Lúc Vương Nghi Thất tỉnh lại, Ngụy Tiên đã đi. Trên bàn cơm bày biện bữa sáng anh đã mua, trong đĩa đựng món oliu mà cô thích ăn, trên chiếc sofa phòng khách còn lưu lại vết tích anh đã ngủ. Cô chán nản ngồi xuống ghế. Nhớ tối qua khi đang ngủ mơ mơ màng màng, anh có vào phòng một lần. Lúc đầu còn tưởng rằng thói hư tật xấu của đàn ông phát tác, cô sẵn tiện vậy, không lợi dụng thì uổng công, dù sao cũng gần ngay trước mắt. Không ngờ rằng anh chỉ vào phòng tăng nhiệt độ máy điều hòa, giúp cô đắp lại cái chăn bị đạp rớt một cách kín đáo.
Cô chợt nghĩ trên thế giới này chỉ có chính mình là người cô độc chân chính, làm bạn với cô chỉ có cái bóng của mình. Cô đau thương mà sống với cái bóng của chính mình.
Tuy có bạn bè khắp thiên hạ, tri kỷ vẫn là chẳng có ai.
Cô quen biết rất nhiều đàn ông, thế nhưng không ai đối xử săn sóc dịu dàng với cô giống như Ngụy Tiên. Cô yêu Tạ Đắc, bây giờ còn luôn nhớ tới cậu, thế nhưng cậu trẻ tuổi, lạnh lùng, bận rộn, chưa bao giờ nói một câu ấm áp dịu dàng với cô. Chồng trước của cô, Lý Thận Minh chỉ sẽ hành hạ thể xác và tinh thần cô, cô bị hành hạ đến không nhịn được nữa, thõa mãn bằng vật chất cũng không cần, bằng không cô sẽ chẳng ly hôn. Mà Ngụy Tiên, cô lưu luyến cảm giác an toàn anh mang đến cho cô, mà anh, lại sắp trở thành chồng của người khác.
Vì sao người bên cạnh cô từng người lần lượt bỏ cô mà đi? Lẽ nào chỉ là bởi vì thầy tướng số từng nói qua mệnh của cô không tốt như vậy? Cô không cam lòng! Ngay cả Trần Thiệp cũng nói, vương hầu tướng tá lẽ nào sinh ra đã có sao?[18]
Tân Ý Điền chẳng có việc gì làm, lên mạng lướt qua mấy trang web so sánh xem tiệm chụp áo cưới cô dâu nào đẹp hơn. Đồng nghiệp đi tới thấy trên bàn cô bày một loạt trang web áo cưới, vỗ vai cô cười trêu ghẹo nói: “Tiểu Tân nè, mọi người chờ ăn kẹo mừng của cô chờ đến cái cổ muốn mỏi nhừ luôn rồi, sao mà trên bàn cô ngay cả giấy gói kẹo cũng không thấy?”
Tân Ý Điền ngại ngùng nói, “Được được được, chiều nay tôi mua kẹo biếu mọi người.” Cô mua kẹo chocolate và bánh ngọt mời mọi người uống trà chiều, lần nữa nói rõ không có ý phát bánh kẹo, chỉ vui vẻ đơn thuần mà thôi. Cô càng như vậy càng giấu đầu hở đuôi, mọi người càng đem chuyện kết hôn trêu ghẹo cô, làm cho cô dở khóc dở cười.
Cuối tuần cô và Ngụy Tiên đến tiệm chụp ảnh áo cưới nổi tiếng để tham khảo.Cô lật từng ảnh áo cưới khác nhau, giá cả khác nhau trong cuốn album, thấp giọng nói thầm: “Rõ ràng chính là mấy tấm ảnh này, thế mà dám chào giá thế này!” Qua một hồi lại nói: “Áo cưới giá thành cao thật sự đẹp quá đi, anh xem, xem nè, trên đó toàn là pha lê Swarovski, lại là thiết kế vai chéo em thích, lộng lẫy mà khiêm nhường.”
Ngụy Tiên tỏ ý rộng rãi tất cả tùy ý cô. Cô hăng hái bừng bừng lật một xấp lại một xấp hình áo cưới, cái này cũng thích, cái kia cũng vừa ý, mải miết chọn lựa đề tài giống như cuộc thi.
Ngụy Tiên ngồi chờ một bên, điện thoại di động rung lên. Anh nhìn thoáng qua màn hình, sắc mặt khẽ thay đổi, lập tức ấn phím tắt máy, đi qua hỏi cô chọn được bộ nào chưa. Tân Ý Điền gấp cuốn album, cười nói với nhân viên không cần đặt trước, sau này cô quay lại. Ngụy Tiên ra sau hỏi cô sao vậy.
Cô lắc đầu, “Mắc quá à, rõ ràng là coi chúng ta là loại tiêu tiền như nước mà! Phục vụ của nhân viên cũng chỉ vì cái trước mắt, em không thích.”
“Vậy đổi tiệm khác.” Ngụy Tiên không có ý kiến, đưa cô đi ăn món Nhật.
Hai người ăn xong cơm tối trở về nơi ở Tân Ý Điền, bất thình lình nhìn thấy Vương Nghi Thất dưới lầu.
Cô ngồi ngơ ngẩn trên băng ghế gỗ ven đường, thấy họ xuống xe, bước chân kiên định hướng hai người đi tới. Chuông báo động trong lòng Tân Ý Điền reo lớn, nghi ngờ nhìn cô, lại liếc mắt sang Ngụy Tiên bên cạnh. Vẻ mặt Ngụy Tiên rất không tự nhiên, mở miệngtrước: “Cô có chuyện gì sao?”
Vương Nghi Thất nhìn anh không nói lời nào, lấy một tờ giấy trong túi xách đưa anh. Ngụy Tiên nhìn thoáng qua, là giấy kết quả xét nghiệm của bệnh viện, sau khi nhìn kỹ, sắc mặt trắng bệch hỏi: “Cô đã mang thai?”
Tân Ý Điền chỉ có một cảm giác, sét đánh ngang tai! Cô đầu tiên là ngây dại, tiếp theo đối diện với sự tình đã phát triển đến mức cô hết cách cứu vãn, hung hăng trừng Vương Nghi Thất, tiến lại Ngụy Tiên vung một cái bạt tai như trời giáng, cũng không lên lầu, xoay người bước nhanh rời khỏi hiện trường. Cô đã hết cách nán lại ở đó nữa!
Cô không đi đâu, chỉ là bước nhanh không mục đích dọc theo con đường. Xe cộ từng chiếc chạy ngang qua cô, mang đến một trận lại một trận hơi nóng. Lạ lùng chính là, lần này cũng như lần trước chẳng hề khiến cô đau đớn. Thì ra phản bội cũng sẽ thành thói quen. Cô chỉ thấy bực mình, khó chịu, áp lực, muốn ngửa mặt lên trời hét to, bỏ mặc tất cả để chạy trốn, muốn thoát khỏi thế tục đã mang đến cô những phiền muộn vô cùng vô tận.
Cảm thấy bản thân cái gì cũng làm không xong, chỉ có thể chấp nhận bất bất kì kết quả nào dù là được sắp xếp ổn thỏa hay tệ hại, cô theo đường cũ quay về. Ngụy Tiên chờ ngoài cửa nhà cô, nhìn thấy cô an toàn trở về, thở dài một hơi. Anh muốn nói, Tân Ý Điền giơ tay ngắt lời anh, uể oải nói: “Trước hết anh để tôi bình tĩnh trở lại. Việc này, ngày mai hãy nói.” Cô mở cửa, cố sức để Ngụy Tiên bên ngoài cửa.
Thân thể mệt mỏi cực độ khiến cô hoàn toàn tiến vào mộng không hề có trở ngại.
Trong giấc mơ, cô biến thành một cô bé, cưỡi trên cổ ba mình, vui sướng như con chim nhỏ. Tiếng cười thích thú xuyên qua trời mây, đến khi cô tỉnh lại vẫn còn rõ ràng trước mắt, như vang vọng bên tai.
Cô nhất thiết phải đối mặt với việc Vương Nghi Thất mang thai đứa bé của Ngụy Tiên, không còn cách nào trốn tránh, mặc dù tất cả mọi người bên cạnh mình đều biết cô và Ngụy Tiên sắp kết hôn. Sự thật cứ tàn nhẫn thế đấy.
Cô hẹn gặp Ngụy Tiên, lạnh giọng hỏi anh dự định làm như thế nào. Trong lòng cô hãy còn ôm một tia hy vọng xa vời: Vương Nghi Thất nếu chỉ là vì tiền mà kiếm chuyện với họ, sự tình còn có đường sống cứu vãn. Không có người phụ nữ nào bằng lòng việc còn chưa kết hôn đã bị chồng chưa cưới quẳng đi, cô không muốn thấy ánh mắt đồng cảm của người đời, không muốn nghe những lời đồn đại vu khống sau lưng, lại càng không muốn thấy người mẹ vì cô mà buồn phiền đau khổ!
Cô thừa nhận cô lừa mình dối người, nhưng mà trên đời này có ai mà không lừa mình dối người? Tân Ý Điền lúc này giống như đi vào ngõ cụt, vào được không ra được, cách xa bản tính rộng rãi thường ngày của cô.
Chòm râu li ti trên mặt Ngụy Tiên còn chưa kịp cạo sạch sẽ, chỉ là vẫn cúi đầu không nói lời nào.
“Còn em bé? Anh tính sao?”
Anh chậm rãi nói một câu, “Anh không thể phá cái thai ấy.”
Câu nói này là đòn mạnh nhất đánh vào Tân Ý Điền, làm tan vỡ tòa thành giả xây trên bờ cát trong cô. Cô hoàn toàn thất vọng, cười tự giễu, “Tôi thật là đáng đời, lại có thể còn ôm ảo tưởng với anh! Anh đi đi, đi ngay, lập tức, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi!”
Ngụy Tiên đứng lên, lo lắng nhìn cô. Cô quá kích động thế này, anh chưa bao giờ gặp phải.
“Nếu anh đã chọn cô ta –” Tân Ý Điền tức giận đến cả người run rẩy, chỉ vào ngoài cửa nói: “Anh cút cho tôi, vĩnh viễn xa bao nhiêu, anh cút xa bấy nhiêu cho tôi!”
Ngụy Tiên muốn nói gì, cuối cùng một câu cũng không nói, đẩy cửa đi ra.
Tân Ý Điền vĩnh viễn quên không được bóng lưng kiên quyết mà đi của anh, là vô tình, ích kỷ, mặc kệ tất cả như thế! Cô sấp trên bàn khóc không ra tiếng, nước mắt theo mu bàn tay rơi xuống. Không phải vì Ngụy Tiên, mà là vì bản thân. Tình cảm ba năm của họ vậy mà lại thua một Vương Nghi Thất chỉ quen mới ba tháng, cô không hiểu đây là vì sao!
Cô vốn dĩ sống rất tốt, đột nhiên phát hiện cô căn bản không hiểu quy tắc trò chơi ở thế giới này. Nếu không cô làm gì đến mức thua thành thế này? Thất bại thảm hại! Càng đáng sợ hơn là, cô chưa bao giờ ý thức được rõ ràng như vậy, cô đã hai mươi bảy tuổi, không phải mười bảy tuổi, lẽ nào đây chính là năm tháng mang đến quà tặng cho cô? Nhưng lại chính là trừng phạt, cũng muốn để cô hiểu rõ tại vì sao!
Cô rành rành là một người hiểu rõ lô gic, thứ tự rõ ràng, giờ đây tất cả điều bị xáo trộn, cái gì cũng trở nên khó xác định được, thậm chí bắt đầu hoài nghi chính mình có nên tồn tại trên thế giới này hay không.
Cô muốn về nhà, cô muốn nằm trong lòng mẹ mình khóc nức nở, cô muốn thời gian mãi mãi dừng lại khi còn bé.
Cô khát vọng được an ủi, ngay tức thì lau khô nước mắt chạy hướng sân bay. Trên đường cô không quên xin công ty nghỉ phép. Chủ nhiệm Tề nhắc nhở cô một tháng chỉ có thể xin nghỉ bệnh một ngày, nếu không sẽ bị trừ tiền.”Cô khẳng định muốn nghỉ ba ngày?”
“Vâng!” Cô trả lời không chút do dự. “Nếu như ba ngày không đủ, tôi sẽ gọi điện cho chủ nhiệm xin nghỉ tiếp.” Cô nhanh chóng tắt điện thoại, mặc kệ vé máy bay không được giảm giá, mua vé chuyến bay kế tiếp về Thượng Lâm.
Xúc động qua đi, trên máy bay cô dần dần tỉnh táo lại. Hiểu rằng mình không thể cứ hồn bay phách lạc thế này mà đến Thẩm gia được, như vậy sẽ làm mẹ sợ. Cô cũng không thể đi tìm Hà Chân, cậu ấy chắc đang lên lớp giảng dạy. Cuối cùng, cô đi thăm mộ ba mình. Tiết thanh minh cô đã tới, trước mộ ông cô vui vẻ kể cho ông biết mình sắp kết hôn. Thời gian chưa được nửa năm, cô lại đến đây, nói cho ông biết cô không thể kết hôn nữa.
Thế sự thế nào lại biến hóa nhanh đến vậy? Nhanh khiến người trở tay không kịp. Cho nên, có lẽ chỉ có những người sống ở thiên đường mới có thể ôn hòa nhã nhặn tiếp nhận tất cả những những thay đổi bất ngờ tùy tiện của trần gian. Dù sao so với người đã qua đời, người còn sống gặp bất kể gian khổ nào đều trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Nghĩ thông suốt điều ấy, cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Điều cô sợ thật sự là cái gì? Không phải sự phản bội của Ngụy Tiên, cũng không phải sự đau khổ đã gây cho mình, điều sợ hãi chẳng qua là sự chế nhạo của người đời mà thôi.
Thảo nào Nguyễn Linh Ngọc[19] từng nói, miệng lưỡi người đời đáng sợ.
Nhưng bị người cười nhạo, thì ra làm sao? Cô chẳng phải mặc kệ người khác cứ sống sao? Cho nên, đi con đường của mình, cứ để người khác cười nhạo đi, không có gì đáng sợ cả!
Cô ở nghĩa trang cho đến khi tối trời mới đi. Trên đường gọi điện thoại cho mẹ, nói cô đã về Thượng Lâm, buổi tối đến Thẩm gia ăn, có thể phải ở lại một đêm.
Mẹ Tân liếc mắt nhìn thấy cô không bình thường. Cơm nước xong kéo cô qua một bên, nhẹ giọng hỏi: “Mắt con sao thế? Khóc sao?” Cô lúc đầu là lắc đầu, “Không có mà.” Sau lại biết việc này lừa không được, trầm mặc một hồi, nói cho mẹ biết cô và Ngụy Tiên đã hủy hôn ước.
Mẹ Tân tỏ ra kinh sợ, ngây người một lát, nhưng cái gì cũng không có hỏi. Bà luống cuống nói: “Mẹ đi pha nước cho con tắm, trên đường ngồi xe chắc mệt rồi, con ngâm nước nóng tắm cho thoải mái.”
Thẩm gia chỉ có Thẩm Quân An ở nhà. Thẩm Gia Sơn đi nơi khác giải quyết công việc, Thẩm Quân Hòa lại đi du lịch nước ngoài. Tân Ý Điền hỏi cô mượn sữa rửa mặt, “Tôi quên mang, bây giờ mua cũng không kịp. Tắm rửa xong có thể còn phải mượn cô đồ dưỡng da dùng một chút.” Thẩm Quân An ngoại trừ tính tình cổ quái một chút, ngược lại không phải người nhỏ mọn. “Đều ở trong phòng tắm, cô cứ dùng đi.” Cô ôm bé gái Kỳ Kỳ tập đi trên đất trong phòng khách, cũng không có ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên hỏi một câu, “Cô và Ngụy Tiên chia tay à?”
Tân Ý Điền ngạc nhiên không thôi.
Cô nhún vai nói: “Mẹ cô gọi điện cho ba tôi, tôi ở bên ngoài nghe được.”
Tân Ý Điền không khỏi không cảm thán việc tốt không ra cửa, việc xấu truyền ngàn dặm.
“Ba tôi lúc nào cũng ở trước mặt chúng tôi khen ngợi cô quá chừng, người thì xinh đẹp sách lại học hay, thế mà cũng bị đàn ông bỏ mặc, có thể thấy được câu người xưa bảo “con gái bất tài chính là đức” vẫn còn có lý. Nhưng mà đừng lo, cái anh Ngụy Tiên tôi cũng gặp qua, trông cũng chẳng ra gì, anh ta không cần cô, cô lại kiếm một người khác thì được rồi.”
Tân Ý Điền không rõ đây là cô ta cho mình một cái tát hay là đang an ủi cô. Trong lòng thầm nghĩ, cô ta là đang cười trên nỗi đau của người khác nhiều hơn một chút hay là đồng bệnh tương lân nhiều hơn một chút, bởi vậy làm bộ không để ý nói: “Thật ra cũng chả có gì, hai người không hợp nhau, thì chia tay thôi. May mà phát hiện sớm, nếu không chẳng phải chia tay nữa, mà là ly hôn rồi.”
Không biếtcó phải những lời này của cô kích động thần kinh nhạy cảm của Thẩm Quân An, cô talộ vẻ mặt không hài lòng, ôm con gái trở về phòng. Tân Ý Điền giờ mới phát hiện, người khác hả hê thật ra cũng không khó chịu như trong tưởng tượng, lấy nó làm chuyện cười, cho dù nghe qua, thỉnh thoảng phản kích một chút, cũng rất có hứng thú.
——— ——————–
[18] theo sử ký Tư Mã Thiên- trần thiệp thế gia, đây là khẩu hiệu của Trần Thiệp lúc khởi nghĩa, nghĩa là dù là quan lớn quý tộc lẽ nào trời sinh ra đều cao quý hết sao?
[19] diễn viên điện ảnh Trung quốc thời kỳ dân quốc.