Mục lục
Hiền Tri Thiên Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thư

Beta: Lăng

“Tạp Tư, cẩn thận!" Hoắc Nhĩ Tây vung mạnh búa kim cương trong tay lên, đánh về phía thú trọc hóa sau lưng Tạp Tư.

Tạp Tư nhảy vọt sang cạnh Hoắc Nhĩ Tây, đứng dựa lưng với anh.

“Chết tiệt! Sao hai ngày nay lại có nhiều thú trọc hóa chạy từ trong Ám Vực ra đây thế!" Bên kia, Hạ Nhược khởi động vòng phòng hộ bảo vệ Mễ Thụy sau lưng, tranh thủ để cô ấy uống thuốc tinh lọc.

Y Tác vung đao về phía một con thú trọc hóa đang định công kích hai người, trầm giọng nói: "Cẩn thận, thú trọc hóa sắp tấn công bằng dị năng."

Năm người đề cao cảnh giác, càng cố phát ra nhiều năng lượng hơn. Hơn mười con thú trọc hóa xung quanh đồng thời tấn công, dao gió đầy trời đánh úp vào họ, công kích vào vòng phòng hộ, phát ra tiếng nổ đùng đùng, cả không khí cũng phải chấn động.

“Rắc" một tiếng, vòng phòng hộ của Hạ Nhược vỡ vụn, anh lập tức xoay người lại ôm Mễ Thụy, lăn trên đất né tránh. Nhưng ngặt nỗi số lượng dao gió quá nhiều, rất nhanh trên người anh đã bị xuất hiện hơn mười vết đao, máu tươi đầm đìa.

"Hạ Nhược, anh không sao chứ?" Mễ Thụy lo lắng hết sức.

Y Tác nhanh chóng dời đến bên cạnh hai người, vừa mới chuẩn bị bảo vệ hai người, mặt đất bỗng chấn động, bùn đất dưới chân hóa thành cát, thoáng cái cẳng chân đã lún xuống hơn nửa.

Y Tác vội vàng nhảy ra, Mễ Thụy cũng không kịp xem xét tình huống của Hạ Nhược, trở tay cắm kiếm vào lớp cát, kích phát năng lượng, mặt đất vốn đã hóa thành cát dần khôi phục lại nguyên trạng, cũng đẩy ngược hai người lên.

Trong Ám Vực lại có hơn mười con thú trọc hóa nữa lao ra, trong đó bao gồm thú tê giáp hệ đất và cáo thuồng luồng hệ lửa.

Năm người thấy vậy, đều có cảm giác tuyệt vọng. Họ thường xuyên rèn luyện ở biên giới Ám Vực, đã trải qua đủ loại hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng lại chưa từng gặp tình huống bị hơn mười con thú trọc hóa cao cấp vây công bao giờ. Thú trọc hóa sống quần cư ở gần Ám Vực khá ít, phần lớn thú trọc hóa cao cấp có thói quen đi một mình hoặc thỉnh thoảng đi hai ba con, rất ít xuất hiện thành đàn thành lũ, càng đừng nói là không cùng giống loài.

Thực lực của lũ thú trọc hóa cao cấp ở gần Ám Vực cực mạnh, thú hoang bình thường ở vùng trọc hóa khó bề so với chúng. Chúng nó đã tiến hóa nhiều lần, duệ thạch trong cơ thể dồi dào năng lượng tới mức dư thừa. Đương nhiên, đây không phải là mục đích chủ yếu mà nhóm Y Tác đến đây rèn luyện, chiến đấu với những con thú trọc hóa này có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của mình, khu vực nồng đậm trọc khí cũng có thể rèn luyện sức chống cự của họ với trọc khí.

Song giờ xem như vận xấu đến nhà, những con thú trọc hóa này lại cứ chọn ngay đúng lúc họ mỏi mệt không chịu nổi, mới chạy từ trong Ám Vực ra, thuốc tinh lọc đã hao gần hết, đường lui bị chặn, tình huống vô cùng hung hiểm.

Hoắc Nhĩ Tây nói: "Chúng ta buộc phải mau chóng mở đường máu ra ngoài, ai biết trong Ám Vực còn có con thú trọc hóa nào chạy ra hay không!"

"Anh bảo vệ Hạ Nhược và Mễ Thụy đi trước, tôi cản phía sau." Y Tác dựng lên một bức tường lửa, tạm thời ngăn trở thế tấn công của thú trọc hóa thú.

Ai ngờ vừa dứt lời, mặt đất lại hóa thành cát lần nữa, đồng thời bão bắt đầu nổi lên, bầu trời lập tức mù mịt cát bụi, mọi người không hẹn mà cùng quay đầu che mắt lại, khó nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Vài tiếng kêu đau lần lượt vang lên, năm người bị dao gió chém tới tấp, cộng thêm sức nóng của lửa, da thịt nứt ra, đau vô cùng.

Vòng phòng hộ mở ra, lại ngăn không nổi sự ăn mòn của trọc khí, thú trọc hóa như bị cái gì kích thích vậy, điên cuồng công kích, năm người gian nan chống cự, đừng nói mở đường máu, ngay cả thời gian thở dốc cũng không có.

Bỗng, thế công vốn đang mãnh liệt dần chậm lại một cách kỳ dị, tiếng gào thét bạo ngược của thú trọc hóa cũng từ từ biến mất, trong bụi mù, một vầng sáng mờ ảo xuất hiện tại ở biên giới Ám Vực, cũng chậm rãi di chuyển sát đến chỗ mọi người.

Bão dần đi, bụi mù tung bay cũng trở về mặt đất, xung quanh bình lặng trở lại.

Năm người còn chưa hoàn hồn, mở đôi mắt đang phát đau ra, vầng sáng kia càng sáng ngời hơn và rõ nét hơn. Trong vầng sáng, có một cô bé chừng mười ba mười bốn tuổi, tóc dài hơi rối bay theo gió, quần áo rách rưới, trên làn da lộ ra ngoài tràn đầy vết thương, máu tươi chảy ra, loang lổ vết bẩn. Cô bé nhắm mắt, vẻ mặt đờ đẫn, tay phải cầm một cây súng năng lượng, bước từng bước một hướng về đàn thú.

Mọi người như gặp được nữ thần chiến tranh đến từ trong ánh mặt trời.

Cô dừng lại trước năm người khi còn cách chừng 5m, để lại một bóng lưng gầy yếu mà thẳng tắp cho họ.

Ánh sáng rực rỡ bao phủ họ, trọc khí xung quanh miệng vết thương từ từ tan biến, sự ăn mòn ngừng lại.

Năm người khiếp sợ trong lòng, sững sờ nhìn cô bé đi ra từ trong Ám Vực này.

Thú trọc hoá xung quanh cúi thấp người, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ đè nén, lui ra sau vài bước, lại tiến lên trước vài bước, do dự chưa quyết. Bị linh khí áp chế, ngay cả dị năng chúng nó cũng không dám kích phát.

Rốt cục, có một con thú trọc hóa không kìm được, nhảy vọt lên tấn công Thiên Lý.

Súng của Thiên Lý cũng nâng lên ngay khi nó vừa chuẩn bị công kích, bắn liền 5 phát trúng đầu của nó, gọn gàng chính xác. “Phụt”, máu tươi bắn khắp không trung, thú trọc hóa rơi ầm ầm xuống đất, bụi đất dậy lên.

Lúc này năm người mới bừng tỉnh lại, trọc khí trong cơ thể đã ở biến mất trong vầng sáng, ngay cả thuốc tinh lọc cũng không cần uống. Họ bình tĩnh lại, phối hợp với Thiên Lý tổ chức chiến đấu, cũng không gặp nguy hiểm bị trọc hóa, công kích sắc bén lạ thường, vài chục phút sau, thú trọc hóa đã bị diệt sạch.

Thiên Lý bước qua thi thể, tiếp tục tiến từ từ lên phía trước.

"Đợi chút." Hoắc Nhĩ Tây đuổi theo, vừa định ngăn cô lại, đã thấy họng súng đen ngòm nhắm ngay tim anh ta.

Mắt Thiên Lý chưa mở ra, đầu cũng không dịch, động tác cứ như một phản ứng theo bản năng vậy.

Hoắc Nhĩ Tây nâng hai tay lên, bày tỏ không có ác ý. Anh ta dừng một lúc lâu mới mở miệng: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ định cám ơn em thôi."

Thiên Lý chậm rãi thu hồi súng xua trọc lại, trong đại não mê man dần khôi phục chút ý thức. Cảm giác vốn chỉ có phạm vi 30m đã mở rộng ra vô tận, hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi hoàn toàn, không còn là rừng ma lạnh lẽo u ám nữa, mà là vùng đất trọc hoá khá trống trải.

Cô thoát ra rồi!

Thiên Lý mở hai mắt ra, tuy trong mắt vẫn chỉ có một màu đen, nhưng đã cảm giác được chút ấm áp và sức sống.

Cái lạnh thấu xương đã hoàn toàn biến mất, linh khí trên người như được sống lại, trở nên hoàn mỹ, tinh khiết, sinh động hơn. Tầng linh khí bên ngoài vốn chỉ bám sát vào da đã có thể mở rộng ra phạm vi bán kính 10m. 10m này, đã trở thành nơi tuyệt đối sạch sẽ, trọc khí không thể xâm nhập.

Sau vài năm, cuối cùng Thiên Lý lại một lần nữa bước thêm một bước quan trọng trên con đường trở thành linh giả duy nhất*.

(*) xem lại chương 58 trang 56 của truyện

"Đây là đâu?" Thiên Lý bỗng mở miệng, giọng khàn khàn, cực không lưu loát.

"Đây là khu D17 gần Ám Vực."

"Khu 17?" Thiên Lý sửng sốt, lẩm bẩm, "Đây là ranh giới giáp tám khu phía Nam?"

"Đúng vậy." Hoắc Nhĩ Tây nghi ngờ, cẩn thận đánh giá cô.

Vậy mà cô đã xuyên qua Ám Vực, từ mười khu phía Bắc tới tám khu phía Nam.

"Chúng ta rời khỏi đây trước đã." Y Tác tiến lên nói, "Tôi lo lát nữa sẽ có thú trọc hóa chạy đến, trước mắt chúng ta rất khó chống cự lần quần công thứ hai."

Hoắc Nhĩ Tây gật đầu, nói với Thiên Lý: "Em cũng đi theo chúng tôi đi thôi."

Thiên Lý không dị nghị, cô đã không nghỉ ngơi suốt hơn ba mươi tiếng rồi, tinh thần đã mỏi mệt tới cực độ, nếu không có sức mạnh ý chí đủ cường đại, e là cô đã sớm té xỉu rồi.

Nhóm Hoắc Nhĩ Tây thu thập duệ thạch xong, tiến nhanh tới thành thị hoang tàn, hơn mười giây sau đã bỏ xa Thiên Lý gần trăm mét.

Thiên Lý thõng tay, di chuyển từng bước một, dù có ván bay, nhưng mà cô hoàn toàn không đủ sức để điều khiển.

Y Tác đi sau cùng là người đầu tiên phát hiện Thiên Lý chưa đuổi kịp, quay lại mới thấy không đúng. Anh ta lập tức chạy về, đỡ lấy cơ thể lảo đảo sắp ngã của cô.

Thiên Lý cũng không chịu được nữa, té xỉu trong lòng Y Tác...

+++

Ám Vực.

Tra Nhĩ ngồi xổm cạnh một gốc cây, nhìn mảnh kim loại nhỏ trên đất kia, đây là thứ rơi từ trên ván bay xuống đây mà, Thiên Lý quả thật đã tới đây.

Hắn nôn nóng, tiếp tục tiến sâu hơn.

Hắn không giống Thiên Lý, đối với hắn, trọc khí là chất dinh dưỡng. Linh khí của Thiên Lý có thể chống cự lại trọc khí, nhưng hắn có thể hấp thu không chút kiêng kỵ nào. Nhưng trọc khí có thể vấy bẩn lòng người, ảnh hưởng tâm trí, hắn nhờ trọc khí mà cường đại, cũng sẽ bởi trọc khí mà điên cuồng.

Càng đi sâu hơn, càng cảm thấy khó kìm nén. Tra Nhĩ không sợ sinh vật trọc hóa hung mãnh, cũng không sợ gió đục u ám, duy chỉ sợ mình tới quá muộn, Thiên Lý đã chết dưới nanh vuốt của dã thú.

Một thế giới không có ánh sáng, không có bất kỳ một dấu hiệu nào của sự sống, người bình thường không thể chịu được.

Thiên Lý sẽ sợ hãi sao? Thiên Lý sẽ bị thương sao? Thiên Lý... sẽ nhớ hắn sao?

Tra Nhĩ không biết, ngay lúc hắn đi tới Hắc tuyền, cũng là lúc Thiên Lý đã thành công băng qua Ám Vực, bước vào khu vực Nam.

Hai người lại lần nữa vụt mất nhau trong gang tấc, không biết ngày gặp lại sẽ là khi nào?

+++

17D20, một tòa thành nhỏ gần ranh giới tám khu phía Nam.

"Mấy cậu nói cô bé này đi ra từ Ám Vực à?" Người phụ nữ mặc trang phục y tế kinh dị hỏi.

Hoắc Nhĩ Tây gật đầu nói: "Đúng, chúng tôi tận mắt nhìn thấy, không thể giả được."

"Thật sự khó tin nổi!" Nữ bác sĩ nói, "Trạng thái sức khỏe của bé gái này cực kém, thiếu dinh dưỡng, thiếu nước, mỏi mệt, cơ bắp co giật và căng thẳng trong một thời gian dài, ít nhất là hơn nửa tháng. Với tố chất thân thể của cô bé, đừng nói nửa tháng, chỉ hai ngày trong Ám Vực thôi đã là không thể nào."

Nhóm Hoắc Nhĩ Tây giật mình nhìn cô bé trên giường bệnh.

Nữ bác sĩ nói tiếp: "Hơn nửa cả người cô bé đều bị tổn thương, các đốt ngón tay ngón chân còn có hiện tượng gãy xương, hiển nhiên đã bị va chạm mạnh nhiều lần. Một cô bé còn chưa trưởng thành, sao có thể tham dự chiến đấu với cường độ như vậy được? Các anh biết thân phận của cô bé sao?"

Mọi người lắc đầu.

"Cố gắng chăm sóc cô bé đi, hai tháng tới đừng để bé phải vất vả. Tôi chỉ có thể nói, việc cô bé có thể còn sống đã là một kỳ tích rồi." Nữ bác sĩ than một tiếng, dặn dò vài câu sau đó rồi đi.

Tạp Tư trầm tư một chút, bỗng nói: "Người khác có lẽ không thể nào, nhưng cô bé này nhất định là làm được. Nhớ ánh sáng xuất hiện trên người cô bé khi ra khỏi Ám Vực không?"

"Đương nhiên là nhớ, muốn quên cũng không quên được." Y Tác đáp, "Ánh sáng đấy tràn ngập linh khí, xua tan toàn bộ âm u, như thể nữ thần giá lâm vậy."

"Tuy hơi khoa trương một tí, nhưng tôi cũng có cùng cảm nghĩ." Hoắc Nhĩ Tây cảm thán, "Trên đời này lại có dị năng thần kỳ như vậy sao? Xua tan trọc khí, chỉ cần có cô bé ở đây, chẳng phải là hoàn toàn không cần lo bị trọc hóa rồi sao?"

"Nếu bé có thể gia nhập đoàn đội của chúng ta thì tốt rồi." Hạ Nhược nói, "Không biết bé có đồng bạn không.”

Mễ Thuỵ nắm tay Hạ Nhược, cười nói: "Còn chưa biết tên bé mà mấy anh đã muốn kéo bé nhập bọn rồi hả?"

Những người khác đều cười cười, tầm mắt chuyển qua ba lô để bên cạnh, đó là hành lý của cô bé, bên trong khẳng định có chứng minh của bé, nhưng xuất phát từ lễ phép, tất cả đều không qua lật xem.

Tạp Tư chần chờ nói: "Mấy cậu có thấy, hình như trong hành lý đó có trọc khí không.”

Mọi người gật đầu, Hoắc Nhĩ Tây nói: "Vốn tôi còn tưởng là bị dính từ trong Ám Vực, chưa tan đi hết, nhưng đến giờ, luồng trọc khí vẫn còn tồn tại."

"Cô bé lấy thứ gì đó từ trong Ám Vực ra ngoài à?" Y Tác nhìn mọi người, trong mắt lộ ra thắc mắc.

Hoắc Nhĩ Tây nghĩ một hồi, gật đầu. Đề phòng ngộ nhỡ, vẫn phải kiểm tra một phen thì tốt hơn.

Y Tác tiến lên, mở ba lô ra, bên trong là mấy nhánh cây hình thù kỳ lạ, quanh quẩn trọc khí.

"Là ma thực." Mấy người hô nhỏ.

"Cô bé lấy thứ này làm gì?" Y Tác thật sự khó hiểu.

Những người còn lại cũng không rõ.

Trừ ma thực ra, mọi người cũng không tìm được thứ nào mang trọc khí nữa, nhưng cũng thấy không ít vật lạ.

Họ còn chưa nhìn kỹ, đã nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ, Thiên Lý trên giường bệnh đã tỉnh lại từ trong cơn mê man...

+++

Lời tác giả: Bổ sung:

_ Rừng ma Ám Vực ở hướng Đông Tây, hình dạng giống Bắc Đẩu thất tinh, chỗ thìa chính là vị trí của Hắc tuyền, hẹp hướng Bắc – Nam, rộng hướng Đông – Tây, nên Thiên Lý có thể đi từ Bắc qua Nam.

_ Phía Bắc có 10 khu, chia ra các cấp A – B – C – D (từ 1 – 10), có mấy chương trước hình như viết là hơn 10 khu, lỡ tay, sẽ sửa sau. Thực tế phía Bắc chỉ có 10 khu lớn.

_ Phía Nam có 8 khu, chia cấp A – B – C – D (từ 11 – 18)

_ Ngoài ra có mấy khu độc lập, tạm thời không đề cập.

Beta bổ sung thêm: Tất cả có nhớ mã thành thị của Thiên Lý không ạ, 5D09, có nghĩa là thành thị cấp D số 9 của khu 5. Trong mỗi khu đều có các thành thị từ cấp A đến cấp D, đánh số. (thấy phần chú thích của tác giả không thoát nghĩa lắm nên thêm vào)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK