Cứu thế chủ mất tích, Dumbledore cùng vài vị giáo sư không thấy bóng dáng, hắn biết hiện trường nhất định đã loạn lên rồi. Nhưng mà cái đó thì có liên quan gì tới hắn? Hắn hiện tại chỉ thầm nghĩ nhìn thấy người yêu nhỏ của mình, ôm lấy cậu, nói cho cậu biết hết thảy đều đã giải quyết xong, cậu không bao giờ cần lo lắng cho hắn nữa.
Hắn biết Hugh hiện tại nhất định đang ở hầm chờ hắn về, cho nên ra khỏi mật đạo liền trực tiếp đi về phía hầm. Bước chân của hắn rất dài, tốc độ rất nhanh, trường bào màu đen quay cuồng sau người thành những cuộn sóng hùng hổ.
Con rắn trên cửa hạ đuôi, hắn vượt qua cửa mà vào.
Hugh đang nôn nóng đi qua lại giống như có cảm ứng quay ngoắt đầu lại, khi chạm mắt tới nam phù thuỷ tóc đen chạy bộ về thì sáng bừng lên, ba bước thành hai đi lên, cũng không dám ôm hắn xác định hắn tồn tại, chỉ qua lại dùng ánh mắt đi xác định sự an toàn của hắn.
Snape lại một tay kéo cậu vào trong lòng, thấp giọng nói: “Ta không sao, Hugh, đều đã xong, đã xong rồi.”
Hugh ở trong lòng hắn kinh ngạc mà nháy mắt mấy cái, như là khó có thể lý giải lời hắn nói.
Qua đã lâu, toàn thân Hugh đột nhiên căng cứng, rời khỏi ôm ấp của Snape, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy cảm xúc phức tạp. Cậu há miệng, giống như muốn nói gì đó, nhưng không cách nào phát ra thanh âm gì.
Snape cúi đầu hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của cậu, “Đúng vậy, Voldemort đã chết, chết hoàn toàn, không bao giờ trở lại!”
Hugh túm lấy tay áo hắn, quả thực không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.
Người yêu của cậu tự do! Hoàn toàn, hoàn toàn tự do! Không ai có thể lại trói buộc con người cao ngạo đến tự ti này nữa, không ai có thể lại lợi dụng cảm tình của con người này đi bức bách hắn!
Thật là…… thật tốt quá!
Hugh nghĩ mình sắp vui quá hoá khóc, nhưng cuối cùng cậu chỉ nhào lên cố sống chết mà ôm lấy người cậu yêu.
Cậu đã từng cỡ nào sợ hãi, sợ hãi mình có cố gắng bao nhiêu cũng không cách nào thay đổi vận mệnh của hắn. Thời điểm kia hầu như đêm nào cậu cũng nằm mơ thấy máu chảy lênh láng, hai tròng mắt trống rỗng cùng câu nói ‘look at me’, sau đó bừng tỉnh, trắng đêm không ngủ.
Nhưng mà hiện tại, hết thảy đều đã xong, cậu thật sự đã thay đổi cái tương lai đáng sợ kia. Không bao giờ cần phải lo lắng đề phòng, không cần lo người này sẽ dùng phương thức quyết tuyệt như cái chết để rời đi nữa.
Sau hết thảy diễn ra thật tự nhiên, ôm, hôn môi, triền miên quấn quýt, giữ lấy cùng bị giữ lấy, như là muốn nuốt nhau vào bụng, rụt rè cùng ngượng ngùng đều không còn cần thiết.
Mà Dumbledore xử lý các công tác sau đó, muốn giải tỏa nghi vấn nên thông qua lò sưởi tìm Snape, lại thiếu chút nữa bị kẹt đầu trong lò sưởi. Đi gõ cửa, lại không có đáp lại, chỉ có thể sờ mũi, kiềm chế các nghi vấn, trước đành chu toàn với Bộ pháp thuật đã.
Ngày hôm sau tin tức đầu đề Nhật báo Tiên Tri làm rúng động toàn giới pháp thuật Anh quốc.
“Người Thần bí sống lại! Chân chính tử vong!”, tiêu đề kinh sợ làm cho Nhật báo Tiên Tri trong ngày này đạt được số lượng tiêu thụ cao nhất trong lịch sử, ngay cả chủ biên chưa kịp hoàn hồn từ tin tức đáng sợ này cũng không nhịn được mà nhếch miệng.
Phóng viên vàng Rita Skeeter của Nhật báo Tiên Tri luôn tuân thủ ngòi văn sắc bén vì các phù thuỷ của giới pháp thuật tái hiện ra một tràng cảnh chiến tranh đầy đủ, kịch liệt, làm người ta người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Người thần bí lấy bí phương độc dược sống lại, cứu thế chủ bị trói trên tấm bia mộ, Thực Tử đồ thần phục, nhóm phù thuỷ anh dũng, sinh tử không màng mà chiến đấu, cùng bạch phù thuỷ khoan thai đến chậm.
Giới phù thuỷ nổ tung, tất cả mọi người đều nghị luận về chuyện này, không biết tin tức là thật hay giả.
Bộ pháp thuật bộ trưởng Fudge sáng sớm mới biết được có người điều đi rất nhiều Auror tinh anh, tiếp theo liền nhìn đến đầu đề Nhật báo Tiên Tri, cả người ngơ ngẩn hồi lâu mới hổn hển tới Hogwarts chất vấn Dumbledore.
Dumbledore lúc này cũng là rối rắm không khôi, không ngừng phỏng đoán câu nói cuối cùng của Snape kia đến tột cùng là có ý gì, vì sao lại có Auror mai phục tại nơi Voldemort sống lại, Lucius Malfoy cùng Snape lại sắm vai gì trong này.
Nghi vấn nhiều lắm, Dumbledore đã quen tính kế quả thực đứng ngồi không yên, Fudge lại tới ngay lúc này, không chỉ có không hỏi ra được nguyên cớ, ngược lại bị Dumbledore không kiên nhẫn nói ba phải đôi ba câu, hơn nữa mịt mờ cảnh cáo ông ta không cần quá đáng.
Fudge đương nhiên biết địa vị cùng uy vọng của Dumbledore ở giới pháp thuật Anh quốc, lúc trước nếu không phải Dumbledore chống đỡ thì bộ trưởng bộ pháp thuật làm sao đến phiên ông ta làm. Chính vì như thế nên ông ta mới càng thêm kiêng kị Dumbledore, lúc nào cũng sợ ông đoạt vị trí của mình.
Mắt thấy Dumbledore lúc này là thật sự tức giận, Fudge từđáy lòng sợ hãi, không dám làm càn thêm, chỉ ném lại một câu “Xem ra Hogwarts cần chỉnh đốn” liền vội vã rời đi.
Fudge đi rồi, Dumbledore xoa mi tâm, một loại mệt mỏi tràn lan khắp đáy lòng khiến cả người ông đều mất đi nhuệ khí. Lúc này nhìn qua ông chỉ là một ông lão bình thường.
Grindelwald lại đi ra từ cánh cửa bên cạnh bàn làm việc, “Albus.” Giọng ông ta như là bất đắc dĩ thở dài, mang theo đau lòng thản nhiên.
Dumbledore lấy tay che mắt, thấp giọng nói: “Gellert, tôi mệt mỏi……”
Hầm. Phòng ngủ.
Trong màn che xanh thẫm là hai thân thể đang quấn quít lấy nhau, hô hấp vững vàng biểu hiện hai người này đang ở trong giấc ngủ.
Một lát sau, nam nhân tóc đen mở mắt ra, ánh mắt thanh minh, một chút cũng không giống như vừa tỉnh ngủ. Khi ánh mắt hắn tiếp xúc đến người trong lòng thì lạnh như băng cùng đề phòng nhất thời biến thành dịu dàng.
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn bờ lưng trần của người yêu, người đang ngủ say hơi nhăn mày, mùi hừ ra vài tiếng ‘ô ô’ không rõ nghĩa, sau đó giật giật thân thể, càng thêm gần sát cái ôm của nam nhân.
Snape khẽ cười một tiếng, đầu ngón tay xẹt qua trong không khí, thời gian biểu hiện đã là 7:23 ngày hôm sau.
Snape quyết định rời giường, chuẩn bị cho người yêu nhỏ đang mệt mỏi vô cùng của hắn một phần bữa tối.
Cẩn thận xuống giường, đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp nguyên liệu nấu ăn đầy đủ mọi thứ, không cần hắn lo lắng. Tay nghề nấu ăn của Snape coi như không tồi, dù sao thì đã sống một mình nhiều năm như vậy, ngày nghỉ không muốn bị đói chết cũng chỉ có thể tự mình nấu. Nhưng từ sau khi Hugh xuất hiện, ngoại trừ tình huống đặc biệt giống hôm nay thì cơ bản hắn không xuống bếp lần nào nữa.
Nấu cháo cá, trở lại phòng ngủ, thấy Hugh đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng xoa mắt, chăn trượt xuống dưới, lộ ra dấu vết hoan ái che kín trên thân, ánh mắt Snape nhất thời âm u đi.
Hugh hơi bị huyết áp thấp, lúc vừa tỉnh lại luôn có chút ngốc, vẫn duy trì động tác dụi mắt nhìn chằm chằm Snape trong chốc lát, sau đó lộ ra một nụ cười ngốc nghếch.
Snape đi qua, đem chai độc dược đầu giường đưa cho cậu. Hugh vỗ vỗ mặt, hoàn toàn tỉnh táo lại, lắc đầu. Tuy rằng ngày hôm qua làm hơi điên cuồng, nhưng thân thể còn thừa nhận được, uống độc dược hoài cũng không tốt.
Snape cũng không miễn cưỡng, thả chai độc dược lại.
Hugh xốc chăn lên muốn xuống giường, nhìn quanh mà không thấy quần áo mình đâu, mới nhớ tới tối hôm qua khi động tình Snape đã Diffindo chúng rồi còn đâu.
Xem ra cậu phải đặt thêm một ít áo chùng mới được. Hugh nghĩ, nhìn về phía Snape, kéo tay áo hắn, ý bảo mình không có quần áo mặc.
Lực ý chí của Snape thừa nhận khảo nghiệm gian nan, người yêu nhỏ của hắn đại khái còn chưa hoàn toàn hiểu biết về lực hấp dẫn của cậu đối với hắn, cư nhiên cứ trần truồng như vậy trước mặt mình, không hề bố trí chút phòng vệ nào với hắn.
Thẳng đến khi Hugh giữ chặt tay áo hắn, hắn mới phản ứng lại, từ tủ quần áo lấy ra một bộ của mình, dùng hai thần chú thu nhỏ để chúng hợp với dáng người Hugh hơn.
Hugh thực tự nhiên mà mặc vào, ôm cổ Snape hôn lên mặt hắn một cái, sau đó đi vào phòng tắm.
Snape nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, cảm giác Hugh hình như có chút biến hóa, giống như…… càng thêm thả lỏng……
Khi Snape cùng Hugh rốt cục khỏi cửa hầm thì Dumbledore đã nói chuyện với Lucius được vài hiệp, nhưng ông vẫn không đạt được tin tức mình muốn, ngược lại là nụ cười bí hiểm của Lucius lại khiến lòng nghi ngờ của ông nặng thêm.
Tin tức Chúa tể hắc ám sống lại rồi tử vong đã truyền đi rất ồn ào huyên náo, nhóm động vật nhỏ Hogwarts đều nghị luận về nó, địa vị Slytherin trở nên vô cùng tinh tế, khiêu khích tới từ Gryffindor có vẻ nhiều hơn.
Mấy cái này đều ở trong dự kiến của Snape cùng Lucius. Quan niệm Slytherin là đại bản doanh của Voldemort ở giới pháp thuật hiện tại có thể nói là thâm căn cố đế, vô luận tin tức này là thật hay giả, địa vị của Slytherin đều rất xấu hổ. Nhưng xác thực nội bộ Slytherin cũng nên chỉnh đốn, tin tưởng nhóm rắn nhỏ có gia tộc tử trung với Voldemort rất nhanh sẽ có động tĩnh.
Này đó cũng không phải chuyện Snape hiện tại cần quan tâm, nhiệm vụ chính yếu trước mắt của hắn là ứng phó với nghi vấn của ông lão trước mắt.
Các dụng cụ bằng bạc trong phòng hiệu trưởng toả sáng, Dumbledore ngồi sau bàn công tác hai tay giao nhau, trên mặt không có nụ cười hoà ái ngày thường.
“Severus, ta nghĩ cậu không ngại cho lão già không biết một chút gì như ta một vài lời giải thích về chuyện của Voldemort?”
Snape từ túi tiền lấy ra mấy thứ vật nhỏ, khôi phục nguyên trạng, cứng nhắc nói: “Hồn khí của Voldemort đều đã bị hủy, chủ hồn đã tử vong vào tối hôm trước.”
Đáy mắt Dumbledore hào quang chợt lóe, tiếp nhận hài cốt của đám hồn khí, giống như nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Xem ra Severus biết được rất nhiều.”
Snape hừ lạnh: “Dumbledore, ông không cần thử tôi, ông chỉ cần biết Voldemort đã chết, triệt để hoàn toàn!”
“Severus, sau cậu có thể khẳng định hắn đã chết? Xem ra cậu có biết gã chế tác hồn khí, nhưng cậu đâu thể xác định đến tột cùng gã đã chế tác bao nhiêu hồn khí?”
“Bảy cái hồn khí.” Snape nhìn Dumbledore đã muốn có chút khí thế bức người, lạnh lùng đáp: “Bảy là một con số ma lực, lấy tính cách của Voldemort, gã nhất định sẽ chế tác bảy cái hồn khí.”
Dumbledore cam chịu. Ông là kẻ địch lớn nhất của Voldemort, đương nhiên cũng là người hiểu gã nhất. Ông đã từng suy đoán, Voldemort hẳn đã chế tác bảy cái hồn khí.
“Nơi này có năm hài cốt hồn khí, thi thể con rắn kia tôi đã thu, về phần vết sẹo trên đầu Potter tôi cũng có biện pháp loại trừ.” Snape không có đem chuyện Harry là hồn khí c nói rõ ra, hắn tin tưởng ông già này cũng biết rõ ràng.
Dumbledore quả nhiên là biết, cũng không có cảm thấy giật mình. Ông nhìn Snape một hồi lâu, sau đó thong thả nói: “Ta đã biết.” Giọng nói mang theo mỏi mệt nói không nên lời.
Snape trầm mặc trong chốc lát, ngữ khí trở nên hòa hoãn hơn: “Tôi chỉ có thể cam đoan Voldemort thật sự đã chết, điều này gã sẽ không thể nói cho bất luận kẻ nào.” (chuyện Harry là hồn khí)
“Severus, ta tin tưởng cậu.” Dumbledore nhẹ giọng nói, thân thể Snape cứng đờ, ngoại trừ người yêu nhỏ nhà mình, hắn vẫn không quen biểu đạt trắng trợn thiện ý của mình với bất luận kẻ nào.