• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạch Đinh ngồi trên lưng ngựa, nghiêng đầu hỏi An Tử Yến: "An Tử Yến, cho dù cậu muốn làm tớ kinh hỉ cũng không cần phải chỉnh tớ như vậy chứ?".

"Tớ đã thỏa mãn sở thích buồn nôn của cậu, cậu cũng nên thỏa mãn tớ chút chứ." An Tử Yến nói như thật.

Mạch Đinh có chút không phục: "Cậu không biết vừa rồi tớ khổ sở đến mức nào.".

"Cậu cho rằng tớ làm vậy thì không khổ chắc?" Bất quá An Tử Yến nói cũng đúng, để An Tử Yến bố trí hôn lễ giống truyện cổ tích này, đối với một người luôn luôn lạnh lùng và ghét những gì lãng mạn như hắn mà nói, đây đúng là một loại tra tấn.

"Cậu có thể không cần mặc như vậy." Mạch Đinh bĩu môi.

An Tử Yến cúi đầu từ phía sau cọ cọ tai cậu, nhẹ nhàng thổi khí bên tai Mạch Đinh: "Tớ mặc như thế, còn không phải vì muốn người nào đó vui vẻ sao.".

Một câu nói ra có thể hòa tan cõi lòng cậu, Mạch Đinh biết rõ còn cố hỏi: "Người nào đó là ai?" Cậu muốn An Tử Yến sẽ nói ra tên mình.

"Cậu không biết, tớ càng không biết.".

"An Tử Yến, cậu!" Mạch Đinh dùng khuỷu tay huých nhẹ vào bụng An Tử Yến.

An Tử Yến cười khẽ, Mạch Đinh sửng sốt, hôm nay An Tử Yến cười rất nhiều, nhiều đến mức cậu còn tưởng mình đang mơ. An Tử Yến dương dương tự đắc, nhìn phía trước: "Tới rồi.".

Lần này Mạch Đinh mới thực sự rơi vào trong mộng, không thể tin nổi nhìn tòa lâu đài trước mắt, còn có bong bóng đủ màu rực rỡ khắp nơi trên đất, ngọn đèn trên tòa lâu đài phát ra ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng cả một vùng trời, một tấm thảm đỏ kéo dài từ cánh cổng hùng vĩ tới trước mặt Mạch Đinh, xung quanh thảm đều là bong bóng. Còn có những người ăn mặc trang phục binh sĩ đứng chỉnh tề.

An Tử Yến nhảy xuống ngựa, Mạch Đinh còn ngây ngốc tại chỗ không nhúc nhích, bị cảnh tượng tuyệt đẹp trước mắt làm cho rung động.

"Sao, sao, sao lại, lâu đài này, sao lại có ở đây?" Nói một câu cũng không hoàn chỉnh.

"Nơi này vốn có lâu đài rồi, tin quảng cáo là tớ cố ý đặt trên bàn cậu, chỉ là không nhắc tới tòa lâu đài này thôi.".

"Sao cậu có thể chắc chắn tớ sẽ chọn cái tin cậu làm giả đó!".

"Cậu thích cái gì, tớ còn không rõ à?".

Hóa ra tất cả mọi thứ đều là do An Tử Yến sắp xếp, Mạch Đinh cũng không biết nên dùng biểu tình gì đối với tình cảnh này, là nên khóc hay nên cười? Cậu vươn hai tay về phía An Tử Yến, An Tử Yến lập tức bế cậu xuống ngựa.

Nắm tay Mạch Đinh, khoảnh khắc hai người bước lên thảm đỏ, mọi người đứng ở hai bên đồng loạt đặt một tay lên ngực, hơi cúi đầu, khiêm tốn nghênh đón, mỗi bước chân của Mạch Đinh đều thật cẩn thận, chỉ sợ nhất thời so ý sẽ phá hỏng hôn lễ này. Đợi hai người người tới cổng lâu đài, cánh cửa to lớn mở ra, bố Mạch Đinh mặc trang phục như Quốc vương đứng ở đó, tuy rằng dáng vẻ có chút buồn cười, nhưng Mạch Đinh không hề muốn cười, mặc dù bị mọi người cấu kết chỉnh mình, trái tim cậu vẫn bị hôn lễ được sắp đặt tỉ mỉ này bắt làm tù binh.

Lúc này từ trên đỉnh đầu rơi xuống từng mảnh lụa trắng, vây quanh bốn phía Mạch Đinh, An Tử Yến không biết đã rời khỏi cậu từ lúc nào, ba Mạch Đinh cũng bước vào giữa màn lụa trắng, Mạch Đinh có chút bất an, bố Mạch Đinh cười cười, đặt tay cậu lên khuỷa tay mình, khi kim đồng hồ nhích tới số mười hai, âm nhạc bắt đầu vang lên.

Mạch Đinh được bố dẫn đi ra ngoài, thấy được thế giới cổ tích thuộc về cậu, Bạch Tiểu Tư mặc như công chúa Bạch Tuyết, Ellen trở thành cô bé Lọ Lem, mỗi người đều có vai của mình, An Tử Yến đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn cậu, trông giống hệt một Hoàng tử, tặng cho cậu một hôn lễ mà chỉ Hoàng tử mới có thể tạo ra, An Tử Yến đi tới, từ bố Mạch Đinh nhận lấy tay cậu. Đi thẳng tới sân khấu, mục sư đã mặc trang phục của Mad Hatter đứng ở đó: "Còn điều gì muốn nói nữa không?" Lời này của mục sư thấy thế nào cũng giống như hỏi người ta trước khi chết vậy.

Mạch Đinh sốt ruột thốt ra: "Tôi đồng ý." Đừng vội vàng như vậy chứ, chẳng biết ngại ngùng là gì.

Mục sư nhẹ giọng ho một tiếng, hỏi An Tử Yến: "Cậu thì sao?".

An Tử Yến nhìn Mạch Đinh, trong ánh mắt ngập tràn ôn nhu, Mạch Đinh chỉ thấy mình sắp bị hòa tan, An Tử Yến nhẹ giọng nói: "Honey, đêm nay em thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp." Dứt lời, hắn kéo Mạch Đinh tới trước mặt mình, cúi đầu hôn sâu.

Phía dưới truyền đến tiếng hoan hô, có hai tiểu tinh linh trên lưng đeo cánh bưng nhẫn tới, hơn nữa hai tiểu tinh linh này đều là bé trai, thật đúng chuẩn chủ đề của hôn lễ. Mad Hatter lại ho nhắc nhở, muốn ngăn cản hành vi này, dù sao còn chưa bắt đầu tuyên thệ mà, bên dưới Tô Tiểu Mễ mặc trang phục của cậu bé bọt biển rất kích động, mặt mũi đỏ bừng ồn ào: "Hôn lưỡi, hôn lưỡi, hôn lưỡi." Nghiêm Ngôn đứng một bên liếc cậu một cái, Tô Tiểu Mễ liền im lặng, sau đó lại dòm dòm Nghiêm Ngôn: "Ngôn — Anh thật không phối hợp, ai nấy đều mặc trang phục của nhân vật trong truyện cổ tích, anh lại mặc như người bình thường, rất là lạc loài nha.".

Muốn Nghiêm Ngôn mặc loại trang phục buồn cười này, hắn không làm được, thậm chí còn có thể nhận thấy An Tử Yến mặc cái bộ Hoàng tử kia khó chịu đến mức nào: "Ai bảo với cậu bé bọt biển là nhân vật trong cổ tích, nhiều nhất cũng chỉ là nhân vật hoạt hình.".

"Không thể nào? Lúc ở nhà sao anh không bảo trước với em, anh có biết bộ quần áo này nặng thế nào không, thật là quá đáng, biết thế thì em đã mặc thành Hello Kitty.".

"Coi như anh chưa nói gì cả.".

Mạch Đinh trộm đưa lời tuyên thệ cậu đã chuẩn bị tốt cho Mad Hatter, nháy nháy mắt với ông, ý bảo đọc như cậu viết, Mad Hatter nhíu mày, đành phải thỏa mãn nguyện vọng của cô dâu: "An Tử Yến tiên sinh, hôm nay là một ngày trọng đại, tớ tin là cậu sẽ không mạo hiểm bị thiên lôi đánh chết mà nói ra lời cự tuyệt, năm tháng sau này, cậu có đồng ý sẽ thương yêu Mạch Đinh, không trêu cợt Mạch Đinh, không sai bảo Mạch Đinh làm cái này cái nọ, khi Mạch Đinh nói chuyện không thể không để ý tới cậu ấy, Mạch Đinh có thể tùy ý nghịch đàn dương cầm của cậu mà không bị mắng, Mạch Đinh có thể tùy ý ra vào phòng cậu, một ngày Mạch Đinh có thể nói hơn mười lần những lời lãng mạn, mỗi ngày cậu đều phải nói với Mạch Đinh cậu yêu cậu ấy..." Lời tuyên thệ này, quả thực chính là danh sách mong muốn, ngay cả những người nghe bên dưới cũng trợn trắng mắt, An Tử Yến cắt ngang lời đọc của Mad Hatter: "Tôi từ chối, đừng dài dòng, mau lên một chút.".

"Vì sao a, tớ thấy lời tuyên thệ này tốt lắm mà.".

"Yêu cầu quá nhiều sẽ hại tới chính cậu đấy." An Tử Yến lạnh lùng nói, sau đó liếc nhìn Mad Hatter, Mad Hatter cả kinh, nói rất nhanh: "Trong cuộc sống sau này, hai người có nguyện ý ở bên nhau, yêu nhau, cả đời không có con cũng không sao cả, vĩnh viễn không vi phạm lời thề trao nhau tình yêu chứ?".

Mạch Đinh không muốn, tuyên thệ kiểu gì vậy, quả thực đâm đúng chỗ đau của cậu, cậu không thể sinh con, phải làm sao đây.

"Tôi đồng ý." An Tử Yến rất phối hợp cầm lấy nhẫn, nắm lấy tay Mạch Đinh, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út của cậu, Mạch Đinh nhìn chiếc nhẫn trên tay, lại nhìn An Tử Yến, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn cảm xúc nhưng đều bị bế tắc, chỉ có thể ngây ngốc cầm nhẫn đeo cho An Tử Yến, sau đó bổ nhào lên người An Tử Yến: "Tớ đồng ý, tớ đồng ý!".

Bản thân đã chờ đợi giây phút này bao lâu rồi, Mạch Đinh không nhớ nổi nữa, nhưng khi nó chân thật diễn ra, lại trở nên không thực, trái tim không an phận trong lồng ngực cứ nảy lên ý muốn biểu đạt tình yêu. Từ lần đầu gặp nhau cho tới bây giờ, đã quên bao khó khăn trong lúc ấy, chỉ đem những hạnh phúc nhỏ nhoi khắc sâu vào tận đáy lòng.

Không có xa hoa, tình yêu bình thường của chúng ta vẫn đang tiến về phía trước.

Ngọn đèn xung quanh chợt tắt, chỉ có một vòng tròn lớn ở giữa, dàn nhạc người lùn nhẹ nhàng tấu một ca khúc, An Tử Yến hơi hạ thấp người, lịch thiệp vươn tay về phía Mạch Đinh, Mạch Đinh nghĩ An Tử Yến muốn mời cậu khiêu vũ, hối hận a, sao trước đây không học khiêu vũ, không thể để hôn lễ hoàn mỹ này bị mình phá hủy, khi Mạch Đinh còn đang khó xử, An Tử Yến đã mạnh mẽ kéo cậu vào vòng tròn, Mạch Đinh buộc phải kiên trì, bày ra tư thế khiêu vũ tốt nhất.

"Cậu làm gì vậy.".

"Không phải khiêu vũ sao?".

"Ai muốn khiêu vũ với cậu?".

"Vậy cậu ——— a ———!" Mạch Đinh kinh hô, sợ hãi không nhỏ, hóa ra đó không chỉ là một vòng tròn mà là một trục chuyển động.Càng ngày càng lên cao, tới tận mái nhà, cơn gió lạnh thổi vào mặt Mạch Đinh, từ trên cao có thể nhìn thấy toàn bộ làng, ánh đèn huy hoàng, chỉ tiếc bầu trời lác đác vài ánh sao, cho dù An Tử Yến sắp đặt thế nào cũng không địch nổi ông trời, bên dưới truyền tới thanh âm của Tô Tiểu Mễ: "Mạch Mạch, ném hoa đi, ném đi.".

Bạch Tiểu Tư cùng An Tố đẩy Tô Tiểu Mễ ra: "Cậu ở đây tranh chỗ làm gì, đón hoa là việc của những người chưa kết hôn chúng tôi, gái có chồng như cậu chạy ra đây làm chi.".

"Cái gì mà gái đã có chồng, hai người nói thật quá đáng, rõ ràng là người ta mới kết hôn, hơn nữa ai bảo kết hôn rồi thì không được đón hoa, tôi thích bó hoa sao kia, thật là đẹp, tôi muốn mang về nhà.".

Mạch Đinh cười cười, từ trên cao ném hoa xuống, phía dưới tranh cướp nhau, rõ ràng tòan những người chưa muốn kết hôn, nhưng cứ thích tranh, tranhđiềm tốt lành, ngay cả mẹ Mạch Đinh, bố Mạch Đinh cùng ông nội An cũng muốn cướp, đây cố ý là làm loạn, nhưng sự thật luôn là ghét của nào trời trao của ấy, bó hoa sao rơi thẳng vào lòng Nghiêm Ngôn đang đứng một bên, Tô Tiểu Mễ cảm động a, nước mắt tuôn trào: "Ngôn — Em biết anh yêu em nhất mà, thấy em thích, cố ý cướp cho em.".

"Em suy nghĩ hơi nhiều." Có điều Nghiêm Ngôn vẫn ném bó hoa cho Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ vui vẻ giơ hoa lên rung đùi đắc ý. Những người khác chán nản tản ra, tất cả đều đi ra bên ngoài lâu đài.

Ném hoa xong, Mạch Đinh quay đầu sang hỏi An Tử Yến: "Đưa tớ lên đây làm gì, trên này chẳng có gì cả.".

Mạch Đinh nhìn quanh bốn phía, bên trên trống trải, không có gì hết. An Tử Yến huýt sáo như ra hiệu, Mạch Đinh ngạc nhiên nhìn bốn phía tối đen bên dưới, xuất hiện rất nhiều rất nhiều điểm sáng, tựa như đom đóm, "đom đóm" này càng bay càng cao, Mạch Đinh lúc này mới thấy rõ, hóa ra là đèn Khổng Minh, từng chiếc từng chiếc chậm rãi bay lên không, hội tụ thành vô số chiếc, càng ngày càng cao, bay qua lâu đài, bay qua người Mạch Đinh, bay tới bầu trời, như đường tới ngân hà, Mạch Đinh vươn ngón út quấn lấy tay An Tử Yến.

Hôm nay có quá nhiều kinh hãi cùng cảm động, vẫn chưa kết thúc, mà luôn nối tiếp. Hương vị của tình yêu lan tỏa trong không khí, tràn đầy cả thế gian.

"Từ trước tới giờ tớ chưa bao giờ thấy, cậu còn có một mặt ôn nhu như vậy.".

"Cậu tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, đây là lần cuối cùng cậu được thấy.".

"Lời này của cậu có ý gì, sau này sẽ không có nữa?".

"Tớ đã trưởng thành rồi, còn phải duy trì ôn nhu, hoàn hảo, làm người như vậy mệt chết đi được.".

"Cậu là đồ xấu xa không biết xấu hổ.".

Mạch Đinh tựa đầu lên vai An Tử Yến: "An Tử Yến, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, đúng không? Đúng không?".

"Ừ.".

"An Tử Yến.".

"Ừ.".

"Cảm ơn cậu đã cho tớ tất cả.".

"Đây là những thứ cậu vốn được hưởng.".

Có lẽ tình yêu của chúng ta không được nhiều người chúc phúc, có lẽ họ không thể hiểu, cậu như thế và tớ như vậy sao có thể ở bên nhau, có lẽ sau này con đường chúng ta đi sẽ càng khó khăn. Nhưng "có lẽ" chỉ là từ giả thuyết, những gì chân chính đang diễn ra trước mắt là, chúng ta đã có được lời chúc phúc của những người mà mình yêu quý nhất, cậu như thế còn cưới tớ như vậy, con đường sau này sẽ luôn có cậu.

Không cảm nhận được hạnh phúc, thì chính là đồ ngốc ——.

Tóm tắt: An Tử Yến và Mạch Đinh sau khi được hai bên gia đình chấp thuận, tiến tới hôn nhân trong khi nghỉ đông. Trước kì nghỉ đông, Mạch Đinh muốn ứng cử ủy viên học tập, nhưng khi đi thi lại không làm được bài. An Tử Yến lấy bài thi trắng của Mạch Đinh viết tên mình, và đổi bài mình cho Mạch Đinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK