Sau khi hiểu biết tiền căn hậu quả của chuyện ám sát lần này, thủ vệ chung quanh Bích Nguyệt Cung được tăng cường không ít. Thời điểm Thu Vãn bước bốn móng lộc cộc chạy ra liền thấy có vô số thị vệ tuần tra, ngay cả bên trong Bích Nguyệt Cung cũng có cung nữ thái giám tuần đêm.
Thu Vãn không biết Thục phi bị xử trí như thế nào, việc này đều do Tiêu Vân Hoàn và Huệ tần giải quyết, về phần kết quả cuối cùng như thế nào cũng không có người tới nói cho nàng.
Vốn dĩ người bên cạnh nàng chỉ có một Tình Hương miệng rộng, tuy nhiên sau khi nàng có thai Tình Hương lập tức thay đổi thái độ, cả ngày nói năng cẩn thận sợ mình lỡ miệng nói ra điều gì sẽ kích thích đến chủ tử. Người Thục phi muốn nhắm tới chính là Thu Vãn, thủ đoạn âm hiểm, cho nên Tình Hương không dám nói quá nhiều với nàng, sợ sẽ kích thích đến nàng.
Chỉ trong một ngày, Thục phi liền thành từ cấm trong cung, không ai dám nhắc tới. Hơn nữa sau khi mang thai bị bệnh hay quên nên Thu Vãn mau chóng ném chuyện của Thục phi ra sau đầu.
Nàng chạy đến tẩm cung của Hoàng Thượng như thường lệ, vừa bước vào trong điện nàng liền bị ôm giơ lên cao, Thu Vãn mở rộng tứ chi xoay tròn một vòng trên không trung, cuối cùng rơi vào lồng ngực Tiêu Vân Hoàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngọc Cầu, trẫm rất vui.” Tiêu Vân Hoàn vui mừng nói: “Ngươi có biết hay không, tiểu quý nhân thật sự mang thai rồi.”
Thu Vãn nheo đôi mắt suy nghĩ một phen, cuối cùng mới phản ứng được tiểu quý nhân trong miệng hắn chính là mình.
Thu Vãn “Meo” một tiếng, vươn móng vuốt mềm như bông vỗ lên người hắn.
Sau đó nàng đột nhiên nhận ra khi Hoàng Thượng nói lời này, hắn dùng từ “Thật sự”.
Cái gì gọi là nàng thật sự mang thai? Chẳng lẽ còn có thể là giả?
Từ từ, vì sao Hoàng Thượng giống như biết nàng sẽ mang thai vậy?
Thu Vãn ngây người suy nghĩ một chút, nguyên nhân trong cung nhiều năm không con là vì Hoàng Thượng không muốn các phi tần mang thai, vậy hiện tại nàng có thai chẳng phải là ý tứ của Hoàng Thượng?
Mỗi lần thị tẩm xong nàng đều uống sạch bát canh tránh thai mà Hoàng Thượng đưa tới, chưa một lần dừng lại, trước nay Thu Vãn cũng không nghĩ tới chuyện mình sẽ mang thai hài tử của Hoàng Thượng, hiện giờ thật sự có thai, ngược lại là nàng chưa có chuẩn bị.
Nhưng mà vì sao Hoàng Thượng ……
Không đợi Thu Vãn nghĩ ra nguyên do, Tiêu Vân Hoàn đã chủ động thẳng thắn hết mọi chuyện.
“Trẫm nghe Huệ tần nói tiểu quý nhân muốn một hài tử, khi trẫm chính miệng hỏi nàng, quả nhiên là nàng rất muốn. Bởi vậy trẫm đã thay đổi canh tránh thai, vốn dĩ trẫm cũng chỉ muốn thử xem, không nghĩ tới nàng thật sự có thai.” Tiêu Vân Hoàn vui vẻ nói: “Trẫm không nghĩ tới lâu như vậy không nghe được tin tức gì, còn tưởng rằng thất bại rồi, ai ngờ nàng lại có thai hơn một tháng. Sau khi trẫm hỏi mới biết được, thì ra Bích Nguyệt Cung từ rất lâu rồi đã không cho thái y đi bắt mạch kiểm tra như thường lệ, khó trách trẫm vẫn luôn không nhận được tin tức.”
Thu Vãn sửng sốt.
Cho nên……
Cho nên chuyện nàng có thai là ý của Hoàng Thượng?!
Thu Vãn sợ ngây người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày ấy thời điểm Hoàng Thượng đặt câu hỏi, nàng cũng không suy nghĩ quá nhiều, mặc dù trong lòng rất muốn nhưng lại nghĩ rằng Hoàng Thượng không thích vì vậy mới thật cẩn thận trả lời Hoàng Thượng, nói là Hoàng Thượng không muốn nàng cũng sẽ không muốn, nhưng nếu Hoàng Thượng muốn…… Cho nên Hoàng Thượng thật sự muốn sao?
Thu Vãn nằm trong ngực hắn, ngốc ngốc ngửa đầu nhìn hắn.
Có lẽ là vẻ kinh ngạc trên mặt mèo quá mức rõ ràng, chọc cho Tiêu Vân Hoàn cũng nhịn không được mà cúi đầu hôn nàng.
“Chờ sau này hài tử của trẫm được sinh ra, trẫm sẽ dẫn hắn tới gặp Ngọc Cầu, thời điểm hài tử mới sinh ra có lẽ còn không lớn bằng Ngọc Cầu đâu.” Tiêu Vân Hoàn nói: “Đến lúc ấy, Sửu Cầu cũng đã trở thành mèo lớn, trẫm phải ngẫm lại xem tới lúc đó nên gọi đứa nhỏ là cái gì cầu.”
“Meo!”
Hoàng Thượng! Không cần dùng phương thức đặt tên cho mèo để đặt tên cho người nha!
Thu Vãn vươn móng vuốt kêu meo meo, nàng dùng móng vuốt kéo lấy tóc của hắn, ý đồ khiến hắn tỉnh ngộ.
Tiêu Vân Hoàn bắt lấy móng vuốt của nàng, cúi đầu hôn một cái, lại nói: “Tuy nhiên hiện tại Ngọc Cầu béo nhanh như vậy, tới khi hài tử được sinh ra, nói không chừng đã béo thành một quả bóng rồi, thật đúng là ứng với tên của ngươi.”
“Meo!”
Chẳng lẽ hiện tại Hoàng Thượng đã bắt đầu ghét bỏ nàng béo sao!
Thu Vãn phẫn nộ meo một tiếng, vươn móng vuốt hung hăng cào lên mu bàn tay của hắn.
Móng vuốt sắc bén xẹt qua da lập tức để vài vết xước, Tiêu Vân Hoàn tê một tiếng rút tay trở lại, vết thương trên tay bắt đầu thấm ra máu.
Cao Bình Sơn bên cạnh lập tức đi lên, vội vàng lấy khăn che lại miệng vết thương trên tay hắn, quay đầu phân phó tiểu thái giám nói: “Còn không mau đi kêu thái y tới đây.”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, lấy chút thuốc trị thương tới là được.” Tiêu Vân Hoàn nói: “Tuy nhiên dạo gần đây tính tình Ngọc Cầu đúng là càng ngày càng kém, sau này phải dỗ dành nó một chút, ngàn vạn lần chớ chọc nó tức giận.”
Cao công công bất đắc dĩ.
Nhìn thấy Ngự Miêu, mọi người đều cung phụng như thần, ngay cả Huệ tần nương nương khi thấy Ngự Miêu cũng đều nhặt lời hay mà dỗ dành. Toàn bộ hậu cung cũng chỉ có một mình Hoàng Thượng sẽ trêu đùa Ngự Miêu như vậy, mà tính tình Ngự Miêu luôn luôn ôn hòa, cũng chỉ có Hoàng Thượng bị trúng chiêu rất nhiều lần còn không biết rút kinh nghiệm.
Cao công công đổ thuốc trị thương lên mu bàn tay Tiêu Vân Hoàn, Thái Y Viện nghiên cứu ra lọ thuốc trị thương này rất có hiệu quả. Không lâu sau, miệng vết thương đã không còn rỉ máu nữa, mặt ngoài ngưng thành một lớp vảy máu, mấy ngày nữa là có thể khỏi hoàn toàn.
Thời điểm Cao công công bôi thuốc cho Hoàng Thượng, Thu Vãn thu hồi móng vuốt, nằm bò ở một bên nhìn.
Khi nàng nằm sấp xuống, thịt mềm trên người cũng rủ xuống giống như một thứ chất lỏng đang chảy lên bàn. Tiêu Vân Hoàn liếc mắt một cái, đúng lúc nhìn thấy một tấm thảm lông diện tích không nhỏ.
Hắn hơi hé miệng, cuối cùng vẫn nuốt lời nói sắp buột khỏi miệng trở vào.
Hắn nói thầm trong lòng: Gần đây Ngọc Cầu càng ngày càng béo, chẳng lẽ mèo giống chủ, Thu quý nhân mập lên, mèo đi theo nàng cũng có thể mập lên?
Thu quý nhân mập lên là bởi vì mang thai, nhưng Ngọc Cầu là vì sao?
Chẳng lẽ cũng bởi vì có thai?
Tiêu Vân Hoàn lắc đầu, hắn cảm thấy buồn cười vì chính suy nghĩ của mình.
“Đúng rồi.” Hắn đột nhiên nhớ tới: “Ngọc Cầu đã lâu không kiểm tra sức khỏe đi?”
Cao công công ngẫm nghĩ, cúi đầu đáp: “Thưa Hoàng Thượng, hình như đã hơn một tháng rồi.”
“Hành tung của Ngọc Cầu luôn bất định, lần này để trẫm nhớ ra cũng không dễ dàng, không bằng dứt khoát hôm nay liền kêu Vương thái y tới đây kiểm tra thân thể cho Ngọc Cầu đi.”
Cao công công lên tiếng, cầm thuốc trị thương khom người lui ra, phân phó tiểu thái giám đi gọi Vương thái y tới.
……
Nửa canh giờ sau.
Tiêu Vân Hoàn ôm mèo cưng tròn vo của mình, thiếu chút nữa tưởng lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.
“Ngươi nói cái gì?!” Hắn không dám tin tưởng nói: “Ngươi lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa cho trẫm?!”
Vương thái y cung kính nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Ngự Miêu đã có thai.”
Tiêu Vân Hoàn: “……”
Tiêu Vân Hoàn: “!!!”
Thu Vãn nằm trong ngực hắn, lười biếng ngáp một cái.
Danh Sách Chương: