Mục lục
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Giám đốc Vương vừa nghe lời này cũng lộ vẻ mặt sợ hãi, hắn hơi nheo mắt, đôi mắt trên khuôn mặt mập mạp kia lập tức trở thành hai đường chỉ, “Lâm tiểu thư, chuyện này cũng không nên trách tôi, bởi vì các người đem chuyện này tung tin ra, hiện tại Lục Hạo Thành đang truy cứu trách nhiệm, là các người hại tôi, hơn nữa làm sao tôi biết được, năm đó Lam Hân sẽ chạy tới phòng của Lục Hạo Thành chứ.

Còn nữa, năm đó là Lục phu nhân bảo người có ý cắt đứt nguồn điện, tôi cũng không biết, người phụ nữ tiến vào phòng tôi là một người khác, có truy cứu lỗi, cũng là lỗi từ người nhà họ Lục máy người.”
” Lục Hạo Khải mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hắn, đôi mắt đào hoa hẹp dài đầy giận dữ, “Ngày đó, lúc tôi truy hỏi thì ông nên nói thật cho tôi biết, tôi cũng sẽ không bị rơi vào tình thế khó xử như hôm nay.

Cũng sẽ không lòi ra thêm ba đứa con hoang đứng ra tranh đoạt tài sản với tôi.”
Lục Hạo Khải không hề suy nghĩ mà nói thẳng ra miệng, ánh mắt bốn người còn lại đều kinh ngạc nhìn hắn.


Cố An An hơi nhướng mày, vẻ mặt không vui nhìn qua người chồng hợp pháp của mình: “Lục Hạo Khải, anh đang nói cái gì vậy?”
Lời này thảo luận trong nội bộ người nhà thì không sao, ở trước mặt người ngoài, hắn thế nhưng lại nói ra mấy lời thiếu suy nghĩ như vậy, một chút thành thục ổn trọng cũng không có, khó trách nhiều năm qua như vậy, chủ tịch vãn không chịu giao tập đoàn Lục Trăn vào tay hắn.

Lục Hạo Khải nhìn thoáng qua Cố An An, cũng ý thức được bản thân đã nhất thời xúc động, hắn trừng mắt liếc giám đốc Vương một cái, cũng không nói gì.

Lâm Tử Thường mang vẻ mặt ảm đạm buồn bược, hai tay buông thõng như mất hết sức lực, “Các người nói xem, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Giám đốc Vương nói với vẻ mặt sợ hãi: “Nói thật với mọi người ở đây, đêm nay tôi qua đây gặp mặt mọi người, là vì muốn hỏi mọi người phải làm sao bây giờ?
Đầu tiên sai là ở máy người, là các người đem tôi và Lam Hân buộc chặt lại một chỗ, tôi cũng chẳng làm ra việc gì sai trái cả, cuối cùng lại cũng bị Lục Hạo Thành truy tội, tôi hiện tại phải làm sao bây giờ?
Công ty của tôi thì phải làm sao bây giờ, trong ba người các người, nhất định phải có một người đứng ra gánh vác trách nhiệm mới được, néu không nều công ty của tôi gặp chuyện gì, ai trong số chúng ta cũng đừng mong được sống yên ổn.”
Lời này của Giám đốc Vương trong ngoài đều lộ ra uy hiếp.

Lục Hạo Khải lạnh lùng cười cười, “Cái công ty nhỏ như mắt muỗi của ông, còn chưa đủ Lục Hạo Thành búng đầu ngón tay út đâu.

Lúc đó đáng lẽ ra ông không nên lừa tôi, đây là kết cục ông phải chịu vì đã gian dối, tôi cùng Lục Hạo Thành từ nhỏ đã đấu đá, anh ta rất ít khi có thể thắng được tôi, tuy nhiên từ sau khi lớn lên, tính tình anh ta cũng thay đổi không ít, ngược lại tôi lại chưa từng có thắng được anh ta.


Đối với tôi mà nói, Lục Hạo Thành cũng không phải sự uy hiếp gì to lớn, nhưng đối với ông mà nói, cũng chính là uy hiếp táng gia bại sản.”
Giám đốc Vương vừa nghe Lục Hạo Khải muốn trồn tránh trách nhiệm, hắn cũng không chút e ngại mà cười cười: “Giám đốc Lục, nói cũng đừng nói khó nghe như vậy chứ, tôi và mẹ cậu trước đó cũng đã từng hợp tác với nhau, hơn nữa, chuyện bảy năm trước, là mẹ cậu cố ý hãm hại Lục Hạo Thành trước, là bà ta cho người ngắt nguồn điện, chính là vì để Lục Hạo Thành không biết đối phương là ai, nghĩ muốn dùng cách thức như vậy làm nhục anh ta, cho nên mới xảy ra những chuyện như vậy, người phụ nữ bà ta sắp xếp tiến vào phòng tôi, mà Lam Hân lại tiến vào phòng Lục Hạo Thành, mọi chuyện cứ như vậy mà phát sinh.

Vừa rồi tôi cũng đã nói, nếu truy cứu nguồn cơn sự việc, đều là lỗi của người nhà họ Lục các cậu.

Cậu nói xem, nếu tôi đem chuyện này nói với Lục Hạo Thành, cậu ta sẽ làm như thế nào nhỉ2”
Lục Hạo Khải vừa nghe hắn nói những lời uy hiếp, vẫn như cũ không chút nào để ý, chỉ cười cười: “Giám đốc Vương, ông cứ thoải mái chạy đến trước mặt Lục Hạo Thành mà nói, rõ ràng rành mạch nói hết, tôi cùng Lục Hạo Thành đã có ân oán cũng được mười máy năm, không không không, sắp hai mươi năm rồi, cũng không sợ gì thêm chuyện của ông.”
‘COU ” Giám đốc Vương bắt đầu tức giận “Lục Hạo Khải, cậu đừng có mà quá đáng, chúng ta cũng đã có nhiều năm qua lại, cậu cứ như vậy không thèm quan tâm sao?
Cái sọt này là do cậu đâm chọt, cuối cùng lại bảo tôi hì hục khiêng dọn đi, chuyện này làm sao có thể?”
Lâm Tử Thường nhìn thoáng qua Lục Hạo Khải, chuyện này, phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, nếu không, Lục Hạo Thành chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.


Còn Cố An An lại mang vẻ mặt ghen tị, mọi chuyện sao lại có thể trùng hợp như vậy?
Tất cả những chuyện tốt đẹp đều xảy ra với Lam Hân, hai người họ từ nhỏ đã dính nhau như sam, cho dù Lam Hân đã bị mất tích khi còn nhỏ, nhiều năm sau hai người đó lại gặp nhau, cũng có thể số trời an bài ở cùng một chỗ, sau đêm hôm đó lại có con của bọn họ.

Hãnhg Cố An An chỉ cảm thấy đáy lòng vô cùng Nếu để cho gia đình họ Có biết sự tồn tại của ba đứa nhỏ này, đặc biệt là bà nội Có, còn không biết có bao nhiêu vui vẻ đâu.

Lục Hạo Khải nguy hiểm nheo mắt lại nhìn tên mập trước mặt “Giám đốc Vương, người Lục Hạo Thành muốn tìm chính là ông, không phải tôi, cho dù ông có nói ra, tôi đây cũng không sợ.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK