Ác bá Cố Dần mơ mơ màng màng quơ tay kiếm Kỷ Thanh, chôn ở cổ của anh như có như không thoáng chút hôn một lúc lâu, Kỷ Thanh trên người thơm mát, da cũng non, Cố Dần theo bản năng cắn một cái, như tốn hơi thừa lời, mút lấy không thả. Bả vai của Kỷ Thanh có hơi run lên, không có dám lên tiếng, lông mi rung rung để yên cho hắn hôn.
Cố Dần hôn đã rồi, khàn giọng hỏi anh, “Còn giận nữa không? ” thanh âm kia còn mang theo vết tích tình sắc tối hôm qua, nói ra miệng cũng có mang điểm gợi tình.
Bả vai Kỷ Thanh lại run lên, nước mắt đã muốn tuôn ra từ hốc mắt, anh đem mặt chôn sâu chút trong gối đầu, làm một bộ dáng vẻ không sao cả, nổi giận nói, “Đâu có dám giận nữa. “
“Thực ah? “
Kỷ Thanh hít mũi một cái, khịt một tiếng, cố ý để cho biểu hiện nói một đằng nghĩ một nẻo của mình rõ ràng chút, “Thực đó. “
“Vậy được. ” Cố Dần duỗi ra vươn người, cúi đầu hôn một cái lên gương mặt mềm mại của Kỷ Thanh, tựa như còn dư vị mà chẹp chẹp miệng, “Anh đi làm đây, em còn mệt thì cứ ngủ thêm một lát đi. “
Kỷ Thanh: “…. “
Cố Dần ngáp, đứng dậy vẫn không quên vỗ một phát vào mông Kỷ Thanh, lải nhải nói, “Anh dậy trễ nên sẽ không làm cơm cho em được, em nói tài xế mua cho em đi, anh đi trước. “
Kỷ Thanh bưng cái mông, yên lặng chảy nước mắt, hy vọng Cố Dần có thể phát hiện sự không bình thường của anh. Anh lắng tai nghe cả nửa ngày, trong phòng tắm có tiếng nước chảy một hồi, binh binh bang bang tất cả đều là tạp âm, ngay sau đó Cố Dần phi ra như cơn gió, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Kỷ Thanh sợ đến mức nước mắt cũng rơi nhanh một chút.
Kỷ Thanh xem người đi rồi, khóc cũng không có ai dỗ, tủi thân cũng không ai thương, tự mình một người tinh thần chán nản thực sự là không có ý nghĩa, lau nước mắt một cái, đắp kín mền muốn tiếp tục ngủ.
Chính là khó chịu lấp kín trong lòng, có muốn ngủ cũng ngủ không được.
Kỷ Thanh trở mình, nghĩ tính ra anh và Cố Dần kết hôn không lâu, chỉ mới ba năm, nhưng biết nhau đã là thời gian dài, từ khi mới vô đại học, đến bây giờ đều hơn mười năm. Tính khí của Cố Dần anh đã sờ muốn mòn rồi, phải có qua có lại chứ, tính tình của anh có thể nào Cố Dần hiểu rõ hơn một chút được không.
Hơn nữa, bọn họ trước kia cũng từng có mâu thuẫn tương tự như vậy, ngoài miệng nói không tức giận, kỳ thực là không phải như vậy, Cố Dần thông minh đến thế, có điểm khác thường mà nhìn vô không hiểu sao.
Kỷ Thanh nghĩ đến chua xót trong lòng, lăn qua lộn lại ngủ không được, muốn gọi điện thoại hỏi Cố Dần ăn cơm chưa, tay mới sờ lên điện thoại di động, lại mím môi, bỏ điện thoại ra.
Mới không cần đâu, Cố Dần tối hôm qua quá đáng đối với anh như vậy, anh kêu đau cũng không nghe, khóc thành như vậy cũng không để ý. Hứ, anh bây giờ vẫn còn đang tức giận mà.
Vậy mà còn không dỗ dành anh liền!
Kỷ Thanh lại một mình thấy tủi thân một chút, xoa bóp bả vai ngồi xuống, bả vai vừa xót vừa tê, nghẹo đầu là có thể nhìn thấy dấu tay hồng hồng tím tím. Tối hôm qua Cố Dần đè nặng bờ vai của anh lúc chịch, làm anh đau muốn chết.
Nghĩ tới đây, Kỷ Thanh lại rớt một đống nước mắt.
Đồ tồi, thiếu chút nữa đã quên rồi, Cố Dần phải dỗ anh hai lần, bả vai đau nhức cũng muốn được dỗ.
Vậy mà dỗ cũng không dỗ mà nói cũng không thèm nói, lên lớp đã nửa ngày, Cố Dần một cuộc điện thoại cũng không gọi cho anh.
Kỷ Thanh cách mấy phút liền liếc mắt nhìn điện thoại di động, màn hình đen ngòm, anh còn không hết hi vọng mở khóa để kiểm tra, không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn, không có Wechat, không có email.
Cái này trước là chuyện ngàn lần chưa từng có, Cố Dần tuy là tình cảm thiếu hụt, nhưng với Kỷ Thanh, tin nhắn điện thoại một cái cũng không thiếu.
Kỷ Thanh âm thầm suy đoán, Cố Dần có phải tức giận hay không. Có lẽ vậy, ngày hôm nay anh phát cáu, không có giúp Cố Dần phối đồ, là Cố Dần chính mình chọn, khả năng phối đồ của hắn không được tốt lắm, lại lười cân nhắc, bây giờ mấy đứa nhóc miệng thì độc, mắt lại cao, hẳn là cười nhạo Cố Dần một phen, làm cho hắn muối mặt.
Kỷ Thanh không khỏi mím môi cười trộm, vừa nghĩ tới vẻ tức giận của Cố Dần, anh liền vui vẻ. Ngược lại không thể nói do anh biến thái, lúc mới yêu Cố Dần còn sẽ nổi giận, cùng anh nhao nhao cãi nhau huyên náo. Vậy mà sau khi kết hôn, thực sự là tính tình đại biến, chưa từng phát giận với anh, suốt ngày chỉ có cái dáng vẻ chuyện gì đều có thể tha thứ được.
Chuyên gia tình cảm nói, giữa hai vợ chồng không có khả năng không có mâu thuẫn, quan tâm quá hóa loạn, thường thường càng để ý đến đối phương càng dễ dàng phát hỏa nổi máu ghen chỉ số thông minh bị hạ xuống, lý luận này cũng có thể áp dụng cho cặp đôi chồng chồng.
Nhưng hôm nay, Cố Dần tức giận, cảm giác này tựa như trở lại lúc mới yêu, thật để cho người ra hoài niệm.
Kỷ Thanh cũng mừng đến chảy nước mắt rồi, tâm tình sung sướng làm cho anh ngay cả công tác cũng tràn đầy nhiệt tình, vừa kích động lau nước mắt, vừa nghiêm túc phê tài liệu, phê một hồi nội tâm lại bắt đầu nhộn nhạo, ôm ngực nhỏ giọng khóc nức nở.
Hết khổ rồi, hết khổ rồi!
Kỷ Thanh ở trong lòng lẩm bẩm những lời này từng lời từng lời một, thở dài một hơi thật to, lại bắt đầu lau nước mắt.
Tâm tình khá một chút, đầu óc cũng bắt đầu sinh động.
Kỷ Thanh đột nhiên nghĩ đến cái đoạn quá khứ nhục nhã ra sớm kia — Cố Dần ở trên xe đùa giỡn lưu manh, xin được cho b*scu, anh bị con ciu che hết cả lý trí, làm cho anh nhớ lại quá nhiều đi, sơ ý một chút đã ‘giơ tay xin hàng’.
Mà bây giờ nghĩ lại, mấy lời này cũng không có rất lợi hại, chỉ là mấy lời khêu gợi nhàm chán mà thôi, anh hoàn toàn có thể hào phóng nói tiếp, “Vừa ăn cua vừa ăn gậy th*t sao, không tệ nha”.
Một cái hoàn mỹ play không phải vừa ra đời sao, khiến cho anh giống như một em giai chinh nguyên ngây thơ, bị một tên từng là giai thẳng trêu chọc đến cứng lên, rất mất mặt á.
Kỷ Thanh lại cười trộm trong chốc lát, cảm thấy cùng Cố Dần đã là vợ chồng, giỡn một chút chiến tranh lạnh play cũng rất thú vị, vừa giải quyết được mâu thuẫn, củi khô lửa cháy cuồn cuộn vào nhau, ngẫm lại thật kích thích.
Đang ở thời điểm anh vui sướng, có cuộc điện thoại, Kỷ Thanh tự tin nghĩ là Cố Dần, còn ngâm nga theo nhạc chuông, liếc một cái màn hình báo, có chút mất mát.
“Chuyện gì? “
Bên đầu điện thoại kia là một giọng nam thành thục, âm sắc trầm thấp, mới nghe tiếng đã có cảm giác trọng ổn, “Tao nhìn trúng một tiểu minh tinh trong công ty mày, ra ngoài hẹn cho tao gặp đi.” nhưng mà lời nói ra lại rất không đáng tin cậy.
Kỷ Thanh líu lưỡi, “Ai vậy? “
“Mày thấy sao? ” Người đàn ông hỏi vặn lại.
Kỳ thực nói vừa nói ra khỏi miệng, Kỷ Thanh đã biết đang nói ai. Trước lúc đó anh đã thấy tiểu minh tinh này rồi, rất tuấn tú rất loá mắt, cũng thật giống em trai của người này, không riêng gì tướng mạo, còn có khí chất, thoạt nhìn sạch sẽ, rất dịu dàng ấm áp.
Kỷ Thanh cau mày, không dám tin nói: “Mày muốn bao nó ah? “
“Đúng vậy. “
Kỷ Thanh cảm thấy hoang đường, còn cười to lên, trực tiếp cự tuyệt nói: “Em nó không cần mày bao cũng tự nổi được. Con đường thảnh ngôi sao của nó, không thể để mày làm quá khứ đen tối. “
“Đây không phải là quá khứ đen tối, đây là đường tắt. “
Người đàn ông kia nói xong liền cúp điện thoại, Kỷ Thanh nhìn chòng chọc điện thoại di động một lúc lâu không nói, nghĩ muốn để Cố Dần nhổ nước bọt vào cái giới giải trí thật loạn này, đã ấn điện thoại rồi, lại không cam lòng mà tắt nút gọi.
Đáng ghét, bọn họ vẫn còn đang chơi chiến tranh lạnh play mà.