• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Sindy

Bùi Càn còn không biết được y sẽ trải qua thứ gì, y vênh váo đồng thời giả mù sa mưa đáng thương cho Hồ vương trên đại thảo nguyên, sinh ra một đám nhi tử thế này... Hồ quốc khó khăn quá.

Lại nghĩ một chút, theo quan viên Hồng Lư tự giới thiệu Nhị Hoàng tử Ô Lực Cát và Tứ Hoàng tử Khánh Cách Nhĩ Thái thực tế không phải huynh đệ đồng bào. Hai người này không phải cùng một mẫu thân sinh ra mà biểu hiện lại không khác nhau mấy, nói rõ điều gì?

Nói rõ Hồ vương đại khái là như vậy.

Thế là y thu hồi đồng tình thật sâu với vị này, suy nghĩ mình có khả năng nuốt mất Hồ quốc hay không. Nói thực ra, đây chỉ là suy nghĩ bỗng nhiên nảy sinh, trong phút chốc y cũng không nghĩ ra sách lược đáng tin cậy nào, nhưng vì chuyện hơn một năm gần đây... Lòng tin của Bùi Càn tăng cao khó hiểu, luôn cảm thấy Hồ quốc này đã sớm hết trứng, để tiện nghi cho người khác chẳng bằng tiện nghi cho trẫm, có trẫm lãnh đạo đại thảo nguyên khẳng định vui vẻ phồn vinh.

Nếu ngươi sớm muộn gì cũng là con dân của trẫm thì trẫm bắt hai ngàn con ngựa của ngươi đã làm sao?

Điểm này Bùi Càn không cảm thấy chột dạ, còn ngóng trông mấy quốc gia nhỏ phía nam cũng giống Hồ quốc, ôm các loại phỉ thúy thuốc lá đưa tới cho y.

Nghĩ đến những thứ này, đêm nay y mơ đẹp cực kì, ngày hôm sau nghe nói Quý phi đang nghiêm túc luyện giọng, vì hành động mấy ngày sau nghiêng mình lên ngựa tích cực cố gắng chuẩn bị. Bùi Càn cảm giác vui mừng sâu sắc, lại khen ngợi Quý phi một lần, nói hậu cung nhiều người như vậy, Quý phi chênh tuổi với y nhiều nhất, lại là người hiểu y nhất giúp được việc cho y nhất.

Y không chỉ khen không công, vì thực hiện đạt hiệu quả tốt nhất, Bùi Càn đặc biệt nói ngay trước mặt Tiểu Triệu Tử, nghĩ đến Tiểu Triệu Tử luôn hướng về Quý phi, hắn nghe lời này tất nhiên sẽ truyền đến Trường Hi cung.

Tiểu Triệu Tử quả nhiên dành thời gian đi một chuyến.

Hắn nói lời này cho Cát Tường, Cát Tường biết thì toàn bộ Trường Hi cung đều biết, đám Trần ma ma vô cùng vui mừng, cảm thấy địa vị siêu phàm của Quý phi nương nương trong lòng Hoàng Thượng nên phong hậu là chuyện sớm muộn. d$đ"l~q(đ

Trên mặt Phùng Niệm mỉm cười, nhưng lại mắng y trong group.

Phùng Niệm: “Hắn còn không biết toàn bộ hậu cung không ai theo kịp tiết tấu của hắn, mà không cố gắng hối lỗi, thế mà còn ghét bỏ người bên gối không đủ trình độ suy nghĩ..."

Phan Ngọc Nhi: "Nghĩ thoáng chút, không phải hắn khen muội sao?"

Phùng Niệm: "..."

Phùng Niệm: "Đó là khen? Ta nghe xong cũng cảm thấy hắn đang mắng ta!"

Đát Kỷ: "Ha ha ha ha, Bùi Càn là một kẻ chó chết, toàn hậu cung người duy nhất theo kịp hành động của hắn là chủ group của chúng ta đúng không? Mọi người ngẫm lại xem."

Triệu Phi Yến: "Đát Kỷ tỷ tỷ kiềm chế một chút, chẳng lẽ tỷ lại muốn bị cấm chat."

Lữ Trĩ: "Cấm nàng, không sai, chủ group không cần sĩ diện sao?"

Hạ Cơ: "Bị cẩu Hoàng đế khẳng định như vậy, tâm tình phức tạp thật."

Phùng Niệm: "Ta không tính toán với hắn, ta đi luyện hát, ta hát giết hắn."

Vừa chuẩn bị chính là năm ba ngày, ở dịch quán Quốc Khách hai người kia còn tưởng rằng đưa ngựa cũng không tốt lắm, lúc này, Bùi Càn sắp xếp người đưa lời cho họ, hai người tuân theo đã nói xong canh giờ vào cung, bị thái giám đưa đến bên ngoài Ngự Thư Phòng.

Tiểu Triệu Tử đi vào thông báo nói hai vị Hoàng tử Hồ quốc đến đây cầu kiến Hoàng Thượng.

Bùi Càn phân phó nói: "Để bọn họ chờ một lát, trẫm có chút việc."

Đuổi Tiểu Triệu Tử và người không có phận sự ra ngoài, Bùi Càn ra hiệu Quý phi ngồi trên giường dài có thể bắt đầu. Phùng Niệm đứng lên, tìm vị trí đứng vững thuận tiện truyền âm đi, mở giọng nói bậc nhất thiên hạ và ba ngày không dứt, nàng nhắm mắt lại hít sâu hai lần, trong nháy mắt tìm thấy cảm giác không chút do dự cất giọng.

Bùi Càn đã từng đi chùa miếu hoàng gia, nghe hòa thượng ở trong đó vịnh xướng rồi, lúc ấy cũng cảm giác dễ chịu, nhưng người này không có tuệ căn, nghe mà không thấy đồng cảm, cũng có thể lập tức tạm thời quên phàm trần tục thế đủ loại, có thể do lòng hơi yên tĩnh, hiệu quả khác cũng không có.

Hôm nay không giống vậy.

Lúc đầu đang nghe cà lơ phất phơ, sau hai câu, thần thái khinh thường thu lại. Bùi Càn nhắm mắt lại, cảm giác mình đã đến quốc gia Vạn Phật, y quỳ trên bảo điện, phía trên là Phật chủ, xung quanh hiện ra từng vị kim quang Bồ Tát, bọn họ đều đang vịnh xướng, bốn phía phiêu đãng hiện ra kim quang kinh văn, từng dãy, từng chuỗi...

Vịnh xướng kinh phật thời gian dài hơn so với ngâm nga điệu dân gian, hiệu quả cũng tốt vô cùng, một lần, cũng cảm giác tâm linh đều gột rửa.

Nói như vậy, chỉ cần Phùng Niệm thu tiếng hát, mọi người sẽ lần lượt từ trầm mê mà tỉnh lại. Hôm nay không như vậy, vừa rồi Phùng Niệm cho thêm hiệu quả ba ngày ba đêm không dứt, nó như mở đơn khúc tuần hoàn, sẽ không ngừng lặp lại trong đầu người nghe, cho đến khi đủ ba ngày.

Tình huống hiện tại là, Phùng Niệm dừng lại một hồi, thế nhưng tất cả mọi người trong ngự thư phòng hay bên ngoài chỉ cần nghe đoạn nàng vịnh xướng vẫn trong trạng thái dư âm quấn tai.

Phùng Niệm do dự nên đánh
3478608.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK