• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau này, Cục Điều Tra Đặc Biệt chuyển khỏi số 4 đường Quang Minh, đến số 9 đường Đại Học, qua một cái đèn xanh đèn đỏ là đến đại học Long Thành.

Lúc sắp đi, Lâm Tĩnh lưu luyến không rời. Hắn khiêng trang bị đã lên level của mình —— máy ảnh kĩ thuật số, chụp tất tần tật các xó xỉnh ngóc ngách của số 4 đường Quang Minh một lần, đến cái mạng nhện cũng không bỏ qua, sau đó lấy mấy tấm mình vừa lòng nhất nộp cho tòa báo, hi vọng được đăng lên với cái tên ‘Chốn cũ’.

. . . Kết quả là dây thần kinh mảnh mai của tổng biên tập tạp chí nhận phải kinh hãi cực độ.

Vì thế tổng biên tập vào bệnh viện, còn báo cảnh sát vụ “Cố ý tạo ảnh kinh dị dọa người” đầy ác tính này nữa chứ, việc tốt khoe ra xấu xa che lại, sếp Triệu đành phải đích thân ra tay dẹp yên chuyện này trong im lặng, lúc trở về, dưới ánh nhìn chăm chú đầy ngây thơ vô số tội của hòa thượng rởm, y đập ngay cho hắn một trận.

Ăn cơm ngủ đánh Lâm Tĩnh, cuối cùng trở thành lịch trình hằng ngày bình thản của toàn bộ nhân viên số 9 đường Đại Học.

Điều kiện của văn phòng mới cực kì hủ bại, trên có lầu nhỏ đón mặt trời, dưới có hai tầng hầm ngầm, trong đó tầng một là thư viện, tầng hai xếp một vòng bài vị quanh cái bàn mạt chược, ban ngày làm chỗ nghỉ ngơi cho đám nhân viên quỷ hồn, có ai mất ngủ còn có thể làm mấy ván.

. . . Cho nên ban ngày thường xuyên có thể nghe thấy dưới lòng đất thần bí truyền lên tiếng lật bài ồn ào.

Tầng trên cùng ngập tràn ánh nắng, sơn cách âm phủ thật dày, lúc mệt mỏi có thể lên nghỉ ngơi, đẩy cửa sổ ra, tầm nhìn bao trùm toàn bộ sân rộng____Đáng tiếc là trong sân chẳng có cảnh đẹp gì cả.

Bởi vì bất đồng quan điểm giữa các thành viên mà vườn hoa không hề có quy hoạch thống nhất, sau khi bị bọn họ cát cứ thì hình thành một phong cách quỷ dị hỗn loạn không tưởng, gi gỉ gì gi cái gì cũng có.

Một mình Triệu Vân Lan chiếm cả một cái vườn sau, tên thanh niên đời này không mảy may liên quan đến nghệ thuật có phẩm vị cực kì đặc biệt, y bác bỏ sắc vi yêu thích của Chúc Hồng, bác bỏ đề nghị trồng cây dây leo của Sở Thứ Chi, bác bỏ đòi hỏi cây bồ đề của Lâm Tĩnh…cuối cùng, trồng cả một vườn sau toàn rau ăn.

Có cải dầu bé, cà chua non, bí đỏ con, mầm đậu Hà Lan, chồi cây hương thung, phần lớn rau dưa sống san sát nhau, ở giữa chúng tinh phủng nguyệt ôm lấy một cây cà lả lướt.

Triệu Vân Lan tỏ vẻ, đợi đến mùa đông, y còn muốn trồng đầy cải thảo vào cái vườn ấy nữa kìa.

Từ đó về sau, không còn có bất cứ người hay quỷ nào dám bén mảng đến cái vườn trong sân sau nữa.

Khi Thẩm Nguy tan lớp, mặt trời đã hơi ngả về Tây nhưng vẫn còn ấm áp, hắn đi bộ từ trường tới đây, kể cả chờ đèn đỏ qua đường cũng chỉ mất có năm sáu phút.

Toàn thể nhân viên Cục Điều Tra Đặc Biệt mỗi người thủ sẵn một cái thời khóa biểu của thầy Thẩm, mỗi ngày mong như mong mẹ về chợ ngóng chờ hắn đến____Từ khi lãnh đạo Triệu Vân Lan nhà họ không còn lêu lổng tứ tung mà chỉ thanh thản ngồi ru rú trong văn phòng qua ngày thì cái cảnh tượng thượng bất chính hạ tắc loạn, lão đại binh nhì cùng nhau đi muộn về sớm trong quá khứ không còn xảy ra nữa.

Đối với chuyện này, mọi người tuy rằng chuyển nhà mới nhưng vẫn có chút sầu não như cũ.

Nhưng mà thầy Thẩm vừa đến, có nghĩa là sẽ ngay lập tức rước lão đại đi, lão đại vừa đi, nghĩa là sắp được tan tầm rồi ~

Vừa vào cửa, Thẩm Nguy đã nghe thấy vô số tiếng chào “Chào thầy Thẩm” “Thầy Thẩm vất vả quá” linh tinh hỗn loạn, ánh mắt mọi người thấy hắn quả thực nóng bỏng cứ như là nhân dân khu chiếm đóng trông thấy giải phóng quân, mới đầu Thẩm Nguy khá là không quen, thời gian lâu rồi cũng chậm rãi thích ứng.

Quách Trường Thành đang ngẩn người, Chúc Hồng đang mua hàng qua mạng, Sở Thứ Chi đang nghiên cứu biểu đồ cổ phiếu, Lâm Tĩnh đang mân mê một cái thiết bị nghe trộm mới phát minh, chỉ bé bằng móng tay con gái, trông như chiếc vảy, một khi dán vào thứ gì sẽ tự động ẩn mình, bắt đầu nghe trộm.

Mèo đen Đại Khánh làm ổ trên tay vịn cầu thang, lắc lắc cái đuôi nói với Thẩm Nguy: “Y ở trên tầng.”

“Ừm, đa tạ.” Thẩm Nguy gật gật đầu, bất quá khi hắn nghiêng người đi qua vẫn quay lại nhướng mi nhìn Đại Khánh một cái, “Lưu ý chút, đừng để ngã.”

. . . Xét thấy tay vịn cầu thang chỉ to bằng nửa cái bụng nó, động tác nằm sấp của Đại Khánh có vẻ quỷ dị mười phần.

Đại Khánh sửng sốt một giây, sau đó “Ngao” một tiếng xù lông: “Ta đang luyện, YO, GA ! Luyện yoga thì làm sao? Có vấn đề gì hả?”

Thẩm Nguy đưa tay xoa đầu nó, vẫn giữ nguyên nụ cười đi lên trên lầu.

Đại Khánh căm giận một lần nữa úp sấp trên tay vịn, Lâm Tĩnh khinh bỉ hỏi: “Yêu, Đại Khánh công tử, ngươi luyện thức nào của Yoga thế?”

Đại Khánh: “. . . Miêu thức.”

Lâm Tĩnh căn cứ nguyên tắc “Người xuất gia không nói dối”, đánh giá một phát đúng trọng tâm: “Ha ha ha ha ha ha ha !”

. . . Vì thế ngay sau đó trên mặt hắn có nhiều thêm hai vệt máu, máy nghe trộm trong tay bay ra ngoài không biết dính vào đâu mà ẩn hình không thấy nữa.

Lão Lý xuất quỷ nhập thần không biết đi ra từ đâu, yên lặng đưa tới băng gạc cầm máu và miếng dán vết thương, như một người chủ nhân bất đắc dĩ đi đền bù cho người bị con mèo hư nhà mình cào vậy…mà con mèo kia còn rất chi là không cảm kích, chẳng buồn hừ một tiếng, không nói không rằng nhảy từ trên tay vịn cầu thang xuống, lười biếng duỗi eo, đi biến.

Đôi khi, thứ gọi là tình cảm cũng giống như một khối thủy tinh yếu ớt dễ vỡ, bất luận là loại tình cảm nào, đã vỡ rồi sẽ không hàn gắn lại được nữa, cho dù là đã không còn để ý…thậm chí là thứ tha.

Cho nên con người tốt nhất là phải thủy chung như một, hoặc là ích kỷ đến cùng, tổn thương vô số người cũng tuyệt không hối hận, hoặc là ngay từ thuở ban đầu đã quý trọng tình cảm của người khác, cho dù nhìn qua ngốc nghếch vô cùng.

Thẩm Nguy nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trong phòng có chiếc sô pha lớn như giường, vừa lúc có thể nhận lấy ánh mặt trời trong mọi thời tiết, Triệu Vân Lan khoác hờ cái chăn lên hông, cầm trong tay một quyển sách, ngón tay vẫn còn kẹp nguyên trong sách.

Thẩm Nguy nhẹ nhàng đi qua, cúi xuống khẽ chạm lên môi y một cái, Triệu Vân Lan cũng không thèm mở mắt mà lười biếng nói: “Ừm…ngươi tan lớp rồi sao?”

Thẩm Nguy đáp lời, đưa tay nâng thân trên của y, ôm hẳn người lên, bản thân ngồi xuống: “Dậy nào, không còn sớm nữa, ngủ tiếp thì tối sẽ không ngủ được.”

Triệu Vân Lan thuận thế luôn lên đùi hắn, ngáp một cái, mơ hồ bảo: “Kỳ thật không muốn ngủ.”

Y nửa mở mắt giơ lên quyển ‘Kỹ thuật gieo trồng rau quả’ trên tay lên, oán giận nói: “Ta nói ngươi nghe, quyển sách này rõ ràng là bị nguyền rủa, mỗi lần đều không chống nổi đến hết một chương đầu, ngay lời mở đầu đã làm cho người ta chán chết rồi, ta mới đọc đến trang thứ tám đây, vẫn còn ở phần cơ sở lý luận đấy.”

Thẩm Nguy cầm đến lật lật —— là giáo trình của Đại học nông nghiệp phát hành, không chịu để phí một centimet giấy nào, đến hình vẽ cũng chỉ có hai màu đen trắng, nghiêm túc đến mức một tí hình giải trí cũng không có luôn, Thẩm Nguy không để ý đặt sang bên, thuận miệng nói: “Xem cái này làm gì? Ngươi tự tay trồng xuống, nếu thứ kia có vận khí tốt nói không chừng còn có thể nương theo cơ duyên của ngươi mà thành tinh, không có chuyện trồng không sống.”

Triệu Vân Lan: “Không, khoa học kỹ thuật mới là tư liệu sản xuất hàng đầu.”

Thẩm Nguy: “. . . Vậy ngươi về nhà lại chậm rãi nghiên cứu khoa học kĩ thuật.”

Triệu Vân Lan đảo mắt, không có ý tốt nói: “Tư liệu sản xuất hàng đầu xung khắc với ta, vừa thấy đã mệt rồi.”

Thẩm Nguy cúi đầu, phát hiện một chút buồn ngủ đã tan biến khỏi đôi con ngươi đen láy của y, mà y đang mang chút ý cười khó lòng nói rõ nhìn mình.

Triệu Vân Lan thò tay ôm eo hắn: “Không đọc xong, ta sẽ không thèm để tâm cơm nước, sau đó không còn tâm tình, thời gian dài sẽ uất ức !”

Thẩm Nguy: “. . .”

Triệu Vân Lan nói nhảm liên miên: “Ngươi xem xem, tỉ lệ người tự sát ở Bắc Âu rất là cao, chứng tỏ nơi giá rét dễ làm cho người ta uất ức, trên núi Côn Luân quanh năm băng tuyết không tan, chẳng có tí ấm áp nào, cho nên ta nhất định là có gen dễ uất ức.”

Thẩm Nguy trầm mặc một hồi: “. . . Thứ cho mắt ta vụng về.”

Triệu Vân Lan: “Ngươi nhất định là không yêu ta ! Ngươi là cái đồ đàn ông lẳng lơ ong bướm !”

Thẩm Nguy đau đầu đè thái dương: “Đừng làm nũng, ngươi muốn thế nào?”

Triệu Vân Lan cười he he, để lộ cả một hàm răng trắng sáng ngay ngắn.

“Được rồi, tối về ta đọc cho ngươi nghe.” Giọng nói Thẩm Nguy ôn hòa mà bất đắc dĩ, sau đó lại ngượng ngùng dời mắt, “Thế nhưng ngươi nghe thì phải nghe cho hẳn hoi, nghe mệt thì ngủ, không được xằng bậy.”

Bên tai hắn hơi đỏ lên như một cô vợ nhỏ bị ác bá bắt nạt đùa giỡn không biết làm thế nào đành phải nửa chối nửa mời.

Triệu Vân Lan phẫn nộ kéo cổ áo Thẩm Nguy, lôi đầu hắn thấp xuống: “Phiền ngươi đừng có bạch liên hoa như thế có được không bảo bối? Từ trước tới nay, ta con mẹ nó có chiếm được tí ti tiện nghi nào của ngươi chưa. . . Được rồi tuy rằng ta thừa nhận ta vẫn tương đối có ý đồ phạm tội, nhưng chưa hề thực sự phạm tội mà !”

Thẩm Nguy nhanh chóng trấn an: “Được rồi được rồi, đứng lên đi, về nhà.”

“Không dậy được.” Triệu Vân Lan mặt không thay đổi quay sang một bên, “Cơ lưng vất vả sinh bệnh rồi.”

Thẩm Nguy ôn nhu mà thẹn thùng nói: “. . . Ta đây bế ngươi nhé?”

Triệu Vân Lan yên lặng nhìn hắn một cái, lại yên lặng tự đứng lên, y thấy cái eo của mình bây giờ tuyệt đối không đau —— mà là dạ dày co rút tức tưởi.

Chờ hai người bọn họ vừa đi khỏi thì những kẻ còn lại mau chóng tẩu tán, Chúc Hồng té nhanh nhất, Lâm Tĩnh theo sát phía sau, Sở Thứ Chi đổ một tách trà, vẫn thủ vững tới khi thị trường chứng khoán hạ màn mới chậm rãi dọn đồ, kết quả vừa ngẩng đầu đã phát hiện không ngờ Quách Trường Thành vẫn còn chưa đi.

Trong phòng không còn người khác, Quách Trường Thành như một tấm phông nền không nói không rằng ngồi đó ngẩn người, ngốc ngốc thất hồn lạc phách, Sở Thứ Chi thuận miệng hỏi: “Sao cậu còn chưa về?”

Quách Trường Thành như mộng mới tỉnh giật nảy cả mình, thế là làm đổ cái cây thủy sinh trên bàn làm việc khiến nước tràn lênh láng.

Sở Thứ Chi sờ sờ mặt mình theo bản năng, hoài nghi không biết có phải tại tu vi thụt lùi, thi ban lộ ra nên mới dọa thằng nhóc xui xẻo này hãi đến vậy hay không.

“Em em em em đi ngay đây.” Quách Trường Thành vừa luống cuống dọn dẹp vừa lắp bắp nói.

Sở Thứ Chi nhìn sắc mặt cậu nhóc, đoán hỏi: “Cậu định đi đánh bom lô cốt hay sao? Sao mà biểu cảm bi tráng thế ?”

Nếu Quách Trường Thành có một đôi lỗ tai cún thì phỏng chừng đã ỉu xìu cụp xuống mất rồi.

Hai mươi phút sau, hai người cùng đi ra khỏi số 9 đường Đại Học, Sở Thứ Chi cau mày kết luận: “Nói cách khác, cậu cả bắt cậu đi xem mắt hả.”

Trong túi Quách Trường Thành tuôn ra một đám hoa lửa.

Sở Thứ Chi vội vàng lùi sang bên cạnh một bước: “Phải nhìn chứ, cậu căng thẳng cái gì? Người ta là hổ cái hay sao?”

Quách Trường Thành sợ thiêu cháy quần nên vội vàng nắm đèn pin nhỏ ở trong tay, nhất thời hấp dẫn đến một cơ số người ngoái xem, còn chưa đến được chỗ đỗ xe đã bị người điều tiết giao thông chỗ ngã tư quát cho một tiếng: “Cái gì thế này ! Trong nội thành không cho đốt pháo hoa ! Thật là không có lòng tích đức mà !”

Sở Thứ Chi yên lặng che mặt, giả vờ ngẩng mặt ngắm trời cao.

Thi Vương lạnh lùng quái gở, ngoại trừ có thể đùa giỡn mấy câu với người quen thì cả người đều tản ra khí tức người sống chớ gần, bởi vậy mà thường xuyên cô quạnh lạnh lùng tịch mịch, thời gian dài khiến hắn dù tu vi không mai một nhưng dục vọng bát quái tiềm ẩn trong nội tâm vĩnh viễn không được thỏa mãn, hắn bỗng nhiên có chút tò mò không biết con người đi xem mắt là thế nào, bởi vậy xung phong nhận việc nói: “Được rồi, đừng phóng pháo hoa nữa, bị phạt tiền bây giờ, bằng không thế này đi, tí nữa tôi ngồi cạnh cậu, giả vờ là người qua đường, cùng xem mắt với cậu từ đầu đến cuối được không?”

Quách Trường Thành phiền lòng nhìn hắn một cái, mơ hồ thấy được tâm tình nóng lòng muốn thử của các bà tám trên khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của Sở ca.

Bọn họ tới hơn nửa giờ, Sở Thứ Chi nhàn rỗi xem hết một quyển báo cũ, cô gái kia mới đến.

Sở Thứ Chi trơ mắt nhìn Quách Trường Thành cứng còng thành một cái gậy người, chỉ nhìn thôi mà đã làm hắn không khỏi ca ngợi nghĩ bụng đã rất nhiều năm chưa thấy ai có tiềm chất trở thành cương thi như vậy.

Ánh mắt Sở Thứ Chi lại nhìn xuống, chỉ thấy ống quần Quách Trường Thành không chịu nổi mà run run, cả người tựa như con chim cút ngồi trên mảnh thủy tinh, hắn thấy may mà vừa rồi mình đã tịch thu cái đèn pin của Quách Trường Thành, nếu không thì con bé canh suông mì sợi trước mặt cậu nhóc kia không biến cậu ta thành một đống xoắn vặn vì điện giật mới là lạ.

“Xì, tiền đồ.” Sở Thứ Chi ngán ngẩm nghĩ.

Cũng may cô gái kia có tính cách không tồi, không đăng ngay tại trận một cái weibo tiêu đề “Xem mắt gặp cực phẩm”, cũng khá là thoải mái, không ngừng gợi đề tài nói chuyện, Quách Trường Thành lúc đầu còn như phạm nhân bị thẩm vấn, người khác hỏi cái gì cũng run như cầy sấy, còn không ngừng phát tín hiệu cầu cứu với Sở Thứ Chi —— đáng tiếc Sở Thứ Chi vờ như phát sinh hứng thú nồng đậm với cái menu, hoàn toàn không tiếp nhận.

Cậu nhóc run ước chừng mười phút, cô gái kia rốt cuộc nhịn không được phải hỏi: “Anh…anh có căng thẳng lắm không?”

Quách Trường Thành mặt đỏ tai hồng gật đầu.

Cô gái kia cười cười: “Không sao đâu, tùy tiện tán gẫu là được rồi.”

Quách Trường Thành lại mặt đỏ tai hồng gật đầu, dè chừng nhìn cô một cái rồi lại cứng ngắc dời mắt đi.

Quách Trường Thành đáp lời như tiếng muỗi: “Ừ.”

Cô gái: “Là thật nha ! Chẳng giống chút nào cả, bình thường anh gặp người xấu thì làm sao ?”

Quách Trường Thành nhớ lại một chút rồi thành thật mô tả xem bình thường mình bắt “người xấu” thế nào, cậu làm động tác bắt, giả vờ đang cầm “vũ khí bí mật” của mình: “Cứ như vậy, nói với nó: ‘Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi không được qua đây’, thế là bắt được thôi.”

Cô nương sửng sốt một chút, lập tức ý thức được chắc hẳn cậu đang “nói đùa”, nhất thời cười ngả cười nghiêng: “Ha ha ha ha ha anh đáng yêu quá đi !”

Quách Trường Thành trợn lớn đôi mắt ngây ngô không hiểu, nhìn cô.

Sở Thứ Chi nâng quai hàm thờ ơ lạnh nhạt, nhớ lại tình huống thực sự khi làm việc, không ngờ cũng lại tìm được tí dấu vết của một thứ gọi là “ngốc manh”, nhưng mà hắn nhìn nhìn con bé đang trong trạng thái bấn loạn lại nhìn nhìn Quách Trường Thành lơ mơ, cuối cùng nhìn xuống đồng hồ, thấy mình ngồi mãi một bên thế này có chút không thú vị.

Khốn nỗi nhìn hai đứa kia hình như còn lâu mới xong, Sở Thứ Chi kiên nhẫn lấy điện thoại ra chơi trò chơi nửa ngày, hoa cả mắt, rốt cuộc hắn không muốn nhẫn nại nữa, giơ tay gọi phục vụ: “Gọi món.”

Phục vụ viên vui vẻ chạy lại thì nghe Sở Thứ Chi dùng giọng nói vừa nhẹ vừa trầm bảo: “Một suất gà xào đậu phộng, thịt chín ba phần còn mang tơ máu.”

Phục vụ viên: “. . .”

Quách Trường Thành từ xa nghe được thì lập tức quay sang nhìn liếc Sở Thứ Chi, chỉ thấy sắc mặt Thi Vương giống y như thi thể, tức thì ý thức được mình thật vô ý quá.

Thế mà trong lúc cậu nhóc vắt óc nghĩ cách chấm dứt cuộc nói chuyện, đối phương lại nghiêm túc hẳn mà nói với cậu: “Đúng rồi, thực ra em còn muốn nói. . .”

Cô dừng một chút, tựa hồ có chút khó mở miệng.

Quách Trường Thành: “Nói gì?”

Cô nương hạ mắt suy nghĩ: “Lần đầu tiên gặp mặt, em nói thế này quả thực không hợp, nhưng mà em thật sự rất thích anh. . .”

Quách Trường Thành biến thành một cây cao lương đỏ, mắt cũng thẳng đứng luôn.

Cô nói tiếp: “Cho nên có vài điều vẫn phải nói trước, vốn là hôm nay em không muốn đến, vì nghe cô em nói anh là cảnh sát, em thấy sống cùng một cảnh sát rất không ổn định, thật đó, mỗi ngày phải cùng anh lo lắng đề phòng, thời gian dài…Aiiii, cho nên anh nhất định muốn làm nghề này sao?”

Quách Trường Thành sửng sốt một chút, còn chưa kịp trả lời thì một bàn tay đã đột nhiên vươn tới chụp bả vai cậu, trực tiếp kéo lên khỏi chỗ ngồi.

Quách Trường Thành: “Sở ca?”

Cô nàng xem mắt đầy mắt khó hiểu nhìn Sở Thứ Chi.

Sở Thứ Chi ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô một cái, sau đó đường nhìn rơi xuống trên người Quách Trường Thành, dùng một loại khẩu khí tràn ngập ái muội không rõ mà nói: “Dám xem mắt sau lưng tôi! Em đi quá xa rồi !”

Quách Trường Thành: “. . .”

Tình…tình huống gì đây?

Cô gái mở to hai mắt, hoàn toàn bị khí tràng của Thi Vương và tình tiết cẩu huyết này chấn nhiếp, Sở Thứ Chi trực tiếp rút từ trong túi Quách Trường Thành ra mấy đồng nhân dân tệ đặt dưới đáy chén, sau đó không nói không rằng kẹp người vào nách xách đi.

Quách Trường Thành chết máy tại trận, mãi cho đến khi Sở Thứ Chi nhét vào xe rồi duỗi chân như đại gia sai bảo: “Lái xe, đưa tôi một chuyến trước.”

Quách Trường Thành vạn phần rối rắm nhìn hắn một cái.

Sở Thứ Chi: “Nhìn cái gì mà nhìn, tôi đây cũng là vì tốt cho cô ta thôi, dám đào góc tường nhà Côn Luân Quân cơ đấy, mệt cô ta nghĩ ra, thực sự là. . .”

Hắn dừng một chút, một câu lóe ra trong đầu, bật thốt: “Nhân loại ngu xuẩn.”

. . . Nhân loại ngu xuẩn Quách Trường Thành không dám nói gì, đỏ mặt lặng yên khởi động xe.

Trên túi xách của cậu, một viên tròn nhỏ như mảnh vảy đang âm thầm truyền tín hiệu đi.

Hôm sau, lời đồn, “Sở ca cặp cùng Tiểu Quách, số 9 đường Đại Học là ổ gay” nổi lên bốn phía.

Cùng với. . . Ai cơ? Kết cục của kẻ không khéo nghe phải lời không nên nghe, lại còn dám truyền bá tin đồn _ Lâm Tĩnh ấy hả?

À, A Di Đà Phật, hắn biến thành một tên Ấn Độ đầu đầy u rồi ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK