Mục lục
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tống Thiên Ly rời đi, Lâm Mang và Vương Cổ đứng trong sân trò
chuyện xã giao đôi câu, rồi sau đó mỗi người về phòng riêng của mình.
Đây là địa bàn của Ngũ Hành Cung, cho dù bọn họ có là Chí Tôn cũng không
được tùy tiện xông vào, nói không chừng còn gây ra hiểu lầm không đáng có
nữa.
Tin đồn Lâm Mang đến Thương Vân Sơn nhanh chóng lan truyền ra.
Trong biệt viện của Thiên Hùng Bang.
Một người đàn ông có vẻ ngoài u ám đang nhíu mày lắng nghe đệ tử của mình
báo lại.
Người này chính là bang chủ của Thiên Hùng Bang, Vạn Trường Không.
“Không ngờ tên này cũng đến”.
Vạn Trường Không phất tay ra hiệu cho đệ tử của Thiên Hùng Bang kia rời đi.
Sau khi đệ tử này rời đi, người đàn ông ngồi đối diện với hắn ta nhíu mày nói:
“Lâm Mang này tham gia diễn võ lần này, có phải cũng vì muốn tranh giành cơ
duyên ngộ đạo ở Đoạn Long Nhai không?”
“Nếu như vậy thì, kế hoạch của chúng ta…”
“Không cần để ý đến hắn!”
Vạn Trường Không cười lạnh nói: “Diễn võ của Bát Phái trước đây, Ung Châu
Thành của bọn hắn có cơ hội tham gia đâu”.
“Hắn muốn chen ngang vào, thì chẳng có dễ dàng thế đâu!”
Hắn ta cũng có nghe nói chuyện Lâm Mang chiêu mộ khách khanh ở Ung Châu.
Gần đây có không ít người ở Thanh Châu đến đó, khiến cho thanh thế của hắn
ta càng thêm rầm rộ.
Chuyện này đã đắc tội không ít môn phái giang hồ.
Vạn Trường Không nói giọng trầm thấp: “Hàn huynh, ngươi cứ yên tâm, thứ gì
Vạn mỗ đã hứa với ngươi, nhất định sẽ đưa cho ngươi”.
“Chuyện này Vạn mỗ đã hứa với ngươi rồi, tuyệt đối sẽ không nuốt lời”.
“Ha ha!”
“Vậy thì ta phải cảm ơn Vạn huynh rồi”.
Sau khi nghe xong, người đàn ông ngồi đối diện với Vạn Trường Không lập tức
chắp tay cười nói.
Vạn Trường Không khẽ gật đầu, trong ánh mắt thoáng lóe lên vẻ u ám.

Chưa bao lâu sau khi Lâm Mang và Vương Cổ tới biệt viện thì nhận được một
thiệp mời ngoài dự kiến.
Nhìn thiệp mời trong tay, Lâm Mang hơi kinh ngạc.
Vương Cổ bên cạnh tỏ ra kỳ quái, cười nói: "Đám đàn bà ở Vạn Hoa Phiêu
Hương Lâu thế mà lại mời ngươi à?"
Ngoài ý muốn!
Thật quá bất ngờ.
Nhưng Vương Cổ trong lòng cũng dâng lên chút cảm giác nguy cơ.
Rõ ràng, Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu cũng muốn lôi kéo Lâm Mang, vị Chí Tôn
mới này.
Lâm Mang lật qua lật lại tấm thiệp mời trong tay, lắc đầu, nhìn đệ tử Ngũ Hành
Cung tới, nói: "Làm phiền báo với người của Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu, nói
rằng ta đang bế quan, không tiện lắm".
Bất kể Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu này có mưu đồ gì thì bản thân hắn cũng
chẳng có mấy giao thiệp với họ, cũng chẳng muốn dây dưa vào quá nhiều.
Đệ tử Ngũ Hành Cung quay người đáp ứng rồi xoay người rời đi.
Vương Cổ cười nói: "Ngươi không đi gặp sao?"
"Dù sao họ cũng đưa thiệp mời tới, không đi chẳng phải là làm mất mặt họ sao".
Lâm Mang không để ý lắm, nói: "Ai nói đưa thiệp mời là người ta phải nhận?"
"Nếu vì chuyện này mà họ mang lòng hận thù thì Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu
này cũng chẳng là gì".
Vương Cổ hơi sửng sốt, nói như thế cũng đúng, nhưng thiệp mời mà Vạn Hoa
Phiêu Hương Lâu đưa ra, ai mà thực sự từ chối được chứ?
Thấy Lâm Mang đã bước vào phòng, Vương Cổ lắc đầu cười, chống tay đi về
phòng của mình.

Hôm sau,
Ngày diễn võ đã tới.
Lâm Mang và Vương Cổ đi ra khỏi biệt viện, lúc tới diễn võ trường thì trong
sân đã chật kín người.
Mặc dù lần diễn võ này chỉ là so tài giữa các môn phái hàng đầu Tam Châu
nhưng số đệ tử tới không ít, cũng có nghĩa là các Chí Tôn muốn dẫn họ tới để
mở rộng tầm mắt.
Ngay cả Vương Cổ lần này cũng đưa hơn hai mươi đệ tử họ Vương tới.
Là đơn vị tổ chức nên số đệ tử mà Ngũ Hành Cung đưa tới còn đông đảo hơn.
Trên sân lúc này, ngoài một số trưởng lão thì còn nhiều võ giả cực trẻ tuổi, thực
lực cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Có một số người thậm chí còn sở hữu thực lực Thông Thiên Tứ Cảnh, hẳn là
những người nằm trong Thiên Bảng.
Vừa tới nơi, Lâm Mang đã cảm nhận được một luồng hơi thở trận pháp mạnh
mẽ.
Cả đỉnh núi dường như đều nằm trong một trận pháp cực kỳ rộng lớn.
Trên đài cao xa xa, một lão giả mặc bộ đồ hoàng bào đang ngồi nghiêm trang.
Lão giả kia trông không cao lắm, tướng mạo ôn hòa, cho người ta cảm giác
nhân từ nhưng trong mắt lại ẩn chứa thần thái khiến bất cứ ai đối diện cũng thấy
uy nghiêm.
Vương Cổ khẽ truyền âm: "Đó chính là cung chủ Thổ Hành Cung của Ngũ
Hành Cung, tên là Ngụy Vinh Sinh".
"Ngụy tiền bối trong giới võ lâm rất có tiếng tăm, đức cao vọng trọng, vẫn luôn
thích chỉ bảo cho các thế hệ sau trong giới võ lâm".
Vừa dứt lời thì lại có một nhóm người từ xa đi tới, người đi đầu là một nam tử
trung niên mặc trường bào màu lam.
Thấy người tới, Vương Cổ chắp tay cười nói: "Lư Huynh, lâu rồi không gặp".
"Vương tộc trưởng!"
Lư Nguyên Trạm cười đáp, quay sang nhìn Lâm Mang, chắp tay nói: "Vị này
hẳn là Lâm thành chủ nhỉ?"
"Đã nghe danh từ lâu!"
Từ lúc Vương Cổ mở lời, Lâm Mang đã biết người tới là ai rồi.
Đan Châu, Chước Dương Lư thị!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK