• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Uông Thư Vỹ lau dọn ở phòng bếp, nhìn thấy thím Trần đi vào, trên tay dĩa thức ăn vẫn còn nguyên, cô vội đến bưng giúp bà.
"Không cần, Uông tiểu thư, cô không cần làm mấy chuyện này, đây là việc của tôi."
Uông Thư Vỹ lắc đầu.
"Thím Trần, Nam Trấn Ảnh giúp tôi và đứa bé.

Tôi không thể không làm gì được."
"Đứa bé đó đáng yêu như vậy, ai gặp cũng sẽ giúp đỡ thôi, cô đừng nói như vậy."
Uông Thư Vỹ cầm dĩa thức ăn để trên bàn, nhíu mày hỏi.
"Ngài ấy vẫn không chịu ăn sao?"
Thím Trần buồn phiền gật đầu.
"Đêm qua tôi có nghe thấy tiếng xe rất lớn, còn có bác sĩ đến nhà.

Lẽ nào ngài ấy bị thương?"
"Không phải đại soái, mà là...."
"Là ai?"
"Nữ chủ nhân của nơi này."
"Ngài ấy có phu nhân rồi??"
"Phải...."
"Nhưng tại sao cô ấy..."
"Tiểu thư và cậu chủ gặp một số chuyện, tiểu thư bị mất tích, mọi người vẫn cho là cô ấy đã chết rồi, nhưng thật may...phép màu đã mang tiểu thư trở lại."
"Tôi vẫn không hiểu..." Uông Thư Vỹ lắc đầu.
Thím Trần mỉm cười nói với cô.
"Có những chuyện người trong cuộc cũng chưa chắc đã hiểu được.

Nếu đã là số phận, vậy thì cứ phó mặc cho trời đi."
Uông Thư Vỹ gật gật đầu, bộ dạng suy tư mà quay lưng đi, tiếp tục công việc của mình.

Khoảnh khắc đó khiến thím Trần giật mình, giống, thực sự quá giống.
"Uông tiểu thư!!" Đột nhiên bà thốt lên.
Uông Thư Vỹ quay lại.
"Có chuyện gì sao thím Trần."
"Không...không có gì..." Bà luống cuống..."Tôi chỉ muốn hỏi là...đôi mắt của cô...à mà thôi...không....không có gì!!"
Đôi mắt? Uông Thư Vỹ khó hiểu chớp mắt, sau đó, cũng không suy nghĩ gì nữa mà quay đi.
___________
Nhà họ Uông.
Sảnh lớn trong phòng khách.

Có đầy đủ những người trong nhà họ Uông.
"Vậy là quyết định hôn lễ sẽ được tổ chức trong tuần sau ư, có vội vàng quá không?" Uông phu nhân chân để vắt chéo, tay cầm ly trà vô cùng tao nhã.
"Sớm? Bà nghĩ chuyện Uông Thư Vỹ mất tích sẽ giấu giếm được hay sao.

Sớm đẩy nó đến nơi khác chính là tốt nhất." Uông lão gia nhăn mặt, lạnh lùng nói.
"Con nghĩ là phải tìm thứ nghiệt chủng kia về trước đã.

Trước khi tống nó đi, con phải dạy cho nó một bài học!!" Uông Hựu Dương con trai thứ hai nhà họ Uông lên tiếng.
"Hựu Dương, đừng nhốn nháo!" Uông phu nhân liếc con trai mình một cái.
Sau đó lại khẽ nhìn thái độ của đứa con trai cả.

Giọng điệu so với nói với Uông Hựu Dương rõ ràng có phần thu liễm hẳn.
"Chính Thành, bọn ta định tuần sau tổ chức hôn lễ cho em con.

Nếu có thể, chuyến bay đến Thụy Điển lần này hãy hoãn lại đi, có con, Uông gia coi như cũng có chút hãnh diện."

Uông Chính Thành ngồi trên sofa đã lâu, nghe mấy người này nói chuyện, nhưng hắn một lời cũng chưa từng lên tiếng.

Đôi mắt sắc xảo thâm sâu như đang suy nghĩ rất chú tâm về thứ gì đó.

Nói về Uông Chính Thành, có lẽ không ai là không biết, cậu cả nhà họ Uông, vô cùng tài năng, xuất chúng.

Chủ tịch của một tập đoàn xuyên quốc gia, so với AG có lẽ chỉ có hơn chứ không kém.

Không những thế, hắn còn có ngoại hình vô cùng xuất sắc.

Chỉ có một điều đáng tiếc đó là...hắn đã kết hôn, và còn có một đứa con trai ba tuổi.
"Phải đó, anh cả, nếu như có mặt anh, em cũng sẽ không cần phải đứng đón tiếp mấy người nhàm chán đó nữa." Uông Hựu Dương nhanh nhảu nói.
Uông lão gia cũng vội tiếp lời.
"Chính Thành, mặc dù Nhạc Hiểu là nhờ chúng ta mà phát triển ra AG, thế nhưng cậu ta càng ngày càng khó khống chế.

Nếu như muốn kìm hãm cậu ta, ngoài con ra, ta nghĩ sẽ không còn ai có thể nữa."
Uông Chính Thành đưa hai bàn tay đan vào nhau.

Đưa ánh mắt về phía Uông lão gia.
"Uông Thư Vỹ mất tích, ông định tổ chức hôn lễ như thế nào.

Một hôn lễ không có cô dâu sao?"
"Không, chuyện này...bọn ta đã có lo liệu, sẽ tìm một thế thân."
"Thế thân?" Uông Chính Thành đứng dậy.

"Ông muốn tìm một thế thân, không phải Uông Thư Vỹ thực chất chính là một thế thân hay sao?"
Uông lão gia hơi chột dạ, không dám trực tiếp nhìn hắn.
"Ta...ta biết con trách chúng ta."
"Trách?" Hắn bật cười.

"Thật nực cười, tại sao tôi lại trách ông cơ chứ."
Uông phu nhân đứng dậy, đi đến nắm lấy tay Uông Chính Thành.
"Chính Thành...em gái con bị trao nhầm, chúng ta cũng là người không hề biết mà..."
Uông Chính Thành gạt tay bà ta ra khỏi tay mình.
"Nếu như không phải năm đó hai người vì bản thân, bỏ lại đứa bé mới sinh lại để chạy trốn thì sao có thể bị trao nhầm.

Các người không biết? Vậy ai biết, tôi sao?"
"Chính Thành....con đừng như vậy!!"
"Đừng như vậy? Tôi như thế nào? Nếu như năm đó tôi không phát hiện ra cô ta vốn dĩ không cùng huyết thống thì có phải các người cũng không biết chuyện gì có đúng không!!"
Uông Chính Thành gằn giọng nói.
Năm đó, khi Uông phu nhân mới sinh ra Uông tiểu thư, bệnh viện xảy ra cháy lớn.

Uông phu nhân cùng Uông lão gia vì chạy thoát thân mà nhẫn tâm bỏ lại đứa con mới sinh lại trong đám lửa.

Sau đó, khi họ tưởng đứa bé đã không còn thì đột nhiên bên bệnh viện truyền tin tới đứa trẻ đã được cứu.

Gọi họ đến nhận con.

Nhưng cuối cùng, vì một lý do nào đó.

Họ lại nhận nhầm, Uông Thư Vỹ không phải con gái của họ.

Khi chưa biết sự thật, Uông Chính Thành và nhà họ Uông vẫn luôn yêu thương đứa bé này.


Chỉ là, vào một ngày, năm Uông Chính Thành 14 tuổi, Uông Thư Vỹ 5 tuổi, cô gặp tai nạn.

Một mình hắn cõng em gái đến bệnh viện.

Khi bác sĩ nói cần truyền máu gấp, hắn đã chủ động hiến máu, thế nhưng hai người lại không cùng nhóm máu.

Điều này đã khiến hắn nghi ngờ.

Sau đó...kết quả xét nghiệm cho thấy, hai người, không hề cùng huyết thống.
Và cũng kể từ đó, chuỗi ngày ác mộng của Uông Thư Vỹ bắt đầu.

Mà người cô không thể nào quên nhất, không ai khác chính là người mà cô gọi bằng hai tiếng "anh cả" này....
Uông Chính Thành quay lưng, mặc kệ đám người này, một mạch đi lên trên lầu.

Khi đi ngang qua phòng cô, hắn chần chừ một hồi rồi đột nhiên mở cửa đi vào, hắn cố trấn tĩnh lại bản thân mình.

Nhắc đến Uông Thư Vỹ, hắn chưa từng mất kiên nhẫn như lúc này.

Kể từ ngày cô chạy mất, hắn giống như một kẻ điên cuồng.

Chính hắn cũng không thể kiềm chế được bản thân.

Cô là người mà hắn luôn nắm chắc trong tay, vậy mà hắn không thể ngờ được cô lại dễ dàng biến mất như thế.
Hôn lễ ư? Hắn sẽ không tha cho cô dễ dàng như vậy.
Nhìn chiếc váy được treo ngay ngắn trên tủ, hắn đưa tay siết chặt lấy chiếc váy ngủ, mùi hương của cô vẫn còn đó thật rõ ràng, mong manh đến mức khiến người ta chỉ muốn chiếm hữu.

Giống như mỗi khi cô nằm trong vòng tay hắn, sợ hãi như một con thỏ nhỏ, khiến hắn chỉ muốn siết lấy, bất kể đêm thâu, chỉ muốn nghiền nát thân thể cô trong cảm giác đầy hưng phấn và tội lỗi.
Ánh mắt hắn dần trở nên thâm sâu.

Muốn chạy ư, Uông Thư Vỹ, để tôi xem...cô chạy được bao xa....
____________
Tiếng chim hót bên của sổ ríu rít, những giọt sương dịu nhẹ man mát đọng lại trên những chiếc lá xanh, ánh nắng vàng nhẹ nhàng từ ngoài chiếu vào trong căn phòng.

Chiếu lên cả gương mặt của Nhạc Ca.
Dường như cảm nhận được sự ấm áp ấy.

Làn mi cô khẽ rung động.

Cô khó khăn mở đôi mắt ra, mọi thứ trước mắt vẫn còn mờ ảo, thân thể cô có chút nhức mỏi, đầu choáng váng.

Cô đưa tay lên dụi mắt, đôi mắt mới nhìn rõ hơn một chút.
Nhưng thứ đầu tiên cô nhìn thấy, lại chính là một bức tranh được vẽ ngay trên trần nhà.

Rất lớn, phong cách châu âu.

Một bên là thiên đường, một bên là địa ngục...
Rồi cô đưa mắt nhìn quanh, chợt thấy người đàn ông đó đang nằm gục bên giường, ngay cạnh cô.
Gương mặt hắn góc cạnh đầy nam tính, sống mũi thẳng và đầy hiên ngang.


Cặp chân mày sắc sảo, uy nghiêm.

Thế nhưng lại trông vô cùng tiều tụy, làn da hơi nhợt nhạt, trông hắn giống như đang vô cùng mệt mỏi.
Nhạc Ca gắng gượng ngồi dậy, Nam Trấn Ảnh chỉ là chợp mắt, hắn không thể ngủ nổi.

Thế nên chút động tĩnh này của cô đã khiến hắn tỉnh giấc.
"Nhạc Ca....em....em tỉnh rồi?"
Nhạc Ca nhìn gương mặt mong chờ của hắn, có vẻ hắn khi thấy cô tỉnh dậy thì rất vui mừng, nhưng cô thì lại sợ hãi.
"Tôi...xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải người mà anh nói.

Đây là đâu? Tôi, tôi muốn về nhà!!"
Nam Trấn Ảnh bàn tay khẽ khựng lại.
"Em...em đừng như vậy, tôi biết em còn giận tôi, tôi đã không kịp thời đến cứu em...tôi xin lỗi..."
Nhạc Ca...cái tên này thật quen thuộc.

Hắn gọi cô bằng cái tên đó.

Nhưng cô không phải, cô là Từ Hoạ.
"Em biết không...!tôi cứ ngỡ em đã không còn nữa, nhưng Nhạc Ca, xin em, hãy thứ lỗi cho ý nghĩ ấy của tôi.

Bởi vì tôi không thể tự lừa mình khỏi hiện thực của khi ấy.

Tôi đã trăm ngàn lần chất vấn bản thân mình, tôi đã đau khổ đến tận cùng vì đã không thể bảo vệ được em.

Từ khi bắt đầu cho đến hiện tại, tôi đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, tôi đã gây tổn thương cho em, và rồi dày vò em.

Cho đến cuối cùng, khi tôi biết được sự thật, tôi đã khổ sở biết bao khi nhớ về em.

Đó là niềm hạnh phúc nhưng cũng là sự trừng phạt đau đớn nhất.

Nhạc Ca..tôi...tôi đã nhớ lại tất cả rồi...."
Sau khi trở về Hà Môn lần nữa, những ký ức về khoảng thời gian đó của hắn đã trở nên hoàn thiện, hắn đã nhớ lại tất cả.

Và hắn biết, Dương Yến đã lừa gạt hắn ra sao.

Và hắn, đã tổn thương cô ra sao.

Thật nực cười, chính hắn là A Tứ, nhưng hắn lại ghen với A Tứ, vì thế hắn dồn hết mọi bất mãn lên người cô.

Hắn nhớ lại ngày hôm đó.

Cô đứng trước căn nhà hoa, gọi hắn một tiếng "A Tứ!" Có lẽ, cô đã biết hắn chính là Nam Trấn Ảnh.

Và cũng có lẽ, cô đã khổ sở biết bao để có thể yêu hắn.

Cô chọn gạt đi quá khứ, chấp nhận hắn.

Nhưng rồi cô đổi lại được những gì?
Đau đớn, tủi nhục...
Nam Trấn Ảnh cố nén lại những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tiều tụy.

Lụy khụy đi đến bên chiếc bàn, mở hộc tủ, trong chiếc hộp nhỏ màu đen lấy ra một chiếc nhẫn.

Hắn đi đến bên cô, nâng bàn tay cô lên.

Ánh mắt đầy bi thương.
"Chiếc nhẫn này, tại Hà Môn, là chính tôi đeo cho em.

Em biết không, khi đó, tôi chỉ là một tên ngóc, tôi yêu em từ chính bản năng của chính mình.

Cho dù đã quên đi tất cả, nhưng người duy nhất tôi không thể quên lại chính là em.


Nhưng khi tôi trở lại là Nam Trấn Ảnh, lại chính là tôi đã tháo chiếc nhẫn này từ trên tay em.

Tôi đúng là ngốc nghếch, tại sao tôi lại có thể làm như vậy được cơ chứ? Nhưng Nhạc Ca, tình yêu này tôi dành cho em dù cho với thân phận nào cũng đều là duy nhất.

Tôi yêu em, cũng xin lỗi em..."
Đầu cô chợt choáng váng.
"Nam Trấn Ảnh??? Anh là Nam Trấn Ảnh??"
Cô đột nhiên thốt lên.

Những lời vừa rồi hắn nói cho cô thực sự vô cùng xa lạ.

Nhưng hắn nói, hắn là Nam Trấn Ảnh? Đó chẳng phải chính là người đã hại chết người chồng của cô hay sao? Hoá ra, lý do mà Ứng Hân sợ hãi hắn chính là vì hắn là đại soái, là Nam Trấn Ảnh lẫy lừng tàn độc kia.
"Nhạc Ca!! Tôi là Nam Trấn Ảnh, em...em không nhận ra tôi hay sao?" Hắn nắm lấy hai vai cô, nhìn sâu vào đôi mắt cô.
"Tôi...tôi đã nói rồi, tôi không phải Nhạc Ca, tôi tên là Từ Hoạ.

Tôi cũng không hề quen biết anh.

Mau thả tôi ra!!" Cô vùng vẫy trong sợ hãi.
"Từ Hoạ? Không!! Em chính là Nhạc Ca, tôi không hề nhận nhầm người."
"Tôi...anh mau buông ra, anh đang làm tôi đau đấy!!"
Nam Trấn Ảnh hoảng hốt nới lỏng bàn tay đang nắm chặt vai cô, nhưng lại tha thiết ôm cô vào trong lòng.

Giọng hắn khản đặc, tuyệt vọng.
"Em có thể oán hận tôi, nhưng xin em đừng làm như không nhận ra tôi được không? Nhạc Ca, tôi thực sự không thể chịu được điều đó..."
Khi hắn ôm lấy cô, cái ôm thật ấm áp, giống như cái ôm ở Thập Mộng Hà, cô có thể cảm nhận được trái tim đang run rẩy của hắn.

Rõ ràng là không hề quen biết, rõ ràng là chưa từng yêu thương.

Nhưng cớ sao trái tim cô lúc này lại nhói đau đến thế.
Thế nhưng cô vẫn chưa từng quên lời mà Á Hằng đã từng nói với cô.

Chồng cô là bị tai nạn mà chết, mà người hãm hại không ai khác chính là Nam Trấn Ảnh.

Cô vẫn còn đủ bình tĩnh để có thể làm chủ chính mình.

Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng.

Giọng không cảm xúc mà nói.
"Đúng là tôi hận anh..."
Nam Trấn Ảnh nhìn cô, cô hận hắn, vậy là cô chưa từng quên hắn.
"Tôi đáng hận, tôi sẽ bù đắp cho em..."
"Bù đắp? Mạng người còn có thề bù đắp được hay sao?"
Hắn bỗng sững sờ, nghĩ đến mạng người mà cô nhắc tới có thể là của Nhạc gia, cô đang trách hắn về thảm sát năm đó.

Nhưng sự thật lại không hề như cô nghĩ.

Năm đó, sự xuất hiện của hắn là có nguyên do, tuyệt đối không phải như những gì mà Mastuki đã ngụy tạo.
"Chuyện đó....sự thật không giống như em nghĩ...khi đó...."
"Tôi nghĩ thế nào không cần đến anh giải thích.

Mau thả tôi ra!!" Cô đẩy hắn.
"Đừng mạnh tay như vậy, tay em còn chưa lành."
Nam Trấn Ảnh không hề tức giận, hắn chỉ xót cô vẫn đang bị thương.

Nghĩ đến cô có lẽ vì lo lắng cho người tên là Tiết Hảo kia, liền vội vàng nói với cô.
"Em đừng vội, người em muốn cứu tuy bị thương khá nặng nhưng đã được đưa đến bệnh viện rồi, còn người đàn ông đó...em yên tâm, tôi đã có sắp xếp."
Tuy hắn vẫn chưa rõ tại sao cô lại xuất hiện ở đó, nhưng rất nhanh thôi.

Hắn đã cho người đi điều tra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK