Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tang Cẩn kêu Bàng Lỗi tới xem hộc tủ đó, những người khác cũng lập tức vây quanh.

Trong ngăn kéo có một đôi giày thể thao nữ, bên cạnh là một túi đựng đồ. Chiếc túi được mở ra, bên trong không phải quần áo mà là hai túi nilong màu trắng. Bàng Lỗi lập tức kêu một cảnh sát khác tới xem xét.

Anh ta lập tức đi lên, chọc thủng một lỗ nhỏ trên túi để ngón tay dính bột phấn, nghiền nát một hồi liền báo cáo: "Boss, là thuốc phiện."

Ông chủ nghe xong sợ hãi tới xanh mặt, hoang mang giải thích: "Đội trưởng Bàng, cái này, cái này... Sao lại có thể, mấy thứ này không liên quan tới chúng tôi. Nhất định là có người vu oan giá họa, muốn hại chúng tôi."

Bàng Lỗi cắt ngang: "Lập tức kêu người kiểm tra, vật này đã có người đụng tới nhưng chắc chắn không phải Tôn Diễm. Cậu đi điều tra xem, sau khi cô ta tới đây có ai lại dùng không." Vừa dứt lời, ông chủ trung tâm thể hình lập tức dẫn nhân viên đi kiểm tra.

Bọn họ kiểm tra những tủ đồ còn lại nhưng không có phát hiện nào khác thường. Lúc này, nhân viên đi kiểm tra thành viên đăng ký sử dụng tủ đồ cũng đã trở về. Quả nhiên, tủ đồ này là của Tôn Diễm, nhân viên làm việc ở đây lập tức giải thích. Tôn Diễm được cô ấy hướng dẫn làm dịch vụ, thẻ hội viên của cô ta là kim cương hạng VIP, một lần trả tiền cho ba năm, đương nhiên không ai dám đắc tội. Nhưng cô ta không thường xuyên đến đây, còn đặc biệt dặn không cho ai động vào tủ đồ. Vì thế, cho dù cô ta đã xảy ra chuyện nhưng không ai dám tự ý mở tủ.

Kết quả này Bàng Lỗi sớm đã đoán trước. Anh an ủi ông chủ phòng tập, kêu ông ấy tới đồn cảnh sát viết lời khai, chỉ cần không chủ động tham gia hoạt động mua bán với Tôn Diễm, ông ấy sẽ không sao.

Sắp xếp xong, anh kéo Tang Cẩn ra ngoài. Cô giữ anh lại, giật lấy điện thoại của anh, phát hiện điện thoại vẫn còn khóa máy. Không hai lời, cô trực tiếp mở máy.

Bàng Lỗi muốn dừng hành động đó nhưng điện thoại đã mở, hơn nữa, ngay lúc đó có cuộc gọi tới, điều làm anh tức giận nhất là cô gái bên cạnh lại trực tiếp ấn nghe máy.

"Bàng Lỗi, nếu con còn không nhận điện thoại, mẹ sẽ trực tiếp về nước. Hôm nay có phải con nên giải thích hay không? Con không phải là muốn mẹ tức chết đây chứ? Rốt cuộc thì khi nào mới về?" Đầu bên kia truyền tới giọng nói giận đùng đùng của Trâu Nhã Mai.

Bên cạnh giống như có những người khác, Bàng Miểu, Bàng Thanh Thành đừng kích động, thậm chí Bàng Hâm còn hỏi thầm Lỗi Lỗi sao còn chưa về thăm anh.

Bất đắc dĩ, Bàng Lỗi chỉ đành cầm điện thoại nghe, cùng mày nhíu chặt: "Mẹ, hôm nay phòng tập có việc, còn phải ở lại tăng ca. Có hội viên đang vận động đột nhiên ngất xỉu do dùng thuốc giảm cân, hiện tại còn nằm bệnh viện. Mạng người quan trọng, chuyện này phải lập tức xử lý. Ông chủ đang ở đây, không tin mẹ có thể hỏi ông ấy?" Anh trực tiếp đá quả bóng cho ông chủ phòng tập.

Đứng bên cạnh, lòng Tang Cẩn gấp như kiến bò trên chảo nóng. May là, dưới sự phối hợp nhịp nhàng của ông chủ, Trâu Nhã Mai rốt cuộc cũng có chút tin tưởng, con trai bà là người có trách nhiệm, cũng là không còn cách nào khác mới hi sinh thời gian đoàn tụ với người nhà để tăng ca, sự lý việc gấp. Bàng Lỗi cũng hứa chờ anh giải quyết xong sẽ trở về thăm bọn họ. Chuyện này cuối cùng thành công ứng phó qua.

Bàng Lỗi tắt máy, vốn muốn nói vài câu với cô nhưng cuối cùng lại thôi, anh chỉ kéo cô rời khỏi trung tâm thể hình về cục cảnh sát, chờ kết quả của các đội còn lại.

Hành động kéo dài khoảng hai tiếng, kết quả đều làm mọi người vui mừng, cảnh sát đã phát hiện được lượng lớn ma túy, hơn nữa còn thu được một manh mối quan trọng.

Thời điểm kiểm tra một nhà tắm công cộng, Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt phát hiện một nữ hội viên nằm run rẩy dưới đất nên lập tức đưa tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra trong người cô ấy có một lượng lớn ma túy, nhưng không phải vì hít hay chích, nó được giấu trong khí quản. Túi đóng gói bên ngoài bị rách, lượng lớn chất độc tràn vào cơ thể, thiếu chút đã mất mạng, may là được phát sớm, đưa vào bệnh viện kịp thời nên đã không sao. Lúc tỉnh lại, cô gái tên A Thiển kia đã chủ động khai báo.

Tang Cẩn và Bàng Lỗi nhận được điện thoại liền chạy tới bệnh viện. Tới nơi, những ca tương tự đều được đưa tới bệnh viện, hơn nữa bọn họ đều là nữ, cách giấu ma túy đều tương tự nhau.

Vừa lên lầu một bệnh viện, Tang Cẩn nhìn đại sảnh, khắp nơi đều là những cô gái xanh xao vàng vọt như cương thi, có người đi lại, che bụng rên la đau đớn; có người nằm dưới đất lăn qua lộn lại, tất cả đều như cái xác không hồn.

Bệnh viện gần như trở nên hỗn loạn, từ trước tới nay tình huống như vậy chưa từng xảy ra, hơn nữa hôm nay lại là tết âm lịch, nhân lực không đủ. Cuối cùng, một bộ phận cảnh sát phải được điều động tới hỗ trợ.

Tang Cẩn và Bàng Lỗi vào thăm, dò hỏi mới biết bọn họ đều bị ngộ độc thuốc phiện, nhưng kết luận đáng sợ chính là toàn bộ cô gái được đưa vào đây, mỗi người đều như một cái túi dự trữ ma túy. Bọn họ giấu ma túy tại các hộc tủ ở trung tâm, nghe tin cảnh sát đột kích, bọn họ lập tức đưa chúng vào cơ thể để che giấu sự thật, đây chính là lý do gây ra sự hỗn loạn ở bệnh viện.

Còn một sự thật đáng sợ hơn chính là, mô hình tiếp thị của toàn bộ tổ chức buôn bán ma túy tương tự như bán hàng trực tiếp, kẻ bán chất cấm dựa trên danh dự bản thuốc giảm cân, thực phẩm bảo vệ sức khỏe, từ từ phát triển đến cái đại lý. Thông qua từng cấp bậc như vậy, từ đại lý tới khách hàng, dần dần cứ như vậy bọn họ đều có thể trở thành người buôn bán mới.

Rất nhiều người sau khi có kinh nghiệm, vì muốn hưởng lợi nhiều hơn sẽ trực tiếp vượt cấp đại lý, thậm chí là trực tiếp tới Thái Lan. Bọn họ tới mượn cớ tới Thái Lan du lịch, bái phật, dựa trên danh nghĩa kinh doanh hoặc thăm viếng người thân mà mang theo ma túy. Mỗi lần số lượng mang theo đều không quá nhiều. Bọn họ liên lạc với người bán hàng trước, sau đó mới lấy "hóa đơn" và mỗi lần đều không bị phát hiện. Lỡ có bị điều tra ra, vì lượng ma túy không lớn, bọn họ cùng lắm chỉ bị phạt tiền, ngồi tù một hai năm rồi cũng được thả.

Toàn bộ lượng ma túy này đều mang từ Tam giác vàng về, độ tinh khiết khá cao. Bọn họ sẽ tiến hành pha loãng, sau đó mới bán cho khách hàng. Nhưng bình thường bọn họ sẽ cất trữ ở nhà, bởi vì nơi đó rất dễ bị phát hiện. Cho nên, tương tự Tôn Diễm, bọn họ mang ma túy tới các trung tâm công cộng như phòng tập thể thao, nếu bị phát hiện sẽ quy trách nhiệm ra bên ngoài.

Tang Cẩn không khỏi bị sốc trước việc này, cô hoàn toàn không ngờ có một ngày bọn họ lại thu được nhiều hóa đơn như vậy. Nhưng rất nhanh cô đã hiểu vì sao Bàng Lỗi phải đợi tới năm mới mới đột nhiên hành động. Tết là thời điểm gia đình đoàn tụ, nhưng cuối tuần trước, người nằm vùng ở cổ thôn đã phát hiện một chuyện rất kỳ quái. Gần năm mới, đa số thôn dân đều ở trong nhà, nhưng lại không hề có phụ nữ.

Bọn họ bận rộn ở bệnh viện tới khuya, mới tới không còn ca nào tương tự nhập viện mới lên xe về cục cảnh sát.

Bàng Lỗi triệu tập người phụ trách các đội về cục họp, kêu Chu Tiểu Vạn về nhà nghỉ ngơi trước, anh lo cậu vừa trải qua cuộc phẫu thuật, sức khỏe vẫn chưa bình phục hoàn toàn. Lần này, anh không lên tiếng kêu Tang Cẩn về trước, bởi vì anh biết cô chắc chắn sẽ không chịu về.

Trên đường trở về, do dự một hồi, Tang Cẩn cuối cùng vẫn chủ động đem chuyện Mãn Hiểu Duyệt hôm qua vì hút thuốc phiện quá liều mà phải nhập viện. Cô không thể vì tình cảm cá nhân mà che giấu chuyện Mãn Hiểu Duyệt phạm tội. Tuy hôm qua cô ấy đã hứa với cô, tương lai sẽ không dùng nữa, nhưng cách nói này đa phần đều là cho qua chuyện. Hiện tại Mãn Hiểu Duyệt đã bị phát hiện hai lần, nếu còn tái phạm, cô cũng không gánh nổi trách nhiệm. Cho nên cô quyết định đem sự thật nói với anh, để anh quyết định xem có đưa Mãn Hiểu Duyệt về cục cảnh sát không.

"Chuyện lớn như vậy, em phải nói anh biết chứ? Em còn định để cô ta làm bạn thân của em, để cô ta ngây thơ phạm tội sao?" Bàng Lỗi không chút khách khí trách cô.

Tang Cẩn không cãi lại, cô biết đây là lỗi của cô. Mãn Hiểu Duyệt vô cùng đáng thương, lúc trước nhà bọn họ ở hai thôn khác nhau nhưng không xa mấy, lúc hai ba tuổi, mẹ Mãn Hiểu Duyệt bỏ nhà đi, cha cô ấy bị bệnh, không thể chăm sóc cô ấy. Mới mười tuổi, Mãn Thành Uy đã tới công trường làm việc, kiếm tiền nuôi cả nhà ba người nên thường xuyên gửi Mãn Hiểu Duyệt ở nhà cô. Cho nên từ nhỏ hai người thường ngủ chung giường, thân như chị em. Mãn Hiểu Duyệt biến thành như bây giờ khiến cô vô cùng đau xót.

Bàng Lỗi như hiểu rõ tâm tư của cô, ngữ khí dịu đi một chút: "Vấn đề của cô ta vô cùng đặc biệt, tạm thời cô ta không cần ở lại cục cảnh sát, lần trước anh cũng đã nói qua."

"Vì sao? Anh không phải sớm đã nghi ngờ cô ấy có liên quan tới tên tù nhân 0110 ở ngục giam Blackpool sao?" Tang Cẩn đem chuyện hôm qua vô tình thấy bàn cờ trên màn hình laptop của cô ấy, "Vì sao laptop của Mãn Hiểu Duyệt lại xuất hiện bàn cờ giống hệt máy tính của Chu Tiểu Vạn và Khương Duy Dân chứ?"

Xe đã dừng trước cửa cảnh sát, Bàng Lỗi quay đầu nhìn cô: "Anh nghi ngờ cái gọi là nghiện chỉ là lớp ngụy trang của Mãn Hiểu Duyệt dùng để mê hoặc em, che giấu cảnh sát. Cô ta cố tình bất hòa với em, nhưng ngầm kéo gần khoảng cách của hai người. Từ một năm trước lúc em về nước, cô ấy đã bắt đầu chú ý tới em."

Tang Cẩn không khỏi sửng sốt: "Cô ấy vì sao phải mê hoặc em? Vì tên tù nhân 0110 kia sao? Bọn họ rốt cuộc có thân phận gì?" Cô cẩn thận suy nghĩ, "Ý anh là, người theo dõi em là cô ấy?" Cô càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, sự thật này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.

Bàng Lỗi cũng không che giấu nữa: "Hôm em tới phòng làm việc của Lý Vệ Vĩnh, anh cũng có mặt. Sau khi em ra ngoài, anh cũng rời đi. Có người theo dõi sau em, nhưng tính cảnh giác của người này rất mạnh, rất nhanh đã phát hiện có người phía sau, hắn ta có lẽ quen thuộc đường đi nên anh không đuổi kịp. Cách ăn mặc là nam, hơn nữa còn đội mũ, khi đó anh còn tưởng cô ta là nam. Về sau ở dưới cầu Thanh An, người giao thủ với anh cũng mặc đồ đàn ông, anh biết bọn họ là một, khi đó anh có thử độ mạnh yếu trên cổ tay đối phương, từ đó có thể phán đoán cô ta là nữ. Cô ta dùng dao chém trên tay anh, anh bẻ tay cũng đâm lên tay cô ta một nhát. Tới vụ án của Tôn Diễm, thời điểm Mãn Hiểu Duyệt ở cục, anh phát hiện trên tay cô ta có vết sẹo, từ vết sẹo đso anh xác nhận suy đoán của mình, cô ta là người theo dõi em, cũng là người ở dưới cầu giao thủ với anh."

Tang Cẩn đột nhiên nhớ tới thời điểm ở sân bay Hongkong cũng có người theo dõi cô: "Chẳng lẽ, người phụ nữ áo đen em gặp trong toilet ở sân bay Hongkong cũng là cô ấy?"

"Điểm này bây giờ vẫn chưa thể xác nhận. Quan hệ giữa cô ta và 0110 là kiểu lợi dụng đối phương. 0110 lợi dụng cô ta để truyền tin, bàn cờ rất có khả năng do Mãn Hiểu Duyệt gửi tới máy tính của Chu Tiểu Vạn và cục trưởng. Mãn Hiểu Duyệt chính là con xe trên bàn cờ, 0110 tự xưng là mã, theo quy tắc chơi cờ, mã chỉ có thể di chuyển vào ban ngày, điều đó chứng minh hành động của hắn không được tự do, không thể vượt Thái Bình Dương về Trung Quốc, nhưng quân xe hoàn toàn không bị hạn chế. Điểm này là tin tức 0110 để lộ cho chúng ta, nhưng Mãn Hiểu Duyệt nhất định không biết. Cô ta tình nguyện để 0110 lợi dụng, còn mục đích của cô ta, hiện tại chúng ta cần tiếp tục quan sát. Chỉ là, chúng ta có thể lợi dụng cô ta truyền tin cho 0110, ví dụ như, hợp lực bắt Song Lang."

Tang Cẩn còn muốn hỏi hợp lực thế nào thì chuông điện thoại anh vang lên, là Khương Duy Dân giục anh vào họp.

Cô chỉ có thể tạm thời dừng thảo luận vấn đề này, cùng anh xuống xe, vào trong tham dự cuộc họp bàn về hành động truy bắt Song Lang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK