Ngày thứ tư…
- Đù móa chán quá dân chơi… cả buổi chiều chả lẽ ngồi không vầy hết sao cà? – Tôi vắt chân lên bàn ngồi ca thán giữa gara.
- Đù mé bạn!… cái bàn mình mới lau… – Trợn mắt lên nhìn cái chân đang vắt trên bàn của tôi.
- Cộng nhận thằng Ryu nói đúng… Chiều nay chán vc mày ạ… – Thằng Phong ủng hộ tôi.
- Cả buổi sáng ngồi như thằng tự kỉ trên lớp, chiều về tưởng thoải mái ai ngờ chán bome… ngủ thì éo ngủ được… – Tôi thở dài.
- Đm mấy nhóc! Làm gì mà tới đây ca thán z? tránh chỗ cho anh làm việc nhe… – Anh Vĩ từ đâu đi tới.
Gara chúng tôi từ lúc được chính thức thành lập dưới cái tên Hurricane thì cũng bắt đầu khẳng định tên tuổi của mình trong thành phố. Mặt khác cũng giúp đỡ những anh em thất nghiệp bằng nghề độ xe, sửa xe và dùng mặt bằng kinh doanh từ chính cái gara này và anh Vĩ là người đứng ra điều hành công việc. Tuy vậy, Gara của chúng tôi vẫn rất ế ẩm. Lâu lắm mới có vài chiếc xe máy cà tàng của những khách hàng quen đến để tút hoặc độ lại. Hiếm lắm mới có vài chiếc otô tới bơm vá tí lốp. Anh Vĩ vẫn đang rất đau đầu vì khoản tiền thu được của gara không thể đủ để chia cho anh em dùng vào việc trang trải cuộc sống, chưa nói đến việc những khoản dùng để duy trì hoạt động làm ăn của gara.
Anh Vĩ ngồi phục xuống ghế, ngửa mặt lên trời thở dài:
- Haiz… Làm ăn ế ẩm vầy sao sống nổi chớ bây…
- Cứ từ từ rồi người ta đến thôi mà anh… – Tôi lên tiếng.
- Hix… gara người ta mới mở, chưa có bảng tên thì khách đã đến nườm nượp… Mình thì mở ra mấy năm rồi, tung biển hiệu bự chảng z mà vẫn ế là thế éo nào…
- Bình tĩnh đi đại ca… Muốn đông khách làm ăn thì có khó gì… không hỏi em ngày từ đầu, chuyên gia mà không sử dụng là sao? – Thằng Duy cười với vẻ mặt tự mãn.
- Đù móa dân chơi! Làm được mới nói nhen mày – Anh Vĩ nhìn thằng Duy.
- Haha… lúc gara mới chính thức thành lập em đã tính cả rồi… mà chả ai chịu nghe nên ế ráng chịu…
- Đm… có kế gì bảo anh em học hỏi cái đi mày…
- Hê hê…. Có thực sự muốn gara làm ăn phát đạt không? – Thằng Duy nở một nụ cười vô cùng tự tin.
- Làm ăn được ai mà không muốn mày… Anh Vĩ nói.
- …
Thằng Duy nở một nụ cười vô cùng tự tin, sau đó nó lấy từ trong cặp ra một tờ giấy đặt lên bàn rồi bắt đầu lập kế hoạch.
- Đầu tiên, phải xác định vì sao gara mình ế trước đã…
- Do thiếu vốn đầu tư, không đủ điều kiện để quảng bá cho nhiều người biết… – Thằng Phong nêu ý kiến…
- … – Thằng Duy cười mỉm rồi lên tiếng – Anh Vĩ… anh nghĩ sao?
- … – Anh Vĩ suy nghĩ một hồi rồi phát biểu – Anh nghĩ vấn đề không đơn giản chỉ có vậy…
- … – Cả đám yên lặng lắng nghe…
- Thứ nhất, khu chỗ mình đóng là một khu vực nổi tiếng là “điểm đen” của thành phố này. Cảnh sát còn hiếm lui tới chử đừng nói là dân trong vùng…
- …
- Hơn nữa… dạo này trong vùng còn xuất hiện băng đảng của thằng Thịnh… nó bắt đầu lập các mối buôn thuốc phiện, hàng trắng ở khu vực này… Nên chỗ mình đã ô uế, nay trong mắt mọi người còn kinh khủng hơn nữa…
- Haiz… tụi lão Thịnh làm ăn mất dạy quá… làm ảnh hưởng cả anh em mình thế này… – Tôi thở dài.
- Vậy àh? được rồi… vấn đề này giải quyết hơi bị khó nhằn đây – thằng Duy gật gù.
Nó ngồi suy tư một lúc lâu, sau đó bất ngờ chụp lấy tờ giấy rồi ghi chép lia lịa. Cả đám tròn xoe mắt trông chờ coi thử nó định làm gì tiếp theo.
Sau khi đặt tờ giấy xuống, Thằng Duy nở một nụ cười đắc thắng và lên tiếng:
- Chỉ cần làm theo kế hoạch này đảm bảo 90 phần trăm thành công… )10% còn lại để lỡ thất bại thì còn đổ lỗi được)
- Nói thử coi – Anh Vĩ nói.
- Đầu tiên mình phải giành lại địa bàn với băng Lão Thịnh, việc này hơi khó nhưng thời điểm hiện tại là thích hợp nhất. Vì hắn vẫn chưa thực sự lớn mạnh mà chỉ đang khẳng định mình trong giới xã hội đen thôi.
- Đù… chơi ngông dữ mày…
- Phải nghĩ cách dẹp sạch bọn nó để bớt đi tai tiếng cho khu mình chớ…
- Rồi sau đó?
- Thực lực mình có sẵn để kinh doanh nhưng thị trường không đủ khách hàng, chính vì vậy mình phải chơi tới chiến lược quảng bá rộng rãi cộng với đa dạng hóa kinh doanh…
- Đù móa nói chuyện đéo ai hiểu hết z mày… – Tôi lên tiếng.
- Thì tích cực quảng cáo kiểu như facebook, poster, tờ rơi,… mở một kiểu khuyến mãi nào đó đặc biệt để nhiều nơi biết đến.
- Còn đa dạng hóa?
- Mình có nhiều tiềm lực mà chỉ có quanh quẩn độ rồi sửa mấy cái xe quèn liệu có đủ sống?… Anh em nên tận dụng tất cả những gì mình có để đánh mạnh sang các lĩnh vực khác liên quan. Ví dụ như cho thuê moto, xe ôm, dịch vụ nhiếp ảnh… Riêng cái phần chụp ảnh thì anh em yên tâm, mấy em gái xinh tươi bây giờ thích chụp hình lắm, chỉ cần tạo một trào lưu chụp ảnh “Thiếu nữ và moto” là ăn ngay… Việc này phải nhờ đến mấy bà chị hot face nhà mình.
- Đm nói dài dòng vãi bíp… mà bố vẫn éo hiểu gì hết… – Thằng Phong đần thối ra.
- Ý em nói là mình tạo ra phong trào để kinh doanh đúng chứ? nhưng lúc phong trào chìm xuống thì sao?
- Phong trào chỉ là bàn đạp để anh em mình quảng bá cho gara thôi… còn nó chìm hay không kệ mẹ nó chứ… Haha… – Thằng Duy tỏ vẻ tự tin…
Cả đám đều gật gù trước kế hoạch nghe có vẻ rất rườm rà và khó hiểu của thằng Duy. Không biết thằng này nói có đúng không nhưng trong tình trạng hiện tại của gara thì cho dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi cũng phải chạy theo cho bằng được. Khó nhất là vấn đề giành lại địa bàn từ tay xã hội đen. Ngày nào băng đảng của lão Thịnh vẫn còn hoành hành thì ngày đó khu phố này mãi mãi vẫn chỉ là một điểm đen không ai dám bén mảng tới.
Chiều tối hôm ấy, Thím Cơ Bắp ọi người nghỉ một ngày để Thím ra nước ngoài có việc gì đấy gấp lắm. Thế là tôi lại phải ngồi thu lu buồn chán ở gara cùng đám bạn bựa của mình. Thằng Duy thấy hôm nay tôi không đi làm thì lên tiếng:
- Êk mày! hôm nay không đi cày àh?
- Quán hôm nay nghỉ một bữa rồi mày… đm chả có việc gì làm chán bome…
- Làm như mình mày chán á! đm… – Thằng Phong cũng ca thán.
- Đi nhậu đi mấy đứa ! – Thằng Long ra ý kiến.
- Đm bụng tao to lắm rồi mày ơi… mấy ngày nay bét nhè ghê quá – Thằng Mập phàn nàn.
- Thằng mập nói đúng á… Kiếm trò gì khác vui vui đi anh em mình giết thời gian. – Tôi nói.
- Trò gì bây giờ? – Long
- Mày nghĩ thử coi Duy – Tôi quay qua thằng Duy tham khảo ý kiến nó.
- Hả? trò gì á hả? để tao nghĩ xem… – Nó suy nghĩ một hồi rồi nở một nụ cười dâm đãng và lên tiếng – Có rồi! muah hahahahaha….
- Gì, gì, gì mày? – Cả đám nhao nhao lên.
- Đi hỏi vợ… hahaha….
- Đm! là sao? Mày bị điên àh?
- Haha… cứ nghe tao… anh em ra lấy xe rồi đi theo tao… khửa khửa khửa…
Trên đường đi, thằng Duy tranh thủ giải thích kế hoạch quậy phá có 1 không 2 của nó cho chúng tôi. Lúc đầu còn chưa hiểu cứ tưởng thằng này bị điên. Sau khi nghe nó giải thích xong thì đứa nào cũng đồng ý mà cười khanh khách. Tôi hỏi nó:
- Nhưng mà đi nhà em nào mày ơi?
- Cứ đi theo tao rồi biết… haha…
Cả đám 5 đứa kéo nhau chạy theo thằng Duy mà vô cùng hồi hộp. Khi đến nơi, cả đám chúng tôi tái xanh cả mặt ra khi nơi mà thằng Duy dẫn đến không phải đâu khác mà chính là nhà của thấy hiệu trưởng. Mặt mũi đứa nào cũng tái mét, há hốc cả miệng ra. Trong đó, tôi là thằng tái nhất vì đây không đâu khác chính là nhà Nhi. Không thể tưởng tượng nổi thằng Duy lại chơi ngông đến độ muốn chọc cả thầy hiệu trưởng. Đứa nọ đẩy đứa kia kêu nó vào trước vì vừa sợ vừa ngại. Đúng lúc đó thằng Duy bước tới gạt hết cả đám ra:
- Đm né hết sang một bên để bố quẩy…
- Ờ được… mày ngon… ày vào trước á! – Cả đám đồng thanh
- Hêhê… Đã vào là phải vào cả đám chớ… Anh em mình là một mà, thằng nào trốn về tao bắt được là tao cạo sạch lông không còn một cọng.
- Đm nói nhiều quá… 1, 2 ,3 cùng xông vào.
- OK
Chúng tôi cùng đồng thanh hô lớn “1, 2, 3!” rồi đẩy thằng Duy tới bấm chuông cổng. Đúng lúc thằng Duy đang quay qua chửi đám tụi tôi vì “hãm hại” nó thì thầy Nhân từ trong nhà bước ra. Thấy một đám học trò cá biệt đứng bu trước cửa chửi nhau ỏm tỏi thì thầy khẽ nhíu mày khó hiểu rồi đi ra mở cổng cho chúng tôi. Cả đám đồng thanh chào thầy như học sinh lớp 1 “Chúng em chào thầy ạ!”. Thầy lên tiếng:
- Có chuyện gì mà các em tới đây đông vậy?
- Em có chuyện này quan trọng lắm thầy ơi… – Thằng Duy làm vẻ mặt nghiêm túc.
- Vậy… vậy àh? có chuyện gì…
- Chúng em cũng có chuyện quan trọng muốn nói lắm thầy ơi… – Cả đám còn lại cũng nhao nhao cả lên.
- Từ từ bình tĩnh đã các em… có chuyện gì vào nhà uống miếng nước đã rồi nói chuyện sau.
Chúng tôi cả đám theo thầy vào trong nhà. Đứa này nhìn đứa kia cười đểu cáng nhưng vẫn có nét sợ hãi. Cả đám được thầy chỉ chỗ cho ngồi ở phòng khách. Lúc thầy quay đi lấy nước thì cả đám lao chửi nhau nhép miệng lộn xộn cả lên. Lúc thầy mang trà ra thì thằng nào thằng nấy lại ngồi im thin thít, làm vẻ mặt nửa nghiêm trọng, nửa buồn rầu.
Thầy Nhân lên tiếng:
- Sao? Có chuyện gì mà các em tới tận nhà tìm thầy vậy?
- Chuyện là thế này thầy… chuyện là thế này…- Cả bọn nhao nhao lên lộn xộn.
- Từ từ thôi! từng đứa nói trước… Duy nói trước đi em…
- …
Thằng Duy bắt đầu giả tạo ra vẻ mặt đáng tội nghiệp, nó từ từ đứng dậy, tiến lại gần chỗ của thầy nhân rồi rơm rớm nước mắt. Cả bọn cười thầm trong bụng : “ Má thằng chó max tạo luôn!”. Bỗng thằng Duy quỳ phục xuống trước mặt thầy rồi hét lớn:
- THẦY ƠI! EM YÊU NHI… LÀM ƠN TẠO ĐIỀU KIỆN CHO EM!
- Phụụụttt! – Thầy nhân sặc cả nước trà trước hành động và câu nói của thằng Duy
Cả đám cũng suýt nữa thì phọt cả nước trà ra. Sau khi chỉnh đốn lại cho bình tĩnh thì ngay lập tức cả đám nhao nhao lên theo thằng Duy:
- Thầy ơi! Em cũng yêu Nhi… em tốt hơn nè thầy… – Phong
- Đừng nghe tụi nó thầy ơi… Em mới là người thương Nhi thật lòng… thầy gả Nhi cho em đi… – Thằng Long mếu mó.
- Thầy ơi… huhu… thầy… Em… em Yêu Nhi lắm… thầy gả Nhi cho em đi không em chết mất huhu… – Thằng Mập nước mắt nước mũi giàn dụa nhìn không gớm nữa thì thôi. Mà cũng phải công nhận trình độ diễn kịch của nó bá đạo vãi cả ra.
- Chuyện gì vậy trời! – Thầy Nhân bắt đầu xanh mặt không biết phải xử lý ra sao vì trình độ diễn kịch của cả bọn quá đạt.
Tôi đang ngồi ở phía sau phân vân không biết phải làm sao thì những đứa khác đồng loạt ra ám hiệu gọi tôi vào cùng tham gia. Thằng Duy ra hiệu cái kéo ý nói sẽ cắt… Nếu như tôi không tham gia. “Thôi lỡ đâm lao phải theo lao thôi!” Tôi tự nhủ rồi cũng bắt đầu làm vẻ mặt mếu mó. Trước mặt tất cả đám bạn đang im lặng chờ đợi. Trước thầy nhân đang nhìn chằm chằm vào thằng duy nhất chưa lên tiếng. Cánh của phòng khách bật mở, tôi quỳ phục xuống hét lớn lên:
- EM YÊU NHI THẬT LÒNG… XIN THẦY ỦNG HỘ EM!
- No… nói cái gì vậy…. Ryu? – tiếng nói của người mới bước vào.
Tôi ngay lập tức trợn mắt chết điếng, toàn thân như hóa đá trước giọng nói vừa rồi. Không ai khác, đó chính là Nhi. Ẻm bước vào phòng lúc nào không bước lại đúng vào cái khoảnh khắc tôi “chơi dại”.
- Ryu… Ryu nói gì vậy? – Mặt em vẫn còn ngơ ngác.
- … – Tôi từ từ quay lại nhìn em mà cứng hết họng, tim như muốn nhảy cả ra ngoài.
Suốt cả buổi tối hôm đó, trừ tôi ra thì cả đám bạn tíu tít nịnh hót thầy Nhân để mong sao được thầy “gả” em Nhi cho. Mặc dù chỉ là diễn kịch chọc cho vui thôi mà tụi nó làm vẫn như thật. Nhiều lúc khiến tôi cũng tưởng là bọn nó yêu Nhi thật kìa. Thầy Nhân thì vẫn đờ mặt ra không biết phải giải quyết sao vì thầy vẫn tưởng tụi nó nói thật. Riêng phần tôi thì sau quả nhục vừa rồi ngồi im thin thít húp trà liên tục như mấy sếp uống bia, hết ấm này đến ấm khác khiến Nhi phải đi pha thêm liên tục. Về phần em thì suốt cả buổi nhìn tôi rồi tủm tỉm cười suốt. Chắc chắn em cũng đã nhận ra trò đùa của cả bọn rồi nên cũng chẳng thèm lên tiếng gì cả.
Sau buổi tối hôm đó tôi lại phải mất ngủ cả đêm vì quê. Nhìn mặt tôi tối hôm đó chắc phải tức cười lắm.
Đọc tiếp Muốn đi hả? dắt em theo đã – Chương 109
Danh Sách Chương: