“Sau này nàng có chuyện gì thì mở miệng nói với ta là được” Hắn đặt nàng xuống thuyền, đợi nàng đứng vững mới buông tay.
Vân Du ngồi xổm xuống với tay lấy ra một hạt sen từ đài sen gần đó lột vỏ: “Ngươi không ăn sao? Ngọt lắm đấy.” Nàng đứng lên đối diện hắn cười tươi tắn nói.
Hắn nhíu mày nhìn nàng: “Thật không?”
Nàng nhìn hắn đầy thương hại. Hắn thật đáng thương đến hạt sen tươi cũng chưa từng được thưởng thức. Thế mà còn dám bảo Vương gia cơ đấy. Không thèm nói với hắn nữa, nàng thưởng thức hại sen đây.
Vừa thấy Vân Du cho hạt sen vào miệng, hắn một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, một tay giữ cằm nàng rồi hướng môi nàng hôn tới. Hắn là muốn đoạt hạt sen trong miệng nàng.
Vân Du không phòng bị nên hạt sen nhanh chóng bị đoạt đi. Lãnh Thiên Hạo nhai hạt sen trong miệng rồi gật gù tán thưởng: “Quả thật rất ngọt.”
Nàng trừng to mắt quát: “Ngươi không có tay sao? Không biết tự lấy sao?” Tên khốn dám đoạt hạt sen của nàng.
“Có” Hắn thản nhiên nhìn nàng đáp: “Tay ta bận ôm nàng rồi.”
Vân Du hừ một tiếng rồi hung hăng đẩy hắn ra. Nàng hái luôn cả đài sen rồi quay lưng lại với hắn. Hắn cao hơn nàng nên đương nhiên thấy rõ hành động của nàng.
Lại ngay thời điểm nàng cho hạt sen vào miệng hắn lại lần nữa ôm lấy nàng. Nhưng lần này không phải đoạt hạt sen mà trực tiếp hôn nàng.
Vân Du trừng mắt nhìn hắn, hắn lại nhắm mắt không nhìn nàng. Vài giây sau Vân Du cũng đáp lại tâm ý của hắn. Hắn nhẹ nhàng xoay người nàng lại ôm chặt lấy không rời.
Vân Du vòng tay lên cao ôm lấy cổ hắn. Lưỡi nàng cùng lưỡi hắn cùng nhau chơi đuổi bắt không biết đến xung quanh nữa. Ngọt ngào len lỏi từng ngóc ngách rồi chạy đến tim.
Ánh hoàng hôn vàng vàng và gió nhè nhẹ thổi. Hai thân ảnh trên chiếc thuyền nhỏ ở giữa liên trì tạo nên khung cảnh rất lãng mạn. Cảnh xuân ấm áp từ họ dần dần lan ra cả liên trì.
Bên bờ hồ Lãnh Thiên Huyền tặc lưỡi: “Lục hoàng huynh thật là, huynh ấy không biết được nhân vật chính của ngày hôm nay không phải huynh ấy sao?”
Lãnh Thiên Hề mỉm cười thán: “Đúng là phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường hòa.” Hôm trước nàng nháo một trận to như vậy cơ mà. Nghĩ lại nếu Lãnh Thiên Hàn không nói e rằng sẽ không có được kết quả của ngày hôm nay.
Lãnh Thiên Hàn nhè nhẹ phe phẩy chiếc ngọc phiến trong tay: “Chúng ta mau đi thôi, đừng đứng đây làm bọn họ mất hứng nữa.”
Bọn họ vốn tiếp sứ thần xong liền trở về hoán y phục. không ngờ lại thu ngay màn xuân sắc ở liên trì. Bất quá, bọn họ cũng chúc phúc cho Lãnh Thiên Hạo cùng Vân Du.
Trên thuyền, hai đôi môi dần dần tách ra kéo thành một sợi chỉ bạc. Vân Du và Lãnh Thiên Hạo thở hổn hển nhìn nhau mặt ửng đỏ.
Lãnh Thiên Hạo nhìn đôi môi nhỏ nhắn bị hắn dày vò đến sưng đỏ kia không nhịn được liền tiếp tục hôn đến. Vân Du vừa định mở miệng lại bị môi hắn phủ xuống nuốt hết.
Nàng vòng tay ra sau giữ lấy vai hắn, cả người nàng vô lực ngã hết vào người hắn. Một lúc sau hắn mới rời khỏi môi nàng. Hắn bật cười to bế nàng lên cao như sáu năm trước.
Vân Du ngồi vững trên tay hắn, giữ chặt lấy vai hắn cười tươi tắn đảo mắt nhìn xung quanh, đã rất lâu rồi hắn không bế nàng như vậy.
Âm thanh của hắn truyền đến hỏi: “Du Du, hôm nay nàng vui không?”
Nàng cúi đầu nhìn hắn: “Ân” trán nàng tì sát trán hắn để hai chóp mũi nhẹ nhàng cọ quẹt vào nhau. Nàng biết giờ phút này ý định rời khỏi hắn đã biến mất.
Lãnh Thiên Hạo cũng cao hứng không thôi, một lát sau chuyển thư thế nhanh chóng đem nàng bế ngang: “Du Du, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau về chuẩn bị thôi.”
Không để nàng đồng ý hắn phi thân lên bờ rồi mang nàng trở về Từ Ninh cung hoán y phục.
Lát sau cùng nhau đến Bích uyển tham gia yến tiệc. Hành lễ xong nàng được thái hậu gọi lên ngồi cùng. Nàng đương nhiên là không từ chối rồi. Lãnh Thiên Hạo chỉ là Vương gia thôi, sau lưng hắn chỉ có một tảng băng.
Thái hậu lại khác a. Ngoài tảng băng to còn có hai cung nữ bên cạnh cầm quạt to nữa.
Thái hậu nắm lấy tay nàng cười đến híp cả con mắt: “Hôm nay ai gia rất vui.” Thật ra, thái hậu không nói ai cũng thấy được điều này mà.
Thái hậu lại nói tiếp: “Nếu Du Du thông báo hỉ sự thì ai gia còn vui hơn nữa.”
Trán Vân Du rơi xuống vài vạch đen: “Thái hậu, người cũng biết loại chuyện này không thể gấp được đâu.” Thái Thanh Thúy là ví dụ điển hình. Thật đáng sợ!
“Ai gia sợ mình không đợi được” Thái hậu nhẹ nhàng nói nhưng ai nghe cũng cảm thấy tâm nặng trĩu.
“Thái hậu hồng phúc tề thiên nhất định có thể đợi được.” Vân Du nịnh nọt.
Lãnh Thiên Minh quay sang nói: “Lục đệ muội nói đúng. Sao mẫu hậu lại có thể nói những điều không cát lành như vậy chứ. Du Du cũng phải sửa đổi cách xưng hô của mình đi.” Hắn lại quay sang nhắc Vân Du.
Lãnh Thiên Minh nhìn Vân Du cùng không còn cảm thấy giận nữa. Hắn được được nghe Lãnh Thiên Hề và Lãnh Thiên Hàn kể lại. Vân Du còn đòi hưu thư, chiếu phế phi thế mà hoàng hậu chỉ lẳng lặng chấp nhận không nói lời nào. Tuy phi tử của hắn không nhiều nhưng cũng là ủy khuất hoàng hậu. Hắn phải biết trân trọng hoàng hậu hơn.
Thái hậu mỉm cười: “Đúng rồi, ngươi cũng nên gọi ai gia là mẫu hậu.”
“Mẫu hậu” Vân Du phải nặn rất lâu mới mở miệng bật ra hai từ. Thái hậu hài lòng mỉm cười không nói gì nữa.
Lãnh Thiên Minh liên tục cùng Vân Du bắt chuyện nhưng nàng xem như không nghe thấy. Ai bảo hôm đó hắn giúp Lãnh Thiên Hạo làm gì.
Mọi người bên dưới lần lượt chúc thọ và dâng lễ vật cho thái hậu. Lãnh Thiên Hạo sau khi dâng quà liền nói: “Mẫu hậu, thần nhi muốn cùng Du Du hợp tấu tặng mẫu hậu một khúc nhạc.”
Vân Du khép hờ mắt nhìn hắn trong bụng đã sớm mang hắn ra mắng chữi vài lần. Hắn muốn làm gì một mình làm đi, kéo luôn nàng xuống nước làm gì?
Nàng lưu luyến nhìn tảng băng to rồi bước xuống hạ giọng hỏi hắn: “Mấy bài ngươi biết ta không biết. Ngươi một mình tự diễn đi.”
Hắn lại nói: “Nàng hát khúc nhạc lúc hồi kinh mà nàng hát cho ta nghe.” Đến bây giờ hắn vẫn chưa biết tên khúc nhạc là gì.
Nàng hát cho hắn nghe bao nhiêu bản nhạc rồi. Làm sao nàng biết hắn muốn nói đến bản nào chứ. Thế là nàng ôm đàn tỳ bà đợi hắn thổi tiêu trước nàng mới đàn theo.
Hóa ra là bài này sao? Nàng mấp máy miệng hát theo. Nàng bỗng phát hiện ra ca từ chẳng phải là gần giống với Lãnh Thiên Hạo sao? Nàng hát bài này khác nào vô tình làm tổn thương hắn đâu. Nàng len lén nhìn hắn, thấy hắn cũng nhìn mình trên mặt không có gì khác thường nàng mới yên tâm. Nguyên lại là do nàng nên hắn mới nhớ đến nữ nhân kia a.
Lãnh Thiên Minh, Lãnh Thiên Hề, Lãnh Thiên Hàn sửng người nghe khúc nhạc. Bọn họ cũng đồng loạt nhìn Lãnh Thiên Hạo đang thổi sáo mắt ôn nhu đầy sủng nịnh nhìn về phía của Vân Du.
Bản nhạc kết thúc nàng lại chạy về chỗ của thái hậu ngồi. Đám sứ thần bên dưới biết được nàng là lục Vương phi liền liên tục bàn tán. Đến đây mấy ngày bọn hắn cũng sớm nghe rất nhiều chuyện về nàng cùng Lãnh Thiên Hạo.
Công chúa của Bắc Bình quốc liền hướng thái hậu muốn xem vũ nghệ của nàng. Vân Du lại gợi ý với thái hậu bảo nàng ta nên so với Hà Thủy Liên và thất Vương phi.
Thái Thanh Thúy vốn là thương gia không biết những thứ này nên nàng không điểm tên. Lúc nãy Thái Thanh Thúy cũng không hiến vũ hiến khúc gì. Nàng ta hiến chữ tặng thái hậu một bài thơ.
Bất quá vì một câu “Ai gia chưa từng thấy Du Du hiến vũ, thật mong đợi” của thái hậu mà nàng phải đứng ở giữa Bích uyển. Lúc nãy công chúa Bắc Bình quốc thách thức nàng cùng nàng ta nhảy vũ điệu của Bắc Bình quốc. Nàng liền hoán một bộ y phục của Bắc Bình quốc.
Lãnh Thiên Hạo lo lắng truyền âm đến nói:
“Nàng cần ta giúp nói với mẫu hậu không?” Hắn chưa từng thấy nàng biết múa a. Cho dù lúc trước nàng đã từng học thì e là sớm quên mất rồi. Cả người ca ca yêu thương nàng như vậy nàng cũng quên cơ mà.
Xem thường nàng sao. Hừ! nàng mới không cần: “Ta muốn nghe thử khúc nhạc trước một lần.”
Nhạc của Bắc bình quốc mang theo điệu vui vẻ, khi nhảy động tác phải thật nhanh để khớp với điệu nhạc. Nghe thử kết thúc liền bắt đầu nhảy. Nàng kết hợp điệu nhảy của Mông Cổ và Shuffle ở hiện đại vào.
Váy của Bắc Bình quốc chỉ dài hơn đầu gối một chút. Mọi người có thể nhìn rõ được từng bước nhảy của nàng. Kết quả đương nhiên là nàng thắng rồi. Ở cổ đại hễ cái gì lạ lạ mà đặc sắc liền thắng thôi.
Lãnh Tử Hàm ôm lấy thái phi và thái hậu không chịu rời. Lãnh Tử Nguyên ham chơi, Lãnh Tử Ân ham vui cũng bám lấy thái hậu và thái phi không chịu buông. Lãnh Thiên Hàn và Thái Thanh Thúy bắt buộc phải chuyển đến kinh thành.
Vân Du nghe vậy liền vui sướng bắt chuyện với Lãnh Thiên Hàn. Lúc nãy hắn cùng Lãnh Thiên Hề gọi nàng cũng chẳng thèm để ý. Do nàng còn giận chuyện hôm trước. Nhưng giờ khác rồi, hắn sắp đi Hàng Châu, nàng cũng muốn đi đành ôm chân lớn của hắn vậy.
Lãnh Thiên Minh kéo Lãnh Thiên Hàn, Lãnh Thiên Hề bàn về việc chọn phủ. Lãnh Thiên Hề cũng phải rời khỏi Tử Hoằng cung rồi. Hoàng hậu kéo Thái Thanh Thúy nói chuyện. Thất Vương phi cùng Hà Thủy Liên bận rộn chạy theo hài tử. Lãnh Thiên Huyền, Lãnh Tử Dật bị đám quan lại nếu kéo chuốc rượu.
Vân Du không có gì chơi liền cùng Lãnh Thiên Hạo hồi phủ. Hôm nay nàng mệt rồi nên trên xe ngựa tựa vào lòng ngực của Lãnh Thiên Hạo mềm mỏm nói: “Thật xin lỗi, ta khiến ngươi phiền lòng rồi.”
Lãnh Thiên Hạo hiểu được tiểu nương tử nhà mình muốn nói gì nên cười khẽ ôm lấy nàng: “Không sao, ta có nàng.”
Mắt Vân Du lim dim những vẫn không quên phun ra ý nghĩ trong đầu: “Ngày mai ngũ ca đi Hàng Châu rồi.” Nàng cũng muốn đi.
Bay đến tai của Lãnh Thiên Hạo lại trở thành sự buồn bã. Hắn mím chặt môi hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Nàng đối với ngũ ca là như thế nào?”
Phải lấy hết dũng khí hắn mới hỏi được câu đó. Đáng tiếc Vân Du ngủ mất rồi không thể cho hắn câu trả lời hợp ý được.