Nhất định chỉ ở cạnh anh ấy thêm năm ngày này nữa thôi, cô đã hạ quyết tâm rồi!
Nằm trong vòng tay Đại Thần, trần nhà tối mờ vì thứ ánh sáng dìu dịu của đèn ngủ nhỏ không thể chiếu rọi toàn bộ không gian. Dạo gần đây khả năng thức đêm của cô càng lúc càng tăng cao, Đại Thần vất vả cả ngày, đến tối còn tìm mọi cách làm cô thoải mái cho cô ngủ. Biết rõ như vậy nên Tịnh Nhi luôn giả bộ vật vã một vài phút rồi điều tức hơi thở, đểu đều đều đều.. ai cũng đã nghĩ cô ngủ thật say rồi.
Anh đợi một chút, dém lại chăn cho cô rồi ra ngoài tiếp tục làm việc tới tận khuya mới quay trở lại. Thời gian chỉ có một mình trong phòng Tịnh Nhi tận lực suy nghĩ cốt truyện bám sát chủ đề gia đình, cũng có khi trộm ngửi mùi hương còn vương lại trên chiếc gối bên cạnh của anhấy.. Sau đó chậm rãi tưởng tượng chuyện tương lai, nếu như cô đi rồi, anh có vứt bỏ mọi thứ để đi tìm cô hay không?
Vẫn biết chuyện này là hoang đường, phản khoa học vô cùng. Một khi đã quyết quay đầu còn muốn người khác rũ bỏ mọi thứ để chạy theo mình? Ai biết được chứ, cô dù dứt khoát đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái. Cô gái trẻ ấy lần đầu nếm trải vị ngọt ngào của tình yêu, luyến tiếc rời bỏ nó.
Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của anh quay trở lại, cô vờ xoay người, chỉnh lại hơi thở rồi đợi anh nằm xuống bên cạnh, dịu dàng ôm xiết lấy mình. Cái ôm ấy lúc đầu thật mạnh mẽ, như muốn khảm nhập mình vào người anh, sau đó lại đột ngột thả lỏng, thể như anh sợ hãi sẽ mạnh tay quá làm mình đau đớn..
Người đàn ông này có bao nhiêu yêu thương với mình?
Nước mắt vốn hiếm hoi của cô cứ như vậy từng đêm chảy tràn, cùng với nó chính là những tiếng thở dài của người đàn ông đang nằm kế bên.
Hai người đều không thể ngủ, nhưng vì sợ đối phương không yên tâm về mình nên đều giả bộ như đã ngủ thật say. Mọi sự thật đều bị đêm khuya che lấp, phủ kín bóng đen thật dày..
*
Đại Thần mở mắt nhìn lên trần nhà thật lâu, phía trên là một mảng sáng vô cùng lớn, lớn đến mức làm anh chói mắt âu sầu. Sáng sớm ngày hôm nay như thường lệ anh gọi điện cho bác sĩ kiêm em họ hỏi tình hình xét nghiệm máu của Tịnh Nhi, thế nhưng câu trả lời vẫn y xì như hôm qua: Vài ngày nữa mới biết!
Vài ngày!
Lại thêm vài ngày nhất định cả hai vợ chồng anh sẽ nhập viện vì lao lực!
Khốn khiếp!
Rốt cuộc là kẻ nào đứng sau chuyện này? Nếu để anh tóm được..
"Vào đi!" Tiếng gõ cửa nhè nhẹ phía bên ngoài phá vỡ tâm trạng bất ổn của anh, Đại Thần cúi đầu, nghiêm túc che giấu toàn bộ sự bất an của mình. Anh âm trầm hỏi "Có chuyện gì không?"
"Boss, thần sắc của anh không tốt.." Người vừa tới không ai khác là Trợ Lí, cô buồn rầu nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc ấy phủ lên vẻ khổ não khác thường.
Cô đã theo anh bao năm rồi chứ?
Con số mấy ngàn ngày ấy nói dài không dài, nhưng ngắn cũng là vài năm. Vài năm.. quá đủ để một con người bộc lộ toàn bộ bản thân ra ngoài.
Ấy thế nhưng cô lại chưa bao giờ thấy vẻ mặt thảm thương này trên người anh đâu! Thần của cô.. Thần của cô khi nào lại có thảm trạng này của một kẻ tầm thường?
Không chuyện gì là anh ấy không làm được! Không chuyện gì làm khó dễ được anh ấy!
Đúng!
Nguyên bản chính là như vậy!
Có điều.. Hình tượng hoàn mỹ đó từ khi anh đến ở chung với Vi Ái Nhi kia đã bị sụp đổ triệt để rồi!
Giá như anh ấy rời bỏ nó.. Hoặc anh ấy mở lòng tâm sự với cô điều gì đó.. Nhất định cô sẽ không phải dùng thái độ giả trang vào nộp báo cáo thế này để hỏi thăm anh ấy!
Thần.. em đau lòng anh biết không?
"Không sao!" Đại Thần không nhìn cô, xoay nhẹ lưng ghế để nó quay hẳn về một phía khác "Chuyện tôi nhờ cô làm tới đâu rồi?"
"Tôi đã đưa đi dò xét.." Trợ Lí bặm môi, cuối cùng vẫn tiến lên đặt tài liệu lên bàn "..Nhưng kết quả kiểm tra không hề khả thi, không tìm thấy dấu vết của vân tay trên điện thoại cũng như tấm thiệp, tra cứu nguồn gốc xuất xứ cũng không khoanh vùng được đối tượng sử dụng."
"Không chút dấu vết?" Đại Thần lầm bầm nho nhỏ, hiển nhiên là xóa vết tích triệt để như vậy?
Tấm thiệp gởi riêng cho Tịnh Nhi còn có mục đích rõ ràng, còn chiếc điện thoại hắn lấy rồi lại trả là mang hàm ý gì?
Thời gian cô làm mất điện thoại trùng khớp với khoảng thời gian anh đi nước ngoài. Muốn lợi dụng điều này để giả trang cô lừa dối anh, thậm chí nhiều lần còn dùng tư cách Tịnh Nhi chửi bới anh vô cớ, giận dỗi, đòi chia tay.. các kiểu.
Coi thường anh sao?
Tưởng rằng anh đến cả cách nói chuyện của cô ấy cũng không hiểu? Hay hắn thật sự suy đoán anh vì thích thân thể Tịnh Nhi nới tới, giờ sỉ nhục là đủ để anh chán ghét và rời bỏ cô?
Nếu vậy thì kẻ này đúng là chẳng hiểu anh chút nào! Với môt kẻ địch không hiểu gì về mình như vậy, một chút uy áp anh cũng không thấy có.
Thế nhưng hành động đem điện thoại của Tịnh Nhi trả lại nguyên dạng trong chính Bảo Bối lại là hành động mang tính chất thách thức anh triệt để!
Cẩn thận tới mức lau sạch vân tay, cũng làm cho tổ chức Hacker không thể lần ra tung tích?
Cách hành xử của kẻ lúc thông minh lúc ngu ngốc này thực sự làm anh có chút đau đầu khó nắm bắt..
"Đúng vậy!" Trợ Lí nghe giọng anh đã có mấy phần nghiêm nghị tự dưng căng thẳng trả lời. Vốn cô còn muốn hỏi han anh mấy câu, lại khuyên anh giữ gìn sức khỏe hoặc giả.. để cô tự mình chăm sóc anh cũng tốt lắm. Thế nhưng có vẻ kết quả kiểm tra kia triệt để làm anh thất vọng rồi "Tôi sẽ gửi mẫu đi thêm một vài nơi thử xem có phát hiện được gì khác không, dù sao các cơ sở trong nước làm việc cũng không tốt bằng."
"Khỏi cần!" Đại Thần vẫy tay, anh đứng dậy khỏi chiếc ghế lớn êm ái, chậm rãi đi tới bên cạnh cửa kính, đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Viễn cảnh rộng lớn và rực rỡ phía dưới không làm anh bình tâm được ngay, nhưng cũng rất nhanh xoa dịu tâm trạng đang nhấp nhô tự sóng của anh "Cô trở về làm việc của mình đi!"
"Boss Thần, tôi.. "
"Hi Thần!" Phía cửa đột ngột vang lên một trận ồn ào, tiếp đó là tiếng bước chân dồn dập đánh tan toàn bộ lời nói vừa ra tới miệng của Trợ Lí. Cô có chút bực bội nhìn lại, kẻ nào không biết quy củ như vậy, phòng sếp tổng cũng dám tự xông vào? Đến cả gõ cửa cũng không muốn nhấc tay?
Đứng cách cô khoảng ba mét là hai người vừa tới, cũng may bọn họ đều là nam nên cảm xúc vốn đang dâng lên của Trợ Lí cũng xẹp xuống mấy phần. Một người rất cao, không khéo phải lên đến 2m, còn hơn cả boss nhà mình nữa. Vẻ mặt điển trai lại mang theo mấy phần lưu manh hung hiểm, nụ cười tà mị vẽ vô cùng khéo trên khuôn miệng hoàn mỹ đang gọi một tiếng "Thần" vô cùng thân mật. Thân mật tới mức làm người ta thấy buồn nôn!
Người còn lại hoàn toàn trái ngược, khuôn mặt thanh tú cùng chiều cao khiêm tốn và biểu cảm cao ngạo rất dễ dàng thu được sự thương hại và tình mẫu tử của phụ nữ.
Bọn họ cứ như vậy, thành thục tiến vào, ánh mắt nhìn đến cô nửa cái cũng không buồn!
"Tiêu Dương?" Đại Thần vốn đang suy nghĩ không thông, tự dưng cậu bạn thân thiết lại quay trở lại rồi. Ông trời nhất định không nỡ nhìn anh khổ, thả cho anh một chiếc phao cứu sinh thật bự! Thế nhưng khi nhìn đến bên người Tiểu Dương, sự vui vẻ chợt lóe đã giảm mấy phần.
Hải Ninh.
Đúng là cậu ta.
Đã nói đừng quay lại rồi mà, cứ trở về lại thấy mặt cậu ta là ý gì? Hừ, phải biết rằng Tịnh Nhi cứ chạm mặt tên nhóc này là lập tức thông não! Chuyện tình cảm của anh và cô đang rất loạn, không cần người khác tới phá rối đâu!
Hải Ninh hiển nhiên nhìn thấy rõ rệt sự khó chịu của cả bạn Trợ Lí và bạn Đại Thần. Và vì cậu thông minh nên cũng nhận định rất rõ ràng vì sao bọn họ cùng nhau khó chịu như vậy, nhưng cậu không có cách giải quyết đâu! Chào hỏi người trong phòng? Nếu cậu dám mở miệng Tiêu Dương bá đạo này nhất định sẽ ghen tuông ngút trời!
Nhớ lần trước gặp lại cậu bạn cũ ngồi cùng ba năm cấp ba, Hải Ninh kích động chạy tới, ôm ôm vỗ vỗ cậu ta, lôi kéo cậu ta nói chuyện một hồi.. Về tới nhà lập tức bị Tiêu Dương tóm vào phòng riêng của hai người với mĩ danh cóchuyệnquantrọngcần nói. Và chuyện quan trọng ấy không gì khác chính là trừng phạt! Nụ hôn lần đó quá mãnh liệt, quá cường bạo, một chút phản kháng cậu cũng không làm ra được..
Mặc dù hai người chưa tiến tới bước cuối cùng, nhưng với sự độc chiếm vô lí của Tiêu Dương.. Không hiểu vì sao Hải Ninh lại gật đầu chấp nhận, lần sau còn vô thức làm theo những lời anh ta nói.
Cậu thực sự rất ngoan nha! Ngoan tới mức làm chính mình còn thấy phiền! Cậu và anh ta đều là đàn ông có được không?
Còn tên khốn Đại Thần.. Chắc nghĩ mình tới lôi kéo quấy rầy Ái Nhi đây mà. Hừ, nếu hắn ta đã quyết tâm chịu trách nhiệm với chị ấy, cũng đã giải quyết toàn bộ áp lực xung quanh chị ấy. Hơn hết, Ái Nhi cũng chấp nhận điều này rồi.. Cậu đành gật đầu chúc phúc cho bọn họ vậy!
"Đi ăn trưa với chúng tôi!" Tiêu Dương vênh mặt đắc ý khoác vai Hải Ninh, chỉ thấy cậu nhíu mày một cái, sau cũng để yên cho anh ta lộng hành. Haha, thấy chưa Đại Thần? Cậu còn dám cười nhạo chuyêngiatìnhtrườnganh đây nữa không? Người đều đã đến tay anh rồi, còn chú mày kìa, vẫn dậm chân tại chỗ!
Đúng là không hổ danh EQ thấp từ bé..
"Có vài chuyện thú vị muốn nói!"
"Được!" Đại Thần gật đầu, bỏ qua cái nhìn khiêu khích của bạn Dương. Hừ, tên này ghi thù quá sâu, bị anh cười có một lần đã vội nhớ mãi rồi!
Có điều cũng không tồi, mỹ nhân ôm trong tay, từ nay sẽ không can hệ gì tới Tịnh Nhi nhà anh nữa!
"Liên quan tới côngchúa!" Tiêu Dương bĩu môi "Cô ta tới đây rồi, không biết ông trùm có mục đích gì?"
"Angle?" Người được gọi côngchúatrong miệng Tiêu Dương cũng chỉ có mỗi cô nàng này mà thôi. Anh nhíu mày nghĩ đến cảnh tượng trước đây ở nước A, mày không khỏi nhăn lại "Ông trùm đã thu tay bên châu Á, sẽ không có chuyện gì. Cô ta tới đây, có lẽ chỉ là đi công tác!"
"Thần à, cô ta thích cậu như vậy.." Tiêu Dương phá ra cười "Cậu phải thật cẩn thận vào!"
"Cảm ơn! Khỏi nhắc nhở!"
"..."