Đào Tri Việt nhìn tấm hình rất là gây sốc này, tay phải bất giác buông ra, cắn một ngụm bánh bao thì bị rớt xuống đĩa.
Khoảng cách đến ngày yêu nhau còn 635 ngày.
Đào Tri Việt một lần cho rằng bản thân mình xuất hiện ảo giác rồi.
Phía dưới lại nhảy ra tin nhắn mới của Hoắc Nhiên.
[ HR: Buổi sáng tốt lành! Năm phút nữa tôi sẽ ra khỏi nhà, hôm nay đi xe đạp! ]
[ HR: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]
Hắn thật sự rất giống như chú gấu nhỏ không ngừng xoay vòng vòng này, vĩnh viễn tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.
Đào Tri Việt không cách nào hình dung được tâm tình của mình lúc này, ngón tay không ngừng di chuyển trên ban phím, gõ rồi lại xóa, cuối cùng đưa ra một câu hỏi rất thực tế.
[ Đào: Sẽ không bị ba mẹ cậu thấy chứ? ]
Hoắc Nhiên trả lời rất nhanh.
[ HR: Bọn họ sẽ không tùy tiện vào phòng tôi đâu, hơn nữa đây là bức tường phía sau cánh cửa.
]
[ HR: Nhưng mà có nhìn thấy cũng không sao hết, sớm muộn gì cũng biết thôi.
]
[ HR: Bởi vì cho dù bọn họ không phát hiện thì tôi cũng sẽ chủ động nói.
]
[ HR: Từ nhỏ đến lớn tôi không bao giờ giấu được chuyện vui.
]
[ HR: Đặc biệt là chuyện vô cùng vô cùng vui vẻ! ]
Tâm tình vui sướng quả nhiên xuyên qua màn hình điện thoại mà chiếu tới.
Bản thân Đào Tri Việt cũng chưa phát hiện là mình đang cười.
Đào Đào đang ngồi đối diện uống sữa, tò mò nhìn anh trai mình đột nhiên không ăn nữa, đôi mắt xinh đẹp giống như anh trai liên tục chớp chớp, giống như phát hiện ra thế giới mới vậy.
"Anh mặt đỏ kìa!"
Bé cười cong đôi mắt, bím tóc mềm mại lủng lẳng lúc ẩn lúc hiện, mẹ Đào nghe thấy liền kinh ngạc nhìn thấy khuôn mặt phiếm hồng của con trai, lập tức dùng mu bàn tay dán lên trán cậu.
"Có phải phát sốt rồi không?" Bà lẩm bẩm, "Nhiệt độ bình thường mà, có phải không thoải mái chỗ nào không?"
"Không có phát sốt, không sao đâu, muộn rồi con đi học trước đây."
Đào Tri Việt vội vàng gục đầu xuống, vội vàng đứng dậy, cắn bánh bao cuộn, tùy tay cầm lấy cặp sách bên cạnh rồi đi ra ngoài.
Đi tới cửa, trong tiếng cười hì hì của em gái, cậu lại chợt nghĩ tới cái gì, chạy về hôn khuôn mặt của bé rồi mới mang giày, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mẹ Đào ngơ ngác nhìn đồng hồ trên tường, lại nhìn cánh cửa đóng sầm lại, lòng tràn đầy kinh ngạc.
Vẫn còn sớm mà, sao lại nói muộn rồi?
Chẳng lẽ đồng hồ lại bị hỏng?
Khi mẹ Đào đang do dự muốn lấy đồng hồ xuống để xem thử, Đào Đào đã nhận được nụ hôn thường ngày từ anh trai mình vừa lòng mà giơ muỗng nhỏ lên, không thèm quan tâm nữa, tiếp tục nghịch sữa trong chén.
Mà Đào Tri Việt chạy như bay xuống lầu, trong đầu hiện lên rất nhiều câu hỏi mà từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nghĩ đến.
Yêu đương sẽ là cái dạng gì?
Giữa hai người yêu nhau sẽ có......!Hôn môi đi.
Một nụ hôn thực sự.
Cậu nắm tay lái, gió mùa thu thổi ngược mái tóc rối tung của cậu, tiếng tim đập cũng chỉ có bản thân nghe thấy, lặng lẽ lỡ nhịp.
Hàng cây ngô đồng hai bên đường rơi lá vàng xuống, Đào Tri Việt đạp xe nhanh qua những ngã tư, người đi đường cùng dòng xe cộ giống như cuốn phim nhựa, đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt.
Mà khung cảnh mà cậu muốn chân chính bắt lấy kia, cũng vừa lúc xuất hiện.
Tại ngã ba đườn quen thuộc, Hoắc Nhiên chở em gái ngồi ở ghế sau chạy về phía trước, phía sau của bộ đồng phục căng phồng tràn ngập gió.
Hoắc Tư Hàm ló đầu ra, kinh ngạc chào hỏi cậu: "Anh Tri Tri buổi sáng tốt lành! Thật trùng hợp nha!"
Đào Tri Việt cười đáp lại: "Buổi sáng tốt lành."
Bọn họ xuất phát từ những điểm khác nhau, gặp nhau ở nơi này, sau đó quay đầu cùng hướng về một điểm đến.
Hoắc Nhiên nhìn cậu, bấm chuông xe, trong mắt ngập tràn ý cười xán lạn không hề che giấu, gương mặt còn mang vẻ ngây ngô lai vô cùng soái khí.
"Buổi sáng tốt lành."
Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ mong chờ vào mỗi buổi sáng có thể gặp được Đào Tri Việt.
Có lẽ ở thời điểm sớm hơn, hắn cũng đã bắt đầu mong đợi.
Chờ nét chữ thanh tuyển khô trên mặt giấy, Hoắc Nhiên khép lại cuốn sổ màu nâu sẫm lại, sau đó bỏ cuốn sổ vào ngăn kéo của bàn.
Đêm tối thâm trầm, đóng lại nắp bút, tắt đèn trong phòng, Hoắc Nhiên rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Trong một căn phòng khác dưới bầu trời đêm như vậy, Đào Tri Việt thu dọn cặp sách, đặt nó ngay ngắn trên ghế, sau đó cũng chui vào chăn bông mềm mại, chờ đợi cơn buồn ngủ ập đến.
Sáng mai Hoắc Nhiên sẽ mang bữa sáng gì cho cậu đây?
Những ngôi sao lấp lánh đi vào giấc mơ.
Vạn vật lặng im như thơ.
【 Khoảng cách đến ngày yêu nhau còn 621 ngày 】
Hai tuần sau, mẹ Hoắc cuối cùng cũng có thể xác định là đứa con trai mình không lưu luyến chiếc giường nữa, mỗi ngày khi đồng hồ báo thức reo lên thì rời giường ngay, sự nhiệt tình đối với việc đi học giống như lúc đi chơi xuân lúc còn nhỏ.
Bà và Hoắc Chấn Đông thảo luận nửa ngày, cuối cùng thông qua ảnh đại diện app chat đáng yêu dị thường của con trai, cùng với bữa sáng thỉnh thoảng đóng gói phần hai người mang đi, có khả năng là yêu sớm.
Đối với học sinh cao trung mà nói, đây chính là một chuyện đại sự liên quan đến tương lai.
Thế nhưng chưa kịp để cho bọn họ nên suy xét mở miệng như thế nào, Hoắc Nhiên đã chủ động mời cả nhà đến thăm bảng đếm ngược tình yêu cực lớn trên tường trong phòng.
Hoắc Chấn Đông, mẹ Hoắc, Hoắc Tư Hàm lần lượt khiếp sợ mở to hai mắt, giống như một dãy búp bê được huấn luyện kỹ càng.
Hoắc Nhiên rất là bất mãn: "Sao bây giờ mọi người mới phát hiện, con kìm nén lâu lắm rồi."
Mẹ Hoắc mang cảm giác hổ thẹn sâu sắc: "Mẹ nghĩ rằng đó là một loại hoạt động gì đó ở trường, mẹ hẳn là nên hỏi con sớm một chút."
Tình thế đảo ngược ngay lập tức, Hoắc Nhiên không thể hiểu sao giờ mình lại nắm quyền chủ động.
Hoắc Chấn Đông nhấc tờ giấy màu lên, nhìn thấy phía dưới là kỳ thi đại học, nhịn không được hỏi: "Đây là có ý chờ đến lúc kết thúc kỳ thi đại học rồi nói chuyện yêu đương sao?"
Hoắc Nhiên gật đầu: "Con có tự chủ, sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập, hơn nữa nhờ cái này, con sẽ càng cố gắng hơn trong việc học."
Lời này là sự thật.
Mặc dù trong việc xếp hạng thành tích, Hoắc Nhiên không có nhiều không gian để tiến bô hơn nữa, thế nhưng trong bài kiểm tra hàng tháng vừa kết thúc, tổng điểm của hắn đã cao hơn mười điểm so với trước đó.
Hoắc Nhiên rất ít nói dối, vì thế Hoắc Chấn Đông và mẹ Hoắc đã có chút yên lòng.
Mẹ Hoắc hiếu kỳ hỏi: "Con là thích bạn học nữ nào? Có muốn học chung một trường đại học với đứa nhỏ đó không?"
Kết quả Hoắc Nhiên nói ra khiến người ta sốc óc: "Không phải là bạn học nữ, là bạn cùng bàn của con."
"Bạn cùng bàn, kia chẳng phải là Tiểu Việt......" Mẹ Hoắc kinh ngạc không nói nên lời.
Nhóm búp bê một lần nữa bị chấn kinh rồi, Hoắc Tư Hàm đặc biệt khiếp sợ, toàn dựa vào động tác che miệng vật lý mới ngừng lại cơn buộc miệng thét toáng lên.
Tin tức này thật sự quá đột ngột.
Hoắc Chấn Đông và mẹ Hoắc hai mặt nhìn nhau, cảm thấy bọn họ đại khái cần sự yên tĩnh một chút.
【 Khoảng cách đến ngày yêu nhau còn 615 ngày 】
Hai vợ chồng lo lắng sốt ruột mà xem một đống tư liệu về xu hướng tình dục của trẻ vị thành niên, còn tham khảo ý kiến của một số bác sĩ về vấn đề này.
Có rất nhiều hiểu lầm cũng như rất nhiều phổ cập khoa học về đồng tính luyến ái, nhưng có đôi khi chân tướng không được để ý, rất nhiều người chỉ tin tưởng vào câu trả lời mà họ cho là đúng.
Ngăn cấm thô bạo và ngăn cách là phương thức đơn giản nhất để xử lý, nhưng trước sự thản nhiên của Hoắc Nhiên thản, lại có vẻ như gầy yếu vô lực.
Là cha mẹ, trước đôi mắt chân thành tha thiết lại thuần túy của Hoắc Nhiên, bọn họ giống như không thể nói ra những lời "Phải nói" đó.
Huống chi mấy ngày qua, Hoắc Nhiên thoạt nhìn rất hạnh phúc.
Nhìn lại tuổi tác của bọn họ, hạnh phúc chính là điều trân quý nhất.
Vào một đêm sau khi làm xong tất cả các công khóa, Hoắc Chấn Đông đã có một cuộc nói chuyện ngắn với Hoắc Nhiên.
"Con có thể suy xét vấn đề này sau kỳ thi đại học, ba mẹ đều cảm thấy rất tốt, ở điểm này, ba mẹ cũng nên học tập ở con."
"Tiểu Việt là một đứa nhỏ ngoan, ba hy vọng hai đứa con có thể đậu vào trường đại học lý tưởng của mình, thực hiện tâm nguyện của bản thân."
"Chuyện tương lại, hãy chờ đến tương lai rồi lại nói.
Tương lai của các con còn rất dài."
Khi kết thúc cuộc nói chuyện, Hoắc Chấn Đông vỗ vỗ bờ vai hắn.
Những lời này cũng đã được ghi lại trong cuốn sổ nhật ký của Hoắc Nhiên.
Để kỷ niệm hình tượng cao lớn của ba mình trong ngày này, Hoắc Nhiên còn cố ý vẽ môt bức tốc ký Hoắc Chấn Đông trên trang này.
Không ngoài dự liệu, bức tranh không tốt lắm, thuộc trình độ dù nhìn như thế nào cũng không thể nhận ra.
Không sao cả, dù sao nhật ký này chỉ có hắn mới có thể xem.
Đúng rồi, ngày mai hắn sẽ báo tin tốt này cho Đào Tri Việt.
Hoắc Nhiên vui sướng đóng cuốn sổ tay ngày hôm nay lại.
【 Khoảng cách đến ngày yêu nhau còn 570 ngày 】
Kết thúc kỳ thi giữa kỳ, Đào Tri Việt và Hoắc Nhiên lại một lần nữa đứng vị trí đầu lớp, trong bảng điểm dán trên tường ở hành lang, hai cái tên gắt gao ở cạnh nhau.
Sau khi học xong năm thứ hai, hai người đều lựa chọn khoa học tự nhiên, Hoắc Nhiên tiếc nuối nói lời chia tay với môn địa lý, chỗ tiếc nuối không phải là vì đánh mất một môn học lợi thế, mà là bởi vì không thể thấy dáng vẻ mờ mịt của Đào Tri Việt khi nhìn thấy đề bài môn địa lý.
Nhưng khi giải các phương trinh hoác học, cậu vẫn sẽ buồn bực vò đầu bức tai, Hoắc Nhiên sẽ một bên giúp cậu hoàn thành, một bên soạn công thức ghi nhớ.
Đào Tri Việt không giỏi những môn học đòi hỏi phải ghi nhớ nhiều, bởi vì những nội dung yêu cầu phải học thuộc thường là không có logic cùng quy luật.
Hoắc Nhiên thì khác, mạch não tài tinh của hắn có thể giúp hắn ghi nhớ tất cả các liên kết vô cớ, buộc chặt những điểm tri thức "Ngoại lệ" đó, có đôi khi đi chệch khỏi logic thông thường, vì thế đổi thành Đào Tri Việt kiên nhẫn mà giảng giải nguyên lý cho hắn.
Hai người bọn họ quả nhiên là bổ sung cho nhau.
Nhất định là bộ đôi học tập tốt nhất trong toàn trường.
Đối với điểm này mà nói, giao viên các bộ môn đều vô cùng đồng ý.
Nhìn cặp tình nhân trẻ líu ríu trong chuyện trên hành lang, Hoắc Nhiên lão luyện nghiêm nghị lắc đầu.
"Bọn họ quá cổ hủ."
"Cái gì?"
Đào Tri Việt bối rối ngẩng đầu lên từ quyển sách tiếng Anh.
"Hẹn hò trong sách giao khoa mới là lãng mạn nhất."
Gió thổi khiến những trang sách được lật liên tục, từ lực lực tương tác đến những cấu trúc của tế bào sinh học, từ công thức toán học chính xác xảo diệu đến hiện tượng thiên nhiên kỳ bí và kỳ diệu, từ những chữ tượng hình được truyền thừa cho tới ngày nay đến những cách viết phiên âm tựa như nòng nọc, bọn họ có thể cùng nhau dạo chơi, thế giới xa xôi rộng lớn.
Hắn dạy Đào Tri Việt cách phát âm đẹp hơn, âm sắc dịu dàng trong sáng phát tra giữa môi và răng của hắn.
"inspiration."
Hai giọng nói khác nhau dần hòa vào lẫn nhau.
"inspiration."
Linh cảm chi nguyên, khuyến khích lòng người.
【 Khoảng cách đến ngày yêu nhau còn 522 ngày 】
Cả thành phố ngập tràn niềm vui lễ hội, đèn màu trên quảng trường kéo dài bất diệt, người người chen chúc, trên màn hình lớn hiển thị từng số đếm ngược đầy màu sắc.
Đến nửa đêm, Hoắc Nhiên đang nhìn chằm chằm đồng hồ lập tức gọi cho Đào Tri Việt.
"Chúc mừng năm mới!"
Quả nhiên Đào Tri Việt ở đầu dây bên kia ý cười dạt dào: "Chúc mừng năm mới."
Bối cảnh âm thanh là bữa tiệc náo nhiệt, tiếng cười của Đào Đào, còn có tiếng nói chuyện của mẹ Đào.
"Hôm nay ngủ trễ, có đói bụng không, muốn ăn bữa khuya không?"
"Đói bụng, cho nên ba tớ mới vừa nấu bánh trôi, rất thơm."
"Là nhân mè đen sao?"
"Không phải, là bánh trôi thủy tinh, sau khi nấu xong thì nó trong suốt, rất đẹp, có nhân xanh của matcha, nhân tím của khoai lang tím......"
Cảm giác đói khác truyền qua sóng điện thoại.
Hoắc Nhiên lập tức quay đầu nhìn ba mình.
"Ba, con muốn ăn bánh trôi."
Hoắc Tư Hàm nghe lén anh trai gọi điện thoại xoa bụng nói như vẹt.
"Ba, con cũng muốn ăn bánh trôi."
Mẹ Hoắc vốn dĩ muốn để dì đi làm bữa khuya quyết định bắt kịp tiết tấu của hai đứa con luôn.
"Lão Hoắc, em cũng muốn ăn bánh trôi."
"......"
Hoắc Chấn Đông đành phải đứng dậy, xuyên qua hành lang thật dài đến nhà bếp phía xa, trong đầu suy nghi là nên cho bánh trôi vào nước lạnh hay là sôi rồi mới cho vô.
Hoắc Nhiên vừa lòng báo cáo với Đào Tri Việt: "Chút nữa tôi sẽ có bánh trôi để ăn."
Hoắc Tư Hàm nhỏ giọng phụ họa: "Em cũng có."
"Hoắc Tư Hàm em có thể đừng có nghe lén anh gọi điện thoại được không!"
"Nhưng dáng vẻ của anh rõ ràng là muốn cho toàn thế giới nghe thấy!!"
"Anh không có."
"Mẹ nói xem ảnh có hay không!"
Đào Tri Việt mỉm cười chào hỏi Hoắc Tư Hàm, nhân tiện gọi Đào Đào tới: "Mau tới chào chị Tư Hàm nè."
"Chị Tư Hàm chúc mừng năm mới!" Đào Đào rất hiểu chuyện, tiếng nói non nớt vẫn mềm mại như cũ, "Đào Đào 4 tuổi rồi! Trưởng thành rất nhiều!"
Hoắc Tư Hàm bị moe đến mức không biết năm nay là năm nào: "Đào Đào đã lớn rồi, thật tốt, chị cũng lớn thêm một tuổi!"
Hoắc Nhiên cảm thấy em gái minh thật ngốc: "Sinh nhật mới tính là lớn thêm một tuổi."
Đúng rồi, ngày đầu tiên của năm mới, hắn muốn lên kế hoạch trước cho một ngày quan trọng nhất trong năm.
Sinh nhật Đào Tri Việt.
Hoắc Nhiên đẩy em gái ra, nghiêm túc hỏi Đào Tri Việt: "Sinh nhật cậu là ngày nào? Là lịch âm hay lịch dương?"
Năm ngoái Đào Tri Việt thuận miệng nhắc tới, mà sinh nhật cậu đã sớm qua, Hoắc Nhiên cũng thế, cho nên vẫn luôn không thảo luận về vấn đề này.
Đào Tri Việt trả lời: "Là lịch dương, ngày 5 tháng 3."
Hoắc Nhiên:!!!
"Có phải anh bị ảo giác rồi không?" Hoắc Nhiên nhịn không kéo em gái lại, "Là ngày 5 tháng 3 sao?"
Hoắc Tư Hàm:......
Đào Tri Việt kinh ngạc: "Ừ, sao vậy? Cậu đâu rồi?"
Hoắc Nhiên từ sô pha nhảy dựng lên: "Tôi cũng là ngày 5 tháng 3! Thật sự!"
Thanh âm cực lớn, ngay cả mẹ Hoắc đang xem chương trình nghệ thuật buổi tối cũng không thể không liếc mắt qua.
Đào Tri Việt ngạc nhiên: "Trùng hợp như vậy sao?"
Hoắc Nhiên bắt đầu vòng quanh bàn cà phê: "Đúng vậy! Chúng ta cùng tuổi, cho nên là sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm!"
Hoắc Chấn Đông đang vật lộn với đống banh trôi ở nhà bếp phía xa, mơ hồ nghe thấy trong phòng khách có động tinh khác thường.
Là trong TV bắn pháo hoa sao?
Hai phút sau, Hoắc Tư Hàm cuối cùng cũng phản ứng lại nắm lấy mẹ, bắt đầu nước mắt lưng tròng: "Anh trai thui thật là may mắn, thế mà cùng chung một ngày sinh nhật với anh Tri Tri, con cũng muốn cùng ăn sinh nhật với Đào Đào hu hu hu......"
Mẹ Hoắc thương mà không giúp gì được: "Cái này mẹ cũng không có biện pháp nha."
Hoắc Nhiên tâm tình kích động, cảm thấy mới vừa bắt đầu năm mới, nhất định là tràn ngập may mắn đặc biệt nhất.
Hắn thích từng ngày sắp đến.
Mỗi một ngày đều sáng ngời.
【 Khoảng cách đến ngày yêu nhau còn 459 ngày 】
Buổi sang nắng ấm dễ chịu, trước cửa tiệm ăn sáng đã có một hàng xếp thật dài.
Hai chiếc xe đạp đậu ở bên đường.
Hoắc Nhiên nhận lấy hai túi bánh từ ông chủ, đưa một cái ít xấu hơn cho Đào Tri Việt.
Bánh rán đường mới vừa ra lò nóng đến độ phỏng tay
Một ngụm cắn xuống, ngọt đến mức khiến người ta nheo mắt lại.
Hai học sinh cao trung mặc đồng phục, đứng trước cửa tiệm bánh, ăn đến mặt mày thoả mãn, khiến cho những người đang xếp hàng không nhịn được mà xoa bụng.
Vui sướng gấp đôi.
Sau khi nhìn nhau mỉm cười, Đào Tri Việt nói với người bên cạnh: "Sinh nhật vui vẻ."
Hoắc Nhiên đã ăn xong bánh rán đường, sau đó nhìn cậu ăn: "Sinh nhật vui vẻ!"
Sau khi ăn xong bữa sáng, ném cái túi vào thung rác, Đào Tri Việt và Hoắc Nhiên lên xe đạp, lái xe trên con đường xa xăm hướng đến ánh nắng ban mai.
Sinh nhật 17 tuổi hôm nay bọn họ phải đi học, buổi tối còn có tiết tự học, việc học nặng nề, trên bàn chất đầy bài thi làm không xong.
Cho nên trước khi đến trường, hãy trải qua một buổi sang tràn ngập ngọt ngào.
【 Khoảng cách đến ngày yêu nhau còn 363 ngày 】
Một năm thi đại học kết thúc, năm nhất năm hai một lần nữa trở lại trường học.
Tòa nhà đối diện khu dạy học trống không, toàn bộ học sinh cuối cấp đều rời đi.
Vào mùa hè khi tiếng ve kêu râm ran, phòng học trống trải không có học sinh và sách giao khoa, lộ ra một chút hiu quạnh.
"Bọn họ còn sẽ trở về chụp ảnh tốt nghiệp chứ?"
Trong giờ giải lao, Đào Tri Việt phát ngốc nhìn cảnh sắc bên ngoai cửa sổ.
"Tôi nhớ hình như chụp hồi tháng trước rồi." Hoắc Nhiên nhớ lại nói, "Hẳn là chinh thức rời khỏi trường, sẽ không trở lại nữa."
Đào Tri Việt nói: "Luôn cảm thấy có chút buồn."
"Học kỳ sau bọn họ đã là sinh viên." Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ, "Anh chàng cao lớn ở lớp một luôn không gianh được bóng từ tay tôi, hoàn toàn không tưởng tượng được anh ta sẽ gianh chiến thắng như thế nào ở trường đại học, thật ra tôi cảm thấy ảnh thích hợp với bóng đá hơn, sức của đôi chân thật lớn."
Đào Tri Việt bật cười: "Tư duy của cậu sao lại nhảy đến đây rồi?"
Hoắc Nhiên gãi đầu, cười hắc hắc: "Nhưng mà tôi rất muốn cùng năm ba đánh bóng một lần nữa, năm nhất năm nay còn tệ hơn, không ai có thể chơi được."
"Ở đại học sẽ có rất nhiều người tuyệt vời đi." Đào Tri Việt theo đó mặc sức tưởng tượng, "Cậu phải nắm chắc thời gian cao thêm một chút."
"Sang năm là đến phiên chúng ta." Hoắc Nhiên hưng phấn nói, "So với lúc kiểm tra sức khỏe hồi học kỳ một tôi đã cao thêm centimet!"
"Thật không? Có phải cậu lén nhón chân không đó?"
"Tôi không có!"
"Tớ không tin."
"Vậy cậu đứng lên, chúng ta so một lần."
"......!Tớ muốn làm bài tập."
【 Khoảng cách đến ngày yêu nhau còn 247 ngày 】
Trời thu tháng 10, kỳ nghỉ dài đầu tiên sau khi bước vào năm thứ ba cao trung, cho dù hai vị học bá không cần phải học thêm, nhưng cũng choáng ngợp với khối lượng bài tập.
Hôm nay Đào Tri Việt làm bài tập trong một ngôi nhà giống như lâu đài của Hoắc Nhiên.
Tầng 3 có một căn phòng có view rất đẹp, ánh nắng sáng ngời, chiếc bàn thật dài, hai chiếc ghế êm ái, ngẩng đầu chính là khu vườn và rừng cây.
Mẹ Hoắc gõ cửa, bưng một đĩa hoa quả vào, cẩn thận đặt lên bàn.
Bà cũng đã từng có chút khó hiểu và buồn bực, nhưng giờ phút này nhìn hai đứa nhỏ tập trung thảo luận những đề bài khó nhằn, lại cảm thấy những suy nghĩ phức tạp đó xuất phát tù góc độ của người lớn, trước sự rõ ràng này, không hề có ý nghĩa.
Thay vì suy nghĩ phong long, không bằng tối nay làm món thịt kho tàu cho ngon cái đã.
Khẩu vị của Tiểu Việt thiên về thanh đạm một chút, vì vậy cho ít đường hơn.
Bà nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng, lặng lẽ đóng cửa lại.
【 Khoảng cách đến ngày yêu nhau còn 157 ngày 】
Lại là ngày đầu năm mới.
Bọn họ nghênh đón một năm có lẽ quan trọng nhất trong cuộc đời này cho đến nay.
Pháo hoa vẫn không được phép bắn trong nội thành, thế nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Hoắc Tư Hàm sắp trở thành học sinh cao trung, Hoắc Chấn Đông đã mua một đống pháo hoa que cho bọn nhỏ chơi.
Trong bóng đêm, từng chùm pháo hoa vàng rực rỡ nở rộ trong vườn.
Khuôn mặt của Đào Tri Việt được pháo hoa chiếu sáng: "Tớ cho phép bản thân một điều ước."
Hoắc Nhiên nghe vậy, lập tức cầm lấy một cây pháo hoa que đưa cho cậu: "Thêm một cây ước một điều, có nhiều cây thì sẽ ước được rất nhiều nguyện vọng."
Hoắc Tư Hàm tay trái cầm pháo hoa que, tay phải cầm điện thoại chụp hình, rất có tư thế như một nhiếp ảnh gia.
Theo thời gian trôi đi, hai người anh trong khung ảnh đã ra dáng người lớn.
Anh Tri Tri đang cười, anh trai ruột cũng đang cười.
"Một cái là đủ rồi."
Cậu hy vọng thế giói sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Tất cả những điều chưa đến, đều tốt đẹp.
【 Khoảng cách đến ngày yêu nhau còn 94 ngày 】
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của Đào Tri Việt và Hoắc Nhiên, cuối cùng cũng trúng một ngày cuối tuần để hai bạn trẻ có thể ra ngoài vui chơi.
Thế nhưng kỳ thi đại học sắp đến, chỉ còn chưa đầy một trăm ngày, việc mời một đám người đến chút mừng có chút bất tiện, nên đơn giản hết mọi thứ, chờ nghỉ hè rồi bổ sung sau.
Hoắc Nhiên trong lúc tìm tòi, suy nghĩ hết mấy ngày cuối tuần, cuối cùng cũng nghĩ ra một phương thức chúc mừng đơn giản lại đặc biệt, có thể bước chậm giải sầu trong lúc khẩn trương, vừa kỷ niệm vừa ý nghĩa.
"Tôi dẫn cậu đi xem vòng quay mặt trời."
"Là công viên trò chơi mới sao?"
Bởi vì có Hoắc Chấn Đông nên Hoắc Nhiên rất linh thông trong mảng tin tức, luôn biết thêm những điều mới mẻ so với những người bạn đồng trang lứa.
"Không phải, chắc chắn cậu không đoán được đâu."
Khóe miệng Hoắc Nhiên nhếch lên, biểu tình rất đắc ý.
Đi theo Hoắc Nhiên tới vùng ngoại thành, nhìn phong cảnh độc đáo trước mặt, Đào Tri Việt quả nhiên rất ngoài ý muốn.
Thế mà lại là vòng quay mặt trời đúng trên mặt chữ.
Mặt trời treo cao trên bầu trời, vòng đu quay chậm rãi chuyển động, nếu chọn góc độ thích hợp, là có thể nhìn thấy cái tâm của vòng tròn chồng lên mặt trời.
Vòng đu quay lặng lẽ chuyển động, những chiếc khoang buông xuống vô tình lướt qua mặt trời ở phía xa của dải ngân hà.
Khác hẳn với khung cảnh thành thị nơi những tòa cao ốc building mọc lên san sát nối tiếp nhau, giờ đây bọn họ đứng bên cạnh dòng sông trong vắt, chung quanh mọc đầy lau sậy xanh mướt, những căn nhà thấp cổ kính, xa hơn là chốn phồn hoa đô thị, nơi này giống một thế ngoại đào nguyên được thành thi bao quanh.
"Vùng đất này sắp được khai phá, sau này sẽ không nhìn thấy được nữa."
Trên đường xuống xe đi bộ, hai người mua kem ốc quế, kem xoắn vị dâu tây sữa bò vị, một người một cái.
Nơi xa là vòng quay mặt trời, bên cạnh là thiếu niên cầm kem ốc quế, bãi cỏ dại mọc tự do, dòng sông chảy róc rách.
Một bộ não bị việc học bận rộn lấp đầy đã được bao bọc trong một không gian yên tĩnh hiếm có.
Đào Tri Việt cầm kem ốc quế đi dạo bên bờ sông, dưới chân dẫm lên những viên đá bất quy tắc, gió đầu xuân thổi phất bên tai.
"Tớ nhớ lại một bộ phim mà mình đã xem trước đây, nó rất giống một cảnh trong đó."
Hoắc Nhiên cảnh giác cao độ: "Là phim kinh dị sao?"
Đào Tri Việt chú ý tới giọng điệu của hắn, buồn cười nói: "Cho là vậy đi."
Hoắc Nhiên nhịn không được nhìn bốn phía, tức khắc cảm thấy đám lau sậy bay trong gió có vẻ thần bí.
Tiếng cười của Đào Tri Việt quanh quẩn dọc bờ sông mùa hè.
"Yên tâm, bộ phim đó không có ma."
Hoắc Nhiên phỏng đoán hợp lý: "Đó có phải có cuồng sát nhân không? Là đang nói chuyện gì vậy, hay không?"
Phim kinh dị nếu không có ma, vậy điều khủng bố kia chỉ có thể là người.
Đào Tri Việt suy nghĩ nên hình dung như thế nào: "Đó là một thế giới rất tàn khốc, nhân vật chính là một nhóm học sinh nhỏ hơn chúng ta một chút, vẫn chưa thành niên, vì sống sót mà không thể không giơ dao nhọn lên."
"Cảnh này xuất hiện sau khi phần phụ đề kết thúc, một nữ sinh từ đầu đến cuối đều rất thiện lương, cùng một giáo viên trung niên đang lang thang giữa nạn nhân và hung thủ, trong tay đều cầm kem vàng nhạt, có lẽ là vị dứa, bọn họ đi bên bờ sông, nói những chuyện lan man.
Đây là cảnh trong mơ của cô gái sống sót, thật ra giáo viên đã chết ở cốt truyện trước."
"Vào giây phút cuối cùng của giấc mơ này, giáo viên hỏi học sinh, điều tốt nhất khi trưởng thành là gì?"
"Thật ra bộ phim này kể một câu chuyện rất đen tối, nhưng bên trong có rất nhiều khoảnh khắc đẹp." Đào Tri Việt nhớ lại, "Không biết tại sao, tớ vẫn luôn nhớ cảnh này, câu hỏi nà vẫn thường bật lên trong lòng."
Giống như trong phim, trong tay Đào Tri Việt cầm cây kem ốc quế hai màu hồng và trắng, gió nhẹ khẽ thổi qua mái tóc của cậu.
"Học sinh trả lời sao?"
"Không có, nó đột nhiên dừng lại ở đây."
Hoắc Nhiên suy nghĩ một chút, kết luận: "Vậy vấn đề này hẳn là hỏi người xem.
Nếu là cậu, cậu sẽ trả lời thế nào?"
Điều tốt nhất khi trưởng thành là gì?
Bọn họ sẽ trở thành người lớn như thế nào?
Hôm nay chính là thời điểm thích hợp để trả lời.
"Ấn tượng sâu nhất về người lớn trong lòng tớ, chính là ba mẹ tới.
Mẹ tớ là người dũng cảm và lạc quan dù cho phải đối mặt với bất cứ điều gì, bà sẽ không khuất phục trước bất kỳ ai hay sự việc nào.
Ba tớ thì rất bao dung trong cuộc sống, thông minh trung thực trong công việc, trước kia khi ông thiết kế một cây cầu bắc qua những địa hình hiểm trở, ông nói những gì ông đang làm bây giờ là vượt qua sự hỗn độn của thiên nhiên."
"Tớ cảm thấy những lời này rất ngầu, tớ nghĩ, cộng lại ưu điểm của hai người bọn họ, chính là dáng vẻ tốt nhất mà tớ có thể tưởng tượng đến."
"Dũng cảm, lạc quan, bao dung, thông minh, dám phá vỡ sự hỗn loạn của số phận."
"Tớ hy vọng mình có thể trở thành một người lớn như vậy." Sau khi nói xong với một niềm khao khát nhàn nhạt, Đào Tri Việt hỏi ngược lại, "Cậu thì sao?"
Hoắc Nhiên thận trọng suy nghĩ vài phút, trầm ngâm nói: "Tôi cảm thấy điều tốt nhất khi thành người lớn, hẳn là có thể tự do yêu đương thoải mái."
Xem ra việc yêu sớm đã ảnh hưởng rất lớn đến Hoắc Nhiên.
Đào Tri Việt bật cười: "Tớ muốn nghe nghiêm túc."
"Tôi nghiêm túc mà." Hoắc Nhiên trịnh trọng giải thích, "Không riêng gì chuyện yêu đương, tất cả tình yêu dành cho con người và vạn vật, có thể theo đuổi và bày tỏ niềm yêu thích của mình mà không cần đắn đó, tôi cảm thấy đó là điều đẹp đẽ nhất."
"Tình yêu có thể làm cho cuộc sống trở nên khác biệt, những gì nhìn thấy trước mặt rõ ràng là phong cảnh bất biến, nhưng sắc thái đặc biệt xán lạn, gió như có mùi thơm, ngay cả những viên đá bên đường cũng trở nên đáng yêu."
"Vĩnh viễn đặt những người và những điều mình yêu thương ở trong lòng, vĩnh viễn quan tâm hết tất cả, không che đậy, không băn khoăn, nhớ rõ từng điều nhỏ đẹp, một người lớn như vậy nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh, cũng nhất định sẽ cảm thấy cuộc sống rất tuyệt vời."
Cuối cùng hắn tổng kết: "Nếu có thể làm được điều này, hẳn là sẽ thành một người rất hạnh phúc, mặc kệ ở độ tuổi nào cũng đều có thể cảm thấy hạnh phúc, cho dù vì điều gì mà cảm thấy hạnh phúc, đều là tốt nhất."
Đào Tri Việt vốn dĩ muốn chọc hắn, hỏi xem hiện tại hắn có cảm thấy hạnh phúc không, nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời lại rực lửa của Hoắc Nhiên, cậu dường như không cần mở miệng hỏi.
Vì thế cậu cười nhìn về phía hắn, đôi mắt trong veo phản chiếu sự gần gũi của nhau.
Đáp án của học chảy vào gió vô biên vô hạn, được chim trắng nhẹ nhàng mang đi, bay về một phương xa vô định.
Mặt nước khẽ gợn sóng, lau sậy phất phơ, dưới ánh nắng vàng chiếu rọi xuống, lời nói dần dần tiêu tán, hai người sóng vai ngóng nhìn phương xa, những tòa nhà cao tầng, đường phố, dòng người tới lui, chân trời xanh thẳm, vòng đu quay chậm rãi chuyển động, mặt trời điểm khảm như một viên ngọc quý, lớp kem trắng hồng tan chảy giữa những ngón tay ấm áp.
Ngày đầu tiên 18 tuổi, tương lai sắp sửa bắt đầu..
Danh Sách Chương: