• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt trắng bệch kia ngước lên, là vệ sĩ của Thân Hồng Ưng.

Chân Noãn cau mày, chỉ trong một phút ngắn ngủi, ai đã giết chết hai người họ? Không đúng, bất kể ai chết đi thì cửa cũng không tài nào mở ra được.

Đới Thanh nhìn đồng hồ đeo tay: “Chúng ta chạy nhanh vào đây đã mất 25 giây.”

Trình Phóng vừa nhìn: “Chỉ còn một phút rưỡi thời gian đi ra, làm thế nào được?”

Ngôn Hàm không lên tiếng, nhanh chóng kiểm tra gã vệ sĩ. Trước đó, anh đặc biệt lưu ý qua tất cả mọi người, cũng nhớ được cách ăn mặc của gã vệ sĩ. Mũ áo của hắn ta đều không có dấu hiệu lật đổi, một tay cầm chìa khóa, đèn pin rơi bên cạnh. Ngôn Hàm ấn chốt mở, đã hết pin rồi.

“Thời gian cấp bách, đi thôi.” Ngôn Hàm đứng dậy, rút lui ra ngoài.

Chân Noãn chạy một mạch theo anh, đầu óc cũng không ngừng suy nghĩ. Cô vặn chìa khóa ở giây thứ 50, sau đó giữ yên trong 20 giây như mọi người đã giao hẹn, đến 1 phút 10 giây thì buông ra quay trở về. Suốt quãng đường chạy như bay dùng mất 30 giây.

Chỉ có năm chiếc chìa khóa đồng thời chuyển động thì cửa trên nóc phòng mới có thể mở ra, sau đó dùng chiếc chìa khóa thứ sáu mở cửa. 20 giây giữ yên kia bề ngoài có vẻ quái gở nhưng thật ra là cố định. Mọi người không thể nào truyền tin, cũng không biết thời gian người khác đến được điểm cuối, càng không biết khi nào trần nhà trong căn phòng kia mở cửa. Vì vậy, để đảm bảo bản thân an toàn rời khỏi mật thất, hung thủ nhất định phải sau 1 phút 10 giây mới quay trở lại.

Nhưng Chân Noãn và mọi người trong 30 giây đã phóng ra khỏi lối đi. Nếu hung thủ chạy điên cuồng, có thể rút ngắn còn 20 giây và giết người canh giữ đại sảnh trong vài giây. Nhưng làm sao hắn có thể chạy đến chỗ sâu trong hành lang giết người rồi sau đó quay lại được?

Nếu muốn giết người, vị trí duy nhất có thể chọn chính là người ở lại canh giữ trong sảnh, chỉ có người này mới biết khi nào cánh cửa trên đỉnh đầu mở ra.

Chân Noãn giả thiết mình chậm nhất và là người vặn chìa khóa cuối cùng. Vậy ở giây thứ 50, khóa đã mở rồi. Nhưng trong 20 giây mọi người đều giữ yên chìa khóa này, người canh giữ đã xông vào một lối hành lang nào đó giết người rồi nhanh chóng quay lại. Chỉ có cách này mới có thể lý giải thôi.

Nhưng người canh giữ ở trung tâm cũng bị giết luôn. Kỳ lạ hơn chính là người canh giữ trung tâm sao lại biến thành Thân Hồng Ưng? Lý do giết anh ta tạm thời không bàn đến, nhưng tại sao hung thủ phải phí sức giết chết luôn cả vệ sĩ của anh ta nữa?

Mọi người trở lại căn phòng, thời gian chỉ còn 40 giây. Ngôn Hàm và Trình Phóng nhanh chóng mang thi thể Thân Hồng Ưng xuống thang.

“Không có thời gian nữa, lên đi.”

Trình Phóng và Đới Thanh leo lên cầu thang. Lúc hai người họ leo lên không màng nhìn xuống, Chân Noãn đã nhanh chóng đi về phía tượng sáp Trịnh Dung, định vén tóc giả của tượng sáp lên. Nhưng đến gần lại phát hiện vị trí bộ tóc không đúng. Quả nhiên, sau khi vén lên, bên trong có một khoảng trống nhưng rỗng tuếch.

Cô lập tức đi trở vè, nhìn Ngôn Hàm, vốn định giải thích với anh. Nhưng vẻ mặt anh bình tĩnh, nói bằng khẩu hình: “Đã sớm không có rồi.”

Chân Noãn mới chợt nhận ra, Ngôn Hàm cũng giống như cô, đã sớm phát hiện cái chết của tượng sáp Trịnh Dung không đúng và nghĩ ngay đến cơ quan trên đầu. Nhưng lúc đó đông người, anh cũng như cô đã không chỉ ra mà định âm thầm lấy đi. Bởi vì gã hề nói phải tìm ra văn kiện bí mật của giáo sư Trịnh Dung.

Vừa nãy, bề mặt tờ giấy trắng tẩm nước đường là văn kiện bí mật, nhưng căn bản là không có bí mật của giáo sư Trịnh. Bây giờ, rõ ràng là có người đã phát hiện và lấy đi món đồ dưới mái tóc giả của tượng sáp trước một bước.

“Làm sao đây?” Chân Noãn khẽ nói.

Ngôn Hàm cười rất nhạt, không đáp. Anh ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra thi thể Thân Hồng Ưng, lục soát túi của anh ta, tìm ra phong thư in tên Thân Hồng Ưng màu đỏ.

Chìa khóa và đèn pin rơi trên vũng máu. Anh nhặt lên xem, một mặt chìa khóa vẫn còn sạch sẽ, đèn pin cũng đã hết pin.

Anh cau mày: Thiếu mất một vật.

Chân Noãn hạ giọng hỏi Ngôn Hàm: “Đội trưởng, Thân Hồng Ưng và vệ sĩ đổi vị trí cho nhau có phải vì anh ta đề phòng có người muốn giết mình, nên thay đổi vì trí để che giấu tai mắt người khác không?”

Ngôn Hàm khẽ gật đầu. Ban đầu, cô cho rằng không có lý do gì giết chết gã vệ sĩ, nhưng bây giờ đã có rồi.

“Sau khi chạy vào hành lang giết chết vệ sĩ, hung thủ phát hiện đối phương không phải Thân Hồng Ưng, nên sau đó đã chạy ra đại sảnh giết chết Thân Hồng Ưng thật sự sao?” Chân Noãn nhíu mày, “Không đúng lắm. Người ở đại sảnh có thể thấy hết tình hình xung quanh, hung thủ chỉ có thể giết người ở trung tâm (cho rằng là vệ sĩ) thì mới có cơ hội giết người trong hành lang.”

Mâu thuẫn đây.

“Chân Noãn, em nhìn vết thương nơi cổ hắn trước đi…”

Lời còn chưa dứt, cả căn phòng bỗng nhiên rung lắc kịch liệt giống như động đất. Sàn nhà bắt đầu nghiêng ngã. Vách tường phía trước bị nghiền ép, những viên gạch vỡ vụn rơi xuống. Thân thể Chân Noãn loạng choạng, cùng trượt xuống với thi thể.

“Đội trưởng…” Lời cầu cứu còn chưa thốt ra, Ngôn Hàm đã bắt được tay cô và kéo về bên cạnh mình, cô nhào vào lồng ngực anh, bị anh vòng tay ôm chặt eo.

Ngôn Hàm nhanh chóng đặt cô lên thang xếp, may mà chiếc thang cố định với mặt đất, dù lay động kịch liệt nhưng vẫn còn vững chãi. Chân Noãn cũng không lề mề, lập tức trèo lên bằng cả tay lẫn chân.

Đới Thanh và Trình Phóng cũng cảm nhận được sự khác thường từ căn phòng, xoay người lại đưa tay kéo họ. Chân Noãn vừa leo lên chợt cảm giác Ngôn Hàm không đi theo phía sau. Lúc này, cô mới ý thức được tuy chiếc thang được cố định trên mặt đất, nhưng nó đang từ từ nằm ngang xuống theo mặt đất nghiêng ngả, còn chao đảo kịch liệt, có thể không chịu được sức nặng của hai người.

Chân Noãn hoảng loạn, trèo lên thật nhanh, cũng không sợ chạm tay đàn ông nữa, ngẩng đầu lên bắt lấy tay Trình Phóng. Nhưng “ầm” một tiếng, gạch rơi xuống đụng vào chiếc thang, chân thang lơi lỏng, đột nhiên chấn động rồi nghiêng đi, Chân Noãn “aaa” một tiếng rồi rơi xuống.

Nhưng chỉ trong một giây, chiếc thang dưới chân đã đứng vững một lần nữa. Chân Noãn đập đầu vào bậc gỗ, kẹt trong khe bậc thang. Cô không cần quay đầu lại cũng biết là Ngôn Hàm đang vịn cho cô. Cô cắn răng, không để ý đến bắp đùi đau đớn, giẫm lên bậc thang đứng dậy với tốc độ nhanh nhất, leo lên lần nữa, nhào đến bắt lấy tay Trình Phóng.

Trong khoảnh khắc Trình Phóng tiếp được cô, rốt cuộc cô quay đầu lại hô lớn: “Đội trưởng, anh mau lên đây!”

Nhưng lúc này chiếc thang đã không còn vững nữa. Sàn nhà nghiêng lệch, căn phòng rung lắc càng lúc càng dữ dội, gạch trượt hỗn loạn trên sàn. Ngôn Hàm rất khó đứng vững.

“Đội trưởng! Chiếc thang!”

Một tay Chân Noãn cố bắt lấy chiếc thang nhưng lại bắt hụt. Căn phòng dưới chân cô đang sụp lở và chìm xuống, biến thành đống hoang tàn.

Cô đột nhiên móc chân phải vào chiếc thang, chân trái thuận thế kẹp vào. Trong nháy mắt. chân cô chịu sức nặng nghìn cân, đau đớn căng chặt đến cùng cực. Cô cắn răng không thốt lên âm thanh, kiên trì kéo chặt chiếc thang.

Trình Phóng và Đới Thanh nhanh chóng kéo Chân Noãn lên, cùng nhau nắm chặt chiếc thang. Cuối cùng, Chân Noãn nới lỏng chân, nằm nhoài trên mặt đất thở hổn hển, bất chấp đôi chân đang mỏi nhừ tê tái, lại quay người cùng họ nắm lấy thang.

Ngôn Hàm nhanh nhẹn trèo thang lên trên, Trình Phóng và Đới Thanh vứt chiếc thang đi. Không còn vật cản, cánh cửa ngũ giác phút chốc đóng lại. Anh nhìn Chân Noãn: “Em thế nào rồi?”

Ánh mắt Chân Noãn hơi đờ đẫn, lắc đầu: “Không sao.” Cô ngồi dưới đất, hai chân đều như bị rút gân.

Cô không chú ý nhưng anh đã nhìn thấy. Anh đi đến đối diện cô, cầm mũi giày ấn về phía trước giúp cô. Rất lâu sau, anh vẫn cúi đầu, giữ vững tư thế ấn giữ mà không nói gì. Mái tóc phất phơ trên trán che đi gương mặt anh. Chân Noãn lặng nhìn, bỗng thấy nỗi thương cảm nhợt nhạt tràn ngập trong lòng.

Không phải anh đang mang nặng thù hận ư? Không phải muốn giữ lại tính mạng để đi bắt hung thủ sao? Tại sao trong khoảnh khắc kia lại nhường cơ hội thoát thân cho cô? Nếu khi nãy anh ở cùng với người khác, anh sẽ chắp tay nhường cơ hội sống sót cho đối phương sao?

“Hai người các anh…” Ngôn Hàm cúi đầu, “… Có gì muốn nói không?”

Chân Noãn quay đầu nhìn Trình Phóng và Đới Thanh, sắc mặt hai người đều trở nên nghiêm trọng.

“Không phải tôi làm.”

“Tôi không giết họ.”

Hai người họ nghi ngờ liếc nhìn nhau rồi lại nhìn Ngôn Hàm, ánh mắt kia dường như cũng không tin tưởng Ngôn Hàm. Bầu không khí hoài nghi lẫn nhau lan tỏa một cách quái dị.

Chân Noãn nói: “Đội trưởng, chân em ổn rồi.”

Ngôn Hàm thả lỏng tay. Chân Noãn rút chân lại, ngồi co ro trên đất. Xung quanh là ánh sáng màu cam, màu cam ấm áp nhưng sao Chân Noãn lại thấy rét căm căm.

“Hoàng Huy đã chết trong mật thất màu vàng. Thân Hồng Ưng đã chết trong mật thất màu đỏ. Bây giờ đến lượt màu cam…” Cô nhìn về phía Trình Phóng, “Đội phó, anh…”

Trình Phóng đã sớm phát hiện, vẻ mặt hơi trầm lặng.

Chân Noãn lại nhìn Đới Thanh, anh ta thấy vẻ mặt cô không tin tưởng liền nhăn mày: “Chị dâu, không phải chị nghi ngờ tôi giết người chứ? Chị không thể vì mật thất này là màu cam liền hoài nghi tôi được. Lỡ như căn phòng sau là màu xanh, kế tiếp nữa là màu tím thì sao? Lỡ như có một lối đi bí mật nào đó, có người ngoài đi vào giết người thì thế nào?”

Chân Noãn im lặng. Nếu là con người cô trước kia, cô sẽ không nghi ngờ Trình Phóng và Đới Thanh. Nhưng hiện tại, cô nghi ngờ mỗi một người ở đây, thậm chí bao gồm cả Ngôn Hàm.

Ngôn Hàm mở phong thư của Thân Hồng Ưng ra, trên thẻ vẽ tòa nhà Trốn Khỏi Mật Thất đề hai chữ: Giao dịch.

Chân Noãn sửng sốt, đơn giản vậy thôi sao?

“Anh ta vào mật thất là để giao dịch?” Chân Noãn nhìn tấm thẻ, lại nhìn Ngôn Hàm, ánh mắt đang nói: Nội dung đơn giản như thế có thể thấy được người đưa thư và người nhận thư đã ngầm hiểu lẫn nhau.

Như vậy, Thân Hồng Ưng biết đối phương là ai. Nhưng khi còn sống anh ta không hề tiết lộ quá nhiều tin tức. Người giao dịch với anh ta là Hoàng Huy đã chết hay là một trong những người đang còn sống ở đây?

Ngôn Hàm vừa nhìn đã hiểu ý cô ngay, chậm rãi chớp mắt xem như đang trả lời. Anh nhét tấm thẻ vào lại phong bì và hỏi: “Có thể xem thử nội dung thư hai người đã nhận không?”

Đới Thanh suy nghĩ hồi lâu, thở dài, lấy thư của mình ra: “Chuyện đến nước này rồi, xem thì xem đi.”

Trên tấm thẻ của anh ta cũng vẽ tòa nhà Trốn Khỏi Mật Thất giống vậy, nhưng nội dung lại không giống nhau: Anh từng bán đứng Thẩm Dực.

Đới Thanh bất đắc dĩ: “Đây chính là bí mật của tôi, nếu để anh Dực biết thì tôi tiêu đời ngay. Nhưng đó là chuyện rất nhiều năm trước rồi, bây giờ tôi tuyệt đối trung thành với anh ấy. Tuy nhiên tính cách của anh Dực… Tôi sợ anh ấy biết lắm. Sau khi nhận được phong thư này, tôi đoán có người muốn tống tiền kiếm chác chút ít từ tôi. Không ngờ sau khi đến lại là chiến hữu cũ tụ họp.”

Trình Phóng lại nói ngắn gọn: “Của tôi vứt rồi. Trên tấm thẻ của tôi viết cùng nội dung với cái của Đội trưởng Ngôn, Tôi biết mười năm trước, các người đã làm gì. Tôi muốn biết nên chạy đến tham gia trò Trốn Khỏi Mật Thất này.”

Ngôn Hàm nhìn Trình Phóng không nói gì. Hành lang bắt đầu chao đảo, âm thanh ầm ầm dưới lòng đất vọng lên. Đây là tín hiệu buộc họ phải đi vào mật thất tiếp theo.

Ngôn Hàm đi đến đỡ Chân Noãn dậy: “Đi tiếp thôi.”

Hành lang màu cam đi thông xuống một mật thất. Ngôn Hàm và Chân Noãn đi phía sau.

“Mới vừa rồi chưa kịp xem vết thương của Thân Hồng Ưng đúng không?”

Chân Noãn ngước mắt nhìn anh, có phần không biết nói sao: “Đội trưởng… em là pháp y. Giây đầu tiên xem thi thể sẽ xem vết thương trước nhất…”

Ngụ ý là anh quá khinh thường em rồi. Ngôn Hàm sững sờ, bỗng cười: “Thế mà tôi quên mất.”

Đây là nụ cười đầu tiên sau khi hai người họ nói rõ tất cả với nhau. Nó rất nhạt và không hề mang vẻ giả dối hay miễn cưỡng.

“Chân Noãn.”

“Hả?”

“Thật ra em lợi hại hơn chúng tôi, lợi hại hơn trong tưởng tượng của mình rất nhiều.” Anh vẫn biết cô rất giỏi về chuyên môn, nhưng không ngờ trong hoàn cảnh áp lực cao như tối nay, sự tỉnh táo và nhạy bén của cô lại phi thường đến vậy, so với bình thường như thể là hai người khác biệt.

Chân Noãn hiểu ý của anh, cúi đầu mím môi cười: “Ừ, em cũng phát hiện ra rồi.”

“Đội trưởng, vết thương của Thân Hồng Ưng và vệ sĩ anh ta là do cùng một loại vũ khí gây ra.” Cô khẽ giọng, gần như là nói bằng khẩu hình.

“Ồ?”

“Sắc bén, hai lớp, hình cong.” Cô dùng ba từ để khái quát về hung khí mà cô đã nghĩ đến sau khi xem vết thương.

Ngôn Hàm thoáng suy ngẫm, bỗng hiểu ra hung khí là gì. Anh nhếch môi nhưng không có ý cười.

“Đội trưởng…” Cô giơ tay lên, gõ đồng hồ đeo tay của mình, ý muốn nói: Thời gian gây án không đủ.

“Khoan quan tâm nhiều vậy đã.” Anh cũng giơ tay lên, lắc lư ống đèn pin của mình, ý muốn nói: Ống đèn pin của Thân Hồng Ưng.

Chân Noãn sửng sốt, thoáng chốc đã hiểu ra lời anh muốn nói từ trong ánh mắt anh. Vệ sĩ của Thân Hồng Ưng không rời anh ta lấy một bước. Khi hai người họ đi chung, vì muốn tiết kiệm pin nên chỉ có gã vệ sĩ bật đèn, còn Thân Hồng Ưng không bật. Nhưng vừa nãy, Ngôn Hàm đã kiểm tra thân đèn pin của Thân Hồng Ưng thì thấy đã không còn pin nữa. Trên chiếc đèn pin kia có ký hiệu màu đỏ, đích thực là của anh ta. Vậy là pin bên trong đã bị đổi. Bởi vì đèn pin của hung thủ cũng sắp hết pin mà hắn còn phải đi tiếp nữa. Vì vậy, đèn pin của ai sáng nhất thì kẻ đó là hung thủ đã giết chết Thân Hồng Ưng.

Chân Noãn nhẹ nhàng bật ngón tay cái lên với anh. Nhưng cùng lúc đó, cô lại nhíu mày. Ngôn Hàm hỏi bằng ánh mắt: Sao vậy?

“Đội trưởng, hai người họ có thể nào nghi ngờ anh là người thiết kế mật thất không?”

Ngôn Hàm không trả lời. Khi Chân Noãn hỏi vấn đề này, cô cũng đang phán đoán vẻ mặt của anh, nhưng không nhìn ra có phải là anh làm hay không.

Ở phía trước, Đới Thanh đã kéo ra cánh cửa thông đến mật thất tiếp theo và bước vào. Chân Noãn theo sát.

Khi Ngôn Hàm cất nước, Trình Phóng bỗng chặn cửa rồi khẽ đóng lại, chỉ chừa một khe nhỏ. Anh và Ngôn Hàm đứng trong hành lang.

“Đội trưởng.”

“Hả?”

“Thật ra, tôi vào khu Trốn Khỏi Mật Thất trước anh. Nhưng trong lúc tôi đang tìm mật mã trong mật thất màu trắng, tôi đã thấy anh vào mật thất màu vàng. Sau đó không lâu, Chân Noãn cũng đến. Anh nói anh chạy rất nhanh, cô ấy không đuổi kịp, nhưng giữa anh và cô ấy không có người khác. Ngoại trừ anh ra, không có ai dẫn dụ cô ấy đến đây cả. Cô ấy không hề hoa mắt nhìn lầm người.”

Dưới lòng đất chấn động, Ngôn Hàm bình tĩnh nhìn Trình Phóng.

Trình Phóng cũng nhìn lại anh: “Còn nữa, trong nhà vệ sinh phòng bệnh ở mật thất màu vàng. Sau lần xả thứ hai, nước trong bồn đã đầy, trong trường hợp không có xung lực, nước tự nhiên chạy xuống dưới tác động của lực Coriolis(*) là theo chiều ngược kim đồng hồ. Anh đã nhìn ra, nhưng khi tôi hỏi đến thì anh lại nói là thuận chiều kim đồng hồ. Chữ cái thứ nhất hiển thị trên cánh cửa lắp máy cảm ứng hẳn là chữ t, bởi vì anh thay đổi phương hướng mà biến thành J.

(*) Lực Coriolis là hiệu ứng xảy ra trong các hệ quy chiếu quay so với các hệ quy chiếu quán tính. Nó được thể hiện qua hiện tượng lệch quỹ đạo của những vật chuyển động trong hệ quy chiếu này. Ví dụ khi bạn xả nước trong bồn, nước rút xuống từ đáy bồn, nếu không có sự khuấy động nào thì nước sẽ tự xoáy tròn theo chiều kim đồng hồ ở Bắc bán cầu và theo chiều ngược lại ở Nam bán cầu (vì bị ảnh hưởng bởi lực xoay của Trái Đất).

Ánh mắt Ngôn Hàm vừa đen láy vừa sâu thẳm, không hề gợn sóng.

“Tiểu Hỏa.”

“Gì hả?”

“Tất cả chuyện này… là cậu làm sao?... Lúc Chân Noãn hỏi mấy màu khác đâu, cậu nói màu lam, màu xanh lá và màu tím đã chết rồi. Tại sao nói màu tím đã chết rồi? Cậu định làm gì?”

***

Chân Noãn đi vào mật thất màu cam, ập đến là bầu không khí yên tĩnh và quái lạ. Cô nghi ngờ liệu có phải thân thể mình đã đột ngột thu nhỏ lại mấy vạn lần không? Bởi vì cô đang đứng trên một cái bàn bi-a khổng lồ. Dưới chân là mặt bàn xanh lá cây đậm, bề mặt mềm như nhung, bên dưới là nền đất vô cùng cứng chắc.

Gần chỗ cô đứng là quả bóng bi-a màu trắng cao bằng một người. Kế đến là ba quả bi màu sắp thành một hàng ngang cách nhau khá xa, giống như một hàng phòng thủ. Xa hơn nữa là một quả bi đá màu lam và cách hơn mười mét là một quả bi đá màu hồng. Sau bi màu hồng là một đống bi đá màu đỏ nối tiếp. Sau cùng có một màn hình lớn, đang chiếu hình ảnh cả căn phòng nhìn từ trên cao.

Bốn người họ bé nhỏ đứng ở đầu này căn phòng. Chân Noãn đếm thử, số lượng bi đỏ chính xác là mười lăm được sắp hình tam giác như bàn bi-a thông thường. Điểm giữa đoạn đường từ đáy hình tam giác đến vách tường đặt một quả bi đá màu đen.

Chân Noãn lẩm bẩm: “Đây là…”

“Snooker.” Ngôn Hàm từ sau bước đến.

“Thảo nào…” Có điều là bàn bi-a khổng lồ này và bốn người nhỏ bé bọn họ trông quá quái dị.

“Snooker?” Đới Thanh không hiểu, “Tôi thấy trông giống như bàn bi-a thông thường thôi mà.”

“Đúng. Nhưng nó không có số trên bi, điểm tính theo màu.” Ngôn Hàm ngẩng đầu nhìn màn hình lớn ở phía xa, “Chúng ta ở đây là đầu đánh mở bi. Quả màu trắng gần chúng ta là bi chủ, cũng chính là bi đánh.”

“Bên đó thì sao.” Chân Noãn chỉ vào ba quả bi hàng ngang gần quả bi trắng nhất, lần lượt từ phải sang trái, “Tại sao màu vàng, màu nâu và màu xanh lá lại xếp thành một hàng?”

“Ba quả bi màu kia tạo thành đường mở bi.” Ngôn Hàm nói, “Nhưng cơ đầu tiên chỉ có thể đánh trúng bi màu đỏ.”

“Điểm tính theo màu sao?”

“Phải.” Trình Phóng đi lên trước, “Số lượng bi màu đỏ là nhiều nhất, tổng cộng mười lăm bi, mỗi bi một điểm. Bi màu có sáu quả gồm vàng, xanh lá, nâu, lam, hồng và đen, lần lượt từ hai đến bảy điểm.”

“Màu vàng hai điểm, xanh lá ba điểm, nâu bốn điểm.” Ánh mắt Chân Noãn dõi về nơi xa, “Màu lam ngay chính giữa là năm điểm, màu hồng bên kia là sáu điểm, quả bi màu đen bị che phía sau đống bi màu đỏ được sắp thành hình tam giác kia là bảy điểm.”

“Đúng.”

“Tại sao mật thất này lại được thiết kế như vậy?” Chân Noãn quay đầu lại nhìn mọi người.

Lúc này, đỉnh đầu truyền đến một âm thanh vui vẻ: “Quý khách thân mến, chúc mừng quý khách đã thành công thoát được mật thất màu đỏ và đến với mật thất màu cam.”

Trên màn hình lớn không còn hình ảnh chiếu từ trên cao của mật thất, thay vào đó là gã hề quen thuộc với mũi miệng đỏ lòm, đang cười tít mắt: “Quý khách thân mến, thấy bảng ghi điểm trên đỉnh đầu tôi không?”

Có một màn ảnh đen ngòm treo trên vách tường ở phía trên màn hình LED, không có nội dung gì cả.

“Trong mật thất màu cam, quý khách sẽ thi đấu một ván snooker với máy vi tính, nhưng bởi vì kỹ thuật có hạn, trước mắt máy vi tính của chúng tôi không thể nào đấu xen kẽ với người. Đây là điểm khiến người sử dụng khó chịu khi trải nghiệm, xin quý khách thông cảm. Sau này, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng nâng cao, bù đắp thiếu sót.”

Chân Noãn: “…”

Gã hề: “Hình thức thi đấu lần này có điểm khác với những gì quý khách đã từng thấy. Đầu tiên máy tính sẽ đánh mở bi, sau đó quý khách bắt đầu đánh bi, chỉ được đi một cơ, sau khi xong lượt sẽ thống kê điểm, mỗi quả bi trở về chỗ cũ. Lần thứ hai do quý khách mở bi, máy tính đánh bi, cũng chỉ được đi một cơ tương tự, cuối cùng sẽ thống kê điểm. Bên nào cao điểm hơn thì chiến thắng.”

Gã hề nói xong, màn hình chợt lóe, xuất hiện hình ảnh bàn bi-a chiếu từ trên cao.

Hai mươi hai quả bi đá nằm yên lặng sừng sững, đầu trên cùng là bốn người nhỏ bé đang đứng.

Giọng nói gã hề vẫn còn vang lên: “Trên bi chủ (bi trắng) có máy cảm ứng lựa chọn góc độ và sức lực. Lúc quý khách lựa chọn nhắm mục tiêu, trên màn hình lớn sẽ xuất hiện gợi ý và đường nhắm, cũng như độ mạnh của cú đánh bi để tiện cho quý khách đánh.”

Trình Phóng nhanh chóng nhận ra: “Đây là trò chơi dánh snooker một người chơi trên mạng à.”

Chân Noãn: “Anh chơi rồi hả?”

“Ừ. Thường thì hoàn thành nhiệm vụ về điểm số thì sẽ qua vòng.” Trình Phóng nói: “Em nhìn trên màn ảnh đi, tuy là camera hiện trường, nhưng theo ý của gã hề thì camera hiện trường hẳn có kết nối với máy điều khiển trò chơi. Lúc đụng vào bi chủ ( bi trắng)…”

Mọi người đi theo anh ta đến bên cạnh bi trắng, trên quả bi quả thật có cảm ứng. Tay vừa sờ vào, gần quả bi trắng trên màn hình xuất hiện một cây cơ giả lập. Tay trượt qua lại, cây cơ trong màn hình chuyển động phương hướng, đồng thời cây cơ thông qua bi chủ xuất hiện một đường nhắm giả thuyết nhắm vào quả bi mục tiêu sắp sửa đánh.

“Thật thần kỳ.” Chân Noãn nói, “Mấy anh nhìn xem, bên cạnh cây cơ còn có cột hiển thị độ mạnh nữa.”

Ngôn Hàm hiểu ra ngay: “Đụng vào bi trắng rồi trượt qua lại chọn phương hướng, sau đó ấn giữ và chọn độ mạnh yếu, cuối cùng là buông tay tương đương với đánh bi.”

“Đúng. Trò chơi trong máy tính chính là theo nguyên lý này, chỉ có điều thao tác bằng chuột chứ không phải tay.” Trình Phóng nói, “Thảo nào, gã hề nói hai bên không thể đánh xen kẽ, có lẽ máy tính lắp trong bi trắng vẫn chưa thể nào chuyển đổi giữa thao tác của con người và máy tính tự động hoàn toàn.”

Chân Noãn: “Cho nên sau khi chúng ta đánh xong một cơ, đối thủ người máy thật ra là quả bi trắng này?”

Ngôn Hàm: “Đúng.”

“Không công bằng.” Chân Noãn cau mày chỉ vào bi trắng, “Nó là do máy móc thiết lập, nhất định sẽ đánh được điểm cao nhất.”

Ngôn Hàm: “Cho nên chúng ta phải đánh mở bi được điểm cao nhất.”

Chân Noãn thở dài, tròng mắt đảo tròn, lại hỏi: “Đội trưởng, em cảm giác… anh đánh snooker rất giỏi đúng không?”

Anh thoáng kinh ngạc, bỗng cười nhạt: “Mười năm trước thôi, giờ cứng tay rồi.”

Cô à một tiếng rồi nói: “Người thiết kế mật thất này thật hao tổn tâm tư, cả công nghệ cao cũng đưa vào.”

“Khu vui chơi này thuộc về Hoa Thịnh.” Ngôn Hàm giải thích, “Sắp tới họ đang thử nghiệm sáng chế khu trò chơi 4D đầu tiên trong nước, phóng đại bối cảnh của nhiều trò chơi trong máy tính giống như thật, snooker cũng là một trong những hạng mục đó.”

“À, dạo trước thấy tin tức có nói khu vui chơi 4D mới đã khai trương rồi.”

“Ừ, mấy tháng nay kinh doanh phát đạt, trò Trốn Khỏi Mật Thất ban đầu vì cảnh không đủ hoàn mỹ nên đã ngừng kinh doanh để thiết kế lại. Có lẽ người tập hợp chúng ta lại nằm trong đội ngũ thiết kế, nên đã đưa trò chơi 4D vào trong mật thất.”

Lúc này, gã hề lại hiện ra, cười tít mắt: “Quý khách thân mến, nếu điểm của quý khách cao hơn máy vi tính, màn ảnh sẽ cung cấp mật mã mở cửa cho quý khách. Nếu quý khách thua, có thể sẽ đối mặt với tình trạng bi trắng mất khống chế. Nếu hòa nhau, quý khách có năm phút tìm kiếm manh mối, tìm ra mật mã để mở cửa thoát khỏi đây. Gợi ý tốt bụng: Mật mã là ba màu, đừng sai thứ tự. Dĩ nhiên, tự đáy lòng tôi hy vọng quý khách trong một cơ có thể đạt được điểm tốt nhất, thành công thoát khỏi mật thất màu cam. Cầu trời phù hộ quý khách.”

Gã hề máy móc nói xong thì đột nhiên biến mất. Hình ảnh quay trở về bàn bi-a chiếu từ trên xuống.

“Bụp” một tiếng, vách tường xung quanh căn phòng mở ra sáu cánh cửa nhưng những cái động tối đen như mực, chính là sáu lỗ trên bàn bi-a. Đèn trong phòng bỗng tối đi, bảng ghi điểm xuất hiện chữ số 0:0 đỏ lòm.

Bi trắng bên cạnh bỗng bắt đầu lăn đi, càng lăn càng nhanh, lướt qua bi màu nâu rồi lại lướt qua bi màu lam, đụng thẳng vào đống bi đỏ. Tiếng nổ đinh tai chát chúa vang vọng cả căn phòng, bi đá ầm ầm tản ra.

Chân Noãn cúi đầu bịt tai lại theo phản xạ, vách tường và mặt bàn bi-a chấn động kịch liệt. Cô ý thức được gì đó, ngẩng phắt đầu lên, lực đánh quả bi trắng vừa nãy quá mạnh, có một quả bi màu đỏ dội vào vách tường rồi bắn ngược lại về phía cô. Cô chưa kịp tránh, Ngôn Hàm đã xuất hiện nhanh như chớp ôm lấy eo cô rồi kéo đi. Trình Phóng và Đới Thanh cũng nhanh nhẹn tự tránh thoát.

Chân Noãn ngẩng đầu lên nhìn, quả bi đỏ tản ra khắp nơi trên màn hình. Ngôn Hàm nhanh chóng buông cô ra, cô nhìn anh nói: “Đội trưởng, thật ra thì tự em tránh được. Lúc quả bi lăn đến bên này đã chậm lại rồi. Anh nhìn đi.”

Cô di chuyển đến trên đường quả bi lăn rồi đứng vững, chờ quả bi quay lại thì lại tránh sang, quả bi chạy lướt qua.

“Thấy chưa.”

Anh nhìn cô không nói.

Qua năm giây, tất cả các bi đều đứng yên trở lại. Quả bi trắng chạy đến đầu bàn khác, họ cất bước đi đến.

Chân Noãn cảm thấy mình như đang ở trên sân bóng, hỏi Ngôn Hàm: “Đội trưởng, quy tắc đánh snooker là sao ạ? Nghe nói hình như phải theo thứ tự.”

“Đánh một quả bi đỏ rồi đánh một quả bi màu, cứ bi đỏ và bi màu xen kẽ. Bi đỏ vào lỗ thì được điểm, bi màu vào lỗ cũng được điểm, nhưng bi màu phải lấy ra đặt về vị trí cũ. Sau khi đánh xong hết bi đỏ, trên bàn còn lại sáu quả bi màu nằm ở vị trí cũ ban đầu, tiếp đến cứ đánh theo thứ tự từ điểm thấp đến cao.”

“À…” Chân Noãn bừng tỉnh, “Nếu không đánh vào lỗ hoặc đánh sai thứ tự vậy sẽ bị mất lượt phải không?”

“Phải.”

“Đánh quả bi đó trước lại đánh quả bi màu…” Chân Noãn lẩm bẩm, “Nếu muốn trong một cơ đạt được điểm cao nhất thì sau khi đánh một bi đỏ phải chọn đánh tiếp quả bi đen. Bởi vì bi đen là 7 điểm, cao nhất.”

“Ừ.”

Chân Noãn từ từ tính nhẩm một lượt: “Một quả bi đỏ 1 điểm, một bi đen 7 điểm. 15 lần là (1+7)x15; sau đó là vàng, xanh lá, nâu, lam, hồng, đen, 2+3+4+5+6+7 là…”

“147.” Ngôn Hàm nói.

“Ơ…” Chân Noãn gãi gãi đầu theo thói quen, lúng túng nói: “Anh tính nhẩm cừ quá.”

Ngôn Hàm nhìn cô: “Một cơ đánh cao nhất là 147 điểm, theo lý thuyết là thế. Không tính đến tình huống đối phương bị phạt điểm.”

“…”

Đi đến bi trắng, mấy người họ cũng không hề dễ dàng chạm vào vì bi quá lớn, tầm ngắm thật sự không tốt, chỉ có thể căn cứ vào màn hình trên đầu để phán đoán. Thế nhưng, người chạm vào bi đã ngẩng đầu nhìn màn hình thì không thể nhìn bi được. Hơn nữa, lúc anh ta căn cứ vào cây cơ giả lập hiển thị trên màn hình để điều chỉnh phuơng hướng thì phải đi vòng quanh quả bi. Nếu không cẩn thận đẩy quả bi thì sẽ phạm quy ngay. Nếu vừa nhìn màn hình đã nhanh chóng dời mắt thì sẽ dễ dàng xuất hiện sai lệch, dù là nhỏ nhất sau khi bi lăn đi xa cũng sẽ gây ra sai lầm trí mạng.

Vì vậy, ít nhất cần một người nhìn màn ảnh để phán đoán và cung cấp chỉ thị, còn người chạm vào bi thì phải luôn luôn nhìn vào quả bi thực hiện theo chỉ thị.

Sau khi ba người đàn ông bàn bạc, quyết định: Trình Phóng thường đánh Snooker trên máy tính nên anh ấy sẽ chạm vào bi. Ngôn Hàm có kinh nghiệm thực tiễn, Đới Thanh lúc rãnh rỗi cũng hay đánh bi-a nên hai người họ phụ trách phân tích phán đoán, sau đó cho ra chỉ thị.

Mối liên kết giữa chỉ thị và thi hành có nền vững không thì phải xem mức độ ăn ý của họ.

Chân Noãn hít sâu một hơi, hai tay nắm lại đặt lên môi, nhìn ba người họ không chớp mắt lấy một cái. Giờ phút này, trong phòng chỉ còn một tia sáng màu cam nhạt, hơi mờ và những quả bi đá đứng yên lặng, duy có màn hình lớn trên đỉnh đầu là toả sáng rõ ràng.

Ngôn Hàm ngẩng đầu nhìn màn ảnh, phần lớn bi đỏ tập trung ở đầu bàn bên này. Căn phòng lấy bi lam làm trung tâm, một nửa khác là ba quả bi vàng, nâu và xanh lá đang đứng yên một hàng, bi bên kia rất ít.

Anh nhìn chăm chú vào màn ảnh thật lâu, hàng mày anh tuấn nhíu chặt ra chiều đang suy tư. Chân Noãn bị dáng vẻ này khiến hơi khẩn trương, nhưng cô vừa ngẩng đầu liền trông thấy đường nhắm từ bi trắng đến lỗ bi ở góc vừa hay có quả bi đỏ, có thể dễ dàng bị đánh vào.

Đới Thanh thấy Ngôn Hàm im lặng khá lâu, bèn hỏi: “Đánh quả nào trước?”

Chân Noãn chỉ: “Có phải đánh bi đỏ kia vào trước không?”

Ngôn Hàm lắc đầu: “Sau khi đánh bi đỏ thì bi trắng sẽ chạy trở về góc không thuận lợi, không thể nào tiếp tục đánh bi đen nữa. Trong khi đó, giữa bi đen và lỗ cuối có một bi đỏ chắn ngang, phải dọn sạch trước.”

Chân Noãn đảo mắt, lúc này mới ý thức được anh không phải đang suy nghĩ cơ đầu tiên đánh bi nào, mà e rằng anh đã nghĩ đến cơ thứ ba mươi đánh bi nào rồi.

“Trước khi đánh một bi phải suy nghĩ vị trí kế tiếp để giữ vị trí à?”

“Đúng.” Ngôn Hàm vẫn nhìn màn ảnh suy tư, “Mấu chốt đánh snooker không chỉ là khiến bi trắng đánh trúng bi mục tiêu, càng phải khiến bi trắng sau lực tác dụng trở về vị trí dự tính, để mục tiêu kế tiếp và kế tiếp nữa chạy vào lỗ.”

Chân Noãn không lên tiếng, nín thở tập trung nhìn.

“Đánh qua đường biên bên kia.” Ngôn Hàm ra quyết định.

Quả bi đỏ kia ở gần vách tường, đường đi của bi trắng và nó gần như là vuông góc với vách. Đới Thanh hơi nghi ngờ, nhưng Trình Phóng có vẻ hoàn toàn tin tưởng Ngôn Hàm. Anh ta hít sâu vào một hơi, tay sờ lên bi trắng. Phía sau quả bi trắng trên màn hình lớn bỗng chốc xuất hiện một cây cơ giả lập.

Ngôn Hàm nhìn đường nhắm, ra chỉ thị với Trình Phóng: “Đi thuận theo chiều kim đồng hồ, chậm lại, lùi về sau một chút, đi lên trước một chút.”

Đường nhắm trên màn hình đã nối liền với quả bi đỏ mục tiêu, Ngôn Hàm tiếp tục điều chỉnh góc độ để đảm bảm sau khi đánh trúng, quả bi đỏ có thể lăn vào lỗ mà không va phải tường.

“Tốt lắm. Ở chỗ này.”

Tay Trình Phóng bắt đầu cử động.

“Ấn vào.”

Trình Phóng làm theo. Cột độ lực của cây cơ giả lập bên cạnh bi trắng trên màn ảnh tăng vọt kéo theo một mảng màu đỏ, dần dần nâng lên cao, thể hiện lực đánh trên cây cơ đang được tích tụ.

Ngôn Hàm nhìn màn ảnh, đột nhiên cau mày: “Chân Noãn, em tránh ra.”

“Ồ!” Chân Noãn đang vô cùng chăm chú nhìn màn ảnh, chợt hoàn hồn nhìn xung quanh, xoay một vòng không biết nên tránh về phía nào. Cô hoàn toàn không nằm trên đường chạy của bi.

Anh thở dài: “Đến bên cạnh tôi.”

“À.” Cô chạy đến đúng bên cạnh anh.

Cột độ lực màu đỏ đã tăng cao đến 90%, Ngôn Hàm nói: “Thả lỏng một chút.”

Trình Phóng thả lỏng lực, cột độ lực thoáng chốc tuột xuống 60%.

“Thêm một chút.”

Độ lực từ từ tăng lên 81%.

“Ngừng!”

Trình Phóng bất động.

Yên tĩnh, tất cả trên màn hình đều tĩnh lặng, bốn người, hai mươi hai quả bi đá, cây cơ, đường nhắm, cột độ lực đều đóng băng bất động.

“1… 2… 3… thả tay!”

Trong nháy mắt, Trình Phóng thả tay ra. Bi trắng lăn vụt đi đụng vào mép quả bi đỏ, vang “ầm” một tiếng đinh tai nhức óc. Quả bi đỏ phút chốc khởi động, lăn chính xác vào túi bi dưới lỗ.

Chân Noãn nín thở, khoảng cách giữa nó và vách tường càng lúc càng thu hẹp, ma sát ken két, âm thanh chói tai khiến lòng người run sợ. Nhưng tốc độ của nó quá nhanh, lao đến với thế không thể chống đỡ, đập vào trên khung vang “đùng” một tiếng rồi rơi vào lỗ đen sâu hút.

Cô thả lỏng vai, chợt thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại màn ảnh mà toàn thân toát mồ hôi lạnh. Sau khi bi trắng đụng phải bi đỏ dội lại, đúng lúc chạy nghiến qua vị trí khi nãy cô đứng, Ngôn Hàm đã tính toán chuẩn xác đường bi chạy mới gọi cô đến bên cạnh anh.

Bảng ghi điểm nhảy lên 1 điểm. 1:0

Trình Phóng nắm chặt tay, hô “Yes!” rồi bước đến vỗ tay với Ngôn Hàm. Ngôn Hàm giơ tay lên đón, một tiếng “bốp” trong trẻo đầy khích lệ vang lên.

Lại đánh bi đen. Khi nãy, Ngôn Hàm đã tính đúng độ mạnh lực đánh và góc độ, bi trắng chạy trở về vị trí vừa khớp. Bi đen đã trở nên dễ dàng đánh vào lỗ.

8:0.

Sau khi rơi vào lỗ, bi đen lại được đẩy trở ra và chạy về vị trí ban đầu.

Ngôn Hàm và Trình Phóng phối hợp càng lúc càng ăn ý. Toàn bộ mười lăm quả bi đỏ nhanh chóng rơi vào lỗ, bảng ghi điểm hiện thị 120:0.

Trên bàn chỉ còn sáu quả bi màu, vàng, nâu, xanh lá nằm trên một hàng bên phía mở bi. Bi lam nằm giữa bàn, bi hồng nằm giữa đường thẳng của bi lam và bi đen ở gần cuối bàn, vừa khéo tạo thành một hình chữ T khổng lồ.

Bắt đầu từ phút này, bi màu rơi vào lỗ sẽ không bị đẩy ra nữa.

Chân Noãn vẫn theo sát bên cạnh Ngôn Hàm. Từ đầu đến cuối, anh vẫn rất bình tĩnh, Trình Phóng cũng vậy, hai người phối hợp không hề sơ hở. Cô thoáng hưng phấn và cũng hơi khẩn trương, đồng thời bên tai lùng bùng âm vang. Mấy mươi lần tiếng bi đá va chạm quá vang dội khiến đầu cô có chút không chịu nổi.

Bên trái, bi vàng vào lỗ. Bên phải, bi xanh lá vào lỗ. Chính giữa, bi nâu vào lỗ. Con số đỏ chóe trên bảng ghi điểm hiển thị: 129:0

Chỉ còn ba quả bi thôi.

Bi lam ở trung tâm, bi trắng nằm trên nó nửa bi. Tuyến đường có hai lựa chọn: Một là đánh vào mép bi lam khiến nó chạy vòng vào lỗ. Hai là đánh vào giữa bi lam, khiến nó lặn lội đường xa lăn vào túi bi bên dưới. Đường nào cũng đều rất nguy hiểm.

Đới Thanh chạy đến bên miệng lỗ nghiên cứu đường đi. Ngôn Hàm đứng tại chỗ ngước nhìn màn hình lớn.

Trình Phóng cúi đầu đang suy nghĩ gì đó, bất chợt hỏi: “Vấn đề khi nãy tôi hỏi anh, anh chưa trả lời tôi.”

“Còn anh?” Ngôn Hàm từ từ dời mắt, nhìn thẳng vào Trình Phóng, “Tại sao lấy đi đồ trong tóc giả của tượng sáp?”

Mặt Trình Phóng điềm nhiên, Chân Noãn kinh ngạc quay đầu lại nhìn hai người họ.

Hai người họ nhìn nhau vài giây, Đới Thanh chạy trở về nói: “Hai đường này đều nguy hiểm.”

“Lỗ giữa.”

“Lỗ giữa.”

Ngôn Hàm và Trình Phóng đồng thanh.

“Bi trắng, bi lam trông như nằm trên một đường thẳng với lỗ cuối, nhưng có góc lệch rất nhỏ, sau khi chạy lâu sẽ có sai biệt rất lớn.”

“Ừ. Khoảng cách quá xa, trong khi quá trình bi lam lăn sẽ chịu ảnh hưởng từ mặt bàn nên không đi thẳng được nữa.”

Trái lại, hai người họ lại nhất trí với quan điểm này, quyết định đánh lỗ giữa. Trình Phóng lần nữa chạm vào bi. Ngôn Hàm ra chỉ thị: “Thuận kim đồng hồ, đi về phía trước, xa hơn nữa. Tốt, ấn giữ, tăng sức, giảm lại, tăng… Giữ vững. 1, 2, 3, thả tay!”

Trình Phóng làm theo, bi trắng đánh về phía bi lam, “ầm” một tiếng đánh vào sát mép. Sau cú chạm vô cùng ngắn ngủi và nhỏ hẹp, bi lam khởi động, lăn thẳng về phía lỗ giữa.

Nhưng… cú chạm vào mép không hề cho nó đủ lực di chuyển, nó càng lăn càng chậm…

Hai tay Chân Noãn nắm chặt lấy nhau, cắn bàn tay, nhìn chằm chằm màn ảnh không hề chớp mắt. Bi lam từ từ lăn đến gần lỗ giữa từng chút một. Sau đó… dừng trước miệng lỗ.

Điểm số đứng yên, 129:0.

Bốn người nhìn chằm chằm vào bảng ghi điểm đỏ loẹt, căn phòng yên lặng như nghĩa trang. Thậm chí máy tính không cần đánh được 147 điểm, mà chỉ cần vượt qua 129 điểm thì họ liền xong đời.

Trong mật thất ánh sáng cam mờ ảo, tầm nhìn cũng trở nên tối tăm. Một quả bi trắng, sáu quả bi màu, mười lăm quả bi đỏ trở về vị trí cũ. Trên màn ảnh, phía đầu đánh mở bi là bốn người nhỏ bé đang đứng, tất cả như trở lại lúc vừa bước vào mật thất. Thay đổi duy nhất là con số đỏ lòe 129:0 trên bảng ghi điểm.

“Đội trưởng, làm sao đây?”

“Chờ vận may.”

Chân Noãn thở dài.

“Sao vậy?”

“Vận may của em trước giờ rất kém.” Cô ngừng một giây rồi hỏi: “Còn anh?”

“Cũng vậy.”

Ngôn Hàm đi đến, chạm vào quả bi trắng, đợi cây cơ giả lập hiện ra thì chậm rãi đi vòng quanh quả bi để điều chỉnh phương hướng. Phía đằng xa là bi đỏ được sắp thành hình tam giác. Anh nhắm vào viên bi nằm ngoài cùng của đáy, khẽ ấn, độ mạnh từ từ tăng lên, 40%, 50%, 60% rồi dừng ở 67%

Anh buông tay, bi trắng lăn đi, đánh trúng vào viên ở rìa hình tam giác. Ầm, mấy quả bi đỏ tản ra, nhưng phần lớn là vẫn giữ nguyên đội hình.

Mắt Chân Noãn lướt qua một tia sáng, thoáng mừng rỡ. Bi đỏ nằm chi chít sát nhau nên không dễ dàng gì đánh vào lỗ. Ngôn Hàm thật lợi hại, nhưng hàng mày rậm của anh cau chặt, không hề nhẹ nhõm.

Các bi đều đứng yên. Trên màn ảnh, sau quả bi trắng xuất hiện cây cơ giả lập, đó là dấu hiệu máy sắp tự động đánh bi. Nó không có ý đánh bi đỏ tản mác xung quanh mà đang nhắm vào đống bi đang sắp bảy tám hàng chỉnh tề kia. Đường nhắm màu trắng quét qua quét lại, máy tính tự động phán đoán và chọn một quả bi, cột độ lực tăng lên 100% rồi buông thả.

Quả bi trắng đụng vào đống bi đỏ, căn phòng chấn động trong cơn sóng âm thanh. Đống bi đỏ nháy mắt ầm ầm, tách nhau ra. Quả bi bị bi trắng đánh trúng dội mạnh vào quả bi khác, quả bi kia lăn vào lỗ một cách hoàn toàn chính xác, nhanh chóng và gọn gàng.

129:1.

Chân Noãn sững sờ. Trong tình huống hỗn loạn thế này, đánh vào một đống bi như vậy nhưng lại không hề phạm quy. Chỉ có máy tính mới có thể làm được mà thôi.

Sau khi âm thanh vang dội oanh tạc từng góc phòng, không gian trở về yên tĩnh. Quả bi trắng đứng lặng, cây cơ giả lập và cột độ lực xuất hiện lần nữa, đường nhắm xoay vòng lướt quanh, giống như một người máy không có tình cảm đang nghiêm túc thi hành mệnh lệnh

Sau đó, nó khởi động, đụng vào bi đen. Một tiếng ầm vang lên, bi đen vào lỗ, đứng yên rồi lại khởi động, cứ thế lặp lại.

Sắc mặt Trình Phóng và Đới Thanh dần dần tái nhợt, không ai biết khi quả bi cuối cùng trên bàn biến mất thì bi trắng sẽ lăn đến nơi nào. Thoáng một lúc sau, trên bàn chỉ còn lại một quả bi đỏ.

Tỉ số hiện giờ đã là 129:112.

Chân Noãn lo lắng bất an, lại bỗng nghe Ngôn Hàm nói: “Quả bi này có thể sẽ không đánh vào được.”

Ba người đồng thanh: “Gì cơ?”

“Máy tính chuẩn bị đánh đội băng.”

Chân Noãn không hiểu ý của từ “đội băng” là gì, nhưng vừa nhìn đường nhắm trên màn ảnh thì cô đã hiểu. Bi trắng sẽ đánh thẳng vào bi đỏ, không có góc độ thích hợp cho nên nó phải nhắm đánh quả bi đỏ lăn đến vách tường rồi dội ngược lại, băng qua mặt bàn để rơi vào lỗ đối diện.

Đới Thanh: “Trong thực tế sẽ rất khó đánh, nhưng máy tính có thể tính toán ra góc phản xạ và góc tới, như vậy không phải sẽ dễ dàng vào lỗ sao?”

“Máy tính sai lầm ở chỗ là quá chính xác và quá lý tưởng.” Ngôn Hàm nói, “Trong thao tác thực tế, lúc bi lăn đến vách tường dội ngược lại, góc tới trước giờ đều không bằng với góc bắn ra.”

Chân Noãn nghĩ đến ánh sáng phản chiếu trên mặt kính, hỏi: “Tại sao góc tới lại không bằng với góc bắn ra?”

“Vách tường không phải là một vật cứng lý tưởng, nó sẽ lõm vào. Lực đánh càng lớn thì độ lõm vào trong càng rõ và sẽ ảnh hưởng đến góc bắn ra.”

Vì vậy, máy tính tính toán càng chính xác, lúc thao tác thực tế 4D sẽ xuất hiện sai lệch càng lớn. Giờ phút này, bi trắng nhắm ngay giữa quả bi đỏ. Trong tình huống lý tưởng, bi đỏ sẽ bắn vào vách tường rồi dội ngược ra lăn thẳng vào lỗ.

Ba người vừa định thở phào thì Ngôn Hàm chợt nghiêm túc: “Không đúng.”

“Sao hả?”

“Máy tính này… đã tính toán luôn khả năng lõm vào trong thực tế.”

Trên màn ảnh, đường nhắm chậm rãi dời khỏi chính giữa bi đỏ, nhắm vào mép bi. Thình lình đánh mạnh, bi đỏ bị đụng vào lăn đến vách tường với góc tới lớn hơn ban đầu, lại dội ngược lại với góc bắn ra nhỏ hơn rồi rơi vào lỗ chính xác, không hề sai lệch.

Đến ngay cả chi tiết này cũng tính toán đưa vào, người thiết kế ra nó là ai đây?

Tỉ số nhích lên 129:113.

Bi đen vào lỗ, lại được đẩy ra.

Tỉ số lại nhích lên 129:120.

Chỉ còn lại sáu quả bi màu trên mặt bàn và một chữ T to lớn hiện trên màn ảnh.

Bi vàng vào lỗ, nâng tỉ số lên 129:122.

Bi xanh lá vào lỗ, nâng tỉ số lên 129:125.

Ngôn Hàm đi đến gần lỗ giữa, cúi đầu rồi đá chân trên mặt thảm nhung. Anh bỏ hai tay vào túi, đá từng cú một giống như đứa trẻ đang tức giận.

Bi vàng vào lỗ, nâng tỉ số lên 129:129.

Trình Phóng cũng chạy đến đá giúp. Đới Thanh sốt ruột: “Hai anh đang làm gì vậy?”

Ngôn Hàm không giải thích, Trình Phóng nhanh chóng nói: “Hiệu ứng khăn bàn(*). Sau khi đánh bi lam, bi trắng cần một góc độ mới thuận lợi để tiếp tục đánh bi hồng, cho nên nó sẽ chọn đường giống chúng ta vừa rồi là đánh bi lam vào lỗ giữa. Độ lực không thể mạnh, phải giống như chúng ta khi nãy.”

(*) Trên bàn bi-a có hai phần là thuận lông nhung và ngược lông nhung, khi bi trắng lăn trên phần nghịch, chỉ cần có người đẩy nhẹ thì hướng đi của bi sẽ không còn thẳng tuyệt đối nữa.

“Lực không thể quá mạnh thì…”

“Tốc độ bi lăn chậm, sẽ bị lông nhung ngược ma sát khiến nó chậm lại, xuất hiện sai lệch trên đường lăn. Tác dụng của hiệu ứng này rõ rệt nhất với những bi có tốc độ lăn chậm.”

Chân Noãn và Đới Thanh cùng sững sốt, lập tức cùng nhau xông đến đá thảm nhung trên mặt bàn. Bốn người họ mài tới cọ lui, nhảy qua nhảy lại. Khi nãy, họ đã thất bại trong gang tấc khi lựa chọn độ lực. Giờ phút này, vì máy tính tính toán nên độ lực của bi trắng sẽ chính xác. Nhưng nó sẽ không ngờ đến thông số hoàn mỹ mà máy tính đã thiết kế và độ lực sau khi đã tính toán đến hiệu ứng khăn bàn sẽ bị hiện trường phá hỏng.

Bi trắng đã nhắm, khởi động rồi lăn đến bi lam. Quả nhiên, bi lam lăn đến lỗ giữa. Ngôn Hàm lập tức kéo Chân Noãn ra. Tim cô vẫn thấp thỏm, nhìn chằm chằm vào bi lam, tốc độ của nó nhanh hơn ván họ đánh khi nãy, nhưng… nó thật sự đã chậm lại.

Quả bi đá lảo đảo lăn đến lỗ giữa, chầm chậm tiến đến gần miệng lỗ. Sau đó… khẽ chuyển hướng, đụng vào vách tường rồi đứng yên…

Chân Noãn ôm ngực, lập tức quay đầu lại. Bảng ghi điểm là 129:129, hòa nhau rồi.

Cô nhảy lên vỗ tay với Ngôn Hàm. Bảng ghi điểm và màn hình đều tối đi, trên màn hình xuất hiện máy mật mã, khung nhập vào trống rỗng và bàn phím tiếng Anh.

“Năm phút tìm mật mã.”

Bốn người chia nhau tìm kiếm, Chân Noãn đi chung với Ngôn Hàm. Trong ánh sáng mông lung, Chân Noãn quay đầu lại nhìn, Đới Thanh và Trình Phóng đều không bật đèn pin, không nhìn ra ai là hung thủ giết chết Thân Hồng Ưng cả.

Giờ phút này, cô không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, chỉ có năm phút ngắn ngủi. Cô từ từ tìm kiếm nhưng Ngôn Hàm lại có phần thờ ơ.

“Đội trưởng, anh sao vậy?”

“Căn mật thất này sẽ không để lại manh mối trên vách tường hoặc là mặt thảm đâu.” Ngôn Hàm nói.

“Tại sao?”

“Nó chỉ cho năm phút. Nếu lật tìm từng tấc một giống như hai mật thất trước, thời gian chắc chắn không đủ”

Chân Noãn sững sốt, nghĩ có lý.

“Nói như vậy…”

“Nhất định mật mã đã xuất hiện trước đó rồi.”

“Gã hề nói mật mã là ba màu.” Chân Noãn nói, “Nhưng snooker có bảy màu, tính cả trắng là tám. Vậy là ba màu nào đây?”

“Chân Noãn.”

“Vâng?”

“Em có chú ý đến chữ T không?”

“Chú ý ạ.” Cô nghĩ ngợi, “Anh cho rằng ba màu kia nằm trên chữ T sao?”

“Ừ.” Anh nhếch môi một cách quái gở, “Những thứ ở mật thất này vốn xoay quanh một chủ đề chính.”

“Vậy… ba màu nằm ngang hay là ba màu nằm dọc?”

“Hàng dọc chỉ có ba màu à?” Ngôn Hàm hỏi.

Chân Noãn lại ngẫm nghĩ, màu nâu nằm giao nhau giữa hàng ngang và hàng dọc, hàng dọc có thể xem là bốn màu.

“Nói như vậy là hàng ngang rồi. Màu xanh lá, màu nâu và màu vàng?”

“Đúng, tôi nghĩ như vậy.”

“Vậy…”

Đột nhiên cúp điện, bóng tối bao trùm. Chân Noãn giật mình, nẳm lấy tay áo Ngôn Hàm theo phản xạ. Cô thảng thốt lại lập tức buông ra. Nhưng anh nhanh chóng nắm lại cổ tay cô, ngay sau đó cũng thoáng sửng sốt, tay cử động định nới lỏng ra.

Giữa không gian tối đen như mực, hai người đối diện không thấy được mặt nhau, giữ im lặng.

Một lúc lâu sau, anh khẽ giải thích: “Đừng để lạc.”

Cô định phì cười lại hơi chua xót, đành im lặng.

Đèn của anh đã hết pin từ lâu, Chân Noãn chậm chạp cho tay vào túi. Nơi xa thình lình có một luồng đèn pin rất sáng, nhưng lại phủ một lớp màu hồng quái lạ.

Người cầm đèn pin là Trình Phóng, anh ta đang đứng bên cạnh bi đỏ, kiểm tra quả bi xem có dấu vết hoặc manh mối gì không. Ngôn Hàm dần cau mày, bỗng cất tiếng hô lớn “Trình Phóng, tắt đèn.”

Anh buông Chân Noãn ra, chay về phía chùm sáng trong bóng tối, Chân Noãn cũng đuổi theo. Nhưng trong nháy mắt đó, trong ánh đèn pin xuất hiện một quả bi đá màu trắng to lớn, nhanh như chớp đụng vào bi màu hồng và luôn cả Trình Phóng…

Lần này, tiếng va chạm chát chua ấy nặng nề vô cùng. Đèn pin rơi xuống, lượn vòng trong chùm sáng. Chân Noãn nhìn thấy miệng Trình Phóng phun trào máu tươi, văng đầy quả bi đá màu trắng.

“Trình Phóng!”

“Đội phó!”

Bi hồng đã lăn ra xa, Trình Phóng ngã xuống, bi trắng đè lên một cánh tay anh ấy.

“Trình Phóng!” Ngôn Hàm xông qua, ra sức đẩy bi trắng nhưng nó vẫn không suy suyển.

“Đội phó!” Chân Noãn quỳ xuống, lập tức kiểm tra cho anh ấy. Nhưng vừa sờ vào, lòng cô đã lạnh ngắt, nước mắt bất chợt ngân ngấn, lồng ngực anh ấy gần như đã vỡ nát.

Ngôn Hàm nâng đầu Trình Phóng lên, nhưng tay anh ấy lại lần đến Chân Noãn, nhanh chóng nhét thứ gì đó vào tay cô. Chân Noãn sửng sốt, thoáng chốc hiểu ra đó là thứ anh ấy không muốn để Ngôn Hàm nhìn thấy. Cô lập tức nhét vào túi.

Tay cô đầy máu, nghẹn ngào: “Đội phó!”

Ngôn Hàm: “Em cứu anh ta đi!”

“Không cứu được nữa…” Toàn thân Chân Noãn run lên.

Đới Thanh chạy đến từ đằng xa, kinh ngạc: “Sao lại thế này?”

“Báo ứng.” Miệng Trình Phóng đầy máu tươi, lại bất chợt cười lên, “Tôi đã giết Thân Hồng Ưng, chính là dùng mảnh kính trên đèn pin. Tôi cho rằng đã lau sạch rồi hóa ra vẫn chưa. Vừa bật lên, ánh đèn của tôi liền biến thành màu máu đỏ nhạt.”

“Tại sao giết Thân Hồng Ưng?” Ngôn Hàm nghiến răng, “Tại sao giết Thân Hồng Ưng? Tại sao giết Trịnh Dung?”

Chân Noãn bàng hoàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK