Bây giờ, trên bãi đỗ xe của Trác Chu, Tiểu Chu tổng lấy vị trí đỗ xe cố định của mình để con xe giáp xác trùng của Bộ Hành.
Buổi sáng hai người cũng không dấu diếm tai mắt người khác để đến công ty, không kiêng dè gì mà ngồi chung một xe để đi làm.
Trước thời gian vào làm mười phút, mọi người dần dần đến văn phòng.
Bộ Hành 8 giờ 55 vào đến văn phòng, thấy Triệu Văn đang ăn bữa sáng, “Ôi, bánh gạo này cô mua ở nhà đang xếp hàng dài ngoài kia chờ mua phải không?”
“Đúng vậy,” Triệu Văn vừa ăn vừa nói: “Một cặp vợ chồng mở đấy, bánh gạo nhà này ăn cực ngon, vừa mềm vừa thơm, nhân bên trong cũng rất ngon.”
Bộ Hành cười, “Cô nói làm tôi chảy cả nước miếng đây này, sau cô có mua thì mua giúp tôi một hộp nhé, tôi luôn muốn ăn thử, ngày nào tôi cũng ăn cháo ở tiểu khu nhà tôi đến phát chán.”
Triệu Văn ra cử chỉ ok, “Không thành vấn đề, dù sao tôi cũng ở trong ký túc xá của công ty, có thời gian xếp hàng.”
Tôn Hiểu Hiểu quay đầu chen vào nói, “Bánh bao chiên với bánh bao hấp bên cạnh nhà bánh gạo ăn cũng ngon lắm, tôi rất thích, ăn mãi không chán.”
“Đúng đúng đúng, đối diện chéo chéo đó còn có bánh trứng gà, so với ở trường của em ăn ngon hơn, nước sốt nhà này không giống với những nhà khác.”
Chu Dung Dung cũng cao hứng phấn chấn mà nói.
Lần này ngay cả Phạm Văn Hiên cũng nhập vào cuộc trò chuyện.
“Mọi người đã ăn thử sủi cảo thập cẩm chưa? Mì được làm bằng tay, có khách thì mới nấu, quá chuẩn, mỗi lần đến đó đều đông khách!”
“Tôi cũng đã ăn thử rồi. Tôi đến Trác Chu cũng được ba năm, trong trấn nhỏ này các nhà hàng tôi đều ăn thử.”
Giang Kỳ Nhã đắc ý, “Thêm nữa, mỗi buổi sáng ngủ dậy, đây chính là động lực để tôi đi làm sớm đấy.”
Triệu Văn gật đầu đồng tình, “Đặc biệt ở trung tâm sản xuất nhân viên bình thường sống tốt hơn so với các nhân viên bộ phận khác, ngay cả những chi tiết nhỏ nhất họ cũng làm rất suôn sẻ, có người ít cũng đã công tác ở đây được bảy tám năm, thậm chí có rất nhiều cặp vợ chồng đã về hưu ở đây.”
Mọi người mỗi người một câu, không khí được làm nóng lên, kiểu mọi người trò chuyện như thế này thời kỳ Từ Giai làm việc ở đây chưa từng có.
Sát vách đó nhân viên của Sula cũng thấy kỳ lạ, cuối cùng nhịn không được cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, đầu tiên là xoay xung quanh chuyện Trác Chu, tán dóc vui vẻ, ngay sau đó lại đến chuyện Bella đi dã ngoại hai ngày một đêm.
Kiểu tình huống này cũng cực kỳ hiếm thấy.
Trước đây Từ Giai và Kiều Mỹ Lâm hai người trong tối ngoài sáng phân cao thấp, nhân viên cấp dưới tự nhiên nói chuyện với nhau cũng có chút ngượng ngùng, giao lưu với nhau rất ít.
Bộ Hành nhìn mọi người nói chuyện, cầm cốc đi lấy nước, cũng gặp Kiều Mỹ Lâm đến để pha cà phê.
Kiều Mỹ Lâm thấy cô, chủ động chào hỏi: “Xem ra mọi người đi dã ngoại rất vui.”
Bộ Hành gật đầu, “Muốn đạt được mục tiêu, xem ra hoạt động này vẫn rất cần thiết.”
Kiều Mỹ Lâm nhìn cô, trong lúc lơ đãng thấy ngón tay giữa của cô ấy đeo một chiếc nhẫn đơn giản, tâm tư xáo động.
Bộ Hành nhận thấy được ánh mắt của cô ấy, cũng nhìn xuống tay mình.
Nhẫn này là do chiều hôm qua khi rời khỏi MOCO, Chu Mộ Tu nhất định kéo cô sang trung tâm thương mại mua, nói không thể để mình anh đeo nhẫn được.
Anh lúc ấy đã chọn một chiếc nhẫn kim cương to mà người khác nhìn vào sẽ biết ngay cô là người giàu có, cô không từ chối, chỉ nói nếu mua cũng phải cất két sắt, không ai suốt ngày mang chiếc nhẫn kim cương như vậy đi rêu rao khắp mọi nơi như thế.
Nói xong, cô chỉ vào chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản bên cạnh, nói kiểu này có thể đeo bất cứ lúc nào cũng được.
Chu Mộ Tu ngẫm lại cũng thấy đúng, nhân viên bán hàng mang ra hai mẫu cho cô thử, cuối cùng nhẫn kim cương được đóng gói cẩn thận, còn kiểu đơn giản kia để cho cô đeo.
Bộ Hành mắng anh làm điều thừa, khi lên xe anh mới nói, “Kim cương cần thiết phải có, tượng trưng cho tình yêu của anh đối với em, chung thủy và tinh khiết.”
Cô lúc ấy cười cười, hỏi lại anh: “Tinh khiết á? Chu tiên sinh ông thuần khiết đến mức có thể đi đóng phim đấy.”
Anh nghe xong cười ha ha, hết sức vui mừng mà hôn cô một cái: “Vậy ra em rất hài lòng với năng lực của chồng ở trên giường nhỉ! Vợ à, anh nhất định sẽ cố gắng không ngừng!”
Bộ Hành nghĩ đến đây, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, Chu tiên sinh ở trước mặt cô thật không đàng hoàng chút nào.
Kiều Mỹ Lâm chuyển ánh mắt, cúi đầu quấy cà phê, cười hỏi: “Cô muốn uống một ly không? Tôi rất thích loại cà phê này, cũng muốn chia sẻ cho người khác.”
“Có,” Bộ Hành làm điệu mũi hít hít, ngửi thấy mùi cà phê tỏa ra ngào ngạt đậm mùi hương, “Vừa lúc tôi đang muốn nâng cao tinh thần.”
Kiều Mỹ Lâm trêu ghẹo cô: “Cô còn muốn nâng cao tinh thần nữa sao? Cô nỗ lực hơn tôi, nhân viên tốt năm nay tôi lại bị cô cướp mất rồi.”
Bộ Hành không cao hứng mà nhíu mày, “Cô cũng tham quá đi, năm ngoái đã được rồi, năm nay còn muốn nữa sao? Không thể cho người khác chút đường sống à?”
Kiều Mỹ Lâm ngẩng đầu nhìn cô, hai người không hẹn mà cùng cười rộ lên.
Họ mở cửa sau đi vào văn phòng, cuộc nói chuyện đã kết thúc.
Bộ Hành nhìn đồng hồ, hơi cao giọng, thanh âm uyển chuyển: “Mọi người chuẩn bị một chút, khoảng ba mươi phút nữa, tầm 9 giờ 40 phút đến phòng nhỏ bên cạnh để bắt đầu họp. Nếu có hàng mẫu cần sửa đổi thì mọi người hãy theo dõi cập nhật tiến độ ngay lập tức. Mọi người trên tay đều có hàng mẫu phải không? Lát nữa mang đi theo nhé.”
“OK!”
“Nhất trí ạ!”
Các đồng nghiệp tích cực đáp lại.
9 giờ bốn mươi, mọi người vào phòng họp.
Bộ Hành nói: “Mọi người xếp hàng mẫu theo thứ tự, chúng ta đi từng mẫu một, Chu Dung Dung em viết ghi chú, rồi tập hợp tất cả vào Excel cho chị. Không cần phải kiểm tra đi kiểm tra lại.”
Tiếp đó, từng người một báo cáo tiến độ sửa hàng mẫu.
Bộ Hành nghe xong, nói với Giang Kỳ Nhã: “Cô phải nhanh lên một chút, các sản phẩm sẽ phải xong trước mùa thu, đừng bỏ lỡ ngày giao hàng.”
Giang Kỳ Nhã có chút khó xử, “Mấy mẫu của tôi đều do Lưu sư phó sửa.”
Bộ Hành lập tức hiểu ý của cô ấy, Lưu sư phó chính là người ngày đầu tiên cô đi làm Giang Kỳ Nhã sai cô đi giục sửa mẫu, hơi khó tính một chút, hơn nữa lại không thích Giang Kỳ Nhã, chuyện cố ý kéo dài thời gian cũng không phải không có.
Cô cười trêu chọc, “Cô chịu xuống nước chút là được, Lưu sư phó giọng hơi to chút thôi.”
Giang Kỳ Nhã giật giật khóe miệng không nói gì.
Lúc này cũng không nên thảo luận về chuyện này, Bộ Hành bỏ qua chuyện đó, hướng về phía mọi người: “Trước khi sản xuất các mẫu phải được xác nhận lần cuối cùng, lượng công việc bây giờ cũng còn ít nữa thôi. Chúng ta có nên chuẩn bị công việc cho mùa sau không?”
Lời nói vừa hỏi ra, có người nói “Có”, có người không nói gì, có người thấp đầu.
Điều này đã được Bộ Hành dự kiến trước.
Có vài người sẽ chủ động tích cực làm việc, có vài người làm nhưng không nói gì, cuối cùng một số người tính tự giác rất kém, bất động cúi thấp đầu.
Mà triển vọng phát triển của mỗi người chủ yếu được xếp theo thứ tự này.
Bộ Hành nói tiếp: “Trong hai tuần tới, sửa mẫu cũng không bận lắm, mọi người cũng rảnh hơn, không cần mỗi ngày phải ngồi trước máy tính, có thể đi dạo ở ngoài.
Nhiệm vụ chủ yếu vẫn là thu thập thông tin thời trang qua các con đường khác nhau, khảo sát thị trường, tham gia vào một số buổi giới thiệu sản phẩm dệt may và đồ sơ sinh. Hết tháng, tất cả các bản thiết kế của của mọi người phải được đưa ra.
Mặt khác, tôi yêu cầu mỗi người đều phải làm kế hoạch thiết kế mùa đông cho Bella gửi đến hòm thư của tôi.”
Mọi người có chút ngạc nhiên, từ trước đến giờ kế hoạch là do chủ nhiệm thiết kế và giám đốc cùng làm.
Chu Dung Dung hỏi: “Em cũng được làm phải không ạ? Em chưa từng làm bao giờ, không biết làm như thế nào nữa ạ?”
Trông cô ấy rất lo lắng và bất lực.
Bộ Hành cười, “Thời gian trong hai tuần kia mà, em cứ suy nghĩ cho kĩ đi. Coi như em đang viết luận văn tốt nghiệp là được.”
Tiếp đó Bộ Hành nghiêm túc, nói: “Một nhà thiết kế xuất sắc chắc chắn phải am hiểu thị trường, có kế hoạch, có cái nhìn toàn diện. Không chỉ qua hiệu quả của các mẫu thiết kế, mà còn thể hiện qua bản kế hoạch đó.”
Bộ Hành nhìn mọi người như đang suy nghĩ gì đó nói thêm: “Mọi người được đi ra ngoài nhưng phải đảm bảo một nửa ở lại văn phòng, bởi vì trước khi sản xuất xong cũng có vài vấn đề, căn cứ vào tình hình thực tế mọi người sắp xếp sao cho phù hợp. Mọi người còn vấn đề gì nữa không?”
Mọi người thảo luận một số việc rồi tan họp.
Mười hai giờ trưa, đã đến giờ cơm, mọi người dần dần vào thang máy đi đến nhà ăn công ty ở tầng một, ai muốn ăn đặc sản thì phải đi thêm một đoạn nữa ra trấn nhỏ.
Bộ Hành một mình đi đến nhà ăn ở tầng một.
Chu Mộ Tu đã ngồi ở bàn chờ cô.
Anh bình thường toàn ăn cơm trưa ở đây, nhà bếp đặc biệt nấu cho anh phần riêng, rất chú ý đến các nguyên liệu nấu ăn hay ngũ cốc.
Chu Mộ Tu buổi sáng hẹn cô tới đây ăn cơm trưa, vì không yên tâm để cô ăn đồ ở bên ngoài.
Chu Mộ Tu đợi một lúc, thấy cô đẩy cửa tiến vào rồi lại nghiêng người đóng cửa, mắt không khỏi sáng lên.
Cô bình thường hay xõa tóc, hôm nay trời nóng, buổi sáng cô buộc tóc để lộ ra chiếc cổ thon dài.
Tuy rằng buổi sáng anh đã nhìn thấy, nhưng bây giờ anh vẫn thấy rất đẹp.
Anh đứng lên kéo ghế cho cô.
Đồ ăn vừa mới được mang lên, vẫn còn nóng, tất cả các món Bộ Hành đều thích ăn. Chu Mộ Tu lấy cho cô một bát canh trước, dặn dò. “Ăn chút canh trước rồi hãy ăn cơm.”
Có đi có lại, Bộ Hành cũng lấy cho anh một ít canh.
Chu Mộ Tu lập tức mặt mày hớn hở, đặc biệt nhìn tay cô đeo nhẫn, càng nhìn càng thấy thích.
Bộ Hành liếc anh một cái, “Cười trông rõ ngố!”
Lại không biết chính mình cũng giống anh, trên mặt tràn đầy ý cười.
Hai người từ từ ăn cơm, Chu Mộ Tu nhắc, “Em nói Hứa Thành chuẩn bị đầy đủ giấy tờ tài liệu, để gửi cho Tmall.”
Bộ Hành dừng đũa, “Anh có cách gì à?”
Hôm qua cô thật không nghĩ đến anh, lúc này cô bắt đầu suy nghĩ, Trác Chu đứng đầu thời trang trong nước, một cái MOCO thì có là gì đâu.
“Anh tìm người hỏi thăm một chút, bọn họ đánh giá MOCO là nhãn hiệu tiềm năng, cũng khá xem trọng, nếu anh tác động được cũng chỉ là rút ngắn về thời gian xét duyệt mà thôi, còn được hay không thì cũng chưa biết.”
Bộ Hành biết hôm nay anh nhắc đến việc này, việc xin xét duyệt nhất định thuận lợi, cũng không tra hỏi gì nữa.
Bỗng nhiên cười, “À mà, cái này có tính em dựa vào đàn ông để đạt được mục đích không nhỉ?”
Chu Mộ Tu nhíu mày, “Em để ý chuyện này sao?”
Lúc anh làm chuyện này, anh cũng có chút lo lắng cô sẽ phản đối.
Bộ Hành nhướng mày, “Đương nhiên em không ngại, có ai mà không cần chứ! Mỗi người thành công đều không thể chỉ dựa vào một người, trên đường đi nhất định có vô số người đã giúp, có một số người thì họ không cần gì cả, có người thì phải trả thù lao. Nhưng chủ yếu vẫn phải do chính bạn gieo hạt, thì cuối cùng mới hái quả được.”
Chu Mộ Tu nghĩ thầm, anh đã quá xem nhẹ Bộ Hành.
Trong lòng tán thưởng, không ngừng gắp đồ ăn cho cô.
Bộ Hành nuốt cơm, nhớ tới cái gì đó, bĩu môi, “Trước đây em hay nghe được một câu nói.”
“Câu gì?”
Bộ Hành uống một ngụm canh nói: “Sau lưng một người phụ nữ thành công luôn có vài người đàn ông.”
Chu Mộ Tu nhíu mày, định nói gì đó, đã bị Bộ Hành nói trước.
“Mỗi lần nghe câu đó, em đều muốn xông vào đập cho người nói một trận —— TMD* nói câu thật vô nghĩa!”
(*TMD: một câu chửi thề, tớ không muốn viết ra đây))))
Chu Mộ Tu sửng sốt, chưa từng thấy Bộ Hành lòng đầy căm phẫn như vậy cười ha ha lên.
Ptv: Mai tớ không đăng truyện nha cả nhà! Nên hôm nay muộn rồi vẫn lọ mọ vào đăng đây ạ. Năm mới sắp đến, tớ chúc mọi người thành công, sức khỏe và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống nha! Bỏ qua những thứ không tốt đẹp của năm cũ để hướng đến những thứ tươi sáng đang chờ chúng ta ở năm mới nào! HAPPY NEW YEAR 2020