t t pa d: Thanhdauquan
Blog spot: Thanh Dâu Quán
*****
"Anh tức giận à?"
Tín Túc hơi tò mò đi đến trước mặt Lâm Tái Xuyên. Cậu hơi thò lại gần, nhìn anh chằm chằm, "Dáng vẻ anh ở phòng khách khi nãy thật lạnh lùng".
Động tác rót nước của Lâm Tái Xuyên hơi ngừng lại. Anh đưa mắt nhìn lên, nhẹ giọng hỏi: "Anh làm em sợ à?"
Tín Túc "phụt" một tiếng: "Không đâu. Em đang nói anh vừa rồi như vậy rất đẹp trai!"
Tín Túc trước kia luôn cảm thấy Lâm Tái Xuyên giống như có kính lọc rất sai lầm về cậu khi anh luôn cho rằng cậu là người vô cùng yếu đuối. Anh luôn cảm thấy cậu là người yếu ớt cả về thể xác và tinh thần. Cho nên, anh luôn đối xử với cậu cẩn thận quá mức, luôn "nhẹ nhàng nâng niu, nhẹ nắm, nhẹ buông". Hiện giờ, thoạt nhìn thế này không phải ảo giác của cậu.
"Anh không tức giận", Lâm Tái Xuyên khẽ rũ mắt nhìn xuống, "Chẳng qua, Cục Công an thành phố không phải nơi để bà ta đường hoàng hống hách. Nếu bà ấy muốn chờ ở đây thì cứ để bà ấy chờ".
Vừa rồi, lúc Lâm Tái Xuyên đi đến cửa phòng khách, anh nghe thấy Cao Sương Cầm nói câu "Tuổi còn nhỏ không chịu học hành cho tử tế" và mấy câu càng khó nghe phía sau. Tín Túc từ ngày đầu tiên đi làm đến bây giờ, toàn bộ Cục Công an thành phố, bao gồm cả Cục trưởng Ngụy Bình Lương, đều chưa có ai từng nói bất kì câu nào nặng lời với cậu. Chỉ là một doanh nhân ở tỉnh hơi có thế lực một chút, còn lâu mới đủ tư cách soi mói Tín Túc.
"Anh không tức giận là được rồi", Tín Túc chớp chớp mắt, nói, "Em đi tìm Thiệu Từ. Em muốn hỏi anh ta mấy câu. Chỉ đi một lúc sẽ về".
Lâm Tái Xuyên gật gật đầu, nhìn Tín Túc rời đi. Sau đó, anh tiếp tục trở lại mở họp.
Tín Túc tìm thấy Thiệu Từ ở hành lang dài trên tầng hai. Cậu ngồi xuống cạnh đối phương.
Thiệu Từ một tay cầm túi chườm nước đá, áp lên phần má bị thương, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt hờ hững. Người này thoạt nhìn luôn cực kỳ bình tĩnh, ngoại trừ lúc kể lại thời gian gặp phải mấy chuyện bất hạnh kia. Cảm xúc đau khổ và căm phẫn biểu hiện ra bên ngoài vừa đủ, giống như không có bất kì loại cảm xúc nào khác. Hai mắt anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, tĩnh mịch.
Tín Túc rất hứng thú quan sát Thiệu Từ một lúc, hai chân giao nhau. Cậu lười biếng dựa vào trên ghế, không để ý, mở miệng nói: "Dương Kiến Chương đã chết. Đới Hải Xương bị nghi ngờ có liên quan đến nhiều loại tội danh. Giai đoạn lấy bằng chứng trước mắt coi như thuận lợi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kết cục của Đới Hải Xương cũng là ở tù mọt gông. Hai người kia xem như "ở ác, gặp dữ". Cho nên người tiếp theo là ai?"
Thiệu Từ như thể nghe không hiểu ý Tín Túc, mở to hai mắt, không nói gì, nhìn cậu chằm chằm.
"Trong kế hoạch của anh, không phải anh muốn tất cả mọi người đều phải trả giá thật đắt còn gì?"
Tín Túc hơi mỉm cười với Thiệu Từ, "Tôi nhớ rõ còn có một người tên là Hàn Húc Diêu, đúng không? Anh không cần lo về người này vì ông ta có liên quan đến một vụ án cũ chúng tôi từng xử lý. Trong quá trình điều tra Đới Hải Xương, chúng tôi sẽ thuận tiện xử lý ông ta".
Thiệu Từ trầm mặc một lúc, nhẹ giọng hỏi: "Cậu nói vụ án cũ là vụ án cưỡng hiếp học sinh vị thành niên tháng 9 năm ngoái à?"
Nghe Thiệu Từ nói, Tín Túc đột nhiên hơi nhíu mày, ngồi ngay ngắn lại. Lúc đó, Hứa Ấu Nghi giết hại Trương Minh Hoa, để những người khác ở hiện trường vụ án gánh tội thay, còn mua chuộc toàn bộ bạn học trong khối làm giả chứng cứ. Loại chuyện này chỉ nghe thì không thể tưởng tượng được nhưng thao tác thực hiện như thần thành công rực rỡ trực tiếp bị kéo lên hot search...
Nhưng cảnh sát không công bố nhiều thông tin với bên ngoài. Thông cáo cuối cùng của vụ án kia chỉ là Hứa Ấu Nghi bị xử lý do tội cố ý giết người. Thông tin trong cuộc càng ít người biết để bảo vệ danh dự và thông tin cá nhân của người bị hại. Cục Công an thành phố chưa từng công khai thông tin gì khác. Vì vậy, ngoại trừ những cảnh sát tham gia phá vụ án kia, còn có hai bên đương sự, hẳn sẽ không có người ngoài biết thông tin nội bộ. Làm sao một người tỉnh khác như Thiệu Từ lại biết?
Thiệu Từ vẻ mặt lạnh nhạt, nói: "Bọn họ chính là một đám cầm thú. Chỉ để thỏa mãn ham muốn xác thịt của bản thân, bất chấp, tùy ý giẫm đạp lên những điểm mấu chốt của đạo đức và pháp luật. Tổng giám đốc Tín, cậu nói không sai. Tôi đúng thật muốn bọn họ phải trả giá thật đắt. Nếu luật pháp không thể trở thành vũ khí của tôi, tôi sẽ để bọn họ thấy đao dính máu".
Thiệu Từ: "Nếu Dương Kiến Chương không chết, hôm nay chờ ông ta chính là những lời chửi bới che Trời lấp đất. Trước giờ, tôi chưa từng nghĩ tới việc buông tha bất kì ai. Mấy năm nay, lúc ở bên người bọn họ, tôi luôn sưu tầm chứng cứ phạm tội của những người này. Tôi biết, bọn họ không chỉ ra tay với tôi mà còn xâm hại một vài thiếu nữ vị thành niên. Thậm chí, còn có càng nhiều sở thích tàn ác khác".
Tín Túc gật gật đầu, tiếp lời Thiệu Từ: "Nhưng anh lại không có lực lượng đủ lớn để có được chứng cứ trên người bọn họ, cũng không lưu lại được chứng cứ nào. Cho nên, anh chỉ có thể gắng hết sức đem chuyện này ra ánh sáng, dùng dư luận làm vũ khí, tìm cảnh sát đáng tin giúp anh điều tra".
Ánh mắt Thiệu Từ dừng lại trên mặt đất sáng bóng lạnh băng. Anh không phản bác, xem như cam chịu.
Tín Túc lại hỏi: "Anh không sợ bọn họ trả thù à? Hôm nay, anh cũng thấy thái độ cha mẹ Dương Kiến Chương ở Cục Công an thành phố rồi. Bác gái kia lúc này chỉ sợ hận anh đến thấu xương. Chỉ cần ra khỏi cửa Cục Công an thành phố, không ai có thể đảm bảo được an toàn cho anh".
Trả thù...
Nghe thấy hai chữ này, Thiệu Từ bất giác mỉm cười không rõ lý do. Anh nhẹ giọng hỏi: "Tổng giám đốc Tín, anh có biết mục tiêu duy nhất để cố gắng sống sót trên cõi đời này là cảm giác thế nào không? Để thực hiện chuyện này, tôi bất chấp tất cả. Có chết cũng không đáng tiếc".
Hốc mắt Thiệu Từ hơi đỏ lên, anh lẩm bẩm nói: "Bọn họ hủy hoại cả đời tôi, sao có thể xứng đáng sống trên thế giới này?"
Giọng Thiệu Từ lúc nói chuyện hơi run lên. Mặt anh u ám lại lộ vẻ đau đớn. Nếu đổi là người khác, chỉ cần hơi có khả năng đồng cảm với người khác thì nghe những lời này xong, chắc hẳn nước mắt đã rơi đầm đìa. Nhưng Tín Túc là người máu lạnh nên chỉ lạnh lùng "A" một tiếng, thậm chí, còn hỏi Thiệu Từ một câu: "Nhưng tôi hơi tò mò một chút, những chuyện "từng xảy ra" mà anh nói, thật sự đã xảy ra à?"
Sống lưng Thiệu Từ đột nhiên cứng đờ, như thể nghe được điều khó tin. Anh mở to hai mắt nhìn Tín Túc.
"Mỗi sự việc chỉ cần từng xảy ra đều sẽ để lại dấu vết", Tín Túc buông tay bình tĩnh nói: "Mà trước mắt, anh lên án những người này thực hiện hành vi xâm hại anh nhưng anh lại không hề có bất kì chứng cứ nào, dù là ít ỏi. Không chỉ thế, lúc còn sống, biểu hiện giận dữ của Dương Kiến Chương ở Cục Công an thành phố giống như vẻ nhục nhã khi bị người khác vu vạ. Tôi cho rằng phản ứng đó không thể giả vờ được. Anh là một diễn viên chuyên nghiệp. Mấy loại cảm xúc như sợ hãi, tuyệt vọng, căm giận... anh đều có thể diễn xuất vô cùng nhuần nhuyễn, thoạt nhìn gần như hoàn mỹ... Cũng quả thật không có sơ hở gì. Nhưng cuối cùng, tôi cảm nhận được, lý do anh hận bọn họ hình như không chỉ đơn giản như vậy". Tín Túc nói xong, nhìn sắc mặt không tốt của Thiệu Từ, lại không hề tốt bụng, tiếp tục: "Đây chỉ là nghi ngờ hợp lý của bản thân tôi, không đại diện cho ý tứ của Cục Công an thành phố. Nếu xúc phạm đến anh thì thật xin lỗi".
Khuôn mặt Thiệu Từ hơi tái nhợt. Một lúc lâu sau, hầu kết anh khẽ chuyển động, thấp giọng tự giễu: "Tôi cho rằng xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người sẽ đồng tình với người bị hại. Những bất hạnh từng xảy ra đó hóa ra cũng sẽ bị nghi ngờ sao?"
Tín Túc không để ý cười cười, thản nhiên thừa nhận: "Tôi đúng thật không có khả năng đồng cảm với người khác".
Thiệu Từ không trả lời câu hỏi của Tín Túc, trái lại, anh nhìn thẳng vào hai mắt cậu, hỏi ngược lại: "Vậy Tổng giám đốc Tín thì sao?"
Anh bình đạm nói, không kiêu ngạo, không nịnh bợ: "Người thừa kế tập đoàn trị giá hàng tỉ, có được của cải nhiều đến không tưởng, đi đến đâu cũng được coi là "người trên vạn người" lại hạ thấp bản thân đến Cục Công an thành phố làm một cảnh sát hoàn toàn bình thường... Ngài có mục đích gì?"
Hết chương 106
Đến chương 107